Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 84: Phản truy sát
Quảng Mục Thiên xách lấy Trần Trung mà phóng đi. Nhưng mới chỉ chạy được khoảng chừng năm dặm thì phía đằng sau đã có tiếng hô hoán rượt theo. Quả nhiên truy binh của Tà Phái đã đuổi tới nơi.
Người giang hồ phán cho Tà Phái một câu rằng: “Thảo xà khôi tuyến, thiên lý truy tung, như thư phụ cốt, như ảnh tùy hình.” (*Manh mối mịt mờ, truy đuổi vạn dặm, như trùng bám xương, như ảnh tùy hình.) Không thể không thừa nhận, khả năng truy tung của Tà Phái từ trước đến nay cực kỳ nổi danh. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy liền có thể truy ra hướng chạy của cả hai người.
Điều này cũng không thể trách Quảng Mục Thiên được. Khinh công hắn tuy cao siêu, nhưng cần nội lực lâu dài duy trì. Mà viên thuốc của Dư Hoành chỉ cho hắn hồi được hai thành công lực. Vừa nãy vì thể hiện trước mặt Trần Trung nên công lực hao quá nhiều. Thành thử hắn không chạy được quá nhanh.
Quảng Mục Thiên hai mắt thoạt qua một tia sát khí, hắn đặt Trần Trung xuống, trầm giọng nói:
“Giòi bọ bám đuôi thì không thể yên thân được. Ngươi đợi ở đây, để ta quay lại làm thịt bọn chúng cái đã.”
Nói rồi vươn tay ra cầm lấy thanh Hỏa Long Đao của Trần Trung.
Trần Trung kêu ối một tiếng, vội nói:
“Ngươi… Ngài… Tiền bối, thanh đao này không thể…”
Trần Trung miệng lắp bắp, không biết xưng hô thế nào cho phải. Từ khi biết người cứu mình là Cửu Long, Trần Trung tâm thần trở nên bấn loạn. Gã bình sinh chỉ phục có mấy người, trong đó Quảng Mục Thiên là cái tên xếp đầu tiên. Nay giữa cảnh hoạn nạn, được Cửu Long cứu thì không khỏi có lòng cảm kích. Bất quá, gã thấy Quảng Mục Thiên còn quá trẻ, nhất thời không biết xưng hô thế nào mới đúng.
Gã nói chưa hết câu thì Quảng Mục Thiên đã cầm lấy Hỏa Long Đao rồi. Chỉ nghe “Phừng phừng” mấy tiếng, một ngọn lửa đỏ rực như máu từ lưỡi đao cuồn cuộn trồi lên. Bao trùm luôn cả cánh tay phải của Quảng Mục Thiên.
Quảng Mục Thiên hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
“Hừ! Hồn khí quả nhiên có linh. Ta mượn sức của ngươi chính là đang cứu chủ nhân ngươi. Nếu không cho ta sở dụng thì Bảo Khí tồn tại có ích gì. Không mau thu lửa, có tin ta bẻ gãy ngươi làm đôi hay không?”
Như đã nói từ trước, Bát Đại Bảo Khí là tám thanh binh khí có linh tính, tức có hồn, gọi là hồn khí. Nó tựu như một vật sống, có thể phân biệt địch ta. Hỏa Long Đao này vốn dĩ đã nhận Trần Trung làm chủ, nay Quảng Mục Thiên không phải là chủ nhân mà cầm vào. Ắt bị lửa của Địa Ngục Hỏa Long thiêu sống. Lấy ví dụ như Hàn Bích Ngọc Kiếm mà nói, nếu không phải chủ nhân của nó, mà một kẻ khác cầm lên, hiển nhiên sẽ bị đóng thành băng mà chết.
Quảng Mục Thiên nếu là lúc công lực đỉnh phong, hắn có thể dùng nội lực của mình áp chế hồn khí. Nhưng bây giờ chỉ với hai thành công lực, muốn áp chế hồn khí chính là điều bất khả thi. Bất quá, hồn khí có linh tính hiểu những điều Quảng Mục Thiên vừa nói. Hơn nữa, nó còn cảm nhận được một luồng sát khí thật lớn từ người này. Binh khí sinh ra vốn là để chém giết, Hỏa Long Đao cảm nhận được cũng không phải là điều gì quá ngạc nhiên. Nó tin những lời của Quảng Mục Thiên nói là thật.
Quả nhiên, Quảng Mục Thiên vừa dứt lời, Địa Ngục Hỏa Diễm ngay lập tức thu về trong lưỡi đao. Thanh đao lóe sáng một cái, dường như đang biểu thị lời nói của mình.
Trần Trung hai mắt trợn trừng đầy kinh ngạc. Bình sinh gã chưa thấy ai ngoài mình cầm thanh đao này lên mà còn sống cả. Địa Ngục Hỏa Diễm không phải là loại lửa bình thường, tương truyền Đao này được rèn từ lửa của Địa Ngục. Nhiễm luôn hỏa viêm, hình thành nên một loại lửa đặc trưng. Ngoại trừ chủ nhân của nó ra, bất kỳ ai cầm vào sẽ bị thiêu đến chết.
Ngay lúc đó, nghe loạt soạt vài tiếng. Một toán người từ phía sau đã ập tới, bao vây hai người lại, đếm chừng có ba mươi tên. Những người này hẳn là mới đến, chưa chứng kiến cảnh tượng một trăm người chết thảm đầu kia. Chứ nếu không cho bọn họ một trăm lá gan cũng chẳng dám truy theo.
Chỉ nghe một người trong đó mặt đầy sẹo, đứng ra cười nói:
“Ái chà, Bá Đao Trần Trung kia rồi! Xem ra y bị mấy trăm huynh đệ vây khốn nhưng vẫn thoát được. Nay bị thương núp ở đây. Coi bộ mấy huynh đệ chúng ta vớ được món hời rồi.”
Những tên còn lại mặt mày hằm hằm, chỉ gật đầu chứ không đáp lại. Nhưng ai nấy sát khí đằng đằng, binh khí đều rút sẵn ra cầm nơi tay.
Quảng Mục Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, đoạn hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nói nhảm quá nhiều liền cầm đao xông vào đám người. Hắn khí công còn ít, không dám dùng Phách Không Chưởng, chỉ đành múa đao lên xông vào đánh xáp là cà. Võ học Tà Phái vốn không có đao pháp, nhưng Quảng Mục Thiên dù gì cũng là bậc tông sư võ học. Hắn lấy đao làm kiếm, múa lên tả xung hữu đột giữa bầy người. Kết hợp võ công cùng binh khí lợi hại, không ai có thể cản. Chỉ trong thoáng chốc hơn mười người đã bỏ mạng.
Ba mươi người nãy võ công cùng khí công cấp bậc chí ít cũng là Đấu Linh. Nhưng chỉ chưa đầy một khắc đã chết mất một nửa. Mấy tên còn lại bấy giờ mới sợ vỡ mật, có tên kinh hoảng la lên:
“Ối chao, võ công tên này gớm thật.”
Người khác lại kinh sợ nói:
“Mả cha nó, kia là Hỏa Long Đao. Chúng huynh đệ nếu không muốn làm vong hồn dưới đao thì mau chia ra đào tẩu. Mạnh ai nấy chạy!”
Nói rồi trở gót phóng đi như bay.
Quảng Mục Thiên nào để cho bọn chúng chạy thoát. Hắn thủ trảo giơ ra, dùng Cách Không Nhiếp Vật hút một tên đang chạy ở xa nhất về. Hỏa Long Đao phạt ngang một cái, cơ thể gã đó đã chia làm hai. Máu tươi vẩy đỏ cả một vùng tuyết trắng. Không dừng ở đó, liên tiếp mười mấy tên bị Quảng Mục Thiên truy sát, giết chết không sót một ai.
Giết một hơi ba mươi người rồi, Quảng Mục Thiên mới quay trở về. Chỉ thấy lúc mày, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hiển nhiên tác dụng phụ của đan dược lúc này mới tới. Cơ thể Quảng Mục Thiên trở nên nóng rực như lò thiêu, toàn thân bốc lên hơi nước. Một mảng tuyết lớn xung quanh cũng bởi sức nóng đó mà bốc hơi hết. May thay Quảng Mục Thiên lúc này cầm Hỏa Long Đao, thanh đao hút bớt một chút nhiệt lượng. Khiến đan điền cùng kinh mạch của hắn không bị Thiên Hỏa thiêu cháy.
Đấy cũng chính là lý do mà lúc trước Quảng Mục Thiên mượn lấy thanh đao này.
Bấy giờ đã vào lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào khiến nét mặt Quảng Mục Thiên càng thêm nghiêm trọng.
Trần Trung lại thấy toàn thân Quảng Mục Thiên bốc lên hơi nước, da dẻ co thắt vào, tựa như người sắp chết khô ở ngoài sa mạc. Gã không nhịn được bèn gượng đứng dậy tiến lại gần, nói:
“Tiền bối, ngài không sao chớ?”
Gã hỏi nhưng Quảng Mục Thiên cứ đứng yên như trời trồng, hai mắt nhắm tít lại. Trần Trung kinh sợ, thò tay ra thử chạm vào tay trái của Quảng Mục Thiên. Chỉ trong khoảnh khắc một luồng hỏa khí nóng rực, ghê người cũng tán vào trong người gã. Ngay lập tức, Trần Trung kêu hự một tiếng, bị bắn ngược trở ra, va phải gốc cây gần đó nghe cái “Bình”. Trần Trung ho sặc mấy cái, trong lòng không khỏi kinh sợ, nghĩ thầm:
“Cửu Long tiền bối bị nội thương nghiêm trọng như vậy. Không biết là kẻ nào gây ra. Trên đời này còn có loại ám kình ghê gớm như vậy ư?”
Trần Trung nào biết rằng, Ly Hỏa Ám Kình này là do Thiên Huyền đạo nhân mất hai chục năm mới tu tập được. Hội tụ không biết bao nhiêu dược tài, bao nhiêu công sức vào đó. Nếu so ra về sức nóng, thậm chí có thể sánh ngang cả Địa Ngục Hỏa Diễm. Điển hình nhất chính là lửa của Hỏa Long Đao không thể thôn phệ được hết luồng Ly Hỏa này.
Trần Trung hiểu rằng nếu không trợ giúp Quảng Mục Thiên khu trừ ám kình thì ắt hắn phải mất mạng chứ không nói chơi. Gã chân khí toàn thân khu động, xung quanh tuyết trắng bị luồng khí kia hút về. Hai tay Trần Trung múa lên, song chưởng của hắn ta từ bên ngoài đánh vòng vào, rồi từ từ đẩy vào phía Quảng Mục Thiên. Từng mảng tuyết to như một tòa núi nhỏ dần dần che lấp thân hình Quảng Mục Thiên lại.
Nhưng sức nóng từ người Quảng Mục Thiên tỏa ra quá mãnh liệt. Chỉ trong thoáng chốc núi tuyết đã bị tan thành một hồ nước. Trần Trung nội lực tán loạn, gã vốn đã bị thương quá nặng. Nay lại miễn cưỡng sử dụng gây phản phệ. Trần Trung hừ một tiếng trong cổ họng, miệng chợt cảm thấy ngòn ngọt. Gã bụng thầm nghĩ:
“Cửu Long bị trọng thương vẫn không ngại nguy hiểm cứu ta. Nay Trần Trung ta lại không cứu được người thì chẳng phải… Chẳng phải…”
Gã nghĩ mãi mà vẫn không ra được từ thích hợp.
Trần Trung hai tay căng cứng, nội lực lại một lần nữa trào ra. Gã gầm nhẹ trong cổ họng:
“Ngài muốn ta làm cánh tay đặc lực cho ngài. Nhưng ta còn chưa làm được việc gì thì ngài đã vẫn lạc. Thế chẳng phải vô lý lắm ư!?” (*Vẫn lạc = Chết)
Chỉ thấy theo song chưởng của Trần Trung, xung quanh bán kính mấy mươi trượng toàn bộ tuyết trắng đều bị luồng khí của gã hút về. Một lần nữa lại bao trùm lên cơ thể Quảng Mục Thiên. Cảnh tượng trông thật có chút quỷ dị.
Còn nói đến Quảng Mục Thiên, hắn bị phản phệ bởi đơn dược mà Dư Hoành đưa cho. Hắn cũng không biết rằng phản phệ lại nặng đến như vậy, bởi lần đầu tiên dùng cũng không bị gì hết.
Cơ thể một người luyện võ khi sinh ra khí công, sẽ hình thành nên bốn luồng khí dương đi từ trên xuống, gọi là Thiên Khí và bốn luồng khí âm từ dưới đi lên, gọi là Địa Khí. Tám dòng khí hóa trên giao lưu, tạo thành Bát Kinh. Hay còn gọi là Kỳ Kinh Bát Mạch. Người tu luyện Thiên Khí, nội công dương cường mãnh liệt, còn nếu luyện Địa Khí, nội công sẽ trở nên nhu hòa. Vậy nên trong võ công mới chia ra Âm Dương nhị phái (Chương 36 có nói qua.).
Quảng Mục Thiên vốn tu luyện theo hướng Thiên Khí, nội công đã mãnh liệt, nay lại bị Ly Hỏa bám vào. Các mạch như Đốc, Đới, Dương Duy, Dương Kiểu bị quá tải, dường như sắp vỡ bung ra. Cũng may trên tay hắn cầm Hỏa Long Đao, cộng thêm Trần Trung dùng tuyết lạnh làm chất xúc tác phía bên ngoài, khiến Địa Khí ở các mạch Âm Duy và Âm Kiểu vượng lên rồi tràn vào Đan Điền. Nên dần dà về sau, những mạch nóng của Quảng Mục Thiên cũng trở nên ổn định. Bất quá, mạch Đốc dọc theo cột sống, lúc này bị thương tuy đã đỡ hơn rồi nhưng vẫn khiến hắn không tài nào cử động được.
Chẳng mấy chốc, trời đã về tối, tuyết rơi mỗi lúc một dày. Chỉ thấy chỗ mà Quảng Mục Thiên đứng khi nãy đã biến thành một ngọn núi tuyết nho nhỏ. Xung quanh ba mươi cái xác chết cũng đã bị tuyết lấp dầy che kín, còn Trần Trung lúc này đã không biết ở nơi nào.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, ở góc đông bắc từ phía xa xa chợt có mấy ánh đèn le lói càng ngày càng tiến lại gần. Chẳng mấy chốc, có một toán người chạy đến, gồm có ba nam hai nữ và một con sói màu bạc. Nhóm người này cước bộ chậm rãi, hơi thở trầm đục, hiển nhiên không phải là võ sĩ.
Chỉ thấy trong đám người đó, có ba gã nam nhân phục sức chiến sĩ. Một người tuổi trạc ba lăm, sau lưng đeo thanh kiếm lớn. Một người khác đeo cung, đội mũ trùm đầu, trông tuổi tác có vẻ như còn rất trẻ, hiển nhiên là một cung thủ trong nhóm. Người còn lại thì vác theo sau lưng một tấm khiên lớn, bên hông có một hồ rượu. Chỉ riêng hai nữ nhân khác biệt một tý, một người đội mũ rộng vành chóp nhọn, mặc đồ pháp sư màu xanh lợt, một người thì phục trang tế tự màu vàng rất bắt mắt. Cả hai nàng đều cầm trên tay quyền trượng, phát ra ánh sáng dùng để soi đường.