Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 2: Cứu Viện
Dùng chước mưu, Ngũ Tà tuyệt diệt.
Dưới khốn cảnh, Thủy Hỏa hàng lâm.
-o0o-
Lâm Ngọc Quân bị trọng thương liền được một đám đệ tử đưa vào bên trong phủ để chữa trị.
Phía ngoài này, Tà Phái không ngừng ráo riết tấn công.
Song phương diễn ra một hồi huyết chiến ác liệt. Xác chết nằm ngổn ngang, máu tanh xông lên nồng nặc.
Tư Không Thiên đứng nhìn qua trận chiến thấy số lượng địch nhân áp đảo bên mình nên có hơi sốt ruột.
Đoạn hắn thấy Thiết Hồ cùng hai huynh đệ Thiết Vô Cừu, Thiết Huyết Ma đang ở cùng một chỗ, bụng thầm nghĩ:
“Thiết Vô Cừu và Thiết Huyết Ma lúc nãy bị Minh Chủ đánh cho bất tỉnh nhân sự. Nay Thiết Hồ đứng ở đó chắc hẳn là đang chữa trị cho hai huynh đệ của y tỉnh lại. Cầm giặc tiên cầm vương. Bây giờ không giết còn đợi tới bao giờ!”
Tâm cơ Tư Không Thiên linh động, ánh mắt khẽ liếc sang phía Lưu Thiên Minh cùng Hoàng Bá Đạo. Chỉ thấy hai người kia cũng đang nhìn mình. Cả ba người đồng thời cùng gật đầu một cái.
Tư Không Thiên lập tức rút kiếm nghe xoạt một tiếng, thân hình vút một cái đã lao vào giữa vòng chiến.
Khoảng cách giữa Tư Không Thiên và Thiết Hồ quá xa. Nếu là bình thời mà nói, chỉ cần ba lần hô hấp thì Tư Không Thiên đã có thể tiếp cận đối phương rồi. Nhưng hiện tại đang loạn chiến, đao thương kiếm kích bay đầy trời. Nào có hơi đâu tránh né cho hết.
Vậy nên khi Tư Không Thiên vừa lao lên. Hoàng Bá Đạo, Lưu Thiên Minh cùng một số chưởng môn khác cũng nhảy xổ vào.
Hoàng Bá Đạo hét lên:
“Bảo hộ Tư chưởng môn.”
Những người khác đang vận công thi triển chiêu thức đối địch, không mở miệng đáp được chỉ đành gật đầu.
Tư Không Thiên bước chân thoăn thoắt thi triển khinh công đến cùng cực, thân hình lách trái lách phải tránh thoát khỏi các luồng kiếm quang.
Khi mà lão sắp tiếp cận Thiết Hồ thì đột nhiên có chín đệ tử khác của Tà Phải nhảy ra cản đường. Nhìn cách ăn mặc cùng khí độ đều không phải dạng tầm thường. Chín người này sử chín loại binh khí khác nhau múa tít lên đều nhằm vào Tư Không Thiên mà đánh tới.
Nào ngờ Tư Không Thiên chẳng thèm để ý, thân hình cứ thế mà vọt đi.
Đúng lúc này, Hoàng Bá Đạo không biết từ đâu nhảy ra, một chưởng chụp xuống ba người bên mé hữu. Đồng thời, Lưu Thiên Minh cũng từ trong đám quần chiến đánh úp ra, phóng kiếm vào ba người bên mé tả, chiêu thế lanh lẹ vô bì. Sáu người này vốn chỉ tập trung quan sát để tấn công Tư Không Thiên, nào còn để ý được xung quanh. Nên khi chưởng cùng kiếm của hai người kia cùng phóng đến thì không kịp đề phòng. Lập tức bị chưởng phong chụp xuống tan xương nát thịt, kiếm phong quét qua chặt đứt thân người.
Chỉ còn ba người đứng ở trung lộ thấy đồng bạn bị tử nạn thì kinh hoảng, mặt mày tái mét, ý chí chiến đấu tan biến hết. Vội quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Tư Không Thiên không để ba người này kịp trốn. Trong tích tắc hắn liền lướt lên trước mấy bước, đồng thời tay áo bên phải bung ra, một luồng kình lực hồn hậu mà sắc bén phát xuất, hất văng ba người kia ra. Hành động tuy chậm nhưng thân hình vẫn không ngừng lại chút nào. Cước bộ khẽ điểm liền nhảy lên không trung, trông chẳng khác gì một con diều hâu đang bay bổng trên chín tầng trời.
Ba tên kia bị hắn dùng nội lực hất văng ra liền va đập với đám đệ tử tà phái xung quanh, khiến đầu óc chúng nổ lên tung tóe, máu huyết vẩy khắp nơi. Thủ kình của Tư Không Thiên vừa ảo diệu vừa sắc bén, mang theo vài phần kiếm đạo. Những tia máu bắn ra được quán thâu nội lực, chẳng khác chi những lưỡi đao máu. Đám đệ tử tà phái xung quanh chẳng khác chi bông gòn, máu huyết kia vừa văng trúng liền bị cắt phăng thành từng mảnh nhỏ.
Khi đó là vào giữa trưa, mặt trời chiếu rọi xuống khiến huyết quang bùng lên một màu đỏ chói. Đám người chính phái thấy Tư Không Thiên tiêu sái nhẹ nhàng lướt trên không trung chỉ vung tay một cái mà giết được vô số kẻ địch, ai nấy kinh ngạc bội phục, tiếng hò reo ca ngợi vang vọng khắp nơi.
Thiết Hồ đang lúc chữa thương cho đồng bạn, nghe thấy tiếng hô hoán chợt quay lại xem. Thì thấy đối phương ào ào xông đến như chim ưng vồ mồi, không khỏi táng hồn hoảng vía. Hắn không kịp nghĩ ngợi, lập tức nhảy lùi về sau.
Nhưng Tư Không Thiên nào để hắn kịp trở tay. Chỉ thấy trong không trung ánh sáng lóe lên, một kiếm nhanh như điện liền phóng tới.
Ngũ Tà trước nay đánh nhau đều giỏi về phép quần công (đánh hội đồng). Nay trong năm người thì đã có hai người tử nạn, hai người bất tỉnh. Thành thử sở trường không tài nào phát huy được.
Thiết Hồ tuy giỏi mưu kế, nhưng lâm trận giết địch thì còn kém xa lão đại của y. Lúc kiếm của Tư Không Thiên phóng tới, Thiết Hồ rối trí không biết cách chiết giải chiêu này như thế nào, đành phải liên tục thối lui về sau.
Đợi Thiết Hồ lùi về sau được tầm vài trăm bộ. Tư Không Thiên liền hét lên:
“Hoàng huynh, Lưu Huynh! Không hành sự ngay còn đợi đến khi nào?”
Thiết Hồ thấy đối phương hét lên như vậy, trong lòng thầm kêu không ổn. Hắn sợ Tư Không Thiên gài người ám toán mình, song chưởng lập tức múa tít lên phòng thủ môn hộ thật chặt.
Nào ngờ đợi hồi lâu mà không thấy ai ra tay. Bấy giờ Thiết Hồ mới kịp định thần nhìn kỹ lại thì thấy hai sư đệ của mình là Thiết Vô Cừu cùng Thiết Huyết Ma đầu óc vỡ toang, máu chảy lênh láng. Không biết là chết tự bao giờ.
Thiết Hồ tức tới mức thổ huyết, gầm lên giận giữ:
“Thật là một đám mặt dầy, lão phu quyết liều mạng với các ngươi hôm nay.”
Thì ra lúc nãy, nhân lúc Thiết Hồ còn chật vật phòng thủ. Tư Không Thiên liền kêu hai người Hoàng Bá Đạo cùng Lưu Thiên Minh chạy đến ám toán song tà kia. Tuy hành động này thực bỉ ổi, nhưng với tình hình lúc này hắn cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ đến nữa. Đoạn cũng gầm lên:
“Tà ma ngoại đạo còn lắm lời làm chi. Mau nạp mạng đây!”
Hắn vừa nói vừa huy kiếm tấn công như chớp nhoáng. Thanh Phong môn trước nay nổi tiếng với thế tốc kiếm. Chiêu nào chiêu nấy đều ra nhanh về nhanh, tựa như điện chớp giật liên hồi.
Thiết Hồ thấy đối phương kiếm pháp tinh diệu, nếu trực diện đón đỡ thể nào cũng bị đâm thủng mấy lỗ. Hắn bụng bảo dạ:
“Ta phải tìm cách phá kiếm của lão đi mới có cơ may thắng được.”
Nghĩ thế, Thiết Hồ lại lùi về sau một bước. Tay phải quơ ra sau chộp ngay được một người. Thiết Hồ không thèm để ý người phía sau là đệ tử chính phái hay tà phái. Đợi kiếm của Tư Không Thiên phóng đến liền đưa tên đệ tử kia ra đón đỡ.
Chỉ nghe “phụp” một tiếng. Kiếm của Tư Không Thiên đâm xuyên người tên đệ tử kia, lút đến tận chuôi.
Thiết Hồ được che chắn, tuy vẫn bị thương nhưng có phần nhẹ hơn. Hắn không đợi cho Tư Không Thiên kịp rút kiếm về, tay trái hóa thành chưởng đánh mạnh ra.
Biến cố bất ngờ khiến Tư Không Thiên không kịp phản ứng. Lão liền đảo ngược chân khí, hữu chưởng phóng ra nghinh tiếp tả chưởng của đối phương. Đồng thời tả chưởng cầm kiếm cũng đẩy ra.
Bình!
Một tiếng nổ chát chúa vang lên, hai luồng khí áp tống mạnh vào nhau làm một số đệ tử trong vòng bán kính mấy trượng xung quanh đều bị hất văng cả đi.
Tên đệ tử thí mạng làm lá chắn giữa hai người Thiết Hồ và Tư Không Thiên bị hai luống khí áp súc đập vào, từ lâu đã không còn nhân dạng chỉ trơ ra một bộ xương, lòng phổi tim cật lòi cả ra, máu me be bét.
Thiết Hồ tuy công lực không bằng Tư Không Thiên. Nhưng chưởng vừa rồi chiếm được tiên cơ, lại là đánh toàn lực. Nên Tư Không Thiên bị chưởng của Thiết Hồ đánh văng về sau, lăn quay mấy vòng, vừa gượng bật dậy liền ọc ra một ngụm máu tươi, lảo đảo mấy cái rồi hai đầu gối nhũn ra, ngồi phệt xuống đất.
Bất quá so với Thiết Hồ, thì lộn mấy vòng như thế so ra còn lời hơn gấp bội. Bởi vừa nãy, tả chưởng của Tư Không Thiên nhân cơ hội cùng đẩy ra song song với hữu chưởng. Thanh kiếm được quán thâu nội lực, xuyên qua tên đệ tử thí mạng rồi đâm luôn vào tim Thiết Hồ khiến y chết tức tưởi.
Ngay lúc Tư Không Thiên ngã xuống đất, mấy đạo kim quang nhanh như điện chớp từ phía trái bắn qua, tiếng rít nghe thật kinh khiếp, đều nhằm vào lão.
Tư Không Thiên tuy nghe rõ mồn một nhưng không tài nào né tránh được. Chỉ trong tích tắc, hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện quanh người lão. Là Hoàng Bá Đạo cùng Lưu Thiên Minh; hai người không dám chần chờ, đều sử ra tuyệt học của bản thân mà đón đỡ. Nghe lùng bùng mấy tiếng lớn, mấy đạo kim quang kia đều bị dội ngược trở về.
Lúc bấy giờ cả đám mới nhìn rõ, hóa ra là mấy cây kim màu bạc. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc nghĩ thầm:
“Kẻ phóng ám khí này là ai mà công lực thật siêu việt?”
Đột nhiên phía bên mé tả, một giọng nói đầy vẻ khinh khỉnh vang lên:
“Đám vô dụng này, nuôi chúng bay thật tốn cơm tốn gạo.”
Mọi người còn chưa kịp xem người nói kia là ai, thì bên hữu lại có một giọng nữ khác cất lên:
“Thiệt hại nhiều quá, Ma Chủ sẽ thất vọng lắm đây!”
Lúc này mọi người đều hoãn chiến, định thần lại xem thì chẳng biết từ khi nào phía hai bên tả hữu của đám người Tư Không Thiên đã xuất hiện hai thân ảnh khác. Hai người này mặc đồ trùm kín đầu, một xanh một đỏ, trông kỳ dị vô cùng.
Đám đệ tử tà phái xung quanh thấy hai người nọ xuất hiện thì vui mừng khôn xiết, tất cả đều quỳ xuống thi lễ, miệng cung kính hô lên:
“Thủy Hỏa Phán Quan, hàng lâm thị chúng! Thủy Hỏa Phán Quan, hàng lâm thị chúng…”
Chỉ trong thoáng chốc, có hơn hai ngàn đệ tử tà phái cùng nhau hô vang. Thanh thế thật lớn vô cùng.
Hỏa Phán Quan tay phải khẽ giơ lên một cái. Toàn trường lập tức trở lại tĩnh lặng. Lúc đó, ánh mắt gã chợt liếc sang phía ba người Tư Không Thiên.
Tư Không Thiên trong lòng chợt động, nghĩ thầm:
“Hai người này chẳng lẽ là Thủy Hỏa Phán Quan, Thủy Tiên Xích Diễm. Hai trợ lực đắc ý nhất của ma chủ đấy ư. Nghe bảo võ công của bọn chúng lợi hại lắm. Nay quả nhiên lời đồn không sai. Bọn chúng đứng cách ba người bọn ta chưa tới một thước. Vậy mà cả ba từ đầu chí cuối lại không hay biết gì. Nếu lúc này mà đối phương ra tay ám toán chẳng phải sẽ táng mạng hay sao?”
Không chỉ mình lão nghĩ vậy mà ngay cả Lưu Thiên Minh hay Hoàng Bá Đạo đều nghĩ tương tự.
Quả nhiên, người mặc áo đỏ trầm giọng nói:
“Ba con kiến mà giết không xong. Lại để bị kiến cắn. Xem ta diệt chúng đây này!”
Nói rồi một chưởng phóng ra.
Ba người Tư Không Thiên chỉ thấy cơ thể trầm xuống. Dưới một chưởng kia của đối phương mà không khí xung quanh như bị thiêu nóng. Ai nấy trong lòng kinh sợ, thầm la lên:
“Đây, đây là hỏa khí. Trên đời này còn có người tu luyện hỏa khí đạt đến trình độ như này ư!?” (Khí công thuộc tính hỏa)
Chưởng của Hỏa Phán Quan – Xích Diệm còn cách ba người kia một quãng, đột nhiên xa xa có tiếng người hét lớn:
“Dừng tay!”
Lời nói chưa dứt thì một vật vù vù bay đến trước mặt người áo đỏ. Nhìn kỹ lại thì hóa ra đó là một cây thiết trượng.
Tiếp theo nghe “Bình” một tiếng lớn. Thủ kình người ném thật mạnh mẽ. Khiến thân hình Xích Diệm phải lùi về sau hai bước mới đứng vững. Hữu chưởng vì thế mà cũng không thể tiếp tục đánh ra được nữa.
Cùng lúc đó, một thân ảnh tử trên không trung hạ xuống. Người này đầu trọc, hình mạo uy nghiêm, mày rậm mắt to, mặt vuông tai lớn, nhìn qua thật khó mà đoán tuổi chính xác. Y mặc áo cà sa màu tro, đích thị là người của Thiếu Lâm tự.
Ba người Tư Không Thiên không hẹn mà cung hô lên:
“Không Trí thần tăng đấy ư!?”
Không trí đại sư vừa đáp xuống, nghe ba ngươi kia gọi mình, thi lễ rồi cười nhẹ đáp:
“Thật không dám nhận hai chữ Thần Tăng. Lão nạp pháp hiệu Không Trí, ra mắt chư vị cư sĩ.”
Đoạn dừng một lát rồi lão lại nói tiếp:
“Lão nạp hay tin liên minh chính tà đại chiến. Không chần chờ liền chạy tới tiếp viện. Nào ngờ vẫn chạm một bước, thật hổ thẹn vô cùng.”
Đám Tư Không Thiên đáp lễ, nói:
“Không Trí đại sư đến thật đúng lúc lắm. Minh Chủ vừa bị trọng thương đang ở phía bên trong phủ. Tình thế thật nguy cấp lắm. Đại sư hãy đại giá vào bên trong, chuyện ngoài này cứ để cho bọn tại hạ xử lý.”
Không Trí đáp ừ một tiếng. Đoạn thấy Tư Không Thiên bị nội thương, lão liền tiến tới vỗ vào sau lưng y một cái. Một luồng khí nhu hòa lập tức theo đó truyền vào người Tư Không Thiên, chữa trị kinh mạch bị tổn thương. Chỉ trong chốc lát, gần như toàn bộ thương thế trong người Tư Không Thiên khỏi sạch.
Tư Không Thiên cảm kích không kể đâu cho xiết, đoạn cúi người hành lễ nói:
“Đa tạ đại sư truyền khí chữa trị. Ân đức này khó nói bằng lời. Nếu hôm nay không táng mạng tại đây, ắt có ngày báo đáp.”
Không Trí đại sư cười nhẹ, nói:
“A di đà phật. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cư sĩ bất tất phải để trong lòng. Lão nạp giờ phải vào xem thương thế của Minh Chủ. Đợi lát nữa cứu viện phía sau sẽ xông tới. Cư sĩ chỉ cần án thủ thêm một chút…”
Đang nói giữa chừng, chợt Không Trí dừng lại. Đầu ngửng về phía bắc, lát sau cười nói:
“Đã đến rồi, không cần đợi nữa.”
Dứt lời liền cầm theo thiết trượng đi vào trong phủ.
Xích Diện cùng Thủy Thiên thấy đối phương từ đầu tới cuối không thèm lý đến mình, trong lòng đã có phần tức tối. Bất quá Không Trí là bậc cao thủ nhất lưu giang hồ, bọn họ cũng không tiện phác tác. Đợi khi Không Trí đi rồi bấy giờ Xích Diệm mới hừ lạnh một tiếng, lầm bầm:
“Giả thần giả quỷ.”
Lời hắn vừa nói chưa xong thì chợt phía bắc truyền đến tiếng động.
Sau vài lần hồ hấp, một toán người từ phía bắc xông đến. Toán người này có tăng nhân có tục nhân, nhưng chung quy lại có thể nhận biết được chính là nhân sĩ chính phái.
Đám người Tư Không Thiên thấy vậy mừng lắm, đoạn hô lớn:
“Chư vị đến tiếp giá đấy ư!? Bọn tại hạ ở chỗ này.”
Người đi đầu trong đám người cũng là một hòa thượng, pháp danh Huyền Tĩnh. Lão nghe có tiếng người hô hoán liền chỉ huy quân tiếp viện chạy tới.
Thấy bên chính phái lực lượng ngày càng đông, Xích Diệm cùng Thủy Tiên mặt mày nhăn nhó khó xem.
Toán người vừa xông vào vòng chiến là như hổ vào bầy dê. Tung hoành chém giết khắp nơi.
Đám thủ lãnh kia cũng nhân cơ hội đó nhảy vào đứng bảo hộ cạnh ba người Tư Không Thiên.
Chợt một lão già trong đó đứng ra hỏi:
“Minh chủ đâu rồi!?”
Tư Không Thiên nhìn sang, thấy người này hồng nhan hạc phát, thật giống như tiên nhân. Trong lòng kinh sợ, hỏi lại:
“Phải chăng lão tiền bối là Y Tiên vang danh thiên hạ đấy ư?”
Lão già kia nghe thế liền gật đầu, hơi vẻ gấp gáp nói:
“Chính ta đây. Mau nói đi, minh chủ đâu rồi!?”
Tư Không Thiên a một tiếng, đáp:
“Minh Chủ bị trọng thương hiện đang ở trong phủ chữa trị. Không Trí đại sư cũng ở bên trong rồi. Thỉnh Y Tiên tiền bối xa giá vào trong cho an toàn.”
Lão già Y Tiên ừm lên trong cổ họng, hướng phủ minh chủ mà rảo bước. Vừa đi được một quãng, Y Tiên chợt quay lại ném cho Tư Không Thiên một đám viên cầu nhỏ, truyền âm nói:
“Giải thể đan, có thể mở rộng kinh mạch. Kích phát tiềm hạn cơ thể trong vòng một nén nhang. Nhẹ thì liệt người nửa năm, nặng thì phế mất kinh mạch. Nếu không phải trường hợp cấp bách, chớ có sử dụng.”
Tư Không Thiên cùng chúng chưởng môn nhận lấy đan dược, đều cung kính đáp “dạ” một tiếng.
Đã edit.