Đọc truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ – Chương 13: Chấp mê
Phong Linh chỉ xem Tô Chuyết không có nghe tiếng, lại hỏi một lần: “Tô đại ca có đói bụng không?”
Tô Chuyết cười lắc đầu, tự mình đi xem thi thể của Triệu Thành Đức và Hồ Quang. Trên mặt Phong Linh lộ ra vẻ chán ghét, chỉ cảm thấy muốn ọe, vội nói: “Muội… Đi trước…” Nói xong quay đầu bước đi. Tô Chuyết lại không có phát giác, bỗng dưng nói câu: “Quả nhiên là thế!” Dứt lời liền đi ra cửa.
Tô Chuyết đứng ở cửa ra vào, lẳng lặng nhìn xuất thần gốc đại thụ trong viện kia, trong đầu nhớ tới lời nói của Dương Thụ Hoa và Vương Sơn Quý đêm qua. Tối hôm qua gã cao thủ đó từ nóc nhà phía đông thẳng đến gian phòng có rương bảo ở mặt phía bắc lầu hai. Thế nhưng cửa gian phòng có người trấn giữ, gã kia lại nhào đến hành lang phía đông lầu một, giết chết Tiền Báo. Lúc này mới trèo lên cái cây to này, vượt qua nóc nhà phía tây đào tẩu.
Tô Chuyết trong lòng có cái nghi hoặc rất lớn, nhưng lại không nói rõ được cũng không tả rõ được. Hắn dạo bước xuống lầu, trong lòng vẫn như có điều suy nghĩ. Mọi người trong đại sảnh đều cùng tụ một chỗ, đều sợ gặp phải ám toán, một đêm cũng chưa có trở về phòng, chỉ có thể gục xuống bàn chịu đựng một đêm. Ngay cả chiếc rương báu kia, cũng y nguyên đặt trên bàn.
Đám người thấy Tô Chuyết hiện thân, đồng thời nhìn qua hắn, đều hi vọng hắn phá giải được mê cục. Ngô Thường và Phong Linh cùng kêu hô một câu, Tô Chuyết lại vô tri vô giác, đi thẳng tới trên hành lang phía đông. Hắn cẩn thận hồi tưởng đến tình hình đêm qua, chậm rãi đi đến chỗ Tiền Báo bỏ mạng. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng gian phòng mặt phía bắc lầu hai kia, cũng dễ dàng trông thấy cửa phòng đóng kín.
Khóe miệng Tô Chuyết giương lên, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nguyên lai vấn đề ở chỗ này!” Hắn quay đầu, quả nhiên bên trái chính là trụ dựng hành lang. Cây trụ kia đã nhiều năm rồi, trên cột tràn đầy vết thương.
Tô Chuyết phóng qua lan can, đi vào trong tiểu viện. Lúc này mưa đã tạnh, trên đất còn hơi chút trơn ướt, trong không khí tràn ngập hơi nước. Tô Chuyết cẩn thận vịn cành đào trèo lên, muốn nhìn địa phương mà gã kia đêm qua đi qua. Thân cây tràn đầy rêu xanh, Tô Chuyết coi như thân thủ nhanh nhẹn, cũng không dám khinh thường, sợ trượt chân té xuống một phát.
Trèo lên trên mấy bước, đã nhìn thấy dấu vết mấy chỗ cành lá đứt gãy bay cuốn. Tô Chuyết cẩn thận ổn định thân hình, quay đầu nhìn thấy chỗ đứng vừa nãy của cây trụ kia. Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động, khóe mắt lơ đãng liếc nhìn trông thấy một mảnh vải. Mảnh vải kia treo ở trên một cành cây, đã ướt đẫm, thành màu xanh lá cây đậm, không nhìn kỹ quả thật khó mà phát hiện. Tô Chuyết giật xuống mảnh vải, vuốt vuốt trong tay, cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Lúc này dưới cây đã đứng mấy người, đều đang ngẩng đầu nhìn Tô Chuyết, không biết hắn một mình ở trên tàng cây không nói chút nào mình đang làm gì. Ngô Thường hô: “Tô huynh đệ, đệ phát ngốc gì? Cẩn thận một chút!”
Tô Chuyết lấy lại tinh thần, cẩn thận lùi xuống dưới. Lâm Đông tiến lên giúp đỡ một chút, Tô Chuyết cười nói: “Ta lại không có dễ hỏng như vậy.” Hắn trông thấy Ngô Thường, huynh muội họ Phong và bọn người Lâm Đông Dương Thụ Hoa vây ở bên thân, trong ánh mắt tất cả đều là ý hỏi dò, nhưng Tô Chuyết cũng không tính đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Cách đó không xa, tiểu Ngũ tử dựa nghiêng vào trên cột trụ hành lang cửa phòng bếp, cũng hướng bên này quan sát. Tô Chuyết mỉm cười, đi đến hành lang. Trên đường bốn người Giang Khôi Mã Chân đang uống rượu buồn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Chuyết. Mấy người kia một đêm không chợp mắt, lộ ra mười phần tiều tụy.
Tô Chuyết hỏi: “Giang tổng binh còn không chuẩn bị lên đường sao? Vì lý do an toàn, không bằng ném cái rương báu này đi, mang theo các huynh đệ đi nhanh đi!”
Giang Khôi sững sờ, không vui đáp: “Cậu không phải nói trong vòng một ngày liền có thể phá giải khốn cục trước mắt sao?”
Tô Chuyết thở dài nói: “Chẳng lẽ ngài không lo lắng cho huynh đệ của mình lại gặp bất trắc sao? Chẳng lẽ cái rương báu này còn trọng yếu hơn tính mệnh sao?”
Giang Khôi nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói: “Gã đạo tặc Tương Tây này hại ba cái tính mạng của huynh đệ ta, ta há lại cam tâm? Nếu không thể đem gã tặc này thiên đao vạn quả, khó tiêu mối hận trong lòng ta!”
Mã Chân nói: “Tính ra Đường Nhân Kiệt huynh đệ cũng đã mời đến huyện nha cứu binh chứ?”
Giang Khôi gật gật đầu, nói: “Nhân Kiệt khinh công không yếu, theo cước trình hôm nay nhất định có thể chạy về…” Hắn đang nói đột nhiên có chút do dự, trong lòng đột nhiên bốc lên một cái ý nghĩ, bỗng dưng kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Tô Chuyết trông thấy thần sắc hắn, thở dài, nói: “Giang tổng binh chỉ sợ cũng bắt đầu lo lắng vị Đường Nhân Kiệt này đi? Bên ngoài có cao thủ âm thầm rình mò, làm sao lại tuỳ tiện thả người đi viện binh đây?”
Đám người giật mình, Vương Sơn Quý cả giận nói: “Con mẹ nó, lẽ nào Nhân Kiệt đã…”
Giang Khôi vung tay lên ngừng lại gã, nói ra: “Chớ nói lung tung! Lại chờ chút…” Hắn nói lời này hoàn toàn không có lực lượng, chính hắn trước tiên cũng có chút chột dạ.
Ngô Thường hít một hơi, thình lình nói ra: “Các vị nói, có thể hay không đêm qua… Sát hại Tiền huynh đệ… Chính là Đường Nhân Kiệt?”
Đám người trăm miệng một lời: “Cái gì!” Vương Sơn Quý vỗ bàn một cái, mắng: “Nói bậy bạ gì đó!”
Ngô Thường vội vàng cúi đầu đáp: “Là tại hạ nói bừa rồi…” Hắn vừa dứt lời, Phong Linh đột nhiên nói ra: “Muội thấy Ngô đại ca không sai chút nào. Tối hôm qua tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh này, chỉ có tên Đường Nhân Kiệt này không tại. Ai biết hắn là đi báo tin, hay là căn bản vẫn núp trong bóng tối?”
Nàng vừa nháo lên, bên cạnh lập tức liền có người phụ họa, Trúc nương nói: “Đúng đúng đúng, hơn nữa trong rương báu này có cái gì, chỉ có bản thân các người biết, tối hôm qua viết chữ ở trên tường nhất định chính là hắn!”
Mấy người càng nói càng giống thật, ngay cả Lâm Đông và Mã Chân cũng nghĩ thầm lẩm bẩm. Lâm Đông do dự nói: “Quả nhiên là hắn sao? Hôm qua hắn chủ động yêu cầu đi báo tin như thế, nguyên lai…”
Hắn lời còn chưa dứt lời, Giang Khôi đứng dậy cả giận nói: “Câm miệng hết cho ta!” Hắn dừng một chút, thở dài nói thêm: “Ta tin tưởng cách làm người của Nhân Kiệt…” Nói xong liền ngồi xuống, tiếp tục uống rượu buồn.
Giang Khôi lên tiếng, người khác tự nhiên không tốt nói lại, đều trầm mặc xuống, mỗi người mỗi việc. Tô Chuyết từ lúc đêm qua biết được bí mật của đám người Giang Khôi, trong lòng căm ghét bọn hắn đến cực điểm. Hắn nhìn một màn nháo kịch này, cũng không muốn nhiều lời, tự động quay người lên lầu.
Tô Chuyết trở lại gian phòng của mình, nhè nhẹ đóng cửa phòng. Chỉ một lúc sau, cửa phòng lại nhẹ nhàng bị đẩy ra. Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là Phong Linh. Nàng bưng một chén trắng lớn bằng sứ, vào cửa liền nói: “Tô đại ca, muội nhìn huynh bận rộn lâu như vậy cũng không có ăn một miếng gì, cũng đừng đói chết người rồi.” nói xong đem bát bỏ lên trên bàn.
Tô Chuyết càng nảy sinh yêu thích đối với thiếu nữ này, thầm nghĩ: “Cô nương hành tẩu giang hồ này chính là không giống nhau, tuyệt không biết nhăn nhó thẹn thùng.” Hắn xác thực đói bụng, xem xét trong chén kia, không ngờ là bát mì nấu nước trắng, trong nước mì nổi mấy cây rau quả. Tô Chuyết thở dài, nói: “Lại là ăn mì! Liền không có thứ khác sao?”
Phong Linh cũng thở dài nói: “Ai, đúng vậy a. Trúc nương nói mấy ngày nay thời tiết không tốt, tên quan dữ dằn kia lại không để người ta ra ngoài, tiểu Ngũ ca không thể đi săn chút gà rừng thỏ rừng gì, chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng một chút.”
Tô Chuyết gật gật đầu, nói: “Nguyên lai tiểu Ngũ tử còn biết đánh thịt rừng, ngày đầu tiên chúng ta ăn chính là hắn đánh tới đi.” Hắn cũng bụng đói ăn quàng, bưng lên bát mì, ngoác miệng bắt đầu ăn.
Phong Linh thuận miệng trả lời, ngồi đối diện với Tô Chuyết, lẳng lặng nhìn hắn ăn mì. Tô Chuyết ngược lại có chút câu nệ, mấy ngụm ăn xong, nói ra: “Cô nhìn cái gì? Trên mặt ta có vẽ gì không?”
Phong Linh cười hì hì nói: “Huynh thế nào ngược lại xấu hổ? Ăn no rồi sao?” Nói xong liền đứng dậy thu dọn bát đũa.
Tô Chuyết nói: “Chớ vội đi, Trước đây ta đi trên giang hồ không nhiều, có thể nói cho ta một chút cố sự hành tẩu giang hồ của huynh muội cô sao?”
Phong Linh lập tức hào hứng, đặt mông ngồi xuống, vui vẻ nói: “Tốt!” Nói xong liền bắt đầu nói về chuyện lý thú mà huynh muội hai người gặp phải, nói đến mặt mày hớn hở, hứng thú dạt dào.
Tô Chuyết cũng không xen vào, thỉnh thoảng còn rót cho nàng một chén nước. Hai người giam ở gian phòng, không chút nào tránh hiềm nghi, trò chuyện thoải mái đến cực điểm, thỉnh thoảng nhìn nhau cười to, giống như hảo hữu thân mật. Bất giác thời gian cực nhanh, Phong Linh đang nói trận hí kịch gã ác bá đó như thế nào bị đám người trêu đùa. Đột nhiên một trận tiếng kêu to làm hù dọa, Tô Chuyết bắn người lên, Phong Linh cũng dừng lại câu chuyện.
Tiểu Ngũ tử đột nhiên đẩy cửa vào, vội la lên: “Không xong! Tô công tử, công tử mau đi xem một chút đi! Bọn họ đánh nhau rồi!”