Giang Hồ Dị Giới

Chương 100: Thức Tỉnh Linh Giác


Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 100: Thức Tỉnh Linh Giác


Đặng Minh Huyền bị sát khí phả vào mặt, khiến lão run như cầy sấy.

Vị phụ nhân ngồi bên kia thì đã dọa cho ngất lịm đi từ bao giờ.
Cả mấy người đều không ngờ được rằng, thanh niên mù loà, có dáng vẻ bần hàn kia lại là một cao thủ Võ Giả.

Hơn nữa, sát khí cao đến bực này không phải là loại cao thủ bình thường có thể phát tán.
Gã bịt mặt thấy hắn không để ý đến mình, trong bụng cả giận, quát lớn:
“Các hạ chớ khinh người quá đáng! Đây không phải là nơi các hạ có thể tung hoành.”
Quảng Mục Thiên hừ lạnh, nói:
“Ngươi lắm lời quá!”
Lời vừa dứt, hắn vung tay đánh ra luôn một chiêu Phách Không chưởng, chưởng lực hoá hình đánh thẳng vào gã bịt mặt nọ.
Nghe soạt một tiếng, gã kia đã rút binh khí sau lưng ra, múa lên một đường Khai Sơn Lưỡng Đoạn, nhằm ngăn cản chưởng lực bay tới.
Nhưng Quảng Mục Thiên khí công đã khôi phục, một chưởng này Chân Khí cương mãnh biết bao nhiêu?
Nghe “Bành” một tiếng, cả người và đao gã kia bị bắn ngược ra, bay thẳng vào góc sảnh đường.
Quảng Mục Thiên hai mắt không thấy gì, nhưng chưởng lực đánh ra vừa nhanh lại vừa chuẩn, không phải một gã Vũ Hoá cảnh giới có thể chống được.
Tâm cảnh mấy hôm dưỡng dục được đều bay hết trong một chưởng này, nhưng Quảng Mục Thiên chẳng hề quan tâm.

Luyện Thần tam cảnh: Nguyên Thần, Hùng Phách, Võ Tâm.
Nguyên Thần theo đuổi là tâm bình khí hoà, cảm nhận vạn vật.
Hùng Phách là nuôi dưỡng một viên đảm tâm, không biết sợ hãi.
Võ Tâm là dùng tâm hướng Võ đạo.
Nếu như hắn chỉ vì cái gọi là Tâm Bình Khí Hoà mà nhịn đi cục tức này, thì cả đời này khó mà bước thêm một bước, chạm tới cảnh giới Hùng Phách hay Võ Tâm.
Đặng Minh Huyền sợ tái mặt, nhưng lão thân là Công Tước của một Đế Quốc, tràng diện nào chưa gặp qua? Lão vội lấy lại tâm thần, trầm giọng nói:
“Ta mặc dù nói nặng lời, nhưng hạnh phúc cả đời của con gái ta không thể quyết định chỉ vì một lời hứa được.

Hôm nay cậu có thể giết ta, thậm chí là đồ sát cả Đặng Phủ, nhưng ta vẫn không đồng ý mối hôn sự này!”
Quảng Mục Thiên nghe thế cũng có chút nao nao, lửa giận bớt đi phần nào.

Hắn cũng không muốn làm quá chuyện này lên.

Dù sao giao ước cũng là của riêng Cực Lão với Đặng Gia mà thôi.

Hắn là người ngoài, nên lý ra chả có liên quan gì cả.

Đoạn nói:
“Tuy là thế, nhưng ngươi dám lăng mạ Cực lão.

Ta không thể tha thứ điều này!”
Đặng Minh Huyền thấy áp lực chợt giảm, biết ngay đối phương cũng đã nguôi giận phần nào, bèn thành khẩn nói:
“Xin thứ lỗi cho, ta thấy cậu quá mức trầm ổn.

Nên muốn dùng lời nói kia mà khiến cậu nổi lòng tự ái.

Điều đấy là ta sai.”
Quảng Mục Thiên chẳng đáp lời, chuyện đám người hiểu lầm hắn có họ hàng với Cực lão bây giờ cũng không cần bộc bạch ra làm chi.

Có khi Cực lão chính là muốn hắn tới đây để hủy ước.

Trước cứ lấy thêm tiền lời đã rồi tính chi thì tính!
Nghĩ vậy, hắn lấy từ trong ngực nửa viên ngọc kia ra, ngón tay co lại búng một phát.

Viên Ngọc bay thành hình vòng cung, lạch cạch mấy tiếng đã rơi ngay trên bàn của Đặng Minh Huyền, hắn ngắn gọn nói:
“Hai điều kiện, hủy giao ước!”
Đặng Minh Huyền nhìn nửa Viên Ngọc trên bàn, trong ánh mắt không khỏi toát lên một tia áy náy, xen lẫn chút hối hận.


Áy náy là vì Cực Lão từng có ơn với Đặng Gia, nay lão vừa mới mất chưa được một tháng mà gã đã đối xử với hậu nhân của Cực Lão như vậy.

Trong bụng không khỏi xấu hổ.
Hối hận đương nhiên là vì người thanh niên trông có vẻ bần hàn kia lại là cao thủ Võ Thuật.

Nếu thêm được hắn vào Đặng Gia, thì gia tộc ở Thương Lan đế quốc chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Nên biết là, Cao thủ võ giả tuy nhiều đấy.

Nhưng đến tới cảnh giới Võ Thuật cao thâm đều là một đám tâm cao khí ngạo, có tiền cũng khó mà mời được.

Khác với đám Ma Pháp Sư đầu óc đơn giản, võ giả giết người, cướp của, vu oan, ám sát… hiệu suất vẫn luôn đạt chín trên mười.

Thế nên ở Thương Lan đế quốc, võ giả luôn được các gia tộc mời gọi nhiệt tình.
Bất quá, Đặng Minh Huyền biểu hiện, Quảng Mục Thiên không thấy được.

Chỉ nghe lão nói:
“Vậy cậu muốn hai điều kiện! Cứ việc nói ra, chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ hoàn thành.”
Quảng Mục Thiên cười khẩy, khinh thường nói:
“Ta thật khó mà tin được câu nói đấy.”
Đặng Minh Huyền mặt mo đỏ ửng, không khỏi xấu hổ, nói:
“Ta được phong hàm Công Tước, trong đế quốc chỉ thấp hơn Đại Đế một bậc.

Tài phú, mỹ nhân, quyền lực đều có thể sở hữu.

Chỉ cần cậu nói một câu là được.”
Quảng Mục Thiên lắc đầu, đáp:
“Thứ nhất, ta muốn một loại dược tề của Linh Tộc, để phục hồi cánh tay trái.

Thứ hai, ta muốn ngươi chuẩn bị cho ta một suất học viên Tạp Đồ, gia nhập Ma Pháp Học Viện!”
Đặng Minh Huyền nhíu mày, nói:
“Điều kiện thứ nhất còn dễ.

Dược tề tuy quý, nhưng có tiền vẫn mua được.

Nhưng điều thứ hai có hơi phức tạp, cần chút thời gian.”
Quảng Mục Thiên đáp:
“Có là được, thời gian không vấn đề!”
Nói rồi đứng dậy, phủi bụi đọng trên quần áo, nói:
“Đến giờ cơm, xin phép đi trước!”
Đặng Minh Huyền như nhớ tới điều gì, vội nói:
“Xin cậu ra khỏi đây đừng nói chuyện vừa rồi với bất kỳ ai.

Thanh danh gia tộc ta cũng tuỳ thuộc vào nó!”
Quảng Mục Thiên dừng bước, lạnh lùng nói:
“Võ giả có tôn nghiêm của võ giả.

Kể cả nghèo đi chăng nữa, không có ngạo khí, nhưng cũng có ngạo cốt.

Chuyện đâm sau lưng như thế, ta khinh thường làm!”
Câu nói này của hắn, khiến nội tâm Đặng Minh Huyền chấn động.

Võ giả từ trước đến nay một câu hứa giá ngàn vàng.

Bọn họ cực kỳ coi trọng tôn nghiêm của bản thân hơn bất cứ ai.


Như Quảng Mục Thiên nói, không có ngạo khí, nhưng phải có ngạo cốt.

Chắc chính vì thế mà hắn đối với chuyện hôn ước kia chẳng để trong lòng.
Ban đầu, Đặng Minh Huyền còn xem hắn là kẻ nghèo hèn, chỉ muốn dựa vào hôn ước theo Đặng phủ để leo lên.

Nhưng từ đầu đến cuối, Quảng Mục Thiên cũng không đề cập gì đến hôn ước, thậm chí ngay tên tuổi cũng chẳng thèm báo lên.
Cảm giác hối hận ngày càng dâng sâu trong lòng Đặng Minh Huyền.

Lão biết, ngày hôm nay mình đã làm tuột mất một hòn ngọc quý.

Nhưng sự đã trót mất rồi thì sao gỡ lại được?
Lão lại nói:
“Nếu cậu không chê, hãy ở lại đây mấy hôm, để chúng ta được làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.”
Đặng Minh Huyền trong bụng một trận xấu hổ không thôi, cũng không dám hỏi tên Quảng Mục Thiên là chi.

Gọi Lệnh Lang lại sợ tỏ vẻ quá thân mật, gây đối phương chán ghét.

Nên chỉ dám xưng hô chung chung.
Quảng Mục Thiên cũng không chối từ.

Dù sao hắn trên người cũng chỉ có mấy đồng bạc lẻ.

Ở trong Đặng Phủ tiện thể đợi lấy luôn dược tề, cùng giấy nhập Ma Pháp Học Viện.

Có ngạo cốt là tốt, nhưng cũng không phải ra vẻ quá thanh cao làm chi mà nhịn đói qua ngày!
Quảng Mục Thiên theo chân người hầu, dẫn đến một tòa phòng ở góc phía Nam.

Trong phòng sớm đã bày sẵn đồ ăn, Quảng Mục Thiên chẳng hề khách sáo.

Ngồi xuống cầm chén đũa ăn thong thả, đoạn quay qua hỏi người hầu:
“Chỗ này có rượu chăng?”
Người hầu đáp:
“Công gia có đủ loại rượu.

Từ Bách Hoa Nhưỡng của Linh Tộc.

Huyết Phong Tửu của Yêu Tộc.

Đến cả loại mà Võ Giả cực ưa thích là Đế Tửu cũng có!”
Quảng Mục Thiên cả mừng, nói:
“Mang hết ra đây đi, mỗi loại mười cân.”
Người hầu vốn được Đặng Minh Huyền căn dặn phải phục vụ khách quý thật chu đáo.

Nghe hắn nói vậy, không dám chần chờ, vội phân phó người mang rượu lên.

Nhưng rượu mang lên chỉ có ba cái bình nhỏ, Quảng Mục Thiên với tay cầm lấy, lại thấy nặng đúng bằng mười cân.

Trong bụng không khỏi nghi hoặc, liền kêu người hầu vào hỏi nguyên do.
Người hầu đáp:
“Ba cái bình này đều được Ma Pháp Sư thi pháp.

Bên ngoài thì nhỏ, nhưng bên trong không gian rộng hơn, đủ chứa mười cân.


Công gia biết Võ giả thích uống rượu, nên tặng kèm khách nhân ba cái bình này.”
Quảng Mục Thiên nghe vậy, chỉ hừ nhẹ trong cổ họng một cái.

Đoạn mở nắp bình Bách Hoa Nhưỡng ra, tu liền một hơi.

Mùi thơm của rượu tràn ngập khắp cả phòng, vị rượu quyện vào lưỡi.

Lưu lại hương vị ngọt ngào êm thắm, khiến Quảng Mục Thiên không khỏi ngất ngây.

Hắn lại mở hai bình kia ra, mỗi bình thử một ngụm, xong mới cười một tiếng, nói:
“Giữ lại bình này là cùng Đế Tửu là đủ.

Cất Huyết Phong tửu đi, ta không cần bổ thận tráng dương làm gì cả!”
Người hầu nghe vậy thì đỏ mặt, sai người thu bình Huyết Phong Tửu đi.

Loại tửu này xuất xứ từ Yêu Tộc, vị cay gắt cực kỳ, chuyên dùng để bổ thận tráng dương.

Quảng Mục Thiên tinh khí dồi dào, nguyên dương chưa mất nên không ham hố mà giữ lấy.
Rượu qua được tam tuần thì phía ngoài có tiếng người nói nhốn nháo truyền tới.

Quảng Mục Thiên bình rượu vừa đưa đến ngang miệng thì dừng lại, tai vểnh lên nghe ngóng.

Nhưng âm thanh phía ngoài quá hỗn tạp, hắn mới chỉ luyện Phong Nhãn nên còn chưa phân biệt được.

Quảng Mục Thiên thở dài thất vọng, lại uống một hớp rượu.

Dường như chỉ có chút chất kích thích này vào người mới khiến đầu óc hắn thanh tỉnh hơn phần nào.
Bất chợt, trong đầu Quảng Mục Thiên một tia linh giác lóe lên, đầu óc có chút quay cuồng.

Mặc dù hai mắt bịt kín, nhưng lúc này hắn lại có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Quảng Mục Thiên trong bụng cả kinh, nói thầm:
“Cảm nhận vạn vật xung quanh! Chẳng lẽ đây là linh giác.”
Trong lúc hắn đang thất thần thì bên ngoài một người đạp cửa xông vào.
Quảng Mục Thiên bất giác quay mặt sang nhìn, nhưng nào thấy người nào đâu? Trước mặt hắn là một đoàn ánh sáng màu đỏ sáng rực.

Đoàn ánh sáng này có hình dạng như một con người.

Hắn đang còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một giọng nói ồm ồm truyền tới.
“Ngươi là kẻ đả thương học trò của ta ư?!”
Quảng Mục Thiên giật mình, nghĩ thầm:
“Kẻ này là một tên Võ Giả! Thường nói, Võ giả tu luyện, toàn thân huyết khí thịnh vượng.

Ta vừa thức tỉnh linh giác liền cảm nhận được hào quang tỏa ra trên người gã.

Hiển nhiên là do huyết khí mà tạo thành.

Kẻ này huyết khí thịnh vượng, lại tỏa ra hào quang chói mắt, nhất định là cao thủ trấn áp một phương.”
Hắn lại lặng lẽ cảm nhận những người hầu xung quanh.

Thấy ai nấy đều có hào quang đủ loại sắc màu, nhưng đều bé li ti bằng hạt đậu.

So với gã vừa rồi chẳng khác chi đom đóm so với ánh trăng!
Gã kia hỏi xong đợi hồi lâu mà không thấy hắn đáp lời.

Trọng bụng còn tưởng rằng Quảng Mục Thiên khinh thường mình, không khỏi giận quá quát lớn:
“Mi bị câm rồi chăng?”
Tiếng quát của gã ầm ầm như sấm động khiến đám người hầu xung quanh màng nhĩ ong ong cả lên, ôm đầu ngồi vật vã.

Lời gã vừa dứt, chưởng phải liền vung ra, nhắm lưng Quảng Mục Thiên mà vỗ tới.
Quảng Mục Thiên nghe tiếng gió vù vù, lại cảm nhận được hào quang trên người gã kia chớp động.

Đoán ngay gã ra tay động thủ.


Hắn bị dứt mất tay trái, hoàn thủ khó khăn nên chỉ có thể ngồi im hứng đòn.
Nào ngờ, tay phải gã kia vừa chạm vào lưng Quảng Mục Thiên thì như áp tay vào lò lửa, nóng cực kỳ.

Gã kinh hãi vội thu tay về.

Ngờ đâu, sau lưng Quảng Mục Thiên như có một sức hút thật mạnh, bàn tay tên đó dính chặt vào, không cách nào gỡ ra được.
Sắc mặt gã kia biến đổi, vội truyền thêm chân khí.

Nhưng chân khí truyền vào như muối bỏ biển, không có tác dụng gì.
Trong đan điền Quảng Mục Thiên bây giờ có thêm một luồng Ly Hỏa Chân Khí, khí công mang hỏa thuộc tính.

Gã kia chạm tay vào hồi lâu, toàn thân trở nên nóng ran, trên mặt chảy từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Gã biết, nếu không tìm cách ứng phó thì luồng hỏa chân khí kia sẽ bắn ngược lại vào người mình.

Lúc đấy không chết cũng trọng thương.

Gã mím môi thật chặt, tay trái sử chưởng vỗ tới, hòng lấy lực đả lực, khiến tay phải mình bật ra.
Nhưng Quảng Mục Thiên nào để gã như ý? Hắn đặt bình rượu đang cầm bên tay phải xuống cái “Bịch”.

Rượu trong bình bắn ra tung toé.

Quảng Mục Thiên co ngón tay lại, búng một phát, đồng thời nói:
“Các hạ nóng quá chăng? Uống tý rượu giải khát cái đã!”
Một giọt rượu từ miệng bình rơi ra bị ngón tay Quảng Mục Thiên bắn trúng, kêu “Phụt” lên một tiếng, nhắm thẳng mặt gã kia bắn tới cực lẹ.
Công phu này nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế lại cực kỳ khó khăn.

Giọt nước là mềm, ngón tay là cứng.

Dùng ngón tay mà búng vào giọt nước khiến nó bắn đi như ám khí thế kia, trên đời này ít kẻ có thể làm được!
Gã kia kinh hoảng, chưởng trái tung ra được nửa chừng vội thu về chắn trước mặt.

Miệng hô hoán:
“Tại hạ Thái Sơn Địa Kiếm – Chu Địch, của Dịch Kiếm Sơn Trang.

Xin các hạ nương tay!”
Quảng Mục Thiên giật mình, ngón tay phải ngoảy một cái, giọt nước kia bắn lệch ra, chỉ cách đầu Chu Địch chưa đến một tấc.
Mặc dù Chu Địch vừa rồi ở thế công, Quảng Mục Thiên ở thế thủ.

Nhưng hai người so bì là chân khí nên tình trạng cũng tương đương với đấu khí đối quyết.

Vậy nên khi Chu Địch vừa mở miệng nói chuyện, chân khí trong người bị tán đi, miệng gã hộc ra một ngụm máu tươi.
Quảng Mục Thiên cảm nhận hào quang quanh người Chu Địch dần ảm đạm, trong bụng tự nhủ:
“Gã này đang trên bước khai thông Nhâm Đốc nhị mạch, theo lý thuyết của Cực lão thì đang bước vào Sinh Tử Quan, chứ chưa bước vào Long Môn.

Nếu tình trạng đấu khí đối quyết càng lâu thì càng ảnh hưởng tới chân khí sau này!”
Quảng Mục Thiên nhớ tới nhóm Dong Binh từng cứu mình cùng Trần Trung.

Trong đó có một người tên là Cao Huy, dường như cũng là môn đồ của Thái Sơn Địa Kiếm.
Trong lòng hắn không khỏi cảm khái:
“Chẳng lẽ đây cũng là duyên phận?”
Nghĩ rồi thu Ly Hoả Chân khí về, đồng thời thân hình quay phắt lại.

Điểm liền ba huyệt Đản Trung, Quan Nguyên, Trung Phủ trên người Chu Địch.

Ba huyệt này nằm ở vùng ngực và bụng, truyền chân khí vào có thể lưu thông khí huyết, giảm đau tâm mạch.
Chu Địch đột nhiên cảm thấy bàn tay phải hết nóng ran, cơ thể đã cử động được, đồng thời ba đại huyệt Đản Trung, Quan Nguyên, Trung Phủ bị người điểm vào.

Nhịp tim đang tăng nhanh do quá áp lực dần ổn định lại, không khỏi thở phào một hơi.

Đoạn lùi lại ba bước, hướng Quảng Mục Thiên vái một cái, nói:
“Đạ tạ các hạ, hạ thủ lưu tình.”
Giang hồ là thế, Danh Tiếng khiến người ta nể phục, Võ Lực lấy người ta kính trọng! Hiển nhiên, qua lần giao thủ cừa rồi, Quảng Mục Thiên lấy được kính trọng của đối phương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.