Đọc truyện Giang Hồ Kỳ Cục – Chương 25
Đá đạp đất, chân đạp đá, đôi guốc gỗ thi thoảng phát ra tiếng lao xao trong ngõ nhỏ vào đêm tối.
Còn Hình Hoan thỉnh thoảng buông ra vài câu oán giận với người đi cùng.
“Tướng công ta không hề đến một mình, mà còn mang theo nữ nhân đáng chết kia nữa.”
“Hắn mỗi khi nói chuyện với nữ nhân kia thì luôn dùng giọng điệu ôn nhu, còn khi nói chuyện với ta thì cứ rống to lên, làm ta nhiều lúc lo lắng gân xanh của hắn có hay không bị bạo nhiệt.”
“Hắn còn dạy nữ nhân kia toàn bộ công phu của mình. Dù ngay cả chương mẫu nói, ta cũng không tệ, nếu cố gắng chăm chỉ luyện võ, một thời gian sẽ tự nhiên giỏi lên. Nhưng vấn đề hắn không hề có hứng thú dạy võ cho ta, nói là điều đó rất mất thời gian.”
“Hơn nửa, không hề để ý ta ăn nhiều lương khô như vậy rất hại sức khỏe. Ngươi có biết không, bọn họ bắt ta chuẩn bị lương khô nửa tháng a. Lương khô nửa tháng ! Chó cũng không thèm ăn.”
“Còn có, hắn không hề gọi ta là Hoan Hoan muội muội, mà luôn gọi ta là tiểu đầu trư. Ta tuy không phải trân châu, nhưng cũng không giống đá cuội ven đường. Hắn chính là không hề biết thưởng thức ta.”
….
“Ủa? Kia không phải là Hình Hoan cô nương hay sao? Bên cạnh là ai vậy? Không lẽ Nhị thiếu gia đem tướng công của nàng cấp đến đây đấy chứ!”
“Này không đúng, đốn củi sao có thể mang guốc gỗ mà không phải là vớ lưới.”
“…Mẹ kiếp nhà ngươi! Người đốn củi không mang mặc vớ lưới có quan hệ gì với nhau?”
“Ai nói, nếu không mặc vớ lưới thì rất dễ bị thương tổn ở chân.”
“Nghe cũng có lý, vậy người kia là ai? Nhìn rất soái nha, còn có vài điểm quen mắt. A! là hòa thượng bỏ trốn. Đúng chính là hòa thượng đó.”
Hình Hoan đang lải nhải về những uất ức của mình thì chợt nghe những lời nói ở bên kia truyền đến liền cả kinh.
Nàng trừng mắt nhìn ai oán vào phấn bào bên cạnh, cúi xuống nhìn đôi chân đang phát tiếng vang của guốc gỗ, chớp một cái, ánh mắt tựa thay đổi. Hình Hoan nhíu mày, trong lòng phát sinh nghi vấn : Mẹ hắn dáng người thế nào mà sinh ra hắn tuyệt mỹ thế này? Ngay cả ngón chân cũng hoàn hảo không tỳ vết.
“Đừng xem, nếu ngươi thích đôi guốc gỗ này, ta không ngại tặng ngươi làm quà lưu niệm. Ngươi thấy sao, chủ ý hay đấy chứ?” Tầm mắt sáng quắc bị Ngộ Sắc nhìn thấy, xuyên tạc thành một tầng nghĩa khác, hắn đưa tay đặt lên vai nàng, không chút e sợ về những tin đồn nhảm thất thiệt hướng về những người lắm chuyện đó mà đi đến.
Một sạp thức ăn ở cuối phố, ngọn đèn dầu mờ nhạt, chủ hàng luôn chào mời khách dưới tấm bảng “Thôn cá nướng”
Gian hàng mà nàng ngày đêm tưởng nhớ đang đứng trước mũi chân, Hình Hoan phá lệ rụt rè không dám tiến lên.
Đơn giản là, ở bên kia toàn là những giang hồ bằng hữu mà tướng công nhà nàng quen biết, nàng không giống như đại sư da mặt cực dày không hề biết xấu hổ, vì duy trì hình tượng bản thân, nên nàng bắt buộc chính mình nhịn đói một lát, từ từ bước tới.
“Thật là khéo nha, gặp được đại sư. Kia đúng là hẹn nhau không bằng vô tình gặp, cùng nhau đi, cùng nhau…” Vài người dẫn đầu đến gặp Ngộ Sắc. Không quan tâm những kẻ nào đến chào đón, tự động lấy băng ghê kéo ra ngồi xuống, hướng về phía Hình Hoan đang đứng cứng ngắc. “Hoan Hoan muội muội, nếu không nhanh thì đồ ăn sẽ chóng hết nga.”
Lời này quả thật có tác dụng, Hình Hoan vội vàng bước nhanh đến, thoáng một cái liền ngay ngắn ngồi đối diện mọi người.
Nhưng trên bàn chật ních đồ ăn thừa, khiến nàng dở khóc dở cười, ánh mắt khẩn cầu hướng lên nhìn Ngộ Sắc.
Đại sư quả thật là đại sư, rất nhanh liền hiểu ý nàng, bước đến chưởng quầy “Trong quán có bao nhiêu món chay đem ra hết, nhanh một chút, bần tăng đang vội.”
“Cái kia… nếu còn vài con nướng cá nheo, cũng mang lên một lượt, ta mua hết.” Toàn tố! Hắn đang đùa à, hắn là người xuất gia, còn nàng vẫn còn tại hồng trần, dựa vào cái gì phải bồi chịu tội. Hình Hoan như trước vẫn không quên nhẹ giọng, nói nhỏ nhẹ, duy trì phẩm hạnh, hành vi thường ngày của nàng,
Song, trong mắt mọi người lại là cảnh tượng “phu xướng phụ tùy”, trước đây tin đồn về Hình Hoan cùng hòa thượng mọi người tuy nghe nhưng cũng mịt mờ, giờ đây dần dần giống như một sự thật. Quần chúng mỉm cười không nói, liếc mắt ẩn ý vài cái.