Bạn đang đọc Giang Hồ Nghĩa Hiệp – Chương 57: Nghe Đùa Bái Sư Thật
Cả hai đi vào trong gian phòng khách cách một cái sân rộng, bên trong có hai a hoàn pha trà, thấy cả hai bước vào thì cúi đầu chào, một người châm lửa đốt trầm trong một cái lư đồng. Lê Hiểu Bình vẻ ngoài còn mệt nhọc, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng làm đầu óc tỉnh táo ra hẳn. Hai a hoàn ăn mặc lả lướt, vô cùng xinh đẹp, miệng lúc nào cũng tươi cười với gã, trong lòng thiếu niên phúc chốc cảm thấy rung động. Gã trước giờ ở phiệt trấn toàn nam nhân, nếu có nữ nhân không già thì cũng là người xấu xí. Chế Vân tuy nàng ở với gã mấy tháng trong động nhưng nàng tính khí đanh đá, ngang ngạnh, ăn nói rất khó nghe, lúc nào cũng ta ta với ngươi ngươi, không gây chuyện cũng động thủ thành thử thành thân quen. Vừa thấy hai a hoàn ra mắt, ẻo lã, giọng điệu ngọt ngào thì làm sao không xao xuyến.
“Mời công tử dùng trà!”
Trần Hưng Lễ thấy Lê Hiểu Bình bối rối thì nói “Ta cho họ đốt trầm giúp đệ lấy lại thần khí, uống thêm trà ô long từ phương bắc giải nhiệt, thanh trừ độc tán rất hiệu quả, mời đệ dùng qua!”
Hai a hoàn, xúm quanh Lê Hiểu Bình, người nâng trà người xoa bóp vai cho gã thì khổ sở nói “Ta có thể tự uống được, mong hai tỷ tỷ đừng đụng đến ta!”
Trần Hưng Lễ nghe Lê Hiểu Bình nói vậy, cười nói “Đệ đừng từ chối lòng tốt của họ, ta đã nhờ hai người hầu hạ đệ khi vắng mặt ta. Khi tỉnh táo họ sẽ đưa đệ tắm qua nước nóng, đến tối hai ta còn phải ra mắt Trưởng Cục Chi Hâu! Bây giờ ta còn có vài chuyện cần phải làm, họ sẽ thay ta giúp đệ khi ở lại trong phủ, đệ không thể phụ lòng tốt của ta được!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì giãy nảy nói “Đệ không thấy thoải mái khi có người quan tâm đến mình!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Vậy hai người cứ làm theo đệ ấy, Lê đệ của ta khi cần đến, hai người quyết phải phục tùng không được trái lời!” Nói rồi uống một ngụm trà nói thêm “Những người khác ở đây đều được Trần đại nhân trọng đãi như vậy, đệ đừng câu nệ cứ xem đây như ở nhà mình vậy, ta tạm thời ra ngoài đến tối ta sẽ gặp đệ sau.” Nóirồi không đợi Lê Hiểu Bình trả lời bước ra ngoài .
“Nhưng đệ…!” Lê Hiểu Bình chưa kịp nói thì Trần Hưng Lễ đã đi khuất mất rồi.
Một cô a hoàn nhỏ nhẹ giữ tay Lê Hiểu Bình lại cười nói “Không biết công tử định tắm rửa nghỉ ngơi hay là để hai tiểu nữ hầu rượu trước?”
Lê Hiểu Bình nghe nói vậy, ngồi bật dậy nói “Ta còn có việc phải làm không ở đây lâu được!”
Cô a hoàn lại cười nói tiếp “Công tử không phải sợ hãi, hai tiểu nữ như vậy đâu, xin mời công tử vào đây!” Cả hai không đợi gã trả lời đã kéo qua một gian phòng khác, bên trong đã có một thùng nước lớn khói nghi ngút, thơm nức mùi thơm, bên cạnh còn để một bộ quần áo màu xanh thẩm và một khăn lau để một bên. Gã không nghĩ nơi tắm rửa cũng rộng lớn sạch sẽ xa hoa như vậy, còn dáo dác đưa mắt nhìn thì một a hoàn cởi thắc áo gã, gã giật nảy mình né qua một bên nói “Hai tỷ tỷ có thể để ta tự làm được không?”
“Vậy công tử hãy cởi áo mau đi, nước đã ấm lắm rồi, hai tiểu nữ sẽ kỳ rửa cho công tử!”
Lê Hiểu Bình thấy hai người không bước ra thì nhắm mắt cởi áo quần ngoài ra, mặc nguyên quần trong bước vội vào thùng nước nói “Hai tỷ tỷ không cần phải kỳ rửa cho ta đâu,hai tỷ tỷ có thể ra ngoài cho được không!”
Hai người khự nự mãi mới chịu ra ngoài, gã vội kỳ cọ qua loa, rồi với tay lấy quần áo mới khoác vào người. Lê Hiểu Bình vốn bề ngoài rất dễ nhìn nếu không nói là tuấn tú, khi tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới thì khác hẳn, gã đưa mắt nhìn một lượt,khăn đội thêu chỉ vàng, áo lụa dài thêu hoàng yến, đai áo đen tuyền, giày trắng đế da bò thì thở dài thầm nhủ “Thật lạ quá! Mình không mặc được những loại quần áo này rồi.”
Lê Hiểu Bình còn lầm bầm nói thì hai a hoàn quay trở vào, thấy gã đã mặc xong quần áo thì ‘ồ’lên trố mắt ra nhìn cười khúc khích nói “Công tử quả là anh tú, chẳng thua kém gì một đại công tử!” Cả hai chạy đến kéo tay gã qua một gian nhà khác.
Võ Danh, Đinh Lỗ và Thích Đại Pháp đợi sẵn thấy Lê Hiểu Bình đến thì đều đứng dậy hành lễ hô hô cười lớn, Võ Danh nói “Lê tiểu đệ bảnh bao khác người quá, làm các cô nương phải động lòng hà hà…mời ngồi, mời ngồi!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì đỏ mặt tía tai, hai a hoàn thì bụm miệng cười, gã phẩy tay nói “Võ huynh trêu đùa tiểu đệ rồi!”
Thích Đại Pháp không biết vì thể trạng khỏe mạnh, hay uống phải thần dược mà trong gã lúc này khỏe ra rất nhiều, gã hấp ta hấp tấp bước đến trước mặt Lê Hiểu Bình nói oang oang “Ta được ơn cứu mạng của Lê thiếu hiệp, không biết lấy gì đền đáp, mong thiếu hiệp nhận của ta ba lạy tạ ơn!” Nói rồi không đợi gã trả lời dập đầu binh binh ba cái.
Lê Hiểu Bình đỡ gã đứng dậy, Võ Danh thấy gã dập đầu binh binh thấy rất buồn cười, thì buột miệng nói luôn “Ngươi lạy vậy cũng không đủ đâu! Chẳng bằng gọi Lê tiểu đệ làm sư phụ luôn một thể đi ha ha.”
Thích Đại Sư nghe vậy thì gãi đầu gãi tai cười hề hề nói “Vậy ta bái Lê thiếu hiệp làm sư phụ được không?”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì ngạc nhiên xua tay nói “Võ huynh chỉ đùa đại sư thôi, tiểu đệ làm sao dám nhận đại sư làm…nhất định là không được đâu!”
Thích Đại Pháp ấm ớ lại gãi đầu gãi tai nói “Đúng thật, ta tuổi tác lớn hơn Lê thiếu hiệp, sao lại nhận làm sư phụ được chứ!” Nói rồi quay sang Võ Danh trừng mắt mắng “Tên khốn ngươi lại trêu ta!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì có quan trọng gì chứ, đắc đạo đâu thể lấy lớn nhỏ ra phân vai vế, ta thấy ngươi bái Lê tiểu đệ làm sư phụ thì có gì là bậy bạ!”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Võ huynh đừng trêu đại sư nữa!”
Thích Đại Pháp lầm bầm nói “Trước giờ ta có sư phụ bảo ban, được sư phụ cho ăn uống, kể từ khibị đuổi khỏi chùa ta lúc đói lúc no khổ muôn bề lại thấy nhớ sư phụ. Vừa rồi chỉ vì ta đói quá muốn kiếm chút gì ăn, người ta bảo cứ lên võ đài tỷ thí nếu thắng sẽ được dự tiệc, vậy mà suýt chết, may nhờ Lê thiếu hiệp cứu giúp, đại nạn đại khổ của ta như được giải thoát, vừa được ăn uống ngon lành được ở nhà lớn, uống rượu ngon, thật chẳng phải là xảo hợp hay sao!” Nói rồi lại quỳ gối trước mặt Lê Hiểu Bình nói lớn “Ta thấy gọi Lê thiếu hiệp là sự phụ cũng chẳng có gì sai, mọi người nói phải lắm, mong thiếu hiệp nhận ta làm sư phụ vậy!”
Mọi người nghe gã nói thì không còn bật cười trêu chọc nữa mà cảm thấy mấy phần thương cảm. Võ Danh vốn dĩ chỉ muốn trêu gã nhưng thấy gã thật lòng muốn bái Lê Hiểu Bình làm sư phụ thật, còn Lê Hiểu Bình thì mặt mày tía tái khổ sở, nhìn tình cảnh rất quái đản chỉ biết xoa bụng gãi đầu mãi mới nói được “Ái chà! Lê tiểu đệ võ công cao cường nếu để gã nhận tiểu đệ làm sư phụ cũng không có gì là quá đáng lắm đâu!”
Lê Hiểu Bình nghe y nói vậy thì giãy nảy, mặt mày đỏ bừng lại càng thêm đỏ gắt hơn không biết phải nói sao cho được, đưa mắt nhìn mọi người ai cũng ra vẻ mũi lòng Thích Đại Pháp, trông thấy vậy gã thở dài nói “Tiểu đệ tuổi đời không bằng một nửa đại sư, nếu kêu ngược đời như vậy thật thấy khó lắm!”
Thích Đại Pháp được Lê Hiểu Bình cứu mạng vô cùng cảm kích, tính tình lại ngốc nghếch khác thường, lúc nghe mọi người nói chuyện riêng thấy ai cũng bảo Lê Hiểu Bình là thiếu niên anh hùng trên đời hiếm có. Chẳng qua lần giao chưởng với Chế Pháp may mắn làm cho y hoang mang bỏ chạy, lại có nội thể đặc biệt chống lại kịch độc,không hiểu vì sao tin đồn gã đánh bại một phó trấn chủ Âm Môn lan nhanh khắp thành. Lúc này ai trong phủ Trần thấy gã đều có phần tôn kính, phần nữa gã được Trần Hưng Lễ ưu ái thì mọi người càng thêm kính trọng. Thích Đại Pháp là người không biết lẽ phải, chính tà, điên điên khùng khùng không hiểu tại sao vừa nghe Võ Danh nói đã muốn bái ngay Lê Hiểu Bình làm sư phụ. Mời đâu ai nghe vậy cũng bảy phần ngạc nhiên nhưng sau lại thấy đó làm thích thú, không đợi Lê Hiểu Bình nói dứt lời đã dập đầu binh binh chín cái rõ ràng rất thành kính, không đùa chút nào. Gã ngước đầu lên nói “Đệ tử may nhờ sư phụ cứu mạng, mong sự phụ nhận chín lạy mà chấp nhận cho đệ tử theo chân sư phụ!”
Lê Hiểu Bình ú ớ không biết nói sao, Võ Danh thì cười khà khà nói “ Lê tiểu đệ sao còn không đỡ đệ tử đứng dậy!”
Nói rồi vỗ vai Thích Địa Pháp cười nói “Ta chúc người vừa nhận được một sư phụ tốt, còn không mau mang rượu mời sư phụ!”
Thích Đại Pháp nghe y nói vậy thì cười hô hô, vội vàng đứng dậy tìm chén rót đầy rượu tới mời Lê Hiểu Bình một cách thành kính. Lê Hiểu Bình đứng đực người ra, mặt đã đỏ lại thêm xấu hổ. Lê Hiểu Bình đứng mãi không nhận rượu thì Đinh Lỗ giật chén rượu đặt vào tay gã nói “Lê tiểu đệ còn không nhận rượu đi!”
Hai a hoàn cùng mấy người hầu khác thấy vậy cũng đồng thanh nói “Chúc công tử vừa nhận được một đồ đệ tốt, hay quá!”
Lê Hiểu bình thì thầm bảo “Ta có họa mới dám nhận đệ tử tốt, xấu hổ chết mất thôi!” Gã vừa lẩm bẩm vừa uống cạn chén rượu. Thích Đại Pháp vừa thấy gã uống cạn rượu thì mừng cuống quýt bước tới đỡ Lê Hiểu Bình ngồi vào ghế, còn gã thì đứng phía sau ghế trông rất lạ mắt khác thường.
Cả bọn rót rượu đến chúc mừng Lê Hiểu Bình vô cùng vui vẻ thì nghe bên ngoài tiếng kèn trống,ca hát vui nhộn, Võ Danh liền hỏi hai a hoàn đang hầu hạ cạnh Lê Hiểu Bình “Hai vị cô nương cho tại hạ hỏi tiếng nhạc gì mà lạ vậy?”
Một người mau miệng nói “Đó là bài hát Mừng Hội Quân được Trần đại nhân phổ riêng dành mừng thừa Trưởng Cục Chi Hậu tối nay, có hơn hai trăm cung nữ hợp xướng và mấy chục nhạc công phổ kèn nhạc, họ đang tập dược bên ngoài hậu viện đó ạ!”
Võ Danh gật đầu nói “Ai chà, hoành tráng thật!”
Người a hoàn nóitiếp “Tối này các anh hùng hảo hán đều được dự tiệc cả!”
Võ Danh lại nói“Ta vốn không thích đến những nơi náo nhiệt xa hoa, lễ nghi, chào hỏi thật rườm rà, làm việc gì cũng nhìn trước ngó sau cung cung kính kính mệt bỏ mẹ, hừ hừ ta không thèm đến đó đâu!”
Mấy a hoàn nghe y nói bậy thì đỏ cả mặt, nhìn nhau bật cười khúc khích.
Đinh Lỗ vốn người ít nói, lúc nào cũng tùm tùm tấm vải đen quanh người khiến ai nhìn qua đều thấy làm khó chịu ‘hừ’ lên một tiếng rồi nói “Đúng vậy, bọn ta là người giang hồ chỉ thích đánh đấm, lý nào lại thích hợp đến những nơi như vậy!”
Thích Đại Pháp vừa nhận được sư phụ tốt nãy giờ không hề nói tiếng nào nhưng nghe thấy nhạc hội, tiệc tùng thì hô hô cười nói xen vào “Ở đó có tiệc lớn, chắc là có lắm đồ ăn ngon. Ta vừa trọng thương, đám nữ quỷ này…” Gã chỉ tay vào mấy người a hoàn nói “…chỉ cho ta ăn cháo nhạt, thuốc đắng chẳng bỏ bèn gì, vừa rồi lại uống thêm mấy chén rượu bây giờ bụng đói cồn cào, nhất định phải đến dự tiệc thôi sư phụ nhé, ở đó chắc là có rượu ngon!”
Lê Hiểu Bình thấy gã gọi mình nhỏ nhẹ ra chiều nịnh nọt thì cười gượng khổ sở.
Cả bọn không nóigì lại gọi mấy a hoàn rót rượu uống tiếp, Lê Hiểu Bình thì than ngắn thở dài nghĩ đến Chế Vân không biết lúc này nàng ra sao rồi!