Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 19: Lưu Hàn Diệp
Quảng Mục Thiên xách theo Tư Không Mẫn trên lưng, mặc kệ cho nàng phản kháng thế nào cũng không được. Quảng Mục Thiên như một làn gió, chạy băng băng về phía cổng thành Tuyết Nguyệt. Hắn đề khí phót qua tường thành cao gần chục trượng, nhảy qua vài tòa nhà chỉ trong tích tắc đã về tới khách điếm.
Tư Không Mẫn ở trên chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng, rồi đột nhiên bay lên như đằng vân giá vũ. Cảnh vật lướt qua mắt nàng nhanh như chớp. Chẳng bao lâu sau đã thấy mình đến một căn phòng không người. Căn phòng này tương đối rộng rãi, toàn bộ được ánh sáng từ chiếc đèn ma pháp gần đó chiếu sáng. Tư Không Mẫn chú ý quan sát, liền biết ngay đây là căn phòng trong khách điếm đó. Nghĩ hắn có ý đồ đen tối, nàng liền ra sức giãy dụa muốn xuống.
Quảng Mục Thiên lại vỗ một phát vào mông nàng, nói:
“Yên đó! Đừng làm rộn!”
“Ưm…”
Hai lần bị đánh vào chỗ nhạy cảm của nữ nhân, Tư Không Mẫn không nhịn được, yêu kiều rên lên một tiếng. Hai mắt trợn trừng mà nhìn hắn. Chỉ tiếc, hiện tại miệng nàng không thể nói chuyện. Chứ nếu không, chắc chắn hắn sẽ bị mắng sắc lang không biết bao nhiêu lần.
Quảng Mục Thiên đặt Tư Không Mẫn xuống đất, ngón tay hóa thành kiếm khí cắt đứt dây trói trên tay, đồng thời giải á huyệt cho nàng.
Tư Không Mẫn được giải huyệt đạo, liền ho sặc sụa một hồi lâu. Á huyệt là một huyệt đạo nằm ở cổ. Nếu điểm vào sẽ khiến đối phương không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đây là cách điểm huyệt không chỉ có sát thủ mà đến các nhân sĩ võ lâm cũng thường dùng. Tuy nhiên, điểm thì dễ nhưng khi giải huyệt lại vô cùng khó chịu, khiến người bị điểm có cảm giác như mắc nghẹn thứ gì đó trong cổ họng. Cố gắng bao nhiêu cũng không thể khạc nhổ ra được, thốn không thể tả.
Đợi nàng bình thường lại rồi, Quảng Mục Thiên mới đem ánh mắt quay lại quan sát Tư Không Mẫn, người đang hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Bây giờ nàng không cải nam trang nữa, mà là bộ dạng nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Hai má nàng so với nữ nhân bình thường thì đầy đặn hơn, nhìn vào quả thực chỉ muốn véo một cái, hình dáng khuôn mặt tương đối mượt mà. Cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên vì tức giận. Nàng tức đến thở phì phò, khiến bộ ngực thập phần đầy đặn kia phập phồng rung lên, khiến Quảng Mục Thiên một phen suýt chảy cả máu mũi. Nàng có cái cổ dài mà ưu mỹ, tuy không đeo trang sức nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên. Quả là một mỹ nữ, bộ dạng đang giận của nàng cũng thập phần đáng yêu.
Quảng Mục Thiên ở trong núi luyện công hơn mười sáu năm. Mới xuất sơn chưa được bao lâu mà đã gặp rất nhiều mỹ nữ. Nào là Ngọc Ngưng Nhi, Nạp Lan Như Nguyệt… Hắn cũng chẳng phải một tên đồng tính luyến ái mà có thể thờ ơ trước vẻ đẹp như vậy.
Nhưng trình độ dưỡng tâm của Quảng Mục Thiên lại ở một cấp độ rất cao, có thể nói là vô cùng tinh thâm. Chỉ trong chốc lát liền gạt bỏ ý nghĩ bậy bạ trong đầu. Hắn mỉm cười, nói:
“Không ngờ ngươi ở bộ dạng nữ nhân cũng rất xinh đẹp nha! Ta đã cứu ngươi một mạng! Bây giờ lại dùng ánh mắt kia mà nhìn ta sao?”
Tư Không Mẫn trong lòng tuy rất cảm kích ơn cứu mạng của hắn. Nhưng thấy ánh mắt như dâm tặc của Quảng Mục Thiên lướt qua trên người. Với lại từ khi cứu nàng tới giờ, nàng bị hắn đánh vào mông hai lần. Kể cả tên sát thủ lúc nãy cũng không dám như vậy a. Nàng không nhịn được, tức giận mắng:
“Đồ sắc lang! Ngươi không cởi trói cho ta rồi mới đưa về được hay sao? Đâu cần phải xách lên như vậy! Mà ngươi lại còn đánh… đánh… vào chỗ ấy nữa…”
Nói đến mấy chữ cuối cùng thì hai má đỏ lên, không giấu nổi vẻ xấu hổ.
Lời mắng của nàng trông giống như đang dỗi thì đúng hơn. Quảng Mục Thiên tuy còn muốn đùa cợt thêm, nhưng nghĩ cũng không nên quá trớn. Ánh mắt liền hướng về chiếc giường gần đó, nói:
“Ta thích thì ta xách thôi, còn hơn là để đám sát thủ kia xách lên. Còn đánh ngươi là tại vì ngươi lộn xộn mà thôi. Thay vì mắng ta là sắc lang. Tốt hơn ngươi nên lo cho tính mạng của tiểu cô nương đi bên cạnh ngươi thì hơn.”
Tư Không Mẫn giật mình bừng tỉnh, vội chạy đến giường. Nàng bị bắt, ngồi một chỗ cũng tương đối lâu, thành ra hai chân tê cứng. Vừa bước được hai bước liền vấp chân ngã sóng xoài trên nền nhà.
Đúng lý ra, Tư Không Mẫn là võ lâm cao thủ, sẽ không bị bất cẩn mà vấp ngã như vậy. Nhưng thứ nhất là vì khi giao chiến, sức lực của nàng đã gần hết nên không thể dùng khí công mà đánh tan máu ứ đọng được. Thứ hai, là đôi khi cảm xúc lấn át cả lý trí và hành động, nàng vừa nghe tính mạng của Tiểu Hinh nguy cấp. Liền hoảng sợ mà quên mất chân mình đang tê cứng, chưa thể lập tức cử động. Bị ngã là điều tất yếu mà thôi.
Quảng Mục Thiên vẫn ngồi yên đó, hắn mặc dù muốn nhưng cũng không tiến lại đỡ nàng dậy. Ở đây, tất cả đều là lỗi của nàng. Hắn đã sớm cảnh báo rồi, chẳng qua do tính cách cố chấp của Tư Không Mẫn mà thôi. Đôi khi vấp ngã cho con người thêm những bài học đáng giá.
Tư Không Mẫn rút cuộc cũng bò lại được bên giường. Nàng thấy Tiểu Hinh tuy còn thở, nhưng sắc mặt trắng bệch. Vết thương trước người tuy đã lành, nhưng cũng có thể thấy được y phục bị máu nhuộm thành một màu đỏ. Có thể hiểu được Tiểu Hinh đã chịu đựng như thế nào để đến đây cầu cứu.
Tư Không Mẫn bây giờ nào có bộ dạng tức giận như lúc trước nữa. Thay vào đó là nước mắt nước mũi dàn dụa, khóc lên khóc xuống.
Quảng Mục Thiên quả thực không chịu được tiếng khóc, nhất là của nữ nhân. Hắn khó chịu nói:
“Thôi, thôi. Được rồi. Khóc cái đéo gì!? Tiểu cô nương kia chưa chết đâu mà khóc. Chỉ bị thương mà thôi.”
Nói đến vấn đề này khiến hắn cũng phải kinh ngạc. Quả nhiên công phu chữa thương của Tế Tự kia thật phi thường. Lúc hắn đi nghĩ rằng chắc cũng chỉ kéo dài được mạng sống của nàng thêm một hai canh giờ mà thôi. Đâu thể ngờ được vết ngoại thương nặng như vậy mà vẫn có thể chữa khỏi.
Sau khi ổn định được tâm tình, Tư Không Mẫn liền quay sang cúi đầu cảm tạ Quảng Mục Thiên:
“Đa tạ đã cứu Ta cùng Tiểu Hinh. Ơn cứu mạng không thể nói hết bằng lời.”
Quảng Mục Thiên rót một tách trà, đưa đến nói:
“Ta đã hứa với Tiểu Hinh sẽ cứu ngươi, ắt cũng vì mục đích khác. Hà tất phải nói ơn nghĩa!”
Tư Không Mẫn biết Quảng Mục Thiên đi cứu nàng thực chất cũng chỉ là để bắt mấy tên sát thủ kia để tra khảo tin tức mà thôi. Nhưng dù sao đó cũng là ơn cứu mạng, liền không cho là phải, nói:
“Như vậy sao được! Nếu không có ngươi thì hai người bọn ta chắc chắn sẽ chết.”
Quảng Mục Thiên cười khẩy một tiếng, nói:
“Ngươi đúng là một người cứng đầu. Chẳng lẽ không sợ rằng, tất cả những chuyện vừa rồi là do ta sắp đặt sao?”
Tư Không Mẫn nghe vậy thì hơi chần chừ, nhưng lát sau lại lắc đầu nói:
“Ta xem ra thì không phải như vậy. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế được.”
Quảng Mục Thiên lắc đầu thở dài, xem ra tiểu cô nương này rất ít khi được ra bên ngoài. Suy nghĩ quả thực còn giản đơn. Nàng không suy xét đến trường hợp là hắn thuê đám sát thủ kia bắt cóc nàng, rồi chính hắn lại tự tay cứu nàng hay sao? Lỡ như đó là một màn kịch để lấy lòng nàng thì sao? Trên đời này chuyện trùng hợp kiểu này rất hiếm khi xảy ra. Người đời có câu: Tri nhân tri diện bất tri tâm cũng là vì vậy.
Tuy hắn không hiểu biết thế giới này nhiều. Nhưng nhân tâm thì ở đâu cũng như vậy mà thôi. So với khoản này thì Tư Không Mẫn quả thực còn non kém.
Nhưng nàng cứ khăng khăng đòi báo ơn, trên miệng Quảng Mục Thiên bỗng nở một nụ cười đầy tà khí, nói:
“Nếu ngươi cứ muốn báo ơn như vậy thì… Lấy thân báo đáp được chăng?”
Nói đoạn ánh mắt quét lên người Tư Không Mẫn mang theo vài phần dâm tà.
Tư Không Mẫn bị hắn nhìn vậy, hai má đỏ lên. Lúc nãy còn cảm kích, nhưng bây giờ lại hận không thể ăn tươi nuốt sống tên này. Nhưng Cha nàng từng dạy: Sống ở đời phải có nhân nghĩa, có ơn tất phải báo.
Tư Không Mẫn không tự chủ được mà đưa mắt nhìn kỹ lại hắn, lòng thầm nghĩ: “Quả thực tên này cũng không tệ, vẻ ngoài tuy không tuấn tú nhưng hai mắt thâm thúy như tinh không, mái tóc để dài mà không rối bay phất phơ cà nhơ trông tuấn lãng vô cùng. Mặt khác, hắn có võ công cao cường. Quả thực nếu để hắn so sánh cùng đám đệ tử Thanh Phong môn thì đúng là phượng giữa bầy gà.. Nếu lấy hắn làm chồng chắc cũng không sao…”
A… Mình đang nghĩ cái quần què gì vậy nè… Tư Không Mẫn vội gạt bỏ ý nghĩ vẩn vơ trong đầu sang một bên, ấp úng đáp:
“Nếu, nếu như… yêu cầu của ngươi là vậy thì… thì…”
Nàng hai má đỏ hây hây như con gà tây, ấp a ấp úng mãi vẫn không thốt được mấy từ cuối cùng.
Quảng Mục Thiên bị câu nói đó của nàng làm cho suýt ngã ngửa:
“Chẳng lẽ tiểu nha đầu này thấy ta anh tuấn liền động lòng rồi sao?”
Đang định mở lời trêu chọc, thì đột nhiên Quảng Mục Thiên nhíu mày, hắn cảm nhận được khí của hơn chục người. Lý do hắn cảm nhận được là vì đám người này di chuyển mà không hề dấu khí của mình, rất là lộ liễu. Bọn chúng lao đi rất nhanh, có thể đoán được non nửa là cao thủ về khinh công. Tất cả bọn chúng từ bốn phương tám hướng dồn về đây. Mục tiêu không sai được chính là khách điếm này.
Hắn ồ một tiếng, rồi nói:
“Ồ. xem ra lại có khách rồi đây. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đã hứa với Tiểu Hinh sẽ bảo vệ ngươi thì ắt sẽ làm được. Còn chuyện báo ơn thì sau này hẵng bàn đi!”
“Đa tạ…”
Tư Không Mẫn chưa kịp nói hết câu thì thân ảnh của Quảng Mục Thiên đã vô thanh vô tức mà biến mất.
Thân ảnh Quảng Mục Thiên xuất hiện trên nóc nhà, hắn chú ý quan sát xung quanh.
Lữ khách quán cao bốn tầng, so với tất cả nhà trong Tuyết Nguyệt đế quốc tuy không tính là lớn. Nhưng nếu chỉ xét phạm vi xung quanh thì cũng có thể xem là khá cao rồi. Từ đây quan sát, đúng là rất lý tưởng.
Chỉ thấy xa xa từng bóng ảnh màu trắng lập lòe trên các tòa nhà. Bọn chúng di chuyển rất mau lẹ, chỉ vài lần nhô lên hụp xuống đã bay xa vài trượng.
Quảng Mục Thiên ngạc nhiên, đây không phải phong cách của đám sát thủ. Từ trang phục cho tới khinh công đều không phải.
“Chẳng lẽ là đệ tử của Thanh Phong môn!?”
Hắn nghĩ thầm như vậy.
Vậy là, Quảng Mục Thiên liền quay lại phòng, nói:
“Xem ra không phải là sát thủ rồi. Chắc có lẽ là người của Thanh Phong môn đến hộ tống ngươi về đó.”
Tư Không Mẫn nghe vậy thì khuôn mặt khẽ đổi. Nàng trốn khỏi nhà đi chơi, không ngờ lại gặp tai kiếp. Lại khiến cho Tiểu Hinh bị thương nặng. Lần này về bị cấm túc vài tháng đang là còn nhẹ.
Quảng Mục Thiên thong thả ngồi xuống, rót một chén trà đưa lên miệng nhâm nhi. Vừa lúc thấy Tư Không Mẫn do dự bèn hỏi:
“Sao vậy?! Chẳng lẽ còn chưa muốn về? Ta cũng không thể cứ kè kè bên hai người các ngươi mà bảo vệ được.”
Tư Không Mẫn buồn bã lắc đầu đáp:
“Ta chỉ sợ lầm này về sẽ bị phạt nặng mà thôi. Lại khiến Tiểu Hinh bị thương nặng. Lần này về không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt phụ thân nữa.”
Quảng Mục Thiên thấy nàng vẻ mặt buồn rầu, không nỡ bèn nói:
“Ngươi cứ yên tâm đi. Ta nghĩ lão Tư Không Thiên kia mà nghe xong chuyện ngươi bị sát thủ tập kích. E rằng sẽ cuống cuồng lên mà quên trách phạt thôi.”
Tư Không Mẫn ngạc nhiên, hỏi:
“Ngươi biết Nội tổ phụ (Ông Nội) của ta sao!?”
Quảng Mục Thiên cũng ngạc nhiên không kém, hỏi lại:
“Nội tổ!? Chẳng lẽ Tư Không Thiên là nội tổ của ngươi? Ta tưởng là cha chứ!”
Tư Không Mẫn nghe hắn gọi thẳng tên của nội tổ mình như vậy, không khỏi có chút bất mãn:
“Ngươi khi gọi người lớn tuổi hơn thì nên thêm hai chữ “Tiền bối” vào.”
Quảng Mục Thiên nghe vậy thì cười lớn, nói:
“Ha ha ha… tiền bối!? Tư Không Thiên còn chưa có bản lãnh đó!”
Tư Không Mẫn đương nhiên là không tin vào lời nói đó, bĩu môi đáp:
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn bề ngoài còn trẻ chán. Chẳng lẽ ngươi lịch lãm giang hồ lâu bằng nội tổ ta rồi sao?”
Câu hỏi này tuy rất dễ nhưng lại làm hắn ngẩn người, không biết trả lời ra làm sao.
Tuổi ư!?
Hắn cũng chẳng nhớ mình năm nay bao nhiêu tuổi nữa. Quảng Mục Thiên chỉ biết rằng, hắn đã sống rất lâu rồi mà thôi. Hắn cũng không lý giải được tại sao mình lại sống được lâu như vậy. Hơn nữa dung mạo cũng không già đi chút nào. Nếu nói ra tất cả những lời này thì chắc chẳng ai có thể tin nổi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên ngoài này, đám người áo trắng lúc nãy đã tiếp cận khách điếm. Bọn họ bao vây lấy phòng của Tư Không Mẫn lúc trước (hiện tại ba người đang ở trong phòng của Quảng Mục Thiên.)
Có hai tên đến trước cửa phòng, một tên trong đó gõ cửa nhẹ rồi cung kính nói:
“Tiểu Thư! xin tiểu thư hãy quay trở về. Lão gia đang rất lo lắng cho người… Tiểu Thư… Tiểu Thư…”
Tư Không Mẫn chưa vội ra ngoài, quay sang hỏi:
“Nơi đây cũng không tiện ở lâu, chi bằng đến Thanh Phong môn một chuyến.”
Quảng Mục Thiên trầm tư suy nghĩ một lát. Hắn cũng rất tò mò, hiện tại Thanh Phong môn ở đây như thế nào. Mà trong lúc gấp gáp số tiền còn lại của Hoàng Bá Đạo hắn cũng xài hết rồi. Nghĩ vậy, Quảng Mục Thiên nói:
“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng muốn ghé thăm Thanh Phong môn một chút. Bất quá, ta và nội tổ của ngươi có chút thù oán. Xem ra phải che dấu danh tính. Ta nhiều tuổi hơn ngươi, từ giờ cứ gọi ta là Đinh Phong ca ca đi!”
Quảng Mục Thiên trong chốc lát chẳng nghĩ được cái tên nào cả, bèn nói mạo phạm mượn tên Đinh Phong luôn.
Tên đệ tử Thanh Phong môn bên ngoài kia gõ cửa mấy lần đều không thấy ai trả lời, quay đầu sang người bên cạnh rồi lắc đầu.
Chỉ thấy, người đi cùng là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng anh tuấn.
Hắn tiến lên gõ cửa, nói:
“Tiểu Mẫn, là ta Lưu Hàn Diệp sư huynh đây. Mở…”
Hắn chưa dứt câu thì phòng bên cạnh đột nhiên nghe cạch… một tiếng rồi mở ra. Tư Không Mẫn cùng Quảng Mục Thiên từ bên trong bước ra ngoài.
Lưu Hàn Diệp thấy nàng bước ra ở phòng bên cạnh thì vô cùng ngạc nhiên. Tiếp theo đó lại thấy một nam nhân khác đi theo sau thì khuôn mặt khẽ đổi trong chốc lát, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt cũ, tiến đến, thân mật nói:
“Tiểu Mẫn, nàng đúng là làm khổ ta quá nha. Nàng không biết ta lo lắng như thế nào đâu.”
Tư Không Mẫn có vẻ như rất khó chịu bởi những lời đường mật kia, bất mãn nói:
“Lưu Hàn Diệp! Ai cho ngươi dám gọi ta thân mật như vậy. Nghe thật buồn nôn.”
Lưu Hàn Diệp không để ý, cười hiền hòa nói:
“Chúng ta đã sắp làm phu thê, gọi thân mật như vậy có chi là không phải.”
Tư Không Mẫn nghe hắn nói xong thì giận lên, quát:
“Ngươi đừng tưởng ở. Mặc dù hôn sự đã được cha ta đồng ý, nhưng ta không bao giờ muốn lấy loại người như ngươi đâu.”
Lưu Diệp Hàn trong mắt lóe lên hàn quang, nhưng vẻ mặt vẫn cười trừ, tiếp tục dây dưa, nói:
“Tiểu Mẫn! Nàng đừng cứng đầu như vậy. Hôn sự đó đã được cả hai nhà đồng ý, nàng cũng không thể phản đối. Mà… Kẻ này là ai đây?”
Lưu Diệp Hàn ánh mắt lướt đến nhìn Quảng Mục Thiên, lời nói mang theo vài phần khó chịu.
Tư Không Mẫn trừng mắt nhìn đối phương một cái, nói:
“Không nên nói lung tung, đây là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu không có người này thì chắc bây giờ ta đã bị làm nhục rồi!”
Lưu Diệp Hàn hừ một tiếng dường như không để Quảng Mục Thiên vào mắt, nói:
“Hừ… Nếu đã vậy thì ném cho hắn vài đồng vàng rồi bảo hắn cút đi!”
Tư Không Mẫn cả giận, mắng:
“Lưu Diệp Hàn! Chớ trách ta không cảnh báo trước. Người này là ân nhân của ta. Tức là khách quý của Thanh Phong môn, ngươi chớ nên vô lễ!”
Lưu Diệp Hàn là nam nhân. Là nam nhân ắt có sĩ diện trong lòng. Hắn bị một nữ nhân ngay trước mặt mọi người mà mắng như vậy. Hơn nữa nữ nhân này lại là vị hôn thê của hắn nữa chứ. Dù có hiền lành tới đâu cũng chẳng thể nhịn nổi. Nhưng Thanh Phong môn thế lực hiện tại tất lớn, hắn chưa thể động vào. Lưu Diệp Hàn chỉ đành nghiến răng hừ lạnh một tiếng, nắm tay siết chặt, liền quay đầu bỏ đi. Trước khi rời khỏi còn không quên ném cho Quảng Mục Thiên một cái nhìn cảnh cáo.
Quảng Mục Thiên mặc kệ, xem như không nhìn thấy đối phương. Nhưng vừa lúc bước ra khỏi cửa, hắn mơ hồ cảm nhận được một chút sát khí. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ tên này ghen tuông đến mức nổi cả sát khí hay sao? Nhân phẩm của võ giả từ bao giờ mà thấp kém đến vậy. Bất quá, kẻ như Lưu Hàn Diệp đối với hắn mà nói thì cũng chỉ xứng ở hàng hậu bối mà thôi. Quảng Mục Thiên trực tiếp bơ luôn đối phương.
Đã edit.