Bạn đang đọc Giang Hồ Nghĩa Hiệp – Chương 48: Huynh Đệ Hờ
Lê Hiểu Bình ậm ự không nói, gã vốn trước giờ chưa hiểu rõ chuyện võ lâm thiên hạ, lại càng không biết quy tắc thông thường trên giang hồ. Nghĩ tới lời căng dặn của lão Nguyễn trước khi đi không phải là không có lý, ta nhất quyết không nói rõ tên tuổi ra tránh rướt tai họa vào thân. Thấy người trước mặt hỏi vẻ không có ác ý, miệng còn ấp a ấp úng không biết nên trả lời ra sao.
Hắn thấy Lê Hiểu Bình ấp a ấp úng không nói thì cười đáp “Tại hạ Trần Hưng Lễ là một tiểu tướng triều đình, mấy tháng trước vì việc truy đuổi bọn giặc Chiêm phía nam nay đóng quân ở cách thành hơn mười dặm, hẳn các hạ có biết chuyện này?”
Trần Hưng Lễ vừa nói dứt lời thì nghe người trước mặt cười ha hả chạy đến nói lớn “Hóa ra là Trần huynh! Đệ là Lê Hiểu Bình ở phiệt trấn Ẩn Nam đây, huynh không nhận ra đệ hay sao?”
Trần Hưng Lễ, nghe vậy nhận ngay ra người kết nghĩa huynh đệ hờ mấy tháng trước ở núi Phu Pha Phong, không khỏi giật mình nghĩ “Không phải là mình nhằm chứ? Chỉ chưa đấy mấy tháng mà hắn ta võ công lại cao cường đến như vậy hay sao!” Trần Hưng Lễ vốn là người thông mình làm sao không nhận ra được, rõ là lần trước Cao Bát có kể đến gã đã mất tích trong rừng cấm, sống chết còn chưa biết rõ, Cao Bát vì chuyện đó mà rất buồn bã. Lúc này nghe tiếng Lê Hiểu Bình thốt lên thì hẳn nhiên hắn làm sao không ngạc nhiên cho được, liền hỏi “Có thật đó Là Lê Hiểu đệ đó không? Chẳng phải ta nghe đệ đã…” Trần Hưng Lễ còn chưa nói hết câu thì Lê Hiểu Bình cười nói “Ai cũng nói đệ chết rồi, còn lập bài vị cho đệ nữa! Không ngờ lại gặp Trần huynh trong tình cảnh này…”
Cả hai nhún mình nhảy xuống đất, đến trú mưa dưới một cổng vòm lớn của một nhà trọc phú, có đèn lồng đốt sáng hai bên. Trần Hưng Lễ tháo nón tre cùng cái áo rơm khoác bên ngoài, Lê Hiểu Bình thì phủi phủi vạt áo cười ha hả nói “Không biết Trần huynh có chuyện gì mà đêm hôm thúc ngựa gấp gáp vào thành như vậy?”
Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn bộ dạng của Lê Hiểu Bình đã có ý khó chịu, nhưng vẫn cố gặn cười nói “ Ta vì việc công cán không thể để đến sáng mai được, quân đội đóng ngoài thành chỉ còn vài ngày lương nữa là cạn kiệt. Ta định vào phủ ngay trong đêm nay, gặp quan phủ vay ít lương thực vận chuyển ngay trong đêm may ra còn kịp! Vậy còn đệ tại sao lại đi về hướng đó?”
Lê Hiểu Bình đáp liền “ Đệ cần gặp một người…” Gã định nói, “Chế Vân đang đợi đệ…” Nhưng chợt nhớ ra Trần Hưng Lễ đã biết Chế Vân là công chúa nước Chiêm Thành từng đả thương hắn ở bản doanh Ẩn Nam lần trước, nếu cả hai nhận ra nhau thì nàng tất sẽ gặp nguy mất.
Trần Hưng Lễ thấy Lê Hiểu Bình lầm bầm, vốn dĩ hắn chỉ hỏi han qua loa cho phải phép huynh đệ nên chẳng để tâm đến chuyện gã định nói ra liền nói luôn “Bây giờ ta phải đến phủ Thanh Đô luôn cho kịp lúc, nếu đệ cùng đường thì hai ta đến đó. Không biết đệ nghĩ sao?”
Lê Hiểu Bình nghe nói vậy trong lòng đã mừng thầm nói “Vậy thì hay quá, chỉ sợ đệ làm Trần huynh thấy bất tiện mà thôi!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Không có gì! Chỉ khi đến đó ta sẽ có khối thời gian cùng nói chuyện với đệ, vừa có rượu thịt, chăn gối thỏa thích mà hưởng thụ. Chỉ còn một đoạn không xa nữa chúng ta đi ngay thôi!”
Nói rồi Trần Hưng Lễ cho người mang mũ áo rơm cất đi, ngoài trời cũng đã ngớt mưa không cần dùng đến, rồi gọi một người nhường ngựa cho Lê Hiểu Bình. Cả hai thả cương thong thả đến phủ Thanh Đô, lúc đó đã quá canh hai. Người gác cổng bên ngoài thấy hai người cưỡi ngựa đến gần thì ngăn lại quát lớn hỏi “Các ngươi là ai, đến đây lúc đêm khuya khoắt làm gì?”
Tên này lúc ban ngày chính là người đuổi Lê Hiểu Bình đi, gã cùng Trần Hưng Lễ xuống ngựa đến gần, tên lính nhìn rõ thấy mặt thì bực mình quát tiếp “Lại là cái tên lúc sáng nữa! Ngươi đến đây làm gì? Muốn chết à!”
Trần Hưng Lễ nghe tên canh gác cổng quát tháo thì hóa giận, bước đến vung quạt đập vào mặt tên lính. Tên này lách người né nhưng làm sao tránh được thân pháp mau lẹ của Trần Hưng Lễ, chỉ nghe ‘binh’ một tiếng hắn văng vọt ra sau, máu mũi máu miệng chảy ra đỏ cả mặt mày. Đám người thấy tên đồng bọn bị đánh, hò nhau xông đến vây quanh hai người vào giữa, Lê Hiểu Bình định lên tiếng hòa giải thì một tên lính quát “Dám đến đây gây chuyện à, thật không muốn sống nữa rồi!”
Miệng nói vừa dứt, cả bọn cùng xô đến, Lê Hiểu Bình không muốn gây chuyện chỉ tránh đòn không đánh trả, còn Trần Hưng Lễ thì tay vung đến đâu kẻ không gãy chân gãy tay, cũng bất tỉnh nhân sự thật thảm hại. Hai tên cuối cùng thất kinh bỏ chạy vào trong hô hoán.
Hai người đi thẳng vào trong, bọn viện binh chạy bủa đến mỗi lúc một đông, đèn đuốc sáng rực, Lê Hiểu Bình than khổ nói “Sao Trần huynh không nói rõ lai lịch của mình để lại xảy ra chuyện thì không hay chút nào!”
Trần Hưng Lễ cười khẽ nói vào tai Lê Hiểu Bình “Ta chỉ cố ý gây ra chút náo động cho vui mà thôi. Giờ này lão già tri phủ chắc vẫn còn ngủ say sưa với tiểu thiếp của mình, nếu không làm toán lên thì lão còn lâu mới chịu thức dậy. Ta thừa biết mấy lão quan già này mà! Đệ không phải lo lắng cho chúng làm gì.”
Đám quân lính xông đến, la hét ỏm tỏi thì nghe một tiếng hét lớn “Khoan đã!” Nhìn ra phía cổng, nơi phát ra tiếng hét lớn thì thấy toán người vẫn mặc nguyên nón lá, áo rơm chạy xòng xọc vào, hóa ra là đám người cùng đi theo Trần Hưng Lễ lúc này họ mới đến, tay người đi đầu cầm lệnh bài tướng quân. Đám quan binh thấy lệnh bài thì đều tản ra.
Người cầm lệnh bài chạy đến trước Trần Hưng Lễ chấp tay nói “Bọn thuộc hạ đến chậm mong chủ nhân thứ cho!”
Trần Hưng Lễ không vui chút nào thở dài nói “Nhà ngươi phá hỏng cuộc vui của ta rồi!”
Nói rồi hắn nắm lấy tay Lê Hiểu Bình đi vào trong đại sảnh. Tên cầm đầu đám quân binh hớt ha hớt hải chạy đến, mặt tái mét nói “Bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ có mắt như mù không biết núi thái sơn, tướng quân tha mạng cho bọn thuộc hạ.”
Trần Hưng Lễ tức giận nói “Bọn các ngươi ngày thường ức hiếp dân thường, hóng hách không coi ai ra gì, tội đó không phải nhẹ. Khi nào xong việc ta sẽ hỏi tội các ngươi. Ngươi đến báo cho đại nhân các ngươi biết có Trần Hưng Lễ đến mau đi!”
Tên cầm đầu đám quân binh canh giữ phủ, vâng vâng dạ dạ vội rảo chân chạy đến trước nhưng vừa đến cửa đại sảnh thì đã thấy Trần Liệt, phía sau lão còn có bộ đầu Lý Nhân Bảo, Trần Thế Huy và mấy tên hảo hán mặc quan phục đi ra, vừa thấy Trần Hưng Lễ đi vào Trần Liệt mừng rỡ nói “Trần tướng quân giá lâm đến phủ không biết có gì dặn dò chỉ giáo cho lão hạ quan này!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Đại nhân nói quá lời rồi, tại hạ đâu có cái diễm phúc được xem trọng như vậy! Tại hạ có chuyện cần đến nhờ đại nhân giúp đỡ, đã mạng phép đến quấy nhiễu quan uy, lẽ nào còn dám được xem trọng như vậy!”
Trần Liệt cười hô hô nói “Tướng quân đừng khách sáo, mời tướng quân vào trong đại sảnh nói chuyện!”
Nói rồi quay sang dặn dò Lý Nhân Bảo lo trà nước rượu thịt tiếp khách.
Cả bọn vào trong đại sảnh đường, theo thứ tự chủ khách ngồi hai bên tả hữu. Trần Liệt ngồi ghế ở giữa sửa lại bộ áo dài, chỉnh lại khăn, đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ vuốt râu cười nói.
“Đã mấy tháng không gặp tướng quân vẫn khỏe chứ?”
Trần Hưng Lễ đáp “Cảm tạ đại nhân đã quan tâm, tại hạ vẫn khỏe!”
Trần Liệt hỏi “Ta nghe nói tướng quân xuất trận, đi đến đâu quân giặc tan nát đến đó quả là anh hùng xuất chúng, ta vô cùng cảm kích tướng quân.”
“Cũng nhờ đại nhân kịp lúc cho viện binh đến tiếp ứng.”
“Không, không tài tướng quân mới là đáng trọng” Lão Trần Liệt vừa nói vừa cười, trỏ ngón cái.
Trần Hưng Lễ đã quá quen giọng điệu nịnh hót, lại đã mấy lần gặp Trần Liệt ít nhiều đã biết được tính cách của lão nào có tin lời lão nói ra chỉ cười trừ, hắn lại hỏi “Tại hạ nghe nói đại nhân lập võ đài tỷ thí trước cổng lớn ở phủ chiêu hiền tài, chiêu mộ binh lính đã lên đến mấy nghìn quân không biết có phải đó là sự thật hay không?”
Lê Hiểu Bình ngồi bên cạnh Trần Hưng Lễ chợt nghe hắn hỏi đến cuộc tỷ thí, thì đổi nét mặt đưa mắt nhìn quanh. Trần Thế Huy thấy vậy liền hỏi “Không biết vị đại ca này là ai?”
Lê Hiểu Bình giật mình khi có người hỏi đến, còn ấp a ấp úng chưa nói ra lời thì Trần Hưng Lễ đã nói “Đó là huynh đệ của ta, tên là Lê Hiểu Bình, trên đường gặp nhau tiện thể đến đây!”
Trần Thế Huynh nghe hắn nói vậy thì cười nói “Hóa ra là huynh đệ của tướng quân!” Y lại quay sang chuyện khác, nói tiếp “Đó là lệnh của Trưởng Cục Chi Hậu, tiểu tướng chỉ làm theo không dám vượt quyền chiêu quân bừa bãi.”
Trần Hưng Lễ cười nói “Ta biết!”
Trần Liệt vốn không thích Trần Hưng Lễ, lại thấy hắn ngang tàng vừa rồi lại nghe người nói hắn tự ý xông vào phủ làm thương tích không ít người thì càng giận. Nhưng lão cũng không dám đắc tội người của hoàng tộc mà kìm giận, lão ra hiệu cho người rót trà rồi nói.
“Không biết tướng quân giữa đêm khuya khoắc thế này lại ghé đến bản phủ chắc là có chuyện cơ sự quan trọng!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Tất nhiên tại hạ đến gặp đại nhân là có chuyện cậy nhờ, không biết Trần đại nhân có ý giúp tại hạ hay không!”
Trần Liệt thầm nhủ “Nhà ngươi lòng dạ xấu xa, ta chẳng biết người cần gì hay sao!” Nghĩ rồi lão bật cười ha hả nói “Tướng quân nói vậy thì làm khó hạ quan mất rồi, không biết đó là chuyện gì! Hạ quan chuyện gì giúp được quyết không từ chối!”
Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Mấy tháng nay quân của tại hạ đóng bên ngoài thành, lương thực thiếu thốn, ngân lượng triều đình cấp xuống vẫn chưa đến kịp, tại hạ không dám chần chừ lâu sợ lòng quân giao động khó lòng kiểm soát. Tại hạ mạo muội đến đây cậy nhờ đại nhân cho vay ít lương thực, tiền bạc chờ đến ngày nhận được ngân lượng của triều đình, tại hạ sẽ trả ngay không dám thiếu!”
Trần Liệt sầm nét mặt “Quân của nhà ngươi đều là gia đinh gia tộc nhà ngươi, lấy cớ đóng quân ngoài thành đến đây vay mượn lương thực quả thật quá lắm!” Lão cũng phải vờ bật cười nói “Chuyện đó có gì là khó, lão có thể giúp được tướng quân!” nói rồi cho gọi tên tổng quản đến ra lệnh“Tướng quân cần bao nhiêu lương thảo người cứ theo mà làm!”