Bạn đang đọc Giang Hồ Nghĩa Hiệp – Chương 51: Nghiệt Tử Chùa Trúc Lâm
Một tên mặt đen, râu ria dựng ngược, tay cầm một xà kích tự xưng là Lô Anh người Văn Bàn {Thuộc Lào Cai ngày nay} bước lên võ đài, chưa đợi Trần Thế Huy cúi đầu đáp lời đã vung kích đánh tới. Thế Huy lui lại sau mấy bước hỏi “Chẳng phải các hạ là Lô Anh Túc thủ lĩnh Động Cô Bích ở Văn Bàn, Châu Quy Hóa hay sao?”
Lô Anh Túc nghe Thế Huy nói vậy trong lòng khẽ rúng động, miệng vẫn cố bật cười khanh khách nói “Chính là ta!”
Trần Thế Huy cười lớn nói “ Tại hạ đã lâu nghe tiếng Lô Anh Túc, Ác Kích Không Lưu, giết người không gớm tay một mình giết chết hơn mấy trăm thiên binh cao thủ ở Trấn Thiên Hưng, đốt phủ, truy sát quan phủ tận diệt cả gia phiệt, quả nhiên nghe danh đã mấy phần khiếp sợ, tại hạ được gặp mặt thật hân hạnh!”
Trần Thế Huy chưa nói hết câu đã thấy thương kích đánh tới vô cùng nhanh nhẹn, không chút lưu tình.
Đám đông bên dưới nghe Trần Thế Huy nói đến gia thế của Lô Anh Túc đều thất sắc kinh hãi, Trần Liệt quay sang Trần Hưng Lễ sợ hãi nói “Chẳng phải tên giặc Lô Anh Túc là khâm phạm triều đình hay sao, quả nhiên là to gan dám đến đây không coi quốc pháp ra gì!” Lão vừa nói vừa đập bàn hét đám quan binh vây hãm xung quanh võ đài bắt trọng phạm, thì Trần Hưng Lễ đưa tay lên ngăn lại nói “Đại nhân chớ lo lắng, Trần tướng quân thừa sức bắt hắn!”
Trên võ đài quả nhiên qua mấy chục hiệp, Trần Thế Huy mấy phần chiếm được thế thượng phong. Tên Lô Anh Túc đánh miết, không chiếm được thế tiện nghi trong lòng đã ngấm ngầm lo sợ, vốn dĩ hắn ta có tính hiếu sát, không giết người lại thấy bí bức. Nghĩ Trấn Thanh Đô cách xa Trấn Thiên Hưng làm sao biết được danh tánh của mình, nào ngờ Trần Thế Huy trước kia đã từng thấy ảnh tróc nã của hắn ở Thăng Long, vừa nghe đến họ tên, nguyên quán, lại dùng xà kích thì đoán ra. Quả nhiên là Lô Anh Túc.
Hắn ta vừa nghe vậy trong lòng bảy tám phần rúng động, liền thẳng tay quyết hạ thủ cho bằng được Trần Thế Huy, nào ngờ gặp phải địch thủ xứng tầm, so về bản lĩnh Trần Thế Huy còn lâu mới làm gì được hắn, nhưng thấy quân binh vây kín xung quanh thì trong lòng vội vã, ra sát thủ, hậu tâm chắc chắn lộ ra điểm yếu. Trần Hưng Lễ chỉ một mực chống đỡ không phản đòn lại càng làm hắn điên tiết. Càng đánh càng thấy bất tiện.
Hắn vung hư chiêu đâm kích liên tục phía Trần Thế Huy, mắt hướng về phía đám đông, định thần nhảy xuống phá vòng vây chạy trốn. Thế Huy cười trừ quát “Chạy đi đâu cho thoát!” Xoay người ra trước hắn ngăn lại. Chỉ thấy hắn ta cười ha hả, quả nhiên ánh mắt vừa rồi là hư chiêu trong hư chiêu, lại nghe hắn nói “Ta chạy đi thì làm gì được ta!” Lời vừa dứt đã thấy một thân dùng kình lực nhảy đến Trần Liệt, kích nhắm thẳng Huyệt Cự Khuyết lão đâm tới.
Trần Thế Huy kinh hãi quát lớn “Mau buông khí giới đầu hàng đi, dám hành thích đại nhân!” Y nhảy tới ngăn lại làm sao kịp nữa, thét lên rùng mình. Chỉ nghe Lô Anh Túc hét lớn“Ngươi bị lừa rồi, chết này!”.
Trần Liệt thất kinh, la hoảng té nhào ra sau nhắm mắt chịu chết, một kích tưởng đã đâm thấu tim, chỉ thấy trước ngực hơi nhói lên, mở mắt ra sợ hết hồn khi mũi kích chỉ đâm qua lớp áo đã khựng lại. Đưa mắt nhìn Lô Anh Túc miệng cười hề hề từ từ méo xệch rồi ngã ngược ra sau, huyết tích tràn ra đằng cổ chết từ lúc nào, đưa mắt nhìn kỹ hóa ra trên cổ hắn đã trúng phải ba phi tiêu đến xuyên ra sau. Thì ra ba phi tiêu vừa rồi phát ra từ thiết phiến của Trần Hưng Lễ, hắn ung dung nhìn Lô Anh Túc cười nói “Tên phản tặc chết đáng lắm!”
Trần Liệt thở dài nhẹ nhõm, đưa vạt áo lau mồ hôi mồ kê miệng méo xệch nhìn Trần Hưng Lễ nói “Cảm tạ tướng quân đã ra tay cứu mạng hạ quan!” Nói rồi quay sang đám quan binh quát lôi cái xác Lô Anh Túc đi.
Trần Hưng Lễ nói“Đã làm đại nhân một phen hoảng sợ, thật may là hắn đã chết rồi!”
Trần Liệt thấy vẻ mặt đắc ý của Trần Hưng Lễ,tám chín phần là có ý dọa mình, thầm nghĩ “Quả nhiên cái tên khốn này muốn làm mình chết vì sợ, hừm!” Lão trong lòng bực bội nhưng mặt vẫn niềm nở ngồi lại ghế nói “Trần tướng quân hãy tiếp tục đi!”
Trần Thế Huy vẻ mặt vẫn còn thất sắc, bước đến cúi đầu nói “Thuộc hạ thật bất cẩn mong đại nhân thứ tội cho!”
Trần Liệt đưa mắt nhìn đám dân chúng vẫn còn há hốc miệng ngạc nhiên phía dưới, đành xua tay nói“Ta không sao! Ta làm sao trách tướng quân được. Tên phản tặc to gan, hừm…tướng quân cứ tiếp tục cho!”
Lê Hiểu Bình thấy Trần Hưng Lễ ra tay giết người vô cùng tàn độc, tám chín phần là cố ý, định thần hỏi hắn thì thấy ánh mắt nhìn xồng xộc của Chế Vân về phía hắn trong lòng ngấm ngầm nghĩ “Cô ta định gây ra chuyện gì nữa chăng?” Nghĩ vậy, gã đưa mắt nhìn Chế Vân chăm chú quyết có chuyện gì xảy ra cũng phải ngăn lại, vốn là lúc sáng gã nghe nàng nói đến kế hoạch gì đó, sợ nàng lại dùng trò làm hại Trần Hưng Lễ.
Tất nhiên ánh mắt của gã làm sao qua mắt được Trần Hưng Lễ. Hắn thấy gã nhìn Chế Vân thì làm lạ tự hỏi “Tên tiểu tử này tại sao lại nhìn gã ái nam ái nữ đó đến say sưa như vậy! Thật chẳng ra sao.” Nghĩ vậy hắn bật cười khúc khích nhìn một tên đại hán to lớn, đầu trọc, người trần, xâm đầy vết mực đen, tay cầm một pháp trượng, hai đầu là hai lưởi búa to bản sắc bén, tên đại hán lừ lừ bước lên võ đài, miệng cười hề hề đâm sầm lưởi búa xuống sàn gỗ ngập sâu hơn một tất. Trần Thế Huy chấp tay nói “Không biết đại sư tên họ là gì?”
Gã gãi gãi đầu miệng vẫn không ngớt cười hề hề nói “Ta là Thích Đại Pháp ở chùa Trúc Lâm nhưng đã bị trụ trì đuổi đi rồi, ta chính thức xuất sơn.Ta lại không có tên nên cứ lấy pháp hiệu đó gọi ta cũng được.”.
Trần Thế Huy cười nói “Tại hạ xin mời đại sư!” Nói rồi đưa côn ra trước thủ thế, Đại Pháp tay xoa xoa đầu rồi nhổ nước bọt vào bàn tay nói “Hay lắm, ta từ trước đến nay chưa có đối thủ, nhưng cho ta hỏi? Chẳng may ta nhỡ tay đánh chết ngươi ta có mang tội không? Ta không muốn đi làm vườn, múc nước, hốt phân đâu!”
Ai nghe Đại Pháp nói cũng ồ lên cười, mấy phần nghĩ rằng tên này trước kia phạm tội bị trụ trì phạt những việc đó nên đâm ra ăn nói hồ đồ trên võ đài. Riêng Trần Thế Huy mặt cười trừ nói. “Đao kiếm vôtình không tránh được sơ xuất, mong đại sư hết mình không phải lo cho tại hạ!”
Thích Đại Pháp nghe y nói vậy thì giơ ngón cái lên nói “Hay lắm, hay lắm! Đã vậy thì ta không khách sáo đâu nhé.” Nói rồi rút cây trượng lên, xoay tít mỗi lúc một nhanh tiến lại gần Trần Thế Huy, tiếng gió rít lên nghe thật lạnh sống lưng.
Trần Thế Huy thất kinh lui về phía sau khi thấy trượng pháp đánh tới, Đại Pháp cười ha hả rồi biến chiêu đột ngột bổ từ trên xuống dưới, Trần Thế Huy lách người nhảy qua một bên không dám đưa côn lên giáp chiến, lưởi búa cắm phập xuống sàn gỗ vỡ tan một mảnh lớn. Người dân phía dưới võ đài kêu ầm lên lo lắng.
Đại Pháp vẻ bề ngoài trông ngốc nghếch nhưng chiêu pháp thì rất nhanh nhẹn có chỗ kỳ diệu,nhanh như cắt hắn xoay lưng đánh pháp trượng ra sau quyết không để Trần Thế Hủy nhảy ra xa khỏi tầm. Chỉ đợi Thế Huy nhảy lên cao né tránh, Đại Pháp liền ngay biến chiêu lần nữa, lưởi búa từ phía dưới đâm thẳng vào Huyệt Vĩ Lư vô cùng mãnh liệt, Thế Huy thất kinh, rướn người vung côn pháp đập vào giữa đỉnh đầu địch thủ nhưng Đại Pháp không mảy may đến.
Một chiêu Thiên Đại Tuyệt Kỷ vốn không có trong phật pháp,nhưng vốn dĩ trong Trúc Lâm Yên Tử gã ngày thường bị trụ trì trách phạt, hết gánh nước lại gánh phân, cuốc đất trồng rau, lại lấy cái thường nhật quen thuộc ấy vận dụng vào công pháp Trúc Lâm. Võ học ở Trúc Lâm Thiên Tử có chỗ đặc biệt chỉ lấy binh pháp, công pháp làm thanh giản gân cốt mà không lấy sự huyền thông của phật pháp làm chiêu thức. Sự biến đổi chẳng qua ai cũng biết, Trúc Lâm Yên Tử là do Trần Nhân Tông sáng lập, Trần gia xuất xứ lại lấy sông nước làm tuyệt học của mình chiêu thức rất kỳ diệu, lấy nội công luyện khí có thể nhịn thở hàng giờ dưới nước, côn quyền làm thế tấn công giống như người lài đò dùng chèo, cộng với phật pháp mà lĩnh ngộ ra tuyệt học Trúc Lâm bây giờ,đương nhiên có chỗ tinh thông hơn với côn pháp Trần gia một bật.
Trần Thế Huy đập côn xuống chỉ là hư chiêu, tưởng Đại Pháp sẽ tránh đòn mà rút trượng pháp về nào ngờ y vẫn thẳng chỗ hiểm đánh tới làm sao Thế Huy không kinh hãi cho được. Đành mượn thế xoay người né tránh, chân vừa chạm xuống sàn ván đã bị Đại Pháp đánh xuống, miệng hô hô cười lớn “Hãy xem ta đây!” Trần Thế Huy chỉ kịp nhảy xuống võ đài té lăn mấy vòng, đưa mắt nhìn lên thấy chỗ chân mình đáp vừa rồi đổ vỡ ra làm trăm mảnh, quả thật không nhanh lại thiệt mạng.
Đám quan binh đứng phía dưới la hoảng chạy ra xa tránh mảnh vỡ đập trúng, phía trên mấy hảo hán đứng xem cũng xanh xám mặt mày, quả nhiên tên đại sư ngốc nghếch có sức mạnh, chiêu pháp rất kỳ diệu, Trần Hưng Lễ cười nói “Hay lắm, hay lắm!”
Trần Thế Huy nghĩđến cái thoát chết vừa rồi đã toát hết mồ hôi hột, chấp tay nói vọng lên “Tại hạ không phải là đối thủ, đại sư đã lưu tình xin cảm tạ!”
Thích Đại Pháp cắm phập trượng xuống sàn võ đài, chấp tay đáp lễ nói “Ha ha, không dám không dám!”
Trần Liệt vuốt râu thở dài nhẹ nhõm nói “Đại sư đã thắng cuộc, võ đài là của đại sư đó.”
Thích Đại Pháp vỗ vỗ tay lên ngực nói “Ta lấy võ đài làm gì?”
Người chấp bút cười nói “ Đại sư hiểu nhầm rồi! Ý đại nhân nói, đại sư lúc này là chủ võ đài của trận tỷ thí tiếp theo, nếu không còn ai lên tỷ thí với đại sư ngài sẽ thắng cuộc.”
Thích Đại Pháp thở dài nói “Vậy thì mệt quá!” nói rồi quay xuống nhìn khán giả phía dưới nói “Ai dám đánh nhau với ta thì bước hết lên cả đi, cùng một lúc đỡ mất công.” nói rồi cười hì hì nhìn tên chấp bút nói “Vậy có được không? Ta nghe nói người thắng cuộc được dự yến tiệc tha hồ ăn uống. Hừ, ta đói lắm rồi, từ khi vào thành đến giờ ta chẳng được ăn cái gì, họ không bán cho ta rượu thịt khăng khăng nói ta là người xuất gia thì không được ăn những thứ đó. Nhưng trụ trì đã đuổi ta đi rồi, sư phụ còn nói ta từ nay không còn là người xuất gia nữa, muốn ăn gì thì ăn muốn, làm gì thì làm nhưng không được làm việc xấu giết người mang tội, ta đã làm theo đúng ý đó! Vậy mà không được ăn thì quá quắt lắm. Cảm phiền nhà ngươi gọi hết họ lên đánh nhau với ta, ta thắng mau còn được dự tiệc!”
Trên dưới khán đài ai cũng bật cười thích thú, chỉ riêng Thích Đại Pháp thì khổ sở nghĩ, không biết mình nói sai cái gì!”