Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 24: Thứ hai mươi tư


Đọc truyện Giang Hồ Lớn Như Vậy – Chương 24: Thứ hai mươi tư

Chương thứ hai mươi tư

Võ Lâm Minh đi suốt một đường trên quan đạo còn Chúc phủ và Vạn Nhận Cung phần lớn rẽ lối tắt, tuy nói đường càng gần thì càng gập ghềnh, men theo nhiều vực sâu trùng điệp nhưng được cái tốc độ lại nhanh hơn không chỉ gấp hai. Gia đinh Chúc phủ người đông thế mạnh, một nửa chăm lo cho Chúc Yến Ẩn, nửa kia chăm lo cho quản gia hầu cận, mà còn có thể phân ra thêm một tốp trông chừng Thương Lãng Bang bệnh tật ốm yếu, chuẩn cái gọi là nhà lớn nghiệp lớn vạn sự không lo.

Khi mọi người đi đến sơn cốc tên là Tam Trùng Phong này, đội ngũ lớn do Vạn Chử Vân cầm đầu vẫn còn ở xa xa phía sau, Giang Thắng Lâm bèn quyết định ở lại nông trang gần đó đợi hai ngày. Trong sân có mấy đứa bé đang chạy nhảy đùa giỡn, tay mỗi đứa cầm một trái cây to, nhìn đỏ tươi tròn căng, hỏi mới biết được là Lạn Đầu Hồng Xà mọc ở trên núi bên cạnh, cắn miếng nào miếng nấy mọng nước như bọc mật.

Chúc Chương liên tục lắc đầu, cái tên thô thiển ai đặt không biết. (Rắn đỏ rữa đầu)

Chúc Tiểu Tuệ cũng cảm thấy bốn chữ Lạn Đầu Hồng Xà này cực kì khó nghe, như kiểu quả độc ăn vào là có thể ngã xuống trong năm bước vậy.

Mọi người đều ghét bỏ làm Chúc Yến Ẩn ngại nói ra việc mình muốn ăn, dù sao nói rồi khẳng định là Chương thúc cũng sẽ không đồng ý. Giang Thắng Lâm nhìn thấu tâm tư của y, bèn bớt thời gian đi tìm Lệ Tùy, bảo hắn đưa Chúc nhị công tử lên núi gần đó vặt quả dại, hơn nữa trước khi bị từ chối một cách phũ phàng đã kịp tung ra đòn sát thủ: “Mật đắng Hoàng Liên!”

Lệ Cung chủ:?

Giang Thắng Lâm đáp: “Một đường này đều do Chúc phủ bỏ tiền ra sức, ta lại cứ phải đưa công tử nhà họ theo bôn ba mệt mỏi, thâm tâm thực sự rất áy náy, ngoài y thuật ra, trong tay cũng chỉ còn có mỗi ngươi là sử dụng được thôi.”

Lệ Tùy nhíu mày: “Tự đi đi.”

Giang Thắng Lâm lập tức nói tiếp: “Không rảnh, ta phải chuẩn bị thuốc cho ngươi, có giết Xích Thiên nữa hay không đây?”

Lý lẽ hùng hồn thực sự.

Còn việc sai gia đinh Chúc phủ hoặc người Vạn Nhận Cung đi hái quả mang về cũng không được, bởi quanh thiếu gia kim quý vẫn luôn có người hầu hạ, không tìm được cơ hội ăn vụng, chỉ có thể đích thân đi lên núi.

Giang Thắng Lâm kiên trì nỗ lực: “Sáng nay ngựa của ngươi còn ăn vơi nửa bao đậu tương nhà ngươi ta.” Theo lý mà nói món ấy ở đâu chả có nhưng không biết tại sao dạo này Thích Tuyết Ô Chuy lại như vậy, bất chấp một gặm cỏ khô cũng phải mạnh mẽ xán vào ăn trong máng của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử. Thật không hiểu do thức ăn cho ngựa của nhà giàu Giang Nam quá ngon hay vẫn là Thần Câu Vạn Nhận Cung đã sớm biết lo liệu việc nhà, có thể giúp gia đình tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

Lệ Tùy:…

Đầu giờ chiều ánh mặt trời ấm áp, Chúc Yến Ẩn đang ở trong sân đọc sách, đọc truyện Trương đại hiệp tinh phong huyết vũ giang hồ, bên ngoài còn phải bọc một lớp bìa “Mạnh Tử”, miễn cho quản gia nhìn thấy lại cằn nhằn.

Trương đại hiệp sức lực san bằng sông núi, tinh khí hơn người, tay cầm cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao, thân cưỡi Long Câu Xích Thố, đứng trên cầu Đương Dương gầm lớn một tiếng, lập tức khiến cho 40 vạn quân Tần phải kinh sợ rút lui! Ngoạn mục thì ngoạn mục đấy nhưng sao chỗ nào cũng thấy quen mắt, tay bán sách thuyết minh bốn chữ chắp-vá-lừa-tiền đến vô cùng tường tận dễ hiểu. Lật sơ sơ ra sau, biết ngay mà, lại là một trường đoạn điên loan đảo phượng, không hề bận tâm đến việc một khắc trước vị đại hiệp này hãy còn gặp nạn bên vực sâu, dù sao cứ nhảy xuống đi thể nào cũng có sẵn phòng để động.

Chúc nhị công tử ngáp dài, thiếu hụt hứng thú.

Cửa gỗ đột ngột bị ai đẩy ra.

Chúc Yến Ẩn quyết đoán ngồi thẳng dậy, bộp một tiếng gấp “Mạnh Tử” giả lại, tưởng là quản gia tới.


Kết quả không phải.

Sau khi Chúc Tiểu Tuệ thấy rõ người đến là ai, lập tức dũng cảm chắn trước mặt công tử nhà mình, đó giờ nó không tài nào mà gán được vị đại hiệp lợi hại này sang bên danh môn chính phái, luôn cảm thấy hắn mọi phương diện đều rất giống ma đầu, nói không chừng so với Xích Thiên còn giống ma đầu hơn cả ma đầu, không cản không được.

Ánh mắt Lệ Tùy lướt qua bờ vai thâm thấp của tiểu thư đồng, lời ít ý nhiều: “Qua đây.”

Chúc Yến Ẩn:…

Lệ Tùy tiếp tục nói: “Đưa ngươi đi giải sầu.”

Lý do này là Giang Thắng Lâm dạy hắn, vốn dĩ không có gì sai nhưng bởi khí tràng của Lệ cung chủ thực sự quá mức ta-giết-cả-thiên-hạ, tối đen như mực, chẳng có lấy một cắc quan hệ với chuyện ngắm cảnh đạp thu, hay là lui một bước nói thế này, trên đường đi ngắm cảnh đạp thu khả năng cao là phải tiện thể đi lấy mấy cái thủ cấp của kẻ thù. Tiểu thư đồng chỉ nghĩ thôi đã thấy thực sự sợ hãi, vì thế uyển chuyển cự tuyệt: “Lát nữa công tử nhà ta còn phải nghỉ…”

“Được.”

Chúc Tiểu Tuệ trợn tròn hai mắt: Công tử!

Chúc Yến Ẩn đứng lên nhỏ giọng an ủi thư đồng: “Đúng lúc ta đang chán trong nhà bí bách, lên núi gần đây xem xem cũng tốt mà.”

Chúc Tiểu Tuệ nghe thế càng sốt ruột, cho dù muốn ra ngoài giải sầu, chẳng lẽ nhà chúng ta còn không có hộ vệ và xe ngựa riêng ư, vì sao cứ phải đi với Lệ Cung chủ? Nhưng nó không ngăn nổi, trơ mắt nhìn công tử nhà mình bị đại ma đầu xách lên lưng ngựa, chỉ biết một lần nữa khóc lóc chạy đi tìm quản gia.

Đàm Sơ Thu nằm bò trên bệ cửa sổ ánh mắt thiết tha trông ra, aww, thân mật quá đi thôi, nhất thời không biết nên bắt đầu hâm mộ từ chỗ nào.

Thích Tuyết Ô Chuy sải bước tênh tênh chạy ra khỏi nông trang, ngẩng đầu ưỡn ngực phong thái nhẹ nhàng, điệu bộ mới học được của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cách vách.

Lệ Tùy bất mãn đá đá nó.

Thích Tuyết Ô Chuy: không quan tâm.

Được một lúc, Chúc Yến Ẩn nhỏ giọng hỏi: “Hộ vệ nhà ta còn đi theo không?”

Đuôi mắt Lệ Tùy quét qua: “Có, mười người.”

Chúc Yến Ẩn nói: “Bọn họ đều là cao thủ đại ca tìm từ Đông Hải tới, nghe nói có thể bắt gió đuổi sóng, đạp nước không gợn.”

Lệ Tuỳ thầm khinh thường, một tay vòng qua eo y, tung mình bay vút về phía đỉnh núi cao hiểm trở.


Hộ vệ Chúc phủ giật mình kinh ngạc, thi nhau nhanh chân đuổi theo, nhưng nào có kịp nữa. Hai bóng người một đen một trắng nhoáng lên trong khoảnh khắc, chỉ còn dư lại tiếng gió lướt qua tai và đại mã màu đen đứng trên tảng đá gặm cỏ.

Có một nháy mắt như vậy, đám cao thủ nhất lưu này thậm chí bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Cung chủ Vạn Nhận Cung là người hay là quỷ.

Lệ Tùy ôm Chúc Yến Ẩn, vững vàng đáp đất.

Đây là nơi cao nhất trên Tam Trùng Phong, ít ai lui tới, cỏ dại mọc cao đến cả thước, hoa nhỏ trắng trắng vàng vàng nở khắp nơi, không có bươm bướm nhưng có rất nhiều chim tước, tiếng hót véo von trầm bổng. “Cỏ non mơn mởn, hoa rụng đẹp tươi” trong sách nói, nơi này cũng gần như vậy, chỉ là không có người dân Vũ Lăng nhiệt tình đánh bắt cá, đổi lấy Lệ Cung chủ dường như luôn luôn lạnh nhạt hờ hững, trong lòng có cất giấu một vạn chuyện xưa.

Người đọc sách kết giao thưởng cảnh đạp thu là muốn đàm xưa luận nay, ngâm thơ viết phú, hoặc Lưu Thương khúc thủy, dẫm nhịp dạo chơi, hoặc ném thẻ bình rượu, cưỡi ngựa hát ca hết mọi phồn hoa, chỉ mong một điều càn rỡ tự tại. Nhưng khi đổi thành người đọc sách đi du ngoạn cùng người giang hồ, những hoạt động này hình như đều không quá thích hợp, vì thế Chúc Yến Ẩn hỏi: “Muốn nghỉ chân một lát không?”

Lệ Tùy đập một quả Lạn Đầu Hồng Xà chín mọng từ trên cây rơi xuống, tùy tiện ném sang.

Chúc Yến Ẩn vội vàng đỡ lấy, nhưng sau khi nói cảm ơn lại không ăn.

Vì chưa rửa.

Lệ Tùy không hài lòng: “Người đọc sách nào cũng nhiễu sự như ngươi?”

Chúc Nhị công tử thầm phản bác trong lòng, thích sạch sẽ sao có thể quy chụp thành nhiễu sự được, nhưng y lại không phải là quá có chí khí, vì thế hàm hồ ừm một tiếng, cưỡng ép tất cả người đọc sách trong thiên hạ đội cái nồi này.

Thứ tên Lạn Đầu Hồng Xà, hẳn là một giống lê dại nào đó, vẻ ngoài xấu xí nhưng ăn rất ngon. Đại hiệp giang hồ ăn quả dại không cần rửa sạch gọt vỏ, Lệ Tùy lau hai nhát, trước mặt Chúc Yến Ẩn, rôm rốp một miếng.

Con nhà giàu Giang Nam:…

Lệ Tùy hỏi: “Không ăn thật?”

Yết hầu Chúc Yến Ẩn trượt một cái, y khát, muốn ăn, nhưng chưa rửa.

Lệ Tùy chìa tay: “Ở đây không có suối, không ăn thì vứt đi.”

Chúc Yến Ẩn lùi ra sau hai bước: “Ta có dao.”

Lệ Tùy cười một tiếng rồi không để ý đến y nữa, tự mình ngồi tựa dưới tán cây, tiếp tục đón gió nghỉ ngơi.


Một lát sau, Chúc Yến Ẩn ngồi xuống bên cạnh hắn, móc từ trong tay áo ra một thanh tiểu đao màu trắng tinh xảo, khi gấp lại chỉ dài có mấy tấc, vỏ đao mỏng nhẹ, là thanh Đoạn Tuyết do đại sư binh khí Nam Dương tự mình chế tạo. Khách giang hồ dùng để giết người, Nhị công tử Chúc phủ dùng để gọt lê.

Còn gọt đến không quá thành thạo.

Lệ Tùy nhìn y chốc lát, hỏi: “Ngươi có biết thanh đao này chẳng cần tốc độ quá nhanh cũng có thể chém rời ngón tay ngươi không?”

Động tác của Chúc Yến Ẩn khựng lại, khá là mù mờ: “Vậy ư, lúc đại ca đưa cho ta không nói gì.”

Lệ Tùy nhíu mày: “Quan hệ giữa các ngươi không ổn?”

Chúc Yến Ẩn:…

Đại thiếu gia Chúc phủ ở Giang Nam xa xôi tự nhiên rùng mình một cách khó hiểu.

Đệ đệ yêu dấu phải đi xa, ca ca bỏ số tiền lớn thuê cao thủ bảo vệ dọc đường còn chưa yên tâm, lại hỏi Đông hỏi Tây tìm mua thanh Đoạn Tuyết này, tặng cho em trai cất giữ bên người. Lúc ấy chỉ đinh ninh vũ khí sắc bén thổi đứt tóc, lại chưa từng cân nhắc đến lúc đệ đệ ngốc nghếch sức tay trói gà không chặt sử dụng nó, rất có khả năng sẽ chém đứt cả bản thân.

Lệ Tùy lấy chủy thủ đi, gọt nốt nửa quả lê còn lại, miễn cho hồi sau Giang Thắng Lâm nhìn thấy kim chủ tay phun máu tươi, đương trường thắt cổ.

Tướng ăn của Chúc Yến Ẩn rất văn nhã, không phát ra âm thanh gì, y trắng tuyết đoan chính ngồi dưới bóng cây, chốc lát trong tay chỉ còn lại một cái hạt nhỏ.

Lệ Tuỳ hỏi: “Ăn nữa không?”

Chúc Yến Ẩn chưa quá thích ứng với ma đầu không hừ lạnh tới hừ lạnh lui: “Ăn.”

Lệ Tuỳ giúp y gọt trái thứ hai.

Lát sau, lại gọt trái thứ ba.

Mắt thấy đối phương còn định hái trái thứ tư, Chúc nhị công tử có hàm lượng lê trong máu quá cao vội vàng nấc lên: “Ta no rồi.”

Lệ Tuỳ trả chuỷ thủ cho y rồi tự gối cánh tay nằm lên cỏ, ngắm bầu trời xanh thẳm trên cao.

Chúc Yến Ẩn tỉ mỉ lau khô Đoạn Tuyết, lúc quay ra lại thấy người bên cạnh đã ngủ rồi.

Lệ cung chủ đi ngủ tương đối hiếm thấy, dù sao đại ma đầu nghĩ như thế nào chăng nữa cũng không nên nghỉ ngơi, trì hoãn sự nghiệp giết người huỷ thiên diệt địa. Chúc Yến Ẩn thầm tò mò, không nhịn được nhìn hắn nhiều thêm hai liếc, nhìn hắn nhiều thêm hai liếc, nhìn hắn nhiều thêm hai liếc.

Làn da Lệ Tuỳ rất trắng, không có màu máu mấy, toàn thân như khối băng, cảm giác mang đến cho người khác luôn là lạnh, ngủ vẫn lạnh, cánh tay kê ở sau đầu, lộ ra những ngón tay thon dài trắng trẻo, chỗ khớp xương cọ xát thành các vết chai mỏng, vừa vặn khớp với Tương Quân Kiếm.

Chúc Yến Ẩn ghé sát lại một chút, muốn xác thực tại hiện trường xem có phải sự thật là cao thủ khi ngủ đều ngừng thở hay không – nói chung mười quyển sách thì có đến tám quyển viết như vậy đấy.

Lệ Tuỳ hỏi: “Nhìn đủ chưa?”


Chúc Yến Ẩn bị bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa tự doạ mình đến ngừng thở.

Lệ Tuỳ đứng lên: “Đi thôi, quay về.”

Chúc Yến Ẩn ngoan ngoãn ừm một tiếng, lại hái quả ở chỗ thấp, chuẩn bị đưa cho Giang Thắng Lâm.

Khi hai người xuống núi, gia đinh Chúc phủ vẫn canh chừng ở chỗ cũ.

Thích Tuyết Ô Chuy chạy chậm đến, khom lưng thân mật dũi dũi Chúc Yến Ẩn, không màng đến chủ nhân của mình ở ngay bên cạnh một chút nào.

Lệ Tuỳ lười chẳng buồn dạy dỗ thớt ngựa ăn cây táo rào cây sung…, bỏ đi – bây giờ hẳn phải là thớt ngựa ăn hàng sính ngoại – này nữa, thuận tay kéo Chúc Yến Ẩn lên lưng ngựa, chuẩn bị về nông trang. Ai ngờ lúc đi ngang qua một hẻm núi, tình cờ đụng phải Võ Lâm Minh đang xô xát ở dưới, vì thế mới diễn ra màn tra hỏi sát khí mịt mù như trên.

Hiện trường một vùng lặng ngắt.

Nửa vì kinh ngạc, nửa vì sợ hãi. Sợ một chiêu cách không đánh ra từ thanh gần như quỷ kiếm kia chỉ cần nhiều thêm một phần lực là bản thân sẽ đầu mình hai nơi. Nghĩ đến đó, mọi người càng thêm trật tự không dám nói năng gì, lo xém vô ý một cái rồi táng mạng nơi đây, người duy nhất có thể thả lỏng một hơi chắc chỉ còn dư mỗi Minh Chủ Vạn Chử Vân, ông đưa trường đao cho đệ tử, đích thân ôm quyền: “Lệ Cung chủ, Chúc công tử.”

Ánh mắt Lệ Tuỳ quét qua đám người dưới đó rồi lạnh lẽo hỏi lại một lần: “Đang ồn cái gì?”

“Đều, đều là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.” Đệ tử Thanh Phong Đường thấp giọng trả lời, “Do chúng ta lỗ mãng, quấy rầy Lệ Cung chủ và Chúc công tử rồi.”

Vạn Chử Vân bất mãn bọn họ đòi đánh đòi chém, còn bất mãn hơn việc bọn họ làm lơ Lệnh Minh Chủ, nhưng cũng không muốn đội ngũ chia năm xẻ bảy giữa đường, bèn phất tay ý bảo hai nhóm người mau chóng rời đi, đừng bon chen nhiều lời sinh sự.

Mọi người ngầm hiểu, rầm rập làm chim thú tứ tán, tốc độ cứ phải gọi là mau, ước chừng sau này khi gặp được Xích Thiên thật mà có không đánh lại phải bỏ chạy, chắc cũng không bì nổi cái mau của lần tẩu thoát này.

Gia đinh Chúc phủ cưỡi ngựa đuổi đến nơi, dò hỏi: “Lệ Cung chủ, nếu bên này còn có việc, chi bằng để chúng ta đón công tử về trước?”

“Không cần.” Lệ Tuỳ không hào hứng gì chung đụng thêm với Võ Lâm Minh, giật cương ngựa, để Thích Tuyết Ô Chuy đổi hướng, mang theo Chúc Yến Ẩn cùng trở về nông trang.

Chúng nhân Võ Lâm Minh trơ mắt nhìn bóng dáng hắn dần đi xa, kiêu ngạo, lạnh nhạt, cường thế, cho dù đã đồng ý cùng đi về phía Bắc trừ Ma, song không hề coi những môn phái còn lại như người một nhà, thậm chí đến thể diện qua loa khách sáo cũng lười để ý, vẫn luôn thích đến thì đến muốn đi thì đi.

Có đệ tử sinh bất mãn: “Thật là thiếu lễ độ, rõ ràng đang không đặt chúng ta vào mắt mà.”

“Câm miệng!” Vạn Chử Vân thấp giọng trách cứ rồi lại nhìn về phía tận cùng hẻm núi, ngữ điệu nhuốm màu cảm khái, “Chính xác là hắn không cần đặt bất kì kẻ nào vào mắt, nếu ngươi có thể có một phần mười thiên phú của hắn, tương tự cũng không cần đặt bất kì kẻ nào vào mắt.”

Lời này giống hệt như trước đó Phan Sĩ Hầu răn dạy Phan Cẩm Hoa, hoặc nói càng thêm xác đáng, những ai trong giang hồ phàm là đã hiểu biết về võ công của Lệ Tuỳ đều sẽ sản sinh ý nghĩ và hâm mộ như vậy – một phần mười, chỉ cần một phần mười thôi cũng tốt rồi.

Đệ tử vẫn khó chịu: “Nhưng sau này còn đường xa ngày dài, nếu Lệ Cung chủ cứ mãi như vậy, Minh Chủ chẳng lẽ không phải…”

Vạn Chử Vân thở dài: “Tuy Lệ Cung chủ quen làm theo ý mình nhưng Chúc công tử lại cũng coi như dễ nói chuyện, chúng ta cứ quan hệ tốt với y đã, rồi hãy từ từ bàn chuyện tương lai.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.