Bạn đang đọc Giang Hồ Nghĩa Hiệp – Chương 100: Hiểm Mưu
Cô Bà Bà gật gù đầu nói “Hóa ra là như vậy!”
Trần Hưng lễ chấp tay vái lão Cô Bà Bà một cái nói “Cảm tạ sư thái đã tha mạng cho chúng, xem như vãn bối đã không lừa dối chúng.”
Cô Bà Bà xua tay nói “Đó là chuyện của Như nhi, ta thì xá gì hai tên ăn hại đó.”
Trần Hưng Lễ cười nói “Vãn bối thấy hai tên này tuy tính tình ác bá nhưng xem ra cũng đắc dụng, vãn bối muốn giữ chúng đem về Thăng Long sử dụng. Vốn là thất ngục gia tộc thiếu vài tên cai ngục, đến giờ vẫn chưa tìm ra người chịu nhận làm việc mệt nhọc nguy hiểm đó, xét ra đưa hai tên đó làm việc này vừa có lợi thuần hóa tính khí, lại chuộc lỗi lầm của chúng vậy!”
Cô Bà Bà cười khanh khách nói “Ha ha như vậy thì tốt quá, ta giao hai tên ăn hại đó cho tướng quân, vừa đỡ phải phiền hà đến đám ni tăng bọn ta. Để hai tên tặc khấu đó đi cùng đám nữ nhân xem ra không được hay ho gì lắm.” Nói rồi lấy trong người một lọ thuốc màu nâu đưa cho Trần Hưng Lễ nói “Đây là thuốc giải Mê Hồn Phiến, tướng quân tùy ý xử trí!”
Trần Hưng Lễ đương nhiên vô cùng mừng rỡ, bỏ lọ thuốc vào trong tay áo nói “Cảm tạ sư thái đã tin tưởng vãn bối, ngày mai vãn bối xong việc ở phủ Châu sẽ đưa chúng về Thăng Long. Không biết sư thái còn có chuyện gì chỉ giáo vãn bối nữa hay không?”
Cô Bà Bà lắc đầu nói “Ta phiền tướng quân rồi, nếu tướng quân bận việc đi gấp thì ta không tiện giữ lại.”
Trần Hưng Lễ đứng dậy cáo từ Cô Bà Bà rồi đi ra cửa, thì đã thấy hai tên tặc khấu đã đứng đợi sẵn bên ngoài thì sẩm gương mặt, hai tên thấy hắn đổi sắc mặt thì cúi rạp nói “Chúng tôi đã làm đúng như lời của ân nhân, hê hê, chúng tôi đã đợi ở đây từ lâu không biết ân nhân có thuốc giải hay chưa?”
Trần Hưng Lễ khẽ nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn ra xung quanh thấy không có ai mới buột miệng nói “Các ngươi đã làm xong chuyện gì chứ, ta thấy nó vẫn còn bên cạnh bà ta kia mà!”
Cả hai nghe ra như hiểu ý đều tài sẩm mặt mày người ngợm rung rảy nói “Nhưng chuyện đó chỉ sợ làm không xong, chẳng khác nào bảo chúng tôi nhảy vào hang cọp cả.”
Trần Hưng Lễ lạnh nhạt nhìn hai tên tặc khấu nói “Các ngươi chỉ cần lấy được nó, ta bảo đảm sẽ bảo vệ tính mạng cho các ngươi.”
Hai tên đưa mắt sợ sệt nhìn nhau, thở dài một tiếng gật đầu nói “Được, chúng tôi nghe theo lời ân nhân sai bảo.”
Trần Hưng Lễ gật đầu cười nói “Các ngươi tùy cơ ứng biến, chỉ cần đợi họ không để tâm đến lập tức ra tay hành động, còn về phần bà sư thái đó, bà ta bị thương rất nặng không khó đối phó.”
Hai tên từ trước đã biết bà ta trọng thương nhưng được lời của Trần Hưng Lễ lại lấy phần can đảm gật đầu lia lịa nghe hắn phân phát nhiệm vụ mà hành động, hai tên vừa đi khỏi thì thấy ở cửa khách quán Mai Như lửng thửng bước ra vẻ mặt lơ đễnh, Trần Hưng Lễ thấy vậy trong lòng mấy phần tức giận, biết hẳn trong lòng nàng đang nhớ nhung Cao Bát mà tâm trí bần thần ra vậy. Hắn liền gọi lớn, Mai Như giật nảy mình nhìn ra thì bật cười nói “Thì ra huynh vẫn chưa đi à?”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Huynh vẫn đợi muội ở đây!”
Mai Như khẽ gật đầu nói “Huynh có chuyện gì nói với muội à?”
Trần Hưng Lễ lắc đầu “Trời vẫn còn chưa tối, chúng ta đi đâu đó một lát được không!”
Mai Như gật đầu ưng thuận, cả hai đi dạo trên phố mà quên mất Mai Như lúc này vẫn trong trang phục nam nhân An Nam, hai người vẫn xưng hô, huynh huynh muội muội khiến người trên đường lấy làm lạ nhưng thấy nàng là người An Nam nên chẳng ai thèm bận tâm hỏi đến. Cả hai vẫn không biết gì, vừa đi vừa đùa giỡn ra tận ngoài thành đến bờ sông, hai bên cát bồi trắng xóa, lũy tre xà bóng, chim hót ríu rít dưới ánh chiều tà trong rất hiền hòa tỉnh mịch thơ mộng, bất giác sinh ý. Trần Hưng Lễ nắm lấy bàn tay Mai Như làm nàng khẽ rùng mình, nàng rút tay lại bẽn lẽn nói “Trần huynh, muội đã xem huynh như đại ca của muội, muội không muốn huynh phải buồn đầu nhưng…”
Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Đại ca ư? Nhưng trong lòng huynh chỉ có muội, ngày đêm mong nhớ muội, yêu thương muội, từ ngày gặp muội trong lòng huynh chẳng còn để ý đến ai, muội đối xử với huynh như vậy sao!”
Mai Như khẽ thở dài bước ra phía bờ sông trong lòng vô cùng khó nghĩ “Muội đã có ý trung nhân, lý nào huynh không biết. Huynh đừng làm muội khó xử!”
Trần Hưng Lễ bước đến cạnh nàng trong lòng đã sinh tâm ý nhưng rốt cuộc vẫn kìm được nhục dục trong lòng, khẽ bật cười nói “Huynh biết nhưng tại sao muội lại chọn Bát đại ca mà không phải là huynh chứ!”
Mai Như nghe ra không biết trả lời làm sao lắc đầu nói “ Muội không biết!” Nói rồi hướng thẳng mắt về phía Châu thành rảo bước miệng lầm rầm “Muội trong lòng chỉ xem huynh như đại ca.”
Trần Hưng Lễ trong theo vô cùng giận dữ, miệng lẩm bẩm “Rốt ta có gì xấu xa, tệ hơn hắn ta kia chứ. Được rồi muội chống mắt mà nhìn. Ta sẽ có mọi thứ trên đời này, ai thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, cả muội nữa!”
Nghĩ rồi Trần Hưng Lễ đi thẳng vào trong rừng, lôi trong áo ra hai cuộn giấy viết khẩu quyết nội công Hợp Phong Ngũ Đĩnh, tìm nơi hoang vắng tu luyện.
Lúc sáng Trần Hưng Lễ tận mắt chứng kiến uy lực của cảnh giới thứ tư trong Hợp Phong Ngũ Đĩnh, nội lực đan điền tự khắc sinh ra mà chưởng lực dũng mãnh đánh ra phi thường không bao giờ cạn kiệt. Chỉ nghĩ đến lần suýt tẩu hỏa nhập ma lần trước ở thành Khu Túc mà trong lòng hắn giận dữ vô cùng.
Trần Hưng Lễ mục quang sáng rực, vận kình điều khí, bắt đầu lại từ tầng thứ nhất trong Hợp Phong Ngũ Đĩnh, nhưng khẩu quyết hắn lấy được ở núi Phu Pha Phong rất khó hiểu nhưng mấy ngày qua nhìn Lê Hiểu Bình luyện võ, giao chưởng, hắn vốn đầu óc linh hoạt, có yếu quyết trong tay cũng nghiệm ra rất nhiều phương thức. Hắn căn cốt đã có nội công Trần gia nên tầng thứ nhất chưa đầy canh giờ có thể vượt qua, Tầng thứ ba trong Hợp Phong Ngũ Đĩnh lại là ngoại công, có mười lăm chiêu thức hắn đã luyện từ trước. Hợp Phong Thần Khí tầng thứ tư trong Hợp Phong Ngũ Đĩnh là căn cơ của bí kiếp, nếu không luyện qua được thì Chương Phong Huy Liệt của tầng thứ ba ngoại công thì chẳng còn uy lực gì đáng để thiên hạ phải kính sợ. Cốt tầng thứ tư là cách điều khí ở huyệt đan điền mượn cái hư không làm của mình, mượn vô hình làm chất, từ đó mà sinh ra nội lực phát tác ra ngoài, người miễn cưỡng dùng chưởng lực ắt chỉ chuốc lấy tai họa.***
Lại nhắc đến bọn Lệ Hiểu Bình ở trong phủ Châu Sa.
Trời vừa sẫm tối Chế Vân đã xuất hiện ở cửa, bốn người Lê, Võ, Đinh, Thích đã chuẩn bị đâu vào đó, cả bốn đều ăn mặc trang phục Chiêm binh, binh khí đều dùng gươm ngắn. Chế Vân xem qua một lượt thấy đã hài lòng gật đầu ra hiệu cả bốn người đi lẫn vào tám tỳ nữ tay đều cầm đèn lồng có viết chữ đỏ “Công chúa điện hạ”.
Lúc sáng trong phủ để lọt thích khách vào trong, đương nhiên trời vừa sẫm tối quân tuần tra đã tăng lên rất nhiều, rất nghiêm ngặt.
Chế Vân dẫn đường đi miết về phía tây phủ, thì đến một cổng lớn có quân binh canh gát. Đó là nơi nghỉ ngơi của công chúa nước Ăngkor cùng đám thuộc hạ nghỉ dưỡng, không cho bất cứ ai xâm phạm đến. Đám lính canh vừa thấy Chế Vân đi đến thì đều cúi rạp làm lễ, khi nàng định bước qua cổng thì cả bọn đều ngăn lại. Nàng đành dẫn mọi người rẻ qua con đường phía bắc phủ rồi mới rẻ sang phía tây lần nữa. Ở đó đã có một tên Chiêm binh đợi sẵn, vừa thấy Chế Vân đi đến thì chạy lại chấp tay nói “Công chúa điện hạ đã đến rồi, phía trước tuyệt nhiên không có ai, thuộc hạ đã lo xong hết cả rồi!”
Chế Vân mỉm cười rồi sải bước đi mau nói “Tốt lắm, ngươi đi trước mau dẫn đường.”
Tên Chiêm binh cười vui vẻ đi trước, một lúc lại nói “Vừa rồi phó trấn Chế Pháp có hỏi đến công chúa, thuộc hạ đã nói, công chúa điện hạ đã đến Thủy Tinh Cốc. Khi phó trấn gặp hỏi đến chuyện này mong công chúa giải thích giúp thuộc hạ, không phó trấn lại quở trách thì cái đầu của thuộc hạ khó bảo toàn được.”
Chế Vân à lên một tiếng nói “Ngươi thông minh lắm! Y dám quản đến cả chuyện tắm rửa của ta hay sao, ngươi cứ yên tâm đi.”
Cả bọn bốn người đi phía sau đương nhiên là im thin thít không hé môi lấy nửa lời, không khí lại càng thêm căng thẳng mỗi khi thấy mấy toán lính đi đến.
Chế Vân đi qua mấy tiền sảnh lớn, mà không toán binh lính nào dám hỏi đến, khi đi ngược lên phía bắc phủ thì thấy một gian nhà xây bằng gạch nung đỏ, mái nhọn vẻ u ám, xung quanh có hơn năm mươi mấy quân canh gác nghiêm ngặt, đèn đuốc sáng rực, Chế Vân liền nói “Bên trong căn nhà đó còn có một thất ngục đi sâu xuống lòng đất, tên huynh đệ của ngươi đang ở dưới đó!”
Lê Hiểu Bình đứng phía sau nghe vậy thì mừng rỡ hỏi “Chúng ta làm sao vào trong đó được?”
Chế Vân ngẫm nghĩ nói “Muốn vào trong phải có lệnh phù của La Khải, ta chưa nghĩ ra cách vào trong mà không đánh động đến y.”
Võ Danh liền nói xen vào “Lý nào chúng không sợ công chúa điện hạ hay sao?”
Chế Vân hừ giọng nói “Ngươi thì biết cái gì, ta đường đường là công chúa, chúng dám làm phản hay sao!”
Nói rồi đùng đùng rảo bước đi lên phía trước, đám quân canh thấy nàng đi đến vẻ giận dữ thì lo lắng hỏi “Công chúa giá đáo vào giờ này thân đến nơi này không biết là có chuyện gì quan trọng?”
Chế Vân quát nói “Các ngươi là ai, mà dám quản ta, có chuyện hay không có chuyện thì liên quan gì đến các ngươi!”
Tên lính nghe vậy thì sợ hãi, vội quỳ rạp gối dập đầu mấy cái nói “Thuộc hạ không dám mong công chúa tha mạng cho.”
Chế Vân hừ giọng nói “ Ngươi mau đưa ta đến nhà ngục giam giữ tên Thất Sát Truy Long mau!”
Tên lính nghe vậy thì thất kinh sợ hãi nói “Lệnh của tướng quân cấm bất cứ ai ra vào nơi đó khi không có chỉ dụ, không biết công chúa có lệnh…?”
Tên lính chưa nói dứt câu Chế Vân đã hét toáng nói “Ta là ai mà phải cần đến lệnh phù của y, ngươi muốn tạo phản hay sao!”
Tên lính thừa biết, chuyến này đắc tội với ai cũng khó thoát đại nạn, trong lòng rối ren nhưng không còn cách nào khác đành vâng dạ liên hồi dẫn đường cho nàng đi vào trong. Đám quân binh canh giữ bên ngoài thấy tên chủ tướng bị một phen hú vía cũng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau không dám ngăn cản.
Một tên lính chạy đi trong chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.