Đọc truyện Giang Hồ Đoạt Kiếp – Chương 46: Hạc Tiên trang chủ
Thân ảnh Tiêu Lân tợ chiếc bông vụ lao vút lên cao những mười trượng để cho luồng bạo phong ám tiễn, tạo ra bởi lá rừng rào rào lướt qua ngay dưới chân chàng.
Luồng bạo phong ám tiễn kia không công trúng Tiêu Lân mà chụp thẳng tới Thảo Linh. Trong tình huống không còn sự lựa chọn nào khác hơn nữa. Thảo Linh phải tung chưởng khí vỗ về phía trước công phá vào luồng ám tiễn đặc dị đó.
Những tưởng đâu chưởng khí của Thảo Linh có thể xé nát vạn van lá rừng đang hướng đến nàng. Nhưng ngoài sự tiên liệu của Thảo Linh. Nếu như Tiêu Lân chứng kiến cảnh tượng này cũng chẳng thể nào tin được. Luồng lá rừng kia vẫn cuốn tới xuyên qua chưởng khí của Thảo Linh mà lao thẳng vào thể pháp nàng.
Tiêu Lân chỉ kịp nghe một tiếng rú thảm thiết. Chàng nhìn lại thấy toàn thân Thảo Linh được phủ đầy một lớp lá rừng chẳng khác nào được dán lên che cả chân diện.
Tiêu Lân quá đỗi kinh hoàng khi thấy cảnh tượng đó. Chàng còn chưa biết hiện trạng của Thảo Linh như thế nào thì đã bổ nhào xuống dòng suối. Nước trong suối nhanh chóng nhuộm màu đỏ, từ cơ thể Thảo Linh lan rộng ra.
Một cảm giác rờn rợn, gai buốt tận cột sống lan nhanh khắp toàn thân Tiêu Lân.
Chàng hạ thân xuống đất, với vẻ mặt chờ đợi. Tất nhiên Tiêu Lân đã nhận ra một điều, người vừa tạo ra luồng bạo phong ám tiễn bằng lá rừng có nội lực kinh thiên động địa chẳng thể nào định lượng được.
Ý niệm đó khiến Tiêu Lân không khỏi bồn chồn lo lắng.
Xám y nhân chủ nhân U Hồn quỷ cốc với chiếc mặt nạ quỷ vương dát vàng xuất hiện. Vừa thấy U Hồn quỷ cốc xám y nhân, Tiêu Lân không khỏi lo lắng cho bản thân mình. Chàng miễn cưỡng nói :
– Tưởng đâu ai, hóa ra là tôn giá.
U Hồn quỷ cốc Xám y nhân rọi đôi mắt hừng hực sắc nhãn đỏ ối, chẳng khác nào hai hòn than hồng hướng vào mặt Tiêu Lân.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Vãn bối Tiêu Lân xin bái kiến cao nhân.
U Hồn quỷ cốc Xám y nhân cũng không đáp lời chàng.
Tiêu Lân cau mày. Chàng giả lả nói :
– Lần này tao phùng, tôn giá không nói được nữa à.
U Hồn quỷ cốc Xám y nhân cũng không màn đến lời nói của chàng mà vận hóa chân ngươn Huyết Ảnh công. Màn huyết quang đỏ ối bao bọc toàn thể pháp của U Hồn quỷ cốc Xám y nhân.
Thấy Xám y nhân vận hóa tuyệt công bá đạo, Tiêu Lân khoát tay :
– Khoan… Tiêu Lân biết tôn giá rất muốn lấy mạng Tiêu Lân nhưng lần này Tiêu Lân có chuyện muốn hỏi tôn giá.
Mặc nhiên với lời nói của chàng, màn huyết quang hộ thể của Xám y nhân càng lúc càng đỏ rực hơn. Trông Xám y nhân lúc này tợ như có tấm áo choàng khí, tạo ra bằng làn sương bao trùm khắp người y.
Tiêu Lân thối lại một bộ. Chàng trang trọng nói :
– Tôn giá hung hãn quá vậy, ít ra cũng phải cho Tiêu Lân này nói vài lời rồi mới giao thủ chứ. Chẳng lẽ mới gặp nhau đã vội vã xuất thủ sao?
Những lời nói của chàng cứ như không lọt vào tai U Hồn quỷ cốc Xám y nhân. Y tiến từng bước chậm chậm về phía chàng.
Tiêu Lân khoát tay :
– Vãn bối sẵn sàng giao thủ với tôn giá. Nhưng trước tiên hãy cho Tiêu Lân này biết… Phải chăng tôn giá đã đào xác Ngọc Lan mẫu thân đưa về U Hồn quỷ cốc để thực hiện sự trả thù của mình đối với Tiêu gia.
U Hồn quỷ cốc vẫn không màn đến lời nói của chàng mà cứ lừng lững bước tới.
Tiêu Lân buộc phải lên tiếng một lần nữa :
– Tôn giá không muốn trả lời Tiêu Lân ư?
Lời còn đọng trên miệng của Tiêu Lân thì U Hồn quỷ cốc Xám y nhân phát động Huyết Thủ Ảnh. Đôi chưởng thủ của y xuất hiện một màn huyết quang đỏ ối.
Tiêu Lân e dè thối lui lại ba bộ vừa nói :
– Tôn giá không muốn trả lời bổn thiếu gia à.
Chàng vừa nói dứt câu thì hai bóng ảnh thủ đỏ ối to như hai chiếc quạt mo vồ thẳng đến.
Vốn đã biết uy lực của đôi ảnh thủ huyết chưởng của U Hồn quỷ cốc Xám y nhân, Tiêu Lân không dám đón thẳng đỡ thẳng mà dùng đến “Hành Tẩu Di Hình bộ” lách tránh. Chàng đảo người lạng qua bên kia khiến cho đôi huyết chưởng công hụt mà vồ ngay vào tán cây đại thụ sau lưng.
Ầm…
Cả một tàng cây đại thụ phát ra nhưng tiếng âm thanh răng rắc tợ như muốn thốt ra những lời trăn trối sau cùng. Lá trên cành tán cổ thụ rào rào tuôn xuống chẳng mấy chốc chỉ còn trở lại cành và thân chẳng khác nào một cái cây khô bị chết lâu ngày.
Tiêu Lân thấy tán cây cổ thụ rơi vào tình trạng đó cũng phải rợn lòng. Toàn thân chàng bất giác nổi đầy gai ốc khi nghĩ tới, nếu chàng phải nhận chưởng ảnh kỳ quái của đối phương.
Nhưng có một điều Tiêu Lân sớm phát hiện ra là sau khi thi triển đạo huyết ảnh chưởng vừa rồi thì màn huyết quang hộ thể bao bọc Xám y nhân cũng có biểu hiện nhạt dần.
Tiêu Lân nói :
– Tôn giá vẫn còn bị nội thương sau cuộc giao thủ với tại hạ tại U Hồn quỷ cốc. Đúng ra tôn giá phải nên dưỡng thương mới đúng. Có đâu quyết liều mạng với tại hạ.
Những lời nói của chàng những tưởng Xám y nhân không nghe gì cả. Điều đó khiến Tiêu Lân càng lạ lùng hơn.
Lời vừa dứt thì U Hồn quỷ cốc Xám y nhân bất ngờ rống lên một tiếng như thể muốn phát tiết sự cuồng nộ trong mình. Cùng với tiếng rống đó, y lao vút về phía Tiêu Lân, với đôi trảo công đỏ ối vươn ra chực chộp lấy đối phương. Thế lao vào của Xám y nhân chẳng màn đến sự sống chết của mình.
Trong tình huống chẳng đặng dừng Tiêu Lân buộc phải dùng đến chưởng khí. Chàng dồn tất cả công lực vào song thủ, đón thẳng đỡ thẳng lấy trảo pháp của đối phương.
Ầm…
Hai mắt Tiêu Lân nảy đom đóm. Chàng trượt dài về sau những hai trượng.
Trong khi Xám y nhân vẫn trụ thân một chỗ nhưng Tiêu Lân trượt về sau hai trượng, vẫn có thể gượng trụ thân, và chỉ trong chốc lát đã có thể vận công điều tức, phục hồi chân ngươn. Chàng phục hồi công lực nhanh như vậy chẳng qua đã được khai thông sinh tử huyền quan.
Phía bên kia, U Hồn quỷ cốc Xám y nhân đã mất hẳn màu huyết quang hộ thể mặc dù xét về cuộc giao chưởng vừa rồi, y rõ ràng chiếm hẳn thế thượng phong đối với Tiêu Lân.
Tiêu Lân nheo mày nhìn U Hồn quỷ cốc Xám y nhân nói :
– Tôn giá đã mất huyết quang hộ thể rồi.
Mặc dù chàng cảnh báo cho U Hồn quỷ cốc Xám y nhân biết điều đó nhưng xem chừng y vẫn dửng dưng chẳng màng đến lời nói của chàng. Đã không màng đến lời nói của Tiêu Lân, U Hồn quỷ cốc Xám y nhân vẫn lừng lững bước tới. Y gác chéo hai tay trước ngực rồi rống lên.
Cùng với tiếng rống đó đẩy chưởng về phía Tiêu Lân. Lạ lùng, lần này U Hồn quỷ cốc Xám y nhân phát động Huyết chưởng nhưng lại chẳng có bóng huyết thủ xuất ra. Hiện tượng đó khiến Tiêu Lân phải cau mày. Chàng có cảm tưởng U Hồn quỷ cốc Xám y nhân đang biến thành một con rối, múa máy trước mặt mình thì đúng hơn.
Tiêu Lân buột miệng nói :
– Tôn giá cuồng não rồi ư?
Tiêu Lân vừa nói vừa phát động Hấp Tinh Đại Tà công, đẩy về phía đối phương dù chẳng thấy bóng huyết thủ nào xuất hiện nhưng chàng cũng không dám xem thường đối phương, bởi nghi ngờ có sự gian trá.
Không như Tiêu Lân tưởng hai đạo Hấp Tinh Đại Tà công của chàng khi hai luồng xoáy kình hút lấy U Hồn quỷ cốc Xám y nhân về phía mình, rồi dính chặt vào bản thủ của chàng. Tiêu Lân có cảm tưởng Xám y nhân chẳng còn chút nội lực nào.
Chàng đanh giọng nói :
– Ngày đền tội của tôn giá đã đến.
Lời dứt thì một tiếng sấm nổ ra trên đôi bản thủ của Tiêu Lân, đẩy bắn U Hồn quỷ cốc Xám y nhân lao thẳng vào một tán cây đại thụ.
Bình…
Y nằm duỗi đầu ngay dưới gốc cây đại thụ mà không thể nào gượng dậy, hay thậm chí cũng không nhúc nhích.
Tiêu Lân thả bước chầm chậm đến bên U Hồn quỷ cốc Xám y nhân, mặc dù thấy đối phương nằm bất động nhưng chàng cũng không dám không phòng bị, bởi bất cứ lúc nào Xám y nhân vẫn có thể phát động những chiêu công chí mạng lấy mạng chàng.
Tiêu Lân dừng lại bên xác U Hồn quỷ cốc Xám y nhân. Chàng nhận ra máu trên khóe miệng y. Tiêu Lân cúi xuống mở chiếc mặt nạ quỷ dát vàng. Một khuôn mặt gớm ghiếc, chẳng còn nhận diện được đập vào mắt chàng. Tất cả ngũ quan đều rỉ máu thậm chí cả lỗ chân lông cũng tươm máu.
Tiêu Lân rùng mình khi khảo nghiệm thể xác của U Hồn quỷ cốc Xám y nhân trong tình cảnh này. Chàng quan sát chân diện quỷ quái của y, nhưng chỉ có thể biết được đó một bộ mặt đã bị hủy hoại không thể nào biết được chân diện mục là ai.
Tiêu Lân nhìn xác U Hồn quỷ cốc Xám y nhân, khẽ lắc đầu :
– Tôn giá phải nhận kiếp họa này bởi người đã gieo ra ác nghiệp cho mình.
Mặc dù nói vậy, nhưng Tiêu Lân vẫn lấy lá rừng phủ lên thể xác của Xám y nhân rồi hỏa thiêu y. Sau khi châm lửa hỏa thiêu xác của U Hồn quỷ cốc Xám y nhân, Tiêu Lân mới quay bước trở ra.
Chàng vừa đi vừa suy ngẫm :
– “Sao U Hồn quỷ cốc Xám y nhân hồ đồ như vậy chứ. Bộ lão không biết bản thân mình hay sao vậy. Ngay khi đã mất cả chân ngươn Huyết Ma tà công, y vẫn lao vào để chực lấy mạng mình”.
Tiêu Lân quay cỗ xe độc mã. Chàng tháo dây cương khỏi con bạch mã thiên lý câu rồi bất ngờ vỗ mạnh vào mông con bạch mã. Như thế được phóng thích khỏi sự giam hãm bấy lâu nay. Con bạch mã tung ngay nước đại lao vút đi.
Tiêu Lân nhìn theo nhẩm nói :
– Của người ta trả lại cho người.
Chàng nói rồi thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” băng mình đi.
Khi trời xế bóng, thì Tiêu Lân đến Hạc Tiên trang. Chàng dừng bước suy nghĩ một lúc rồi thả bước tiến thẳng qua ngôi tam quan. Vừa đặt chân đến bậc tam cập thì có một lão trượng bước ra đón chàng.
Lão trượng ôm quyền nói :
– Công tử… Có chuyện đến đây à.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Vãn bối Tiêu Lân, muốn vào thỉnh thị Trang chủ Hạc Tiên trang.
– Lão phu là Tổng quản Hạc Tiên trang, Âu Thừa. Có chuyện gì Tiêu công tử cứ nói với lão phu.
– Chẳng lẽ lão trượng chưa bao giờ nghe đến tục danh của vãn bối.
Lão Tổng quản Hạc Tiên trang cau mày. Lão vuốt râu nhẩm nói :
– Tiêu Lân.
Lão lắc đầu :
– Quả thật lão phu không biết.
Tiêu Lân mỉm cười nghĩ thầm :
– “Bao nhiêu chuyện trên võ lâm giang hồ xảy đến với mình thế mà Hạc Tiên trang không biết. Xem chừng cái tên Tiêu Lân chẳng có nghĩa lý gì với Hạc Tiên trang”.
Chàng ôm quyền nói :
– Vãn bối không giấu gì tiền bối. Vãn bối lần này đến Hạc Tiên trang vì có người giới thiệu vãn bối đến. Vãn bối rất mong tham kiến Trang chủ.
Lão Tổng quản nhìn chàng từ tốn nói :
– Mời công tử theo lão phu.
Lão Tổng quản Âu Thừa hướng dẫn Tiêu Lân đến một bãi cạn. Giữa bãi cạn là một gian phong xá hình lục giác. Trong gian phong xá có một người vận trường y dáng nho nhã, chắp tay sau lưng đứng dõi mắt ngắm nhìn bầy hồng hạc dập dìu trên bãi cạn.
Lão Âu Thừa nói :
– Tiêu công tử chờ lão phu một chút.
Lão bước vào gian phong xá. Một lúc sau quay trở ra nói với Tiêu Lân :
– Công tử… Trang chủ mời công tử.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Đa tạ trưởng lão.
Chàng nói rồi theo con đường được lót bằng những phiến đá vuông vức tiến thẳng đến gian phong xá có Hạc Tiên trang chủ.
Đứng ngoài gian phong xá, Tiêu Lân ôm quyền nói :
– Tại hạ Tiêu Lân tham kiến Trang chủ.
Hạc Tiên trang chủ từ từ quay lại. Tiêu Lân nheo mày, bởi chàng không sao ngờ được Hạc Tiên trang chủ lại là một thiếu niên. Với dung diện thật nho nhã, và thanh thoát.
Tiêu Lân sượng sùng nói :
– Tại hạ những tưởng…
Trang chủ Hạc Tiên trang mỉm cười.
Nụ cười của Hạc Tiên trang trông thật tươi và đầy sức quyến rũ. Chỉ nụ cười của Hạc Tiên trang chủ đập vào mắt Tiêu Lân khiến chàng phải nghĩ thầm, y có thể là nữ nhân giả dạng nam nhân.
Trang chủ Hạc Tiên trang từ tốn nói :
– Tiêu công tử nghĩ bổn Trang chủ hẳn là một lão nhân tóc bạc râu bạc phải chăng?
– Tại hạ nghĩ với cơ nghiệp như thế này thì một người như Trang chủ đây làm ra, chắc chắn Trang chủ phải là bậc kỳ tài có một không hai.
– Đa tạ lời khen của công tử.
Tiêu Lân bước vào gian phong xá. Chàng quan sát nhanh qua dung diện của Hạc Tiên trang chủ. Một làn gió thổi qua Tiêu Lân ngửi được mùi phấn hương. Chính mùi hương thoang thoảng đó, chàng càng đoan chắc hơn Hạc Tiên trang chủ là nữ nhân giả dạng nam trang.
Hạc Tiên trang chủ như thể đọc được ý niệm trong đầu Tiêu Lân.
– Tiêu công tử hẳn nghĩ bổn Trang chủ là nữ nhân.
Tiêu Lân giả lả nói :
– Phàm nam nhân thì chẳng ai dùng phấn thơm, nhưng Trang chủ lại dùng phấn thơm. Do đó tại hạ phải nghi ngờ Trang chủ là nữ nhân cải dạng nam nhân.
Chàng vừa dứt lời, Hạc Tiên trang chủ phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của y nghe thật thanh thoát. Cắt ngang tràng tiếu ngạo đó, Hạc Tiên trang chủ nói :
– Tiêu công tử muốn cho bổn Trang chủ Đào Giao Vũ là nam hay nữ cũng được. Điều đó không quan trọng đến bổn Trang chủ.
Nghe Hạc Tiên trang chủ thốt ra câu này Tiêu Lân cũng phải sững sờ. Chàng nghĩ thầm :
– “Quái gở thật, nam thì là nam, nữ thì là nữ. Cớ gì muốn cho sao cũng được. Nói vậy Hạc Tiên trang chủ muốn ai nghĩ mình ra sao thì nghĩ ư. Muốn cho y là nam nhân cũng được cho là nữ nhân cũng không sao. Nói thế, hóa ra y quá phóng khoáng, không quan tâm đến tiểu tiết”.
Nghĩ thế nên Tiêu Lân ôm quyền từ tốn nói :
– Tai hạ không dám nghĩ quấy về Trang chủ.
– Tiêu công tử đừng khách sáo.
Y chắp tay sau lưng dõi mắt về phía bầy hồng hạc đang tùm tụm trên những ghềnh đá. Hạc Tiên trang chủ ôn nhu nói :
– Bổn Trang chủ có nghe đến tiếng tăm của Tiêu công tử. Không ngờ hôm nay được diện kiến cao nhân.
– Tại hạ không dám tự cho mình cao nhân.
– Tiêu công tử lại khách sáo với bổn trang rồi. Không hay Tiêu công tử tìm đến Hạc Tiên trang có chuyện gì không?
Tiêu Lân ôm quyền nói :
– Tại hạ đến Hạc Tiên trang làm phiền Trang chủ là do một người giới thiệu tại hạ tìm đến.
– Ai đã giới thiệu Tiêu công tử đến đây. Nếu bổn trang đoán không lầm Tiêu công tử đến Hạc Tiên trang lần này để thỉnh cầu bổn trang gán nợ gieo duyên cho công tử.
– Tại hạ chưa nói ra mà Trang chủ biết. Bái phục… Bái phục… Đúng như Trang chủ nói. Tiêu Lân đến Hạc Tiên trang lần này quả là có ý thỉnh cầu Trang chủ gá nghĩa se duyên. Bởi tại hạ được Thảo Linh cô nương giới thiệu đến.
Đào Giao Vũ khoát tay :
– Thảo Linh… Bổn Trang chủ chưa từng biết người này.
– Trang chủ không biết?
Đào Giao Vũ gật đầu :
– Bổn Trang chủ chưa hề biết.
– Nếu Trang chủ không biết, tất tiếng tăm của người lừng khắp cõi võ lâm nên Thảo Linh cô lương mới nghe tiếng đến và giới thiệu cho tại hạ.
Đào Giao Vũ gật đầu :
– Có lẽ vậy.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Thế Trang chủ có đồng ý giúp cho Tiêu Lân không?
Đào Giao Vũ nhìn chàng mỉm cười :
– Tất nhiên bổn Trang chủ sẵn sàng giúp cho Tiêu công tử gá nghĩa se duyên. Nhưng bổn Trang chủ cũng có điều kiện đặt ra với công tử.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Trang chủ cừ nói.
– Hẳn Tiêu công tử biết trên đời này chẳng có việc gì mà người làm không cho ai hết.
– Tại hạ biết điều đó. Chẳng có ai làm việc không công cho ai cả. Nếu như Trang chủ giúp được tại hạ, tại hạ sẵn sàng bồi hoàn ngàn lượng cho Trang chủ.
Hạc Tiên trang chủ Đào Giao Vũ khoát tay :
– Không… Ngân lượng bổn Trang chủ không cần đâu… Ngay cả bí kiếp võ công của công tử, bổn công tử cũng không cần. Mặc dù võ công của Tiêu công tử hiện thời đã vang danh trong giới võ lâm, đến tận tai bổn Trang chủ.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Thế Trang chủ cần gì à.
Đào Giao Vũ vỗ tay. Cái vỗ tay của y rất nhẹ chỉ phát ra âm thanh vừa lọt vào tai Tiêu Lân nhưng bầy hồng hạc như thể nghe tiếng vỗ tay của y mà xôn xao hẳn lên. Đào Giao Vũ vỗ tay một lần nữa. Nhưng như thế đó là hiệu lệnh của Giao Vũ truyền đến bầy hồng hạc khiến chúng kết thành từng đôi giang rộng hai cánh như múa để cho Tiêu Lân và Giao Vũ thưởng lãm.
Ngắm nhìn bầy hồng hạc xòe cánh nhún nhảy như múa trên bãi cạn, Hạc Tiên trang chủ từ tốn nói :
– Bổn Trang chủ có quy lệ riêng của mình chỉ cần Tiêu công tử trụ được trên bãi cạnh này qua ba hiệp đấu với bổn Trang chủ. Cho dù Tiêu công tử yêu cầu bổn trang se nợ duyên tình với đương kim Hoàng hậu hay bất cứ người nào trên đời này, bổn trang cùng sẽ làm, làm bằng được. Nhưng ngược lại nếu Tiêu công tử không trụ được ba hiệp thì phải chịu sự se duyên gá nghĩa của bổn Trang chủ.
Tiêu Lân cau mày :
– Đó là lệ của Trang chủ?
Giao Vũ nhìn lại chàng gật đầu :
– Đó là cái lệ của bổn trang.
Giao Vũ chỉ bầy hồng hạc :
– Tiêu công tử nhìn xem, bầy hồng hạc có đẹp không?
Tiêu Lân giả lả cười, gật đầu :
– Chắc bầy hồng hạc kia đã được Trang chủ huấn luyện?
– Bổn Trang chủ không phủ nhận điều đó.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Tiêu Lân mạn phép hỏi Trang chủ.
– Có điều gì, công tử cứ hỏi.
Tiêu Lân lưỡng lự nói :
– Nếu như Tiêu Lân không trụ nổi trong ba hiệp không biết Đào trang chủ sẽ gá nghĩa nợ duyên cho Tiêu Lân với ai.
Đào Giao Vũ phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói :
– Tiêu công tử. Bổn Trang chủ không quan tâm đến người công tử định se duyên kết tình là ai, bởi vì bổn Trang chủ nghĩ kẻ có duyên tất có nợ. Mà có nợ thì hẳn sẽ sinh tình. Cố tình có nợ có duyên là ba yếu tố để kết thành sợi tơ hồng trăm năm không dứt. Chính vì thế Tiêu công tử cũng đừng hỏi bổn trang se duyên công tử với ai, người nào. Điều cốt lõi là hãy nghĩ đến chữ duyên, chữ nợ chữ tình.
Tiêu Lân ôm quyền nói :
– Trang chủ dạy rất đúng, nhưng tại hạ sợ khi nhận lời của Trang chủ thì người Trang chủ gá nghĩa lại không duyên phận với Tiêu Lân.
Đào Giao Vũ nhìn chàng mỉm cười nói :
– Tiêu công tử. Phàm có duyên, có nợ, có tình thì bổn Trang chủ mới gá nghĩa. Nếu không duyên không nợ không tình, bổn Trang chủ không gá nghĩa trăm năm cho công tử đâu.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Trang chủ. Có thể cho tại hạ thời gian suy nghĩ không.
Đôi chân mày của Đào Giao Vũ nhíu lại. Y trang trọng nói :
– Sao lại suy nghĩ. Tiêu công tử đã đến Hạc Tiên trang tất đã có chủ định từ trước. Chủ định của công tử là muốn se duyên với người mình để tâm đến, để tình đến. Có chủ định trước mới đến Hạc Tiên trang thỉnh cầu bổn Trang chủ giờ sao lại thốt ra lời nói cần có thời gian suy nghĩ chứ?
Câu nói này của Hạc Tiên trang chủ khiến Tiêu Lân không khỏi bối rối.
Thấy vẽ bối rối của chàng, Đào Giao Vũ mỉm cười nói :
– Tiêu công tử đừng nói với bổn trang, là đến Hạc Tiên trang chỉ để thẩm chứng lời nói của Thảo Linh cô nương nào đó. Nếu như công tử có ý đó thì đã xem thường Đào Giao Vũ này.
Y mỉm cười từ tốn nói tiếp :
– Tiêu công tử nói để công tử suy xét và quyết định. Bổn Trang chủ không thích người ta xem thường mình. Cho dù người đó là võ lâm Minh chủ hay Tứ Đỉnh Thiên Can.
Tiêu Lân nghe Giao Vũ thốt ra câu này cũng phải bồn chồn. Chàng miễn cưỡng nói :
– Tại hạ không dám xem thường Trang chủ.
Giao Vũ ôn nhu nói :
– Nếu công tử không xem thường bổn Trang chủ thì phải tiếp nhận lời đề nghị của bổn Trang chủ.
– Nói như Trang chủ, đã đến Hạc Tiên trang thì phải theo những qui lệ của trang.
– Không sai. Hẳn Tiêu công tử biết câu nhập gia tùy tục của cổ nhân.
– Tại hạ biết câu này.
Giao Vũ gật đầu.
– Nếu Tiêu công tử biết câu này, và không xem thường bổn Trang chủ thì sẽ nhận lời của bổn Trang chủ.
Tiêu Lân lúng túng nói :
– Tại hạ chỉ sợ…
Đào Giao Vũ khoát tay, cướp lời Tiêu Lân :
– Nếu sợ thì Tiêu công tử đã không đến đây. Vì chữ tình người ta bất chấp gian nguy kia mà.
Tiêu Lân ôm quyền nói :
– Trang chủ đã quyết định như vậy rồi Tiêu Lân phải chấp nhận theo thịnh ý của Trang chủ.
– Tốt lắm.
Đào Giao Vũ vỗ tay một tiếng.
Một cánh hồng hạc từ trong biệt trang, mỏ ngậm một sợi dây tơ hồng, có cột một tỉnh rượu nhỏ xuất hiện, là đà bay đến gian phong xá. Cánh hồng hạc nhẹ nhàng đáp xuống gian phong xá.
Đào Giao Vũ lấy sợi dây tơ hồng buộc tỉnh rượu nhỏ rồi nhìn Tiêu Lân từ tốn nói :
– Rượu Uyên ương, bổn Trang chủ mời công tử.
Không cần Tiêu Lân có đồng ý hay không, Đào Giao Vũ mở nắp tịnh rượu rồi dùng nắp tịnh rượu như một chiếc chung, rót đầy rượu rồi tự uống. Sau đó rót rượu đầy nắp trao qua tay Tiêu Lân.
Nhận chung rượu bằng nắp tịnh bình.
Tiêu Lân lưỡng lự.
Giao Vũ nói :
– Tiêu công tử đừng sợ đây là rượu độc.
– Trang chủ đã uống trước rồi, tại hạ còn sợ gì rượu độc.
Giao Vũ gật đầu.
– Bổn Trang chủ khâm phục hào khí của công tử. Mời công tử.
Đã lỡ thốt ra câu nói đó rồi, giờ Tiêu Lân chẳng thể nào rút lại được. Chàng nghĩ thầm :
– “Sao ta dại dột chui đầu vào Hạc Tiên trang để làm gì. Cũng tại vì mình tò mò về con người này. Nếu đây là rượu độc thì khổ cho mình rồi”.
Càng suy nghĩ càng bối rối vô cùng.
Giao Vũ nói :
– Đây là Uyên Ương tửu… Không phải ai ai muốn uống cũng được đâu.
– Tại hạ uống.
Tiêu Lân miễn cưỡng uống chén rượu đó. Khi rượu trôi vào cổ họng chàng. Trước cảm nhận rõ mồn một một mùi thơm, lẫn vị nóng, cay và nồng của Uyên Ương tửu lan nhanh khắp châu thân mình. Cùng với cảm giác đó, chàng cảm thấy sảng khoái cực kỳ.
Giao Vũ mỉm cười :
– Tiêu công tử cảm nhận thế nào.
Tiêu Lân ôm quyền :
– Hảo tửu Uyên Ương tửu của Trang chủ quả là độc nhất vô nhị hiếm có trên đời này. Nếu so sánh thì tại hạ dám khẳng định chẳng có thử rượu nào ngon hơn rượu Uyên Ương tửu.
Giao Vũ phá lên cười :
– Tiêu công tử quả khen… Quá khen.
Y chỉ ra ngoài bãi cạn :
– Mời Tiêu công tử.
– Cung kính không bằng tuân mệnh.
Tiêu Lân nói xong thi triển luôn “Hành Tẩu Di Hình bộ” thoát ra ngoài gian phong xá rồi nhẹ nhàng hạ thân trên một phiến đá. Chàng ôm quyền hướng về Đào Gia Vũ :
– Trang chủ… Chỉ ba hiệp thôi đấy nhé.
– Bổn Trang chủ không bao giờ làm sai qui lệ của mình.