Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 4: Bách Hoa Môn – Ngọc Ngưng Nhi
Trong khi Thủy Tiên vẫn cùng sáu người kia giao đấu thì lúc này bên phía Xích Diệm cuộc chơi đã sắp sửa hạ màn.
Nói về thực lực, Xích Diệm cùng Thủy Tiên còn mạnh hơn Ngũ Tà gấp nhiều lần. Cho dù có đan dược bổ trợ thì với chừng đó sức mạnh, đám người Hoàng Bá Đạo hay Lưu Thiên Minh cũng chưa đủ để hạ gục được hai con quái vật này.
Năm người giao đấu với Xích Diệm hiện chỉ còn hai người là chưởng môn Thanh Phong môn Lưu Thiên Minh cùng một hòa thượng thiếu lâm tự Tuệ Tĩnh đại sư.
Choang…
Xích Diệm tay phải đỡ thiết bổng của Huyền Tĩnh đại sư, tay trái cầm khoái đao gạt trường kiếm của Tư Không Thiên, cười lớn:
“Đây là tất cả những gì các ngươi có ư? Ha ha ha… Quá yếu.”
Tư Không Thiên cả giận, trường kiếm lại chém xuống, mắng:
“Tên khốn, Chớ vội vui mừng quá sớm. Xem chiêu.”
Nói rồi kiếm của Tư Không Thiên từ trên chém xuống bỗng dưng biến hóa thành tám đường chém khác nhau, lưỡi kiếm dưới ánh mặt trời sáng choang, chẳng khác chi lưu tinh xẹt qua, phân chia nhiều bộ vị hiểm yếu của Xích Diệm mà tấn công. Chiêu này có tên là Lưu Tinh Bát Nguyệt Trảm, là một trong những tuyệt kỹ thành danh của lão.
Bên này, Huyền Tĩnh cũng múa thiết bổng đánh tới.
Xích Diệm cười khà khà, truyền hỏa khí vào trong khoái đao khiến đao nóng lên, đỏ rực như lửa. Đoạn vung lên hộ vệ toàn thận, đón đỡ chiêu thức của đối phương, miệng còn không quên chế giễu:
“Khà khà… Quá đơn giản. Đây mà là tuyệt kỹ thành danh của Tư lão ư?”
Keng… keng… keng…
Liên tục là những tiếng binh khí va chạm vào nhau. Mặc dù là hai đánh một nhưng Xích Diệm vẫn chiếm thế thượng phong. Nội công lẫn chiêu thức của hắn điều vượt trội hơn nhiều lần so với hai người. Chỉ trong vòng vài phút, Tuệ Tĩnh đại sư và Tư Không Thiên đều dần lộ ra vẻ kiệt sức.
Xích Diệm dừng lại nhìn hai người vẻ mặt khinh thường hỏi:
“Hết rồi à? Nghe đâu Thanh Phong môn có hai tuyệt kỹ độc bộ thiên hạ là Cung thân ảnh đạn và Lôi điện kiếm pháp. Cung thân ảnh đạn ta đã chứng kiến qua, nhưng lôi điện kiếm pháp thì chưa được thấy. Chưởng môn Thanh Phong môn có thể cho ta chiêm ngưỡng được chăng?”
Tư Không Thiên nghiến răng nói:
“Ta bất tài chưa lĩnh hội được lôi điện kiếm pháp của tổ sư gia, nếu ta có thể học được nó thì hôm nay ngươi đừng hòng sống sót.”
Xích Diệm hừ lạnh nói:
“Hừ… Chết đến nơi còn mạnh miệng. Xuống dưới âm ty học xong rồi hẵng đấu với ta nhé.”
Nói đoạn, hắn giơ đao chém xuống.
Lúc đó Tư Không Thiên đã gần như kiệt sức, đao này của Xích Diệm chẳng hề lưu tình. Nếu chém xuống ắt Tư Không Thiên phải bị cắt thành hai nửa.
Đột nhiên.
Vù…
Bất thình lình nghe đánh vù một tiếng. Một thứ ám khí không biết từ đâu phóng đến, keng một tiếng đã cắt phăng khoái đao của Xích Diệm.
Biến cố này diễn ra trong chớp mắt. Chẳng ai nhìn rõ người nào đã phóng ám khí, mà chỉ nhìn thấy trên mặt đá phẳng lì kia là một chiếc lá to bằng nửa bàn tay, điểm đặc biệt là chiếc lá kia cắm sâu xuống mặt đá đến ba phần tư.
Lấy chiếc lá làm trung tâm, xung quanh bán kính chừng một đến hai thước, mặt đá được làm bằng huyền cương xuất hiện những vết nứt nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường.
“Là ai?”
Xích Diệm cả kinh thất sắc, lập tức lùi về phía sau. Gã nhìn khoái đao chỉ còn một nửa trong tay mình, lòng không khỏi sợ hãi nghĩ thầm:
“Ám khí kia bay qua mà ta không hề phát giác, nếu mục tiêu không phải là đao mà là cổ ta thì e rằng ta đã chết từ lâu rồi. Người kia là ai mà tài ám khí thật kinh dị, ngay cả Thủy Tiên e cũng không địch lại.”
Thủy Tiên dường như cũng phát hiện ra có cao thủ xuất hiện, không tiếp tục đánh nhau với hai người Hoàng Bá Đạo nữa mà lùi về đứng song song với Xích Diệm. Ánh mắt cảnh giác đề phòng xung quanh.
Hoàng Bá Đạo nhân cơ hội đó vội chạy lại đỡ Huyền Tĩnh đại sư và Tư Không Thiền, miệng hỏi thăm:
“Các vị thương thế như thế nào rồi? Có nặng lắm không?”
Huyền Tĩnh đại sư ôm vết thương nơi ngực, ho khan hai tiếng nói:
“Thương thế chỉ là chuyện nhỏ. Đáng tiếc là chỉ còn hai người là lão nạp và Tư Không Thiên chưởng môn may mắn còn sống. Những người còn lại…”
Nói đoạn thở dài một hơi ảo não.
Hoàng Bá Đạo buồn bã, thở dài:
“Ài… Mặc dù có Giải Thể Đan của Tiên Y lão tiên sinh ban cho, nhưng chúng ta vẫn không phải là đối thủ của bọn chúng. Sáu người bọn ta cũng chỉ còn lại hai người.”
Bốn người nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi vẻ thất vọng.
Tư Không Thiên lên tiếng khích lệ:
“Thôi nào, chưa chắc chúng ta đã thua đâu. Người vừa giúp chúng ta chắc cũng là một cao thủ, có lẽ sẽ đảo ngược được tình thế thì sao?”
Hai người nọ thở dài một cái rồi lẩm bẩm:
“Hy vọng là vậy.”
Xích Diệm không còn quan tâm tới bốn người kia nữa. Cái hắn chú ý bây giờ chính là cao thủ chưa lộ mặt kia. Với chỉ một chiếc lá mà có thể cắt đứt được bảo đao làm từ huyền thiết, lại là phóng từ xa. Cao thủ như vậy trên giang hồ ngoài Ma Chủ cùng Không Trí ra thì không còn một ai nữa.
Hắn liền ôm quyền hướng trong không trung vái một cái, mở miệng chào hỏi trước:
“Tại hạ là Tả hộ pháp Huyết Ma giáo Xích Diệm, ngoại hiệu Hỏa Phán Quan. Kính xin hỏi người vừa hiển lộ thân thủ là cao nhân phương nào? Tại sao lại giúp đỡ những kẻ này? Có thể cho tại hạ được vinh hạnh được biết danh tính được hay chăng!?”
Đợi một chút, trong không trung vang lên giọng nói trong trẻo của một nữ nhân đáp lại:
“Phải thì sao? Không phải thì sao? Ta muốn thì ta cứu. Còn như muốn biết tên ta thì ngươi còn chưa đủ khả năng.”
Xích Diệm nhíu mày, trong lòng hắn đã có mấy phần tức giận. Đường đường là Tả Hộ pháp của ma giáo, từ xưa tới nay ngoài Ma Chủ ra chưa từng có ai bất kính với hắn như vậy. Nếu là kẻ khác chắc rằng giờ này đã đi chầu diêm la rồi. Nhưng đối phương lại là một cao thủ ẩn giấu quá sâu, cũng chưa phân biệt địch ta nên hắn đành nghiến răng chịu đựng. Chợt hắn nghe thấy tiếng run, vội quay lại thì thấy Thủy Tiên thân hình đang run rẫy, ánh mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói kia mang theo vẻ sợ hãi tột độ.
Xích Diệm biến sắc, cũng giống như Thủy Tiên. Tuy hai người không thân thiết với nhau cho lắm nhưng hắn cũng tương đối biết rõ tính cách của nàng, kẻ có thể làm cho Thủy Tiên phải run sợ như thế này có thể là ai được cơ chứ? Chẳng lẽ là kẻ địch?
Giọng nữ nhân bí ẩn kia lại chợt vang lên:
“Đã lâu không gặp… Sư tỷ!”
“Sư tỷ!”
Không những Xích Diệm kinh ngạc trợn tròn mắt mà cả bốn người Tư Không Thiên cũng không ngoại lệ. Chỉ khác nhau là Xích Diệm có phần vui mừng hơn khi kẻ đối đầu không phải là địch nhân. Còn bốn người Tư Không Thiên lại có vẻ hơi thất vọng vì không phải là có người ứng cứu.
Xích Diệm có phần thả lỏng, mỉm cười nói:
“Thì ra là sư muội của Thủy Phán Quan. Tại hạ cửu ngưỡng đại danh. Không biết cô nương đến đây làm gì?”
Giọng nữ nhân như không đếm xỉa đến lời của Xích Diệm, nói:
“Có vẻ như sư tỷ vẫn mê muội như vậy. Vậy cũng tốt, hôm nay muội đến là để trợ giúp võ lâm chính phái, tiện thể giúp bổn môn thanh trừ môn hộ.”
Xích Diệm nghe đến đây thì không nhịn được nữa, cả giận quát lên:
“Khốn kiếp, thật khinh người quá đáng. Có giỏi ra đây chiến với ta một trận.”
Giọng nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, nói:
“Hừ, ngươi bảo ta khinh người quá đáng ư? Vậy thử một chiêu của ta xem sao.”
Dứt lời, chỉ nghe tiếng lá cây xoạt xoạt xoạt. Trong rừng cây cách đó không xa, một đám lá chợt phóng ra, nghe tiếng rít gió thật kinh khiếp. Hiển nhiên trong đám lá đó có ẩn giấu sát chiêu.
Tư Không Thiên đột nhiên hai mắt sáng lên, lẩm bẩm:
“Ta biết chiêu này, ta đã thấy nó ở đâu rồi. Là… Thiên nữ…”
Hoàng Bá Đạo thấy Tư Không Thiên thẫn thờ lẩm bẩm lung tung thì giật tay áo y hỏi:
“Ngươi nói cái gì vậy? Thấy cái gì?”
Tư Không Thiên quay sang nắm chặt tay Hoàng Bá Đạo mừng rỡ nói:
“Chúng ta có thể lật ngược thế cờ rồi. Chiêu đó chính là Thiên nữ tán hoa của Bách Hoa môn. Ha ha ha… Chúng ta được cứu rồi.”
Hoàng Bá Đạo nhíu mày:
“Là Bách Hoa môn ư? Vậy…”
Trong lòng hắn chợt tỉnh ngộ:
“Vậy ra theo lời của nữ nhân chưa lộ mặt kia thì Thủy Tiên kia có thể là phản đồ mà Bách Hoa môn đang tìm. Thảo nào mà võ công cô ta tám phần giống với võ công của Bách Hoa môn.”
Trong khi Hoàng Bá Đạo đang suy luận thì ngoài kia Xích Diệm chân phải lùi về sau một bước, chân trái hơi khụy xuống. Hai tay thu lại thành thế trung bình tấn. Khí quanh người y tỏa ra nồng đậm như thủy triều, miệng Xích Diệm khẽ nhếch lên nói:
“Chiêu này ngươi chỉ dùng được một lần thôi, lần này ta sẽ không thất thủ đâu. Xem chiêu Thiên hỏa thần công, Hỏa triều.”
Phừng… phừng…
Xung quanh Xích Diệm nổi lên từng đợt hỏa diễm nóng rực, đợt này qua đi, đợt khác lại tới liên miên như sóng triều.
Đối phó với “Thiên nữ tán hoa” tầm rộng này thì chỉ có chiêu “Hỏa triều” mới ứng phó nổi. Với lại, ám khí là những chiếc lá, với nội công là dương cương cường khí như Thiên hỏa thần công có thể chuyển hóa thành lửa thì chắc chắn những chiếc lá sẽ bị thiêu cháy.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Xích Diệm. Những chiếc lá tuy được quán thâu nội lực hùng hậu nhưng với tầm phóng quá xa cộng thêm bị “Hỏa triều” công kích liền bị cháy thành tro.
Đang định mở miệng nói vài câu châm chọc. Đột nhiên, bên trong những tàn lá rơi xuống chợt lóe lên ánh chớp, hơn chục mũi châm không biết tự khi nào mà bay tới rất là nhanh, đều nhắm Xích Diệm mà bay đến.
Xích Diệm gầm lên một tiếng, chân giẫm mạnh xuống đất kèm theo nội lực hùng hậu.
Ầm!
Mặt đất được lát bằng đá huyền cương siêu cứng mà bị chân của Xích Diệm dẫm tan thành từng tảng đá lớn.
Thấy mũi châm sắp bay đến, hắn gầm lên hai chân thoăn thoắt đá liên tục hất những tảng đá lớn kia lên.
Nhìn thì lâu chứ Xích Diệm hành động vô cùng mau lẹ, trong tích tắc đón đỡ hai thế công chớp nhoáng của đối phương.
Giọng nữ nhân kia lại vang lên:
“Tốt, nhưng chưa hết đâu!”
Dứt lời, đằng sau Xích Diệm đột nhiên xuất hiện chục cây ngân châm lao đến cực nhanh.
“Chết tiệt, cô ta ở nơi nào mà phóng được từng ấy ngân châm cơ chứ.”
Xích Diệm như có con mắt thứ sáu đằng sau lưng, gã thấy có nguy hiểm vội đề khí nhảy lên né khỏi. Nào ngờ, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, phía trên không lại xuất hiện thêm chục cây ngân châm nữa.
Xích Diệm hoảng hốt, tung liền một phách không chưởng.
Phừng, phừng…
Một con rồng lửa từ tay Xích Diệm phóng ra đón đỡ ngân châm.
Đột nhiên, Xích Diệm thất kinh, mặt biến sắc:
“Ta quên mất, nếu là sư tỷ muội với Thủy Tiên thì chắc hẳn cô ta biết thi triển huyễn ảnh trận. Những cây kim này là giả, dùng để che giấu sát chiêu. Chết tiệt, ta trúng bẫy rồi.”
Giọng nữ nhân kia lại vang lên:
“Có vẻ như ngươi đã nhận ra rồi. Nhưng quá muộn rồi.”
Xích Diệm thân hình đang trên không, không có chỗ dựa mà né tránh, đón tiếp hắn chính là vô số ngân châm từ bốn phương tám hướng bay tới. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn thì hai luồng bạch quang lấp loáng từ dưới phóng đến ngăn cản ngân châm của nữ nhân thần bí kia.
Hóa ra chính là do Thủy Tiên đứng phía dưới ngăn cản. Nàng nắm một đám phi châm trong tay tiến đến, nói:
“Đây là “Bách Hoa Trận”. Điểm yếu của nó chính là hướng đối diện với mặt trời. Chỉ có ngân châm phóng từ hướng đó mới là châm thật, còn lại chỉ là huyễn ảnh mà thôi.”
Nói đoạn hướng lên không trúng mà tiếp lời:
“Sư muội đã đến sao còn không ra gặp mặt. Muốn thanh trừng môn hộ phải xem bản lĩnh của muội đến đâu.”
Lời của Thủy Tiên vừa dứt. chỉ nghe phía trong rừng truyền ra một tiếng hừ nhẹ. Rồi một bóng trắng từ trong đó đạp gió bay ra.
Chỉ thấy đó là một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, liễu my như yên, nguyệt my tinh nhãn, vô cùng xinh đẹp. Thật như tiên giáng trần, vẻ đẹp quả thật không bút nào tả xiết. Kết hợp với bộ đồ trắng khiến cho nàng giống như Hằng Nga hạ phàm.
Ngoại trừ Huyền Tĩnh đại sư có “Phật quang hộ thể” (miễn nhiễm với gái) ra thì Xích Diệm cùng Hoàng Bá Đạo hay Lưu Thiên Minh đều ngây ngất trước vẻ đẹp của cô gái vừa xuất hiện này. Mặc dù bọn họ tuổi đã cao, thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng người trước mặt này lại khiến bọn họ mười phần kinh ngạc.
Cô gái kia nhìn vào Thủy Tiên, lạnh nhạt nói:
“Thủy Tiên sư tỷ. Năm đó tỷ cãi lời sư phụ rời bỏ môn phái gia nhập hắc đạo. Nay còn chấp mê bất ngộ, trợ giúp tà phái. Xem ra tỷ muội chúng ta không thể không tránh khỏi một trận sinh tử chiến rồi.”
Lời nói của nàng trong trẻo như tiếng chim hót, tuy nói đến chuyện sinh tử nhưng vẻ mặt vần lạnh nhạt thờ ơ. Quả là không hợp với tuổi tý nào.
Thủy Tiên nghiến răng kèn kẹt, đáp:
“Từ mười năm trước, lúc ta rời bỏ môn phái đã quyết định rũ bỏ tất cả rồi. Ngươi còn nhắc lại làm chi.”
Cô gái kia nói:
“Tỷ chỉ vì một tên nam nhân phụ tình mà làm chuyện bất nhân bất nghĩa vậy sao?”
Thủy Tiên cười:
“Đúng vậy! Vậy thì sao chứ, ta… ta, không thể quay đầu lại nữa rồi.”
Cô gái kia lắc đầu buồn bã, nói:
“Vậy là, tỷ quyết định giúp hắn thâu tóm giang hồ sao? Thật nực cười.”
Thủy Tiên gật đầu kiên định nói:
“Đúng vậy! Nguyện vọng của hắn là ý chỉ cho hành động của ta!”
Cô gái kia thở dài một hơi, nói:
“Thật ngu ngốc! Tỷ chết đến nơi rồi mà còn chấp mê bất ngộ đấy sao?”
Thủy Tiên cười gằn, đáp:
“Chết đến nơi rồi ư? Thật là, muội nghĩ có thể giết được ta hay sao? Toàn bộ đám đệ tử Bách Hoa Môn ngoại trừ một cái bình hoa cho người ta ngắm ra thì còn tài cán gì nữa chứ! Sư muội nghe lời ta, hãy tìm một nam nhân mà hưởng thụ cuộc sống đi… Chứ không đến khi chết vẫn là một trinh nữ thì thất vọng biết bao nhiêu. Còn bây giờ, tiếp chiêu đây!”
Dứt câu, Thủy Tiên xoay người phóng ra vô số ngân châm về hướng cô gái.
Xích Diệm ngầm hiểu ý, đồng thời tụ khí vào tay tung liền một chưởng. Là Thiên hỏa thần công – Liệt diễm chưởng.
Chưởng của Xích Diệm hóa thành một đoàn hỏa diễm nóng rực. Hắn kết hợp với Thủy Tiên vô cùng nhuần nhuyễn, hỏa diễm cùng ngân châm hòa quyện vào nhau thành một đoàn. Kim châm được hỏa diễm nung đỏ xoẹt qua như sao băng nhằm cô gái kia phóng đến.
Cô gái lùi lại một bước, trên tay chẳng biết khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm. Chỉ thấy kiếm này thuần một màu ngọc bích. Cô gái vừa lấy ra, không gian xung quanh dường như vừa giảm đi mấy độ. Khí lạnh xộc người.
Thủy Tiên kinh ngạc thốt lên:
“Bát đại kỳ bảo. Hàn Băng ngọc kiếm.”
⚠Chú thích:
*Bát đại kỳ binh: Hỏa Long đao. Thiên Diệt kiếm. Hàn Băng ngọc kiếm. Huyền Vũ phá thiên cung. Truy Hồn Ngũ Tinh giáo. Bá Vương Qủy Diện giáp. Lục Chỉ Cầm ma. Bích Ngọc Thiên Tượng.
Cô gái hô nhẹ một tiếng, kiếm trong tay sử ra chiêu “Nguyệt Hạ Loạn Vũ” gạt đỡ hết ám khí. Kim châm được hỏa công nung nóng va chạm vào Hàn Băng ngọc kiếm thì trở nên vô dụng. Nghe xì xì vài tiếng liền bị đóng băng, rơi lả tả xuống đất.
Xích Diệm cùng Thủy Tiên cũng không trông chờ chiêu đó có thể làm khó đối phương.
Đồng thời ngay lúc đó, Xích Diệm đề khí vào chân lướt tới tấn công hòng chiếm lấy tiên cơ, hữu chưởng huy động, tả đao chém xuống. Điều kỳ diệu trong thế công này chính là hữu chưởng tung ra bao trùm ba mươi sáu đại huyệt thượng bàn của đối phương. Nó còn nguy hiểm ở chỗ nếu đối phương tính đường tránh được hữu chưởng thì lập tức bị tả đao đả thương.
Cũng lúc ấy, Thủy Tiên rút ngân châm phóng đến.
Xích Diệm tuy thân hình cao lớn nhưng sử dụng bộ pháp linh động, kết hợp với Hỏa Diễm chưởng cùng với Huyết Ma đao giống như một đầu ác quỷ lớn xông vào.
Cô gái hô lên kinh ngạc một tiếng, thân hình thoáng cái lùi về phía sau. Nào ngờ còn chưa định thần thì đã thấy vài mũi châm từ phía đông và phía nam đồng thời cùng bay đến.
Nàng liền hít nhẹ một hơi, thân hình hơi chuyển một cái, lưỡi kiếm vẽ thành một hình vòng tròn. Lập tức xung quanh nổi lên một tầng khí mỏng bao bọc nàng vào trong.
Leng keng…
Vô số ngân châm va vào lớp băng liền bị kiếm khí đánh bật ra.
Nhưng cùng lúc ấy, Xích Diệm cũng xông vào.
Cô gái liền nhanh như cắt, vòng kiếm gạt đỡ tả đao, đồng thời cũng vung tay trái đánh ra một chưởng để nghinh địch. Hai chưởng đụng nhau bật lên tiếng sầm rùng rợn. Thủy hỏa vốn tương khắc, Thiên Hỏa thần công của Xích Diệm gặp Băng Hàn chi khí của cô gái lập tức tắt điện. Tuy nhiên, nội công của hắn không phải tầm thường, tuy kém hơn so với cô gái kia nhưng cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Nhất thời khó có thể làm hắn lui bước.
Sau vài chục chiêu, Xích Diệm đã dần đuối sức. Hắn nghiến răng duy trì, huy động tả chưởng cuồn cuộn ào ạt đánh vào huyệt Thượng Khúc bên hông cô gái. Lập tức cô gái quay mình lách qua hai bước để tránh chưởng lực của đối phương.
Nhưng Xích Diệm không chịu thua, hữu đao chém xuống với thế của chiêu “Độc Phách Thiên Sơn.” Chiêu này là bổ từ trên xuống, thế đao vốn đã mãnh liệt nay kết hợp với hỏa khí thì lại càng lợi hại hơn gấp bội.
Tuy thế, cô gái chỉ xoay mình một cái đã lướt bên cạnh Xích Diệm như ánh chớp, vừa tránh đao đối phương vừa tung kiếm điểm thẳng vào giữa ngực Xích Diệm.
Đao của Xích Diệm đang trong thế chém khó có thể rút về kịp thời. Trong sát na lưỡi kiếm sắp đâm trúng ngực, ý nghĩ hắn linh động. Tả chưởng hóa thành trảo chộp ngay vào lưỡi kiếm, không cho nó tiến thêm nữa. Đồng thời, hữu đao nhằm tay cô gái chém tới hòng muốn “Vây Ngụy cứu Triệu”.
Nào ngờ, trảo của Xích Diệm sắp chộp lấy thanh kiếm thì một cảm giác lạ nổi lên trong đầu hắn. Cảm giác quen thuộc này hắn đã trải qua vô số lần rồi. Chẳng phải cảm giác của tử thần bên cạnh sao?
Hắn hành tẩu giang hồ trước giờ luôn tin vào trực giác của mình, không dám chần chừ thêm nữa liền làm liều đảo ngược dòng khí, kích phát nội công đến cực hạn.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Xích Diệm lập tức triển khai khinh công lui về phía sau.
Tuy hắn rất nhanh nhưng cô gái kia còn nhanh hơn, lưỡi kiếm lưu lại trên ngón tay Xích Diệm vài vết cắt nhỏ.
Do đảo ngược dòng khí nên khi hắn vừa dừng chân lập tức phun ra một búng máu tươi. Xích Diệm thở hổn hển, cảm nhận được hàn khí nơi bàn tay phải. Hắn vội nhìn xuống lập tức mồ hôi hột chảy, lòng thầm cảm ơn trực giác nhạy bén của mình. Ngón tay bị một vết xước lưu lại do Hàn Băng ngọc kiếm kia trở nên tím ngắt, đang lan dần dần đến cả bàn tay. Xích Diệm cắn răng vung đao cắt phăng ngón tay ấy đi.
Cô gái thấy Xích Diệm trong gang tấc mà có thể phản ứng với nguy hiểm nhanh như vậy thì không khỏi kinh ngạc lẫn thán phục nói:
“Ngươi rất khá. Có thể cảm nhận được cái chết cận kề như vậy trên giang hồ rất hiếm.”
Thủy Tiên phi đến bên cạnh Xích Diệm dùng thiên lý truyền âm đến hắn, nói:
“Hàn Băng ngọc kiếm là một trong bát đại kỳ binh, trong kiếm chứa hàn băng chi khí, nếu bị chém trúng thì sẽ nhiễm hàn khí rồi cơ thể sẽ dần đóng băng mà chết. Trừ phi ngươi luyện Thiên Hỏa thần công đến tầng cuối cùng may ra mới chống lại nổi.
Xích Diệm hỏi lại:
“Mạnh vậy sao. Làm thế nào để hạ được cô ta đây?”
Thủy Tiên lắc đầu nói:
“Bây giờ cả hai ta không đánh lại cô ta đâu. Đánh nhau chỉ có chết thôi. Trừ khi…”
Xích Diệm kinh ngạc, hỏi
“Trừ khi gì?”
Thủy Tiên đáp:
“Ta và sư muội nội lực cộng hưởng với nhau, chẳng qua nội lực của ta quá thấp. Nên đánh không lại, còn như ngươi lại là thuộc dạng khắc chế. Trừ khi ngươi để ta hút một phần nội lực của ngươi, để cho ta tạm thời đột phá bích chướng thì may ra…”
Xích Diệm chần chừ nói:
“Ngươi nắm chắc bao nhiêu thành? Nếu hút tu vi của ta có thể giúp ngươi tăng tiến công lực tột bậc nhưng ta phải mất vài tháng để phục hồi lại sức, còn nếu muốn phục hồi lại công lực hiện giờ e cũng vài năm.”
Thủy Tiên ngẫm nghĩ chút rồi nói:
“Nắm chắc bảy thành!”
Xích Diệm liền gật đầu nói:
“Được rồi. Nếu cô nắm chắc như vậy thì làm đi!”
Thủy Tiên được sự đồng ý của Xích Diệm, thân hình lui về sau hắn. Tay phải hóa trảo chộp ngay đầu Xích Diệm.
Thiên Hoa hấp huyết khí!
Thủy Tiên hô nhẹ một tiếng, vô vàn khí lực từ người Xích Diệm tuôn trào vào người nàng như nước lũ.
Cô gái thấy hành động của Thủy Tiên thì có vẻ thất vọng nói:
“Không ngờ tỷ lại đi luyện tà công mà sư phụ đã cấm. Xem ra tỷ đã lún quá sâu vào hắc đạo rồi.”
Thủy Tiên không trả lời, mà có muốn cũng chẳng trả lời được. Luồng nội công hùng hậu của Xích Diệm truyền sang người nàng như trang giang đại hải.
Qua khoảng một tuần trà, sau khi hút hai phần ba công lực của Xích Diệm, khí quanh người Thủy Tiên trở nên vô cùng u ám. Còn Xích Diệm sau khi bị hút gần hết tu vi thì thân hình trở nên vô lực, ngã nhào xuống đất. Miệng còn lẩm bẩm:
“Mau kết, thúc, đi, Ma chủ, sắp… sắp giá lâm rồi!”
Lúc này, đôi mắt Thủy Tiên chỉ hiện lên lãnh khốc vô tình, nhìn cô gái nói:
“Ngọc Ngưng Nhi sư muội. Hôm nay, ta và muội chỉ một người sống sót.”
Hóa ra, cô gái sắc nước hương trời này tên là Ngọc Ngưng Nhi. Mới trẻ tuổi như vậy mà võ công lẫn tu vi thật kinh người. – Trong lòng bốn người Hoàng Bá Đạo đều thầm nhủ như vậy.
Thủy Tiên hô nhẹ một tiếng, thi triển khinh công cả người dường như hòa nhập vào trong gió thân hình thoáng chốc biến mất rồi lại xuất hiện. Chỉ khác nhau là mỗi lần xuất hiện lại cách chỗ cũ cả chục thước.
Hoàng Bá Đạo không tự chủ được mà hô lên một tiếng:
“Khinh công thật siêu việt!”
Nhưng Ngọc Ngưng Nhi thần tình vẫn bất động, lặng lẽ đứng yên đó.
“Hừ! Xem đây.”
Thủy Tiên hừ một tiếng, rút từ hông ra một thanh nhuyễn kiếm. Truyền nội lực vào khiến thanh kiếm kêu ông ông.
Thủy Tiên vung kiếm lên, đồng thời hét lớn một tiếng:
“Sư muội tiếp một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa của ta xem.”
Lời của nàng vừa dứt, lưỡi kiếm liền phát ra ánh sáng xanh lè, kết hợp với ánh mặt trời chẳng khác gì hàng ngàn hàng vạn con rắn đang lồng lộn. Rồi tiếp theo đó vô số lưỡi kiếm phong được hình thành không ngừng phóng ra. Đều hướng đến Ngọc Ngưng Nhi mà bay tới vô cùng nhanh.
Một cơn lốc chứa đầy kiếm khí. Ở giữa trung tâm, thân hình Thủy Tiên như bay như múa, tay trái đặt ngang hông, tay phải thì cầm kiếm phạt lên phạt xuống. Tựa như một thiếu nữ đang rải hoa, quả nhiên rất hợp với cái tên “Tán Hoa”. Còn như có phải là Tiên Nữ” hay không thì còn chưa biết được.
Phật, phật, phật…
Một cơn lốc kiếm khí với tốc độ khó thấy bằng mắt thường phóng đến. Thật may mắn cho đám đệ tử lúc nãy không còn ở đây, nếu không chắc hẳn giờ này đã bị cắt thành từng miếng vụn.
Bất quá giữa sàn đấu xác chết vốn đã nhiều. Máu huyết chảy lênh láng, nay toàn bộ số máu huyết đó bị luồng gió của Thủy Tiên thổi bay lên. Khiến toàn bộ không trung vốn là một màu trắng xám, đã hoàn toàn biến thành màu máu. Trông kinh khủng vô cùng.
Làm cho bốn người Hoàng Bá Đạo kinh sợ là hơn mấy trăm đạo kiếm khí, bị máu huyết nhuốm vào, mang thêm cả lệ khí và sát khí, ầm ầm bắn phá ra xung quanh. Nếu một ai trong số họ đứng ra đón đỡ chiêu này chắc hẳn sẽ bị cắt thành bánh thịt không thể nghi ngờ.
“Cái gì đây? Cái này có phải là do con người làm ra nữa không!?”
Đám người Tư Không Thiên, Hoàng Bá Đạo nhìn Thủy Tiên chém ra kiếm khí kinh khủng như vậy thì trong lòng run rẩy mãnh liệt, mặc dù là đứng rất xa, bọn họ vẫn cảm thấy được độ sắc bén của từng tia kiếm khí kia.
Ngọc Ngưng Nhi biểu tình bình tĩnh, nói nhẹ:
“Chiêu này tỷ dụng tâm học thật là cao thâm, bất quá dùng trong quần chiến mới có hiệu dụng. Còn như đối với đơn đả độc đấu mà nói, thật quá phân tán sức lực!”
Nàng vừa nói vừa bước lên phía trước, cước bộ của nàng chậm rãi, dáng người vô cùng uyển chuyển. Nhưng làm cho người ta không tin nổi vào mắt mình chính là một luồng khí lạnh khổng lồ lấy nàng làm trung tâm phóng xuất ra, cả không gian đột nhiên bao trùm màu trắng của tuyết, hóa thành một rừng băng trắng xóa bao trùm mấy trăm trượng.
Những kiếm khí bắn tới gần Ngọc Ngưng Nhi đều bị từng lớp băng mỏng chặn lại. Có đôi lưỡi kiếm khí bị đóng băng ngay giữa không gian, rơi xuống mặt đất vỡ thành ngàn mảnh.
Cảnh tượng trước mắt thật làm cho người ta bỏ qua khái niệm về con người.
Chưa dừng lại ở đó, Hàn Băng chi khí này càng ngày càng khuếc tán lan rộng ra xung quanh.
Két, răng rắc!
Từng đạo thanh âm không ngừng truyền ra, cơn gió lốc kia đã tắt hoàn toàn, toàn bộ đã bị hóa thành hàn băng, bị đống kết ở tại đó.
Ahhh…
Thủy Tiên hô lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi lại vài bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi. Đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh sợ:
“Vong Ngã Chi cảnh – Thiên Nhân Hợp Nhất…”
Lời nói của nàng khiến cho bốn người Hoàng Bá Đạo, Lưu Thiên Minh, Tuệ Tĩnh đại sư thêm một phen rung động. Vong Ngã Chi cảnh tuy là cảnh giới đầu tiên trong võ đạo nhưng lại cực kỳ khó vượt qua. Để đạt được vong ngã chi cảnh phải quên mất bản thân mình, bản thân hòa nhập với tự nhiên đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất. Có thể mượn uy thiên địa.
Giống như chiêu vừa rồi chính là kết hợp với khí của trời đất, tỏa ra Hàn Băng chi khí khiến cho cả một vùng ngưng kết thành băng, nên nó mới có tên “Sương Lãnh Trường Thiên”. Vốn với trình độ của Ngọc Ngưng Nhi thì chưa đủ khả năng để thi triển ra một chiêu uy mô lớn như thế này, nhưng nàng cầm trên tay là một trong bát đại kỳ bảo nên uy lực cũng khó mà lường trước được.
Ngọc Ngưng Nhi chậm rãi bước đến, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia vẫn biểu lộ vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
“Thủy Tiên sư tỷ! Tỷ lún quá sâu vào ái tình, luyện “Thiên hoa hấp huyết khí” là tà công bị cấm của tông môn. Lại gia nhập hắc đạo, đánh chiếm giang hồ. Tỷ, còn gì để trăn trối không?”
Thủy Tiên không đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Ngọc Ngưng Nhi giơ kiếm lên ngang yết hầu của Thủy Tiên chậm rãi nói:
“Thôi để muội tiễn tỷ đi một đoạn.”
Ngọc Ngưng Nhi tuy có vẻ bình tĩnh nhưng có thể thấy trong đôi mắt nàng đã hiện lên một tầng sương mỏng. Nói gì thì nói, nàng cùng với Thủy Tiên đều là tỷ muội, chung sống với nhau cả mấy chục năm. Tình thân thiết như chị em ruột, sao nỡ ra tay.
“Không! Ngưng Nhi. Cẩn thân!”
Đột nhiên, Thủy Tiên hét lớn, lao đến thật nhanh đẩy Ngọc Ngưng Nhi sang một bên.
Phập…
Ngọc Ngưng Nhi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, vội quay lại xem. Thì chẳng biết từ khi nào, Xích Diệm đã đến từ sau lưng nàng, trên tay cầm một thanh đoản đao toan ám toán.
Nào ngờ, Thủy Tiên trong gang tấc đẩy nàng ra, lãnh trọn một đao xuyên bụng.
Thủy Tiên hai mắt mở trừng trừng, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, miệng lầm bầm:
“Xích Diệm. Tại sao?”
Xích Diệm nở nụ cười lãnh khốc, tay trái cầm một viên đan dược, đưa lên rồi nói:
“Không nghĩ ngươi lại tự chui đầu vào rọ. Ngươi nghĩ ta để ngươi hút hết công lực vậy sao? Đây là Giả Thiên Đan, có thể tạo ra một đan điền thứ hai cho võ giả trong vòng ba nén nhang. Thứ ngươi hút vào chỉ là một phần hỏa khí của ta mà thôi.”
Thủy Tiên nhìn dưới bụng mình bị một đao xuyên thấu, lòng đau như cắt, thều thào hỏi:
“Ngươi. Là Ma chủ sai ngươi làm ư!?”
Xích Diệm cười lạnh, hừ một tiếng chứ không đáp lại. Đoạn đẩy Thủy Tiên ra rồi phi người tẩu thoát.
Thủy Tiên lòng đau như cắt, cười khổ:
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy…”
Ngọc Ngưng Nhi chứng kiến Thủy Tiên chịu thay mình một đao mà đứng hình tại chỗ, vô vàn cảm xúc chợt ùa về. Cảnh tỷ muội hai người chơi đùa, cùng nhau tỷ thí võ công, cùng nhau trêu đùa sư phụ… từng cảnh, từng cảnh hiện lên ngay trước mắt nàng. Tay nàng đỡ thân thể đang ngã nhào xuống của Thủy Tiên, tâm tình không kìm được, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.
Ngọc Ngưng Nhi ôm Thủy Tiên vào lòng, run rẫy nói:
“Tỷ… Tỷ thật ngu ngốc, luôn như vậy! Tại sao luôn như vậy!”
Thủy Tiên bị cơn đau giằng xé, nhưng vẫn nở nụ cười. Bàn tay nàng khẽ đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt Ngưng Nhi nói:
“Kiếp này ta sống để người lợi dụng. Chết không luyến tiếc. Tại sao muội lại vì ta mà khóc!? Muội hãy sống thật tốt, hãy tìm nam nhân nào thực sự yêu thương muội, đừng để như ta… đi hết một đời vẫn chưa tìm thấy, khụ… tình yêu… chân chính!”
Nói đoạn, mắt từ từ nhắm lại, bàn tay vô lực rũ xuống.
Ngọc Ngưng Nhi đau khổ gào lên:
“Sư tỷ!”
Bỗng nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Xích Diệm đầy hận ý. Nàng bây giờ đâu còn phong thái của một bậc tiên tử hạ phàm nữa. Thay vào đó là sát khí khủng bố tỏa ra từ người nàng khiến ai nấy lạnh toát cả sống lưng. Ngọc Ngưng Nhi chỉ mũi kiếm vào hướng Xích Diệm đang bỏ chạy kia, gầm lên:
“Ngươi… Chính ngươi hại chết sư tỷ. Đền mạng đi!”
Hàn Băng chi khí theo lưỡi kiếm tỏa ra khiến người ta lạnh buốt, nhằm Xích Diệm chém xuống. Lúc này đây Xích Diệm đang một mực bỏ chạy, nào biết phía sau xảy ra chuyện gì. Khi kiếm khí của Ngọc Ngưng Nhi phóng đến mới kinh hoảng, sợ hãi không để đâu cho hết.
Bỗng nhiên một luồng khí tức khủng bố từ xa truyền đến. Khí tức mang theo sát khí nồng đậm đánh tan khí tức băng hàn của Ngọc Ngưng Nhi. Đồng thời, lưỡi kiếm của nàng đang chém xuống thì đột nhiên khựng lại giống như có bàn tay ai ngăn cản. Luồng sát cơ khủng bố đó cũng kéo ý thức đang chìm trong thù hận của Ngọc Ngưng Nhi vào thanh tỉnh.
Ngọc Ngưng Nhi thấy lưỡi kiếm của mình không thể động đậy, liền đoán ngay được đây là công phu cách khí ngự vật của đối phương. Nàng không tự chủ được, thốt lên một câu:
“Giỏi thật!”
Xích Diệm trở mình, đột nhiên nở nụ cười, hướng luồng khí tức sát bạo kia quỳ xuống nói:
“Thần! Tả hộ pháp cung nghênh Ma Chủ. Ma Chủ thần uy hiển phát, nhất thống giang hồ!”
“Ma chủ!”
Mọi người đều giật mình sợ hãi mà nhìn lên không trung.
Đã edit.