Bạn đang đọc Giang Hồ Nghĩa Hiệp – Chương 84: Kể Truyện Trong Phủ Châu
Lại nói hai người Lâm Ngạc, Lều Tế Bân không nói không rằng lôi Trần Hưng Lễ chạy một mạch, chưa đầy mấy hôm mà đã đến được Châu Sa thành. Vùng đất này vốn là nơi giao thương, hải cảng sầm uất, tàu thuyền từ các nơi cập cảng dày sông, những đoàn thương buôn từ phía tây kéo đên trao đổi hàng hóa. Trong thành đường phố đông đúc nhộn nhịp phát triển thịnh vượng. Các tiêu cục chuyên vận chuyển hàng hóa là giàu có bật nhất, trang viên được xây dọc bên những dòng sông nhỏ tạo thế điền viên vô cùng tao nhã.
Nơi thịnh vượng phát đạt thì cũng lắm mâu thuẫn phát sinh, nên các tiêu cục thường rất đông nghĩa sỹ anh hùng hảo hán tụ hội, vừa bảo vệ công việc làm ăn vừa giải quyết mâu thuẫn lớn nhỏ,lại được triều đình chống đỡ thế lực rất lớn mạnh. Cạnh phủ Châu thành không xa có một trang viên lớn của Đạt Tiêu Cục nhà họ Đạt, tên là Đạt Ngưu, danh tiếng của tiêu cục rất lớn, bên trong trang viên có hơn năm trăm gia đinh, người hầu thuộc hạ.
Hôm đó đại công tử nhà họ Đạt, tên Đạt Thanh được con thứ của quan phủ tên là Chế Tống mời ra ngoài uống rượu, Đạt Thanh dẫn hơn chục gia đinh nghênh ngang dạo phố, dáng vẻ ngạo mạn, tay cầm thi phiến đính ngọc thuận tay sai khiến hay tiện tay gõ đầu đám gia đinh không nghe lời, hơn là dùng cho bản thân khi tiết trời đã chuyển lạnh từ mấy ngày trước.
Hai người Đạt Thanh, Chế Tống vừa nói chuyện vừa vào một tiểu điếm, thấy trước cửa có ba tên ăn mày, hai già một trẻ, tên trẻ tuổi ngồi xoài trên đất hai chân gác lên bậc thềm thiu thiu ngủ. Đạt Thanh hý giọng khó chịu đưa chân đá tên ăn mày trẻ một cái, quát “Tên bẩn thỉu dám ngáng lối ta đi hay sao!”
Tên ăn mày thình lình bị người khác đánh thì bừng tỉnh giấc, hai mắt quắc nhìn Đạt Thanh vẻ giận dữ. Lão già ngồi cạnh hắn thấy vậy hất trỏ ‘hừ’ một tiếng nhỏ, hắn mới chịu cụp mắt xuống không nói năng gì. Tên Chế Tống thở dài rồi nói “Chúng ta vào trong thôi!”
Đạt Thanh vừa bước vào cửa liền sai gọi “Mau mau gọi chưởng quỷ chuẩn bị cho bọn ta một bàn tiệc trên gác!”
Tên gia đinh vâng dạ chạy mau đi tìm chưởng quỷ, cả hai bước lên gác lầu, Đạt Thanh thấy Chế Tống vẻ mặt lơ đễnh khác vẻ thường ngày thì nói “Trong phủ của đệ dạo này náo nhiệt bội phần, đệ hẳn rất vui sao lại có nhã hứng muốn cùng ta ra ngoài uống rượu như vậy? Không biết bên trong có gì hứng thú kể cho ta nghe đây!”
Chế Tống thở dài thường thược đầu lắc lư nói “Không có chuyện gì hay ho cả, chỉ toàn là chuyện không đâu vào đâu, đệ phải khổ sở lắm mới ra ngoài được để cùng huynh đến đây uống rượu đó!”
Đạt Thanh ngồi vào ghế, người gia đinh đã lau chùi sẵn nheo mày nói “ Lạ quá, ta nghe nói ở phủ của đệ có tướng quân thân giá cùng rất nhiều hào thủ võ lâm, ta muốn đến đó tận mắt diện kiến một lần nhưng không biết phải làm sao. Đệ thật may mắn khi có gia phụ là quan phụ mẫu, hẳn nhiên được tự do tự tại diện kiến họ, lý nào lại tẻ nhạt buồn chán khiến mặt mày đệ ủ ê ra như vậy.”
Chế Tống ngồi ghế đối diện nghe vậy chỉ gật đầu nhếch môi, rồi thở dài lắc đầu “Nếu được như thế đệ cũng không cần, thà bị nhốt trong phòng không gặp ai thì hơn.” Nói tớiđây hắn lắc đầu ngao ngán nói tiếp “Đệ bị cha nhốt ở gian tiền sảnh, sợ đệ ra ngoài quậy phá đắc tội đến tướng quân. Một hôm đệ trốn ra ngoài xem thế nào ai ngờ gặp phải một bọn hắc đạo, người không ra người, dự tiệc ở một gian phòng phía sau vườn, đám tỳ nữ trong phủ của đệ sơ sảy làm đổ rượu ra áo chúng, ngay lập tức một đáo chém chết. Cha của đệ mảy may bỏ qua còn không dám nhắc đến, đừng nói là vui vẻ, ngay đến chuyện ra ngoài thôi cũng đã mất không ít công sức!”
Đạt Thanh với Chế Tống chơi thân với nhau từ nhỏ vốn rất thân mật, tính khí đều giống nhau, người cậy quyền, kẻ cậy giàu có ức hiếp người, trêu hoa đùa nguyệt không ai là không sợ. Nghe qua mấy lời đó Đạt Thanh lấy làm lạ, mắt trợn tròn nhìn người huynh đệ của mình tỏ ý không tin, lắc đầu xua tay nói “Dù gì cha đệ cũng là quan phụ mẫu đứng đầu một tỉnh lại mang họ hoàng thân, đến cả tướng quân cũng phải vị nể mấy phần huống hồ là đám người giang hồ đó, huynh không tin đâu!”
Chế Tống là người kiêu ngạo, ngày thường đương nhiên có chỗ tinh nghịch, thô thiển, khích bát gây ra không ít chuyện. Ngoài gia phụ ra hắn chẳng xem ai ra gì, ngay đến hắn cũng không tin vào chính lời mình nói ra huống gì là Đạt Thanh. Nghĩ đến chuyện đích thân xảy ra với hắn vài hôm trước mà vẫn không thôi hết rùng mình kinh sợ, lần đó trong phủ hắn bị biệt giam trong gian tiền sảnh, buồn chán uất ức liền càu nhau mấy câu, sau được một tên gia đinh mách lẻo liền dùng một ít ngân lượng mua chuộc đám người canh phòng, đích thân do chính gia phụ hắn chỉ định mới ra ngoài được. Chế Tống thong thả dạo quanh phủ như ngày thường, thấy không có chuyện gì đáng nói thì chuồng đến nơi dành riêng cho khách ở, không ngờ gặp phải Ma Lang Nha tu luyện thần khí, dùng hơn chục trinh nữ hút khí, nhìn qua hắn thấy thứ ta công đó vô cùng đáng sợ toát hết mồ hôi hột, chưa đầy nén nhang mà hơn chục a hoàn trong phủ đều bị hút hết sinh khí chỉ còn lại da bọc xương. Chế Tống trong lúc kinh hãi vô tình để lộ, Ma Lang Nha xoay người một chảo, chớp mắt đã giữ chặt hắn. May nhờ gặp một tên thuộc hạ của lão nhận ra hắn là con của Phủ Châu mới thoát nạn, hắn chợt nghĩ đến chuyện đó mà mồ hôi đã tứa ra trên mặt, liền thở dài nói “Huynh không tin thì đệ chịu thôi, chỉ cần nghĩ đến đám người quái vật đó đệ hãy còn bủng rủng tay chân lý nào chuyện này lại đem ra nói chơi với huynh được hay sao!”
Hắn vừa nói dứt lời thì tiểu nhị mang thức ăn ra, Đạt Thanh phởn chí rót rượu cho người huynh đệ cười nói vui vẻ “Đệ đừng thiểu não như vậy nữa, hãy uống một chén rượu với huynh cho ấm bụng trước đã.” Nói rồi cả hai cạn chén uống cạn, Đạt Thanh lại thuận tay rót thêm rượu nói thêm “Huynh cũng muốn vào phủ tận mắt xem đám người giang hồ đó ra sao, mặt quỷ dạ xoa ra thế nào mà khiến đệ của ta hốt hoảng đến như vậy! Huynh nghĩ đến thôi đã không cưỡng lại được!”
Chế Tống nghe vậy liền xua tay nói “Ấy, ấy không được đâu, cha đệ phát giác ra chẳng phải huynh hại đệ bị gia hình rồi hay sao! Huynh biết tính khí cha đệ rồi đó, không phải là đùa đâu!”
Đạt Thanh ngoài mặt ra vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại lại thầm nhủ “Tên tiểu quỷ này có chuyện gì đó muốn giấu mình đây, thật hư bên trong há nào ta lại không biết. Khắp trong ngoài thành Châu Sa ai ai cũng đồn đoán trong phủ Châu sắp có chuyện náo nhiệt, người giang hồ khắp các nước cùng lúc kéo đến tham gia, lý nào với một đại gia công tử danh tiếng như mình lại không tham gia, tận mắt xem trò vui chẳng phải làm trò cười hay sao. Hà hà, tên tiểu đệ nay thật nhỏ mọn lắm!” Nghĩ vậy Đạt Thanh càng thêm nhỏ nhẹ ngọt ngào cười nói “Ta biết, ta biết! Chúng ta tiếp tục uống rượu đến sảng khoái trước rồi hãy tính tiếp.”
Cả hai vừa cười cười nói nói chén chúc, chén bạn không để ý đến một lão già râu tóc trắng xóa, khí khái khác thường, tóc để xòa, trang phục điền viên dân dã, xem qua cũng biết là người đến từ nước Đại Việt. Vẻ mặt đỏ ửng trẻ hơn tuổi rất nhiều, chân khẽ nhịp nhịp rót rượu ra chén thong thả uống. Nãy đến giờ lão vẫn chăm chú lắng nghe hai người Đạt Thanh, Chế Tống nói chuyện. Lão chợt khàn giọng một tiếng, đám gia đinh đưng quanh đó quắc mắt nhìn lão, một tên thét nói “Lão già ngươi làm gì vậy? Không biết vừa rồi lão già người thất lễ với công tử chúng ta hay không.”
Lão già vẫn ung dung uống rượu, gắp thịt bỏ vào miệng ăn ngon lành không chút bận tâm đến lời tên gia đinh nói. Đám gia đinh trợn ngược mắt, khó chịu định rút gươm xông đến thì Chế Tống quát lớn nói “Khoan đã! Các ngươi dám vô lễ vô phép như thế hay sao.” Đám gia đinh nghe quát vội rút về, Chế Tống lại nói “Hãy bỏ qua đi!”, Đạt Thanh thấy vậy bật cười hỏi “Hôm nay đệ thay đổi nhiều quá, nếu là ngày trước đệ nào bỏ qua cho lão già đó dễ dàng như vậy!”
Chế Tông khẽ nói “Đệ thấy lão già đó khí khái khác thường, những hạn người dáng vẻ kỳ quái tốt nhất đừng dây vào họ. Huynh không biết là mấy tháng nay ở đây luôn xuất hiện những nhân vật dị thường hay sao, đệ chỉ cần một lần là chết khiếp rồi!”
Hắn trải qua hơn mấy mươi ngày trong chốn cấm phủ đã gặp qua không ít hào thủ, vẻ ngoài tầm thường nhưng ra tay sát khí đằng đằng đáng để lưu tâm. Tính khí ngang tàng trước đây ít nhiều biến đổi hẳn, đi đâu làm gì đều một mực để tâm không dám đắc tội với ai nữa. Đạt Thanh nghe hắn nói vậy thì càng thêm hứng thú, truyện ly kỳ muốn trải qua càng chất chứa trong lòng không thôi thối thúc hắn. Thấy Chế Tống đã ngà ngà say liền nói “Ngày kia là diễn ra phiên hạch tội tên ác đồ, các anh hùng hảo hán đều đến dự nhưng phải có thiệp của cha đệ. Đệ đương nhiên biết chuyện này, đệ có thể cho huynh một thiệp mời, huynh sẽ có cách vào phủ mà không làm liên lụy đến đệ. Đệ đồng ý đi!”
Chế Tống hừ giọng nói “ Đệ đã nói hết lời với huynh rồi, huynh đã không sợ chết thì được, đừng nói là đệ không nói trước với huynh nhé! Đệ có mấy tấm danh thiếp chưa đề tên ai, đệ sẽ cho người quay về mang đến đây cho huynh. Tuyệt đối là huynh không được làm liên lý đến đệ nghe rõ chứ! Vậy huynh định dùng cách gì để vào phủ? Cha đệ rất cẩn thận chuyện này đó, không thể đùa được đâu!”
Đạt Thanh tính khí ngổ ngáo nhưng đầu óc không phải là kẻ thất phu đần độn, đã nảy ý từ lâu bật cười hề hề nói “Ta có một cách, bên ngoài tiểu điếm có ba tên ăn mày, ta chỉ cần thay quần áo như chúng, cho chúng ít lượng bạc làm tay sai giả làm người của Nam Lĩnh Hội phương bắc đến dự tất nhiên là không ai để mắt đến ta được!”
Chế Tống nghe ra cười hà hà nói “Huynh nghĩ ra cách đó thì tuyệt diệu lắm, đám thuộc hạ trong phủ hẳn nhiên sẽ không nhận ra huynh rồi, hay lắm, hay lắm. Trong đám người chính nghĩa, ác bá, võ lâm giang hồ, miễn ai có tham gia cuộc đại tỷ thí võ lâm Nam Quốc đều được phát thiệp mời, thì đệ thấy đám người Nam Lĩnh Hội của phương bắc là ít ai để tâm đến nhất, tuyệt lắm!” Nói rồi gọi gia đinh chạy ra cửa tiểu điếm gọi ba tên ăn mày đến.