Bạn đang đọc Giang Hồ Nghĩa Hiệp – Chương 28: Gây Chuyện
Cao Bát lui lại mấy bước, nhìn kỹ hóa ra là người lúc sáng mắng y mấy câu ngoài phố thì phì cười nói “Hóa ra là cái tên dẹp đường to mồm ngươi!”
Hắn nghe y nói như nhớ ra nhếch miệng cười. “Cái tên tiểu tử ngươi à? Lúc ngoài phố nhìn qua đã biết là cái loại không ra gì, đến đây tìm mỹ nữ thì liệu hồn mà xuống dưới kia đừng để công tử ta mất vui!”
“Ta không ra gì còn ngươi là cái thá gì! Công tử ngươi dám ức hiếp Trúc cô nương của ta phải không?” Cao Bát phỉ nước bọt mắng, vốn thấy hắn không vừamắt chỉ muốn gây chuyện.
“Cái tên này! Không cút xéo cho ta muốn chết à”
“Lúc sáng ta không đánh ngươi một trận là may rồi, còn dám cản đường ta!”
Hắn giận dữ nói “Đúng là ngươi muốn chết rồi!”
Cao Bát buồn cười nghĩ “Đúng là oan gia không đánh nhau không được!” rồi chỉ tay vào mặt hắn mắng tiếp “Cái tên to mồm ngươi nói ta muốn chết, ta nói, muốn chết thì ngươi giết ta được chắc!”
“Giỏi lắm!” Hắn vừa dứt lời đã xoay một vòng đá cước vào giữa mặt Cao Bát, còn tay thì đã rút chủy thủ theo đà chém tới mấy nhát. Cao Bát lách người né tránh nhảy xuống cầu thang cười nói. “Cái tên mồm to ngươi giỏi thì giết ta xem!”
Hắn không ngờ Cao Bát lại nhanh như vậy, chỉ trong chớp mắt mà đã nhảy ra xa mấy trượng. Hắn gầm gừ phóng cước đuổi theo, hai người chạy vòng quanh từ đại sảnh đến lan can, từ nóc nhà ra cửa mà vẫn chưa động thủ một chiêu, nhưng gã người Khmer đã làm bàn ghế tan nát, bình vỡ chén rơi không biết bao nhiều mà kể, hơi thở nặng nề, mồ hôi chảy ướt đẩm áo quần.
Bà chủ Hương Lâu Cát thấy hai người làm tan hoang nhà cửa, khách khứa đều bỏ chạy hết cả thì ôm bụng khóc thảm thiết, miệng kêu gào.
“Đại gia, công tử đừng đánh nữa. Ngừng tay đi!”
Cao Bát vừa chạy vừa trêu nói “Bà mau đi mua một cỗ quan tài để ta ném tên to mồm khoác lác vào đó cho xong!”
Hắn nghe y nói thì tức tối quát “Có giỏi thì đứng lại xem đừng có chạy nữa!”
“Để xem ngươi có bản lĩnh gì đã!”
Cao Bát vừa nói dứt lời, đã phóng người lên lan can. Hắn vừa đáp chân xuống đã thấy chớp nhoáng trước mắt hai chưởng lực đánh vào huyệt đản trung. Hắn hốt hoảng lách người nhảy ra sau mấy bước, đã thấy hai chưởng lực biến chiêu thành song chỉ Hình Ảnh Huy Liệt trong bộ Huyệt Tịch Thần Công, vô cùng lợi hại chớp nhoáng đã đánh trúng huyệt chưởng môn giữa nách trái, chỉ nghe hắn rú lên một tiếng đã nằm vật xuống sàn bất tỉnh.
Cao Bát đắc ý, phủi phủi tay bước đến trước cửa phòng Trúc My Nữ, tay vừa chạm lên cửa đã thấy mười mấy tên hảo hán từ hai bên lan can chạy bủa đến vây y ở giữa. Cao Bát định nhấc chân đá vào cửa, phóng người vào trong đã thấy loạt ám khí phóng đến, chỉ kịp lách người né tránh thoái lui mấy bước. Loáng thoáng ánh dao sắc lẹm chém trước sau trên dưới, như lưới sắt mạng nhện. Y nhún người một cái phóng lên nóc nhà, mắng “Cái bọn chó chết các ngươi muốn giết chết ta thật à.”
“Đừng nhiều lời!” Một tên vừa quát đã rút trong áo mấy lưởi dao nhỏ phóng thẳng đến.
Cao Bát thả tay rớt xuống phi tiêu không trúng đích, bắn thẳng lên trần ngói lợp nổ lộp bộp rớt xuống sàn. Cao Bát vừa chạm chân dưới sàn nhà, đám người hảo hán đã bủa vây nhảy theo quyết không cho y trốn thoát miệng hô hoán “Giết, giết!”
“Đừng trách ta vô tình.” Cao Bát giận dữ vung tay tả hữu trước sau mỗi nơi hai song chỉ, kình lực phát ra làm đám người vây quanh không dám vây chặt nữa, vừa thoái lui mấy bước, y đã phi cước ra trước đánh chết hai tên. Vòng vây vừa thủng, đám người phía sau vội vây lại đã thấy song chỉ của Cao Bát điểm ra xung quanh. Huyệt Tịch Thần Công vốn lấy nhanh nhẹn làm thắng, biến chiêu rất nhanh, quả nhiên đám người trước mắt không phải là địch thủ của y đương nhiên là nhờ số đông cầm cự nhưng thấy chỉ lực của y uy lực thì đều hốt hoảng. Đương nhiên biến chiêu của y rất hiệu nghiệm chỉ trong chớp mắt đã điểm trúng ba tên sơ hở, chết không kịp kêu.
Đám người thấy trong chớp mắt năm tên đều chết thì kinh hãi, không dám vây lấy Cao Bát, thoái lui nhường cho y nhún mình nhảy lên lan can. Cao Bát đẩy cửa bước vào thì thấy một thiếu niên tuấn tú, môi son, mày ngài đầu chít khăn vàng thêu, áo Sampôt hôl lụa, dáng vẻ thanh nhã y nhìn thấy đã có ý ghen tỵ. Người thiếu niên thấy Cao Bát bước vào đưa tay cầm quạt trên bàn phẩy nhẹ một cái đã che trước ngực, nhếch mép cười. Còn Trúc Mỹ Nữ thì vội vàng đặt cuốn sách lên bàn chạy đến bên cạnh Cao Bát nói “Công tử, công tử có chuyện gì vậy?” sắc mặt vô cùng sợ hãi.
Cao Bát vui vẻ nói “Cô nương không sao cả chứ? Ta nghe cô nương bị bọn khốn kiếp đó ức hiếp!” Miệng nói tay chỉ vào mặt người thiếu niên trước mặt mắng hỏi “Ngươi là ai mà phách lối quá vậy?”
Người thiếu niên thu quạt, chỉ vào mình ý khiêu khích Cao Bát cười nói “Ý là ngươi hỏi ta!”
Cao Bát tiến đến gần người thiếu niên ngẫm nghĩ “Quả là anh tú, không biết người này là ai, ban sáng mình không hề nhìn thấy hắn” Y gãi gãi đầu còn nghĩ ngợi thì người thiếu niên cười ha hả nói.
“Ha ha…anh hùng cứu mỹ nhân là vậy sao?” Người thiếu niên vừa nói, vừa ngồi lại bàn rót trà ra cốc thảnh thơi mà uống “Chẳng khác nào một kẻ quê mùa khiếm nhã, ta và nàng đàm đạo thơ ca thì tên anh hùng ngươi lại phá đám. Thật đáng buồn cười! Còn không mau cút cho ta!”.
Cao Bát không nói không rằng nắm lấy tay Trúc My Nữ kéo ra ngoài nói “ Cô nương theo ta!” Chân còn cách cửa mấy thước, đã thấy một toán mười mấy tên hảo hán chặn ngang lối ở cửa, dao ngắn chĩa về phía y.
“Đứng lại!”
“Ái chà, bọn các ngươi còn không sợ chết hay còn chưa thấy hết bản lãnh của ta?” Cao Bát bật cười vung tay định tung song chỉ điểm tới phía cửa, Trúc My Nữ vội ngăn lại nói.
“Công tử hãy khoan đã chỉ là hiểu nhầm mà thôi!”
“Cô nương theo ta đừng sợ chúng!” Cao Bát vẫn ngang nhiên bước ra phía cửa, toán người chạy bủa vào vây lấy y nhưng vẫn còn chưa dám động thủ, đã thấy y nhún mình một cái đã mang theo Trúc My Nữ nhảy qua đầu đám hảo hán ra ngoài cửa, chạy xuống cầu thang.
Bỗng thấy ánh vàng chớp nhoáng từ phía cửa Hương Lâu Cát vù vù xé gió lao đến, nhìn kỹ ra đó là bốn cái tráp đồng sắc bén từ tay hai gã đại sư phục sẵn bên ngoài ném đến uy lực vô cùng. Cao Bát bên cạnh còn có Trúc My Nữ không dám nhảy đi né tránh chỉ đẩy nàng ra sau mấy bước còn mình thì xoay lưng ra trước dùng bọc vải phía sau cản lại. Bốn cái tráp đồng dĩ nhiên bị thân nõ Thạch Mãn Liên Châu đánh ngược trở lại, hai gã đại sư kinh hoàng nhảy qua né tránh, rồi cùng tung ngược lên không, dùng chân tỳ lên bốn cái tráp đồng mới dám thuận tay xoay người chụp lấy, theo đà trên dưới cùng lúc đả kích tấn công Cao Bát.
Cao Bát vốn khinh địch, nhưng qua mấy chiêu mới biết hai gã đại sư võ công không phải tầm thường thì có ý kinh sợ không dám khinh địch nữa. Lại nghe một tên bật tiếng nói lớn.
“Tên tiểu tử nhà ngươi biết Huyệt Tịch Thần Công à?”
Vốn dĩ Cao Bát trong chiêu thức rất ít khi dùng đến những chiêu thức thuần túy, mà luôn biến chiêu không để đối thủ nhận ra mình là con cháu họ Cao ở Đông Lai về sau tất sẽ rất phiền phức. Chưa được mấy chiêu đã thấy hai tên đại sư nhận ra Huyệt Tịch Thần Công thì bất giác lo lắng, nhưng y vốn dĩ là người tự cao tự phụ ình võ công cao cường thường lấy đó làm vui bật cười nói “Biết vậy còn không chạy au còn dám rầy rà với ta!”
“Hay lắm! Bọn ta cũng muốn biết võ học Đại Việt các ngươi có chỗ huyền diệu gì.”
Quả nhiên hai người chiêu thức tương đồng, võ công không mấy chênh lệch, một lúc công thủ trước sau, trên dưới tả hữu đương nhiên bức Cao Bát đến chỗ hạ phong. Thấy y rối loạn, hai tên đại sư nước Khmer càng đánh riết, hạ thủ vô cùng tàn độc. Trong lúc sơ ý Cao Bát bị hai cước vào vai đau rát mới tháo bọc vải sau lưng lấy nõ làm vũ khí hộ thể mắng.
“Tổ sư các ngươi, không lo niệm phật tu thân còn đến đây gây chuyện với ta.” Cao Bát tức quá nói khích.
Quả nhiên câu nói ấy trúng nhược điểm của hai đại sự thì đều sẫm mặt lại, nhưng thấy người thiếu niên đứng trên lan can khẽ phẩy quạt đập mạnh thì trấn tỉnh lại nói.
“Còn nói bậy ta bẻ hết răng ngươi!”
“Giỏi thì thử xem Huyệt Tịch Thần Công của ta trước đã!”
“Người Bạch Long bọn ta há lại sợ tên tiểu tử thối ngươi!”
Thì ra hai người này là tả hữu của phiệt trấn Bạch Long danh chấn thiên hạ, vốn dĩ là hai hộ vệ của trấn chủ, võ công rất cao cường không biết tại sao lại có mặt ở đất Chiêm Thành này. Nếu là người trong võ lâm nghe đến phiệt trấn Bạch Long đã chín, mười phần là chết khiếp. Đến cả Ma Lang Nha cũng phải úy kỵ. Trấn chủ Bạch Long là La Ban còn là minh chủ đương nhiệm Thiên Hạ Nam Quốc đường đường trên giang hồ ai cũng biết đến.
Nam Tranh Thiên Hạ Nam Quốc, cứ mười năm sẽ tổ chức một lần thứ tự ở bốn đô thành ở bốn nước là Đại Việt, Chiêm Thành, Khmer, Lão Ngoa. Lần tỷ thí trước ở Ăngkor, La Ban đả bại tất cả hào thủ của ba nước lên làm minh chủ Nam Quốc. Trận tỷ đấu kế tiếp ở Thăng Long hào thủ nước Đại Việt sẽ chủ trì, năm tới sẽ đến thời hạn mười năm tỷ thí một lần. Cách đây hai năm La Ban bỗng dưng đã bế quan không còn thấy xuất hiện ở giang hồ nữa, tin này làm giang hồ rất quan tâm. Hào thủ các nước lúc nào cũng ngấm ngầm tìm hiểu chuyện này, bên trong còn ra sức luyện võ hòng tranh dành chức minh chủ. Phạm Nhất Lĩnh cũng chính vì chuyện này mà trong mười năm qua đã cố công luyện tập, lão trấn chủ Ma Lang Nha không biết vì chuyện gì cũng đến núi Phu Pha Phong gây ra một trận sát phạt, xem ra sóng gió không phải ít. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại xuất hiện hai tả hữu của phiệt trấn Bạch Long ở đây. Cao Bát vốn mụ tịt chuyện giang hồ, đương nhiên làm sao biết được chuyện này, y chẳng mảy may gì cả vẫn thản nhiên như không, không chút sợ hãi.
“Hóa ra là hai tên thầy chùa ở Bạch Long à?”
Cao Bát vừa dứt lời đã thấy tráp đồng đập xuống đầu, đưa Thạch Mãn Liên Châu lên đỡ gạt, thì đã thấy hông trái hai lưởi đồng chém tới. Tay trái vận kình thẳng khe hở giữa hai tráp đồng điểm tới, vốn dĩ đó là tử huyệt của Cao Bát, tên đại sư tưởng mình chém đứt đôi y ra làm ba mảnh thì thấy tay trái biến chiêu nhanh như chớp điểm xuống tráp phía dưới, toàn thân uốn cong né tráp trên trong gang tất, thuận tay điểm luôn vào bụng của tên đại sư nhưng thấy hai đầu ngón tay nhói đau tưởng mình điểm phải tảng sắt đúc, nhảy ngược ra sau thốt lên.