Đọc truyện Giang Hồ Kỳ Cục – Chương 88
Hắn dừng lại tất cả động tác, giống như là loại chợt thanh tỉnh, lặng lẽ buông ra môi của nàng. Khẽ đẫy ra, chau híp mắt đen thâm thúy, nắm chặt dò xét nàng. Ngàn vạn ngôn ngữ quanh quẩn ở cổ họng, nhưng tâm tình khiếp sợ lại như loại dây thừng siết chặt cái cổ của hắn, để cho hắn hít thở không thông, chỉ có theo bản năng ôm chặt nữ nhân trong ngực, không để cho nàng né ra.
“Đại thiếu gia, đến.”
Lời nói bẩm báo không đúng lúc lại vang lên.
Chỉ là trong xe ngựa, hai người kia lại ra vẻ không nghe, loại như không thể bất cứ quầy rất của ngoại nhân, hai mặt nhìn nhau .
Một người nín thở chờ đợi, một người khác đang dùng tận toàn tâm hồi hồn cho nàng đáp lại.
“Tĩnh An huynh, ta càng ngày càng cảm thấy ngươi giống như là nữ nhi mà Nhâm gia chúng ta gả ra, hơn nữa cuộc sống hôn nhân gần đây vô cùng không hạnh phúc, ba ngày hai bữa liền hướng nhà mẫu thân chạy. . . . . . Ách. . . . . .” Giọng nói Nhâm Vạn Ngân ngay sau đó truyền đến, không chỉ có là om sòm oán trách, hắn vẫn còn rất không hiểu phong tình đưa tay vén rèm xe. Khi ánh mắt nhìn thấy hai đạo bóng dáng ôm nhau nóng bỏng, hắn kinh ngạc chốc lát, bộc phát, “A! A a a! Hai người các ngươi đang làm gì thế? ! Quá thương phong hóa* rồi ! Cư nhiên tìm tới nơi này vụng trộm, làm như ta là người chết sao? Mẹ kiếp nhà ngươi, trên miệng còn giữ giống như nước miếng đối phương! Bạch Liên hoa, mau tới, mau đưa hai người này kéo xuống cho ta. . . . . .”
*cảm lạnh, cảm mạo, thương cảm…
“Ẩm ĩ quá… không có dựng cái thang, ngươi muốn chúng ta xuống thế nào.” Coi như cảm xúc lúc trước khá tốt, tại lúc không khí thuần phong tình tứ, tự dưng bị sớm tan rã. Tĩnh An tức giận quay đầu, lạnh giọng nói.
“Triệu Tĩnh An , ngươi quá kiêu căng a. Ngươi không phải là người trong giang hồ sao! Người trong giang hồ đi xe ngựa không phải đều nhảy xuống hay sao. Cái thang, ngươi lại còn muốn cái thang, tối hôm qua ngươi đập nhiều đồ nhà ta như vậy, ta đâu còn có cái thang cho ngươi đạp!”
“Ít làm trò, những vật ta đập toàn những thứ đồ cổ lỗi thời, không hề có cái thang.”
“Làm sao ngươi có thể nói như vậy? !”
“Không cần khách khí, đại trượng phu tự nhiên có dũng cảm chứ sao.”
. . . . . .
Cảnh tượng trước mắt tựa như hai đứa bé không có lớn lên đang cãi nhau, Hình Hoan hạ hai vai, co quắp khóe miệng, nhận mệnh.
Rất dễ nhận thấy, không khí bị phá hư rồi, muốn tiếp tục đề tài mới vừa rồi là không thể nào.
Lại rất hiển nhiên, mới vừa chính hắn còn đang do dự, giống như loại trên người nàng rậm rạp gai, hắn nghĩ không muốn, đụng sẽ đâm tay.
Chỉ là đã đem phòng tuyến cuối cùng trong lòng đem phá rồi, Hình Hoan hạ quyết tâm, nếu như hắn không muốn, nàng liền dây dưa đến hắn nguyện ý mới thôi! Ai bảo hắn làm nàng đắm chìm trong ái tình đây? Loại mặt dày, nàng cũng không phải chưa làm qua, cùng lắm thì mọi người mắng nàng không biết liêm sỉ, gả cho Nhị thiếu gia lại muốn quyến rũ Đại thiếu gia.
Nhưng không quan trọng, những người đó không phải nàng, ai cũng không có biện pháp giúp nàng hoàn thành cuộc đời của nàng.
“Ngươi đi theo cái Hoa nha hoàn gì đó, nàng sẽ giúp ngươi an bài, ta một hồi tới đón ngươi.” Hắn cẩn thận từng li từng tí dìu đỡ nàng xuống xe, quét mắt sang nha hoàn đứng bên cạnh, hướng về phía Hình Hoan dặn dò. Làm như rối rắm chốc lát, đáng tiếc cuối cùng vẫn là không nhớ tên tuổi của nha hoàn.
“Nàng gọi Bạch Liên hoa, Bạch Liên hoa! Ta đã nói với ngươi mấy trăm lần! Là tổng quản Nhâm phủ. Ta nói Tĩnh An huynh, chúng ta dầu gì huynh đệ một cuộc, ngươi dù là hay quên, cũng nên đem tên tuổi tổng quản nhà ta mà nhớ a.”
“A, nhớ, Bạch Cúc Hoa.”
“Là Liên Hoa. . . . . .”
Nhâm Vạn Ngân để ý điểm rất kỳ quái, làm như loại bổ não, nhất định đem cái tên tuổi nha hoàn đổ vào não Triệu Tĩnh An, buộc hắn nhớ không quên.
Hai người chính là mang theo loại rối rắm kỳ quái này, cãi nhau bước vào cửa chính Nhâm phủ, không biết vội cái gì.
Hình Hoa có chút luống cuống đứng ở bên cửa, nhút nhát liếc nhìn Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết kia, không dám lên tiếng đánh vỡ trầm mặc. Nói như vậy, nàng coi như lá gan nhỏ, cũng sẽ không phải khi thấy nha hoàn đều giống như loại chuột thấy mèo. Thế nhưng nha hoàn này rất bất đồng, Hình Hoan nhận được nàng, đó là lúc khi cho bọn họ uống rượu giả mà còn có thể xem như không có việc gì thoải mái thừa nhận, âm thanh lạnh như băng là nguyên do nàng e ngại.
“Lo lắng làm cái gì, đi theo ta.” Thật may là, nàng ta đã chủ động lên tiếng.
Hình Hoan thu hồi ánh mắt quan sát, liên tục không ngừng đuổi theo bước chân của nàng, vòng vo nhiều khóm cây, đi theo nàng vào một gian phòng lại lui ra ngoài, lại tiến vào một gian phòng khác. . . . . . Cứ như vậy lặp đi lặp lại một lúc lâu, Hình Hoan thật không nhịn nổi, “Cái đó, Bạch Liên hoa, chúng ta đây là muốn làm cái gì à?”
“Tên của ta là cho lão gia gọi, làm phiền ngươi gọi ta Bạch Tổng Quản, cám ơn.” Liên Hoa cô nương cước bộ không ngừng, mặt không thay đổi cải chính cách gọi của Hình Hoan, sau khi đi vài bước, mới đại phát thiện tâm mở miệng thay nàng giải hoặc, “Hôm nay là Lễ Bộ Thị Lang Quản đại nhân tổ chức tiệc sinh thần, đại thiếu gia nhà các ngươi nói là muốn mang ngươi đi tham quan, cho nên lão gia tốn không ít bạc khơi thông quan hệ cho ngươi đi.”
“Lễ Bộ Thị Lang Quản đại nhân?” Mơ hồ tên gọi có chút quen tai khiến Hình Hoan vặn lên lông mày. Nàng rất xác định Tĩnh An sẽ không nhàm chán đến không giải thích được mang nàng tới tham quan cái tiệc sinh thần gì, những thứ hắn quyết định đều có nguyên nhân. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng hiểu, “A, phụ thân của Quản Hiểu Nhàn sao?”
“Ta không phải tổng quản Quản phủ, làm sao biết nữ nhi Quản đại nhân là ai.”
“. . . . . .” Mặc dù lấy được đáp án cay nghiệt lại có cũng như không, Hình Hoan căn bản có thể xác định.
Hắn nói qua, còn có khối tinh thạch đang ở chỗ Quản Hiểu Nhàn, cho nên mới phải cố ý an bài như vậy chứ?
Hình Hoan chỉ là không hiểu tại sao lại khó khăn như vậy, tuy nói triều đình cùng giang hồ từ trước đến giờ không hợp nhau, vốn dĩ địa vị Triệu gia trang muốn lẫn vào đi đâu, cũng không khó thôi.
“Đúng rồi, ta nghe nói chi tiêu Triệu gia trang hàng ngày là do ngươi trông coi , vậy sao?”
“Ừ.” Không biết rõ nàng vì sao có cái câu hỏi này, Hình Hoan vẫn đàng hoàng đáp.
“Vậy thì thật là tốt, cái này cho ngươi.” Nói xong, Bạch Liên Hoa xoay người, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy điệp, nhét vào trong tay Hình Hoan.
“Cái gì vậy?” Hình hoan đem giấy mở ra, nhìn thấy phía trên chi chit rậm rạp tên gọi một đống đồ vật, bên cạnh tựa hồ còn ghi giá. Không phải đâu? Chẳng lẽ ngay cả trong phủ để của Kinh Thành phú thương là ngọa hổ tàng long, kể cả tổng quản nha hoàn cũng kiêm chức đầu cơ trục lợi, còn không phải là buộc nàng mua không thể?
“Là tối hôm qua đại thiếu gia các ngươi đánh vỡ gì đó, mảnh vụn ta đều giữ, bồi thường bạc đi, ta có thể đem mảnh vụn giao cho ngươi đối chiếu với sổ sách. Mặc dù lão gia cùng đại thiếu gia là bằng hữu, nhưng là không thể để mọi người khi dễ lão gia chúng ta ngu xuẩn, dù là huynh đệ chi giao nhưng tiền bạc phải rõ ràng, Nhị thiếu nãi nãi, ngươi nói phải không?”
Phải a! Có mấy tổng quản nha hoàn sẽ ở người ngoài trước mặt đường hoàng phê bình lão gia mình ngu xuẩn hay không?
Lại có mấy đại thiếu gia nửa đêm không ngủ được, suốt đêm ở trong phủ người ta đập đồ, mà còn chọn đổ cổ quý để đập!
“Còn có tấm này, là đơn giá dược liệu.”
Còn nữa, cư nhiên còn có! Hình Hoan nghiêm trọng cảm giác mình có phải bị lừa rồi hay không, sợ tổng quản nha hoàn này là một chuyện, nghĩ lừa gạt bạc nàng chính là một chuyện khác rồi, “Làm cái gì nha? Tĩnh An nhà chúng ta lại không bệnh, sao phải uống thuốc à? Còn uống nhiều như vậy, ngươi tính lừa gạt người nào ….!”
“Hắn là không có bệnh, thể cốt rất cường tráng, chỉ là ngày hôm qua vào lúc hắn tới bị đổ xuân dược, cho nên mới đập đồ để phát tiết. Lão gia đau lòng những thứ đồ cổ kia, liền thay hắn mời đại phu, thử các loại thuốc. Mặc dù cũng không có hiệu quả, nhưng là những thuốc kia là vào bụng của hắn, lấy ra không được . Nhị thiếu nãi nãi cần ta tìm đại phu tới trình bày sao?”
“Xuân xuân xuân xuân xuân. . . . . . Dược? Hắn ngày hôm qua bị đổ xuân dược? !”
Khó trách hắn không có phong độ cảnh cáo Tứ cô nương đừng nhắc tới chuyện ngày hôm qua, nếu không hắn sẽ đánh người.
Khó trách hắn tình nguyện ở trong phủ Nhâm Vạn Ngân, cũng không về nhà.
Khó trách. . . . . . Nào có nhiều như vậy khó trách a! Hắn thật là mạnh như vậy nhịn cả đêm, cứng rắn nhịn đến dược tính rút đi sao?
“Ừ, phải nói đại thiếu gia tới Nhâm phủ chúng ta trước cùng vị cô nương xinh đẹp kia nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy giống như không thể giao hợp, tựa như sắc đẹp cũng không cần, mạnh mẽ đem dược hiệu loại bỏ ra, quỷ cũng không tin.”
“Bạch Tổng Quản! Ngươi đừng cho là ta thật sợ ngươi. Quỷ không tin,nhưng ta tin!” Hình Hoan nổi giận. Nàng có do dự qua, nhưng chính là lời nói Bạch Tổng Quản, để cho nàng cảm thấy, nhưng nếu g cũng như người khác dùn ánh mắt nhìn hắn, tại sao nói thích hắn.
“Vậy sao? Vậy thì tiếp tục tin đi, chuyện liên quan gì tới ta.”
“. . . . . .” Chuyện không liên quan ngươi, vậy ngươi mới vừa rồi lải nhải cho ai nghe a!