Đọc truyện Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì – Chương 17: Chân tình
-Các ngươi muốn gì?
Lương Nhan trừng mắt ngó đám vệ binh đang bao vây mình.
Sau khi phi ngựa trên thảo nguyên mênh mông để giải tỏa bớt những uất ức, bi thương trong lòng, lúc Lương Nhan trở về mã trường thì đã quá giờ hẹn với mã đinh. Vừa mới bước chân vào cửa vương phủ thì đã bị đối xử như kẻ đang mang trọng tội.
-Chúng tôi được lệnh phải bắt kẻ chủ mưu ám sát Thánh Đế.
Nghe đội trưởng cấm vệ quân đanh giọng giải thích, Lương Nhan vô cùng kinh ngạc. Nhưng trước khi kịp nghĩ đến việc mình đang bị buộc tội oan thì bốn chữ “ám sát Thánh Đế” đã đâm thẳng vào tim cậu.
“Không thể nào…Khánh Nhã đã…”
Lương Nhan thấy trước mặt tối sầm lại, thân người lảo đảo. Vội chống tay, dựa vào bức tường bên cạnh, cậu, không tin vào điều mình vừa nghe thấy:
-…người… đã… băng hà rồi sao?
Giọng nói run run, yếu ớt, đôi mắt vô tình để lộ nét ra bi thương cùng cực. Không nghe tiếng trả lời, Lương Nhan ngẩng đầu lên rồi cứ thế tiến bước về phía trước, mặc kệ những mũi thương sắc nhọn đang chĩa thẳng vào mình. Binh sĩ thấy vậy, vì đã được Duệ Thanh dặn dò, sợ làm thương tổn đến Lương Nhan, không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng hạ thương xuống.
-MAU TRẢ LỜI TA!! – Lương Nhan quát lớn, phẫn nộ ngập tràn khuôn mặt.
-Người chỉ bị thương thôi.
Một giọng nói vang lên từ phía sau. Chỉ cần nghe thấy thế, cả thân người vô thức thả lỏng, Lương Nhan để cho thị vệ bắt đi mà không hề chống cự.
Lúc này, Lương Nhan không suy nghĩ bất kì điều gì trong đầu cả, chỉ vô thức lặp đi lặp lại không ngừng câu vừa nghe thấy: “Chỉ bị thương thôi! Khánh Nhã vẫn còn sống, vẫn còn sống, thật sự vẫn còn sống!”.
Lương Nhan bản thân vốn không tin một người có sức sống dồi dào như vậy lại có thể đột ngột băng hà. Nhưng Khánh Nhã cũng là người, thế nên một lúc nào đó cũng sẽ phải chết đi. Và cái “lúc nào đó” đó có thể là một năm sau, mười năm sau…nhưng cũng có thể là ngay ngày mai. Sống chết vốn là chuyện con người không tài nào kiểm soát được.
Đáng lẽ phải rất oán hận người đó mới đúng, đáng lẽ cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc người đó đã làm…
Lương Nha không bỏ đi, vì dù rằng liên minh đã được thành lập nhưng từ đây về sau vẫn còn rất nhiều việc phải hợp tác với Khánh Nhã để giải quyết. Chính là vì vậy, cậu chỉ còn cách phi ngựa ra ngoài đi dạo hòng thay đổi tâm trạng, ít ra có thể khiến bản thân mình vui vẻ lên một chút.
Vậy mà tại sao khi nghe Khánh Nhã bị ám sát, trái tim Lương Nhan trong thoáng chốc đã bị bóp ngẹn lại;khi nghe tin người đó có chuyện, ngay chính cả việc hô hấp của bản thân cũng không màng tới…
Nếu Khánh Nhã thật sự chết đi… chỉ cần nghĩ vậy thôi, gương mặt Lương Nhan đã trắng không còn chút máu. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được Khánh Nhã thật sự rất quan trọng với mình. Ngồi trong ngục tối, tâm trí Lương Nhan không chút băn khoăn chút về oan án bản thân đang gánh chịu, cũng không mấy để tâm những trọng hình sẽ phải nếm trải sau này. Suy nghĩ của cậu, tâm trí của cậu, chỉ mang cái tên Khánh Nhã: không biết thương thế của người nặng nhẹ ra sao, có còn nguy hiểm nữa không. Rốt cuộc, vẫn không cách nào ngừng nghĩ về người đó.
Khi Duệ Thanh đến thăm, câu đầu tiên Lương Nhan hỏi cũng chính là về tình trạng vết thương của anh. Thoáng nghe câu hỏi, Duệ Thanh đã mỉm cười:
-Chỉ cần câu nói đó thôi cũng đủ để chứng minh điện hạ vô tội.
-Dĩ nhiên, ta không có làm chuyện đó.
-Bệ hạ chỉ bị thương ở vai, chắc sẽ đau đớn một thời gian nhưng không nguy hiểm đến tình mạng. Các thái y trong cung đều đang ngày đêm chăm sóc nên tin chắc người sẽ mau chóng khỏe lại thôi.
-Vậy ư? Thế thì tốt quá.
Khi thấy vẻ mặt Lương Nhan đã tạm yên tâm về Khánh Nhã, Duệ Thanh mới mở lời:
-Có kẻ muốn ám hại điện hạ. Vì thế chắc chắn bọn chúng sẽ ra tay ngay trong ngục. Bệ hạ muốn nhân cơ hội này vung một mẻ lưới tóm gọn bọn chúng.
Duệ Thanh mang theo tín vật của Khánh Nhã, đưa tay về phía trước. Lương Nhan nhìn thanh kiếm quen thuộc trong tay Duệ Thanh, lòng có chút kinh ngạc.
-Bệ hạ vẫn luôn mang theo nó bên người.
Chuôi kiếm được làm bằng vàng nguyên chất, có cẩn ngọc. Lưỡi kiếm được rèn từ chính bạch cương thạch quý hiếm. Trước đây, Lương Nhan đã dùng nó khi múa trong tế vũ. Nó là tấm chân tình của đế vương dành cho cậu. Nắm chặt nó trong tay, cảm giác thật ấm áp vô cùng.
Một tay đưa thanh kiếm cất trong người, Lương Nhan hỏi Duệ Thanh:
-Hung thủ là người của Khiết Đan?
-Có lẽ vậy. Để tra rõ chân tướng, hy vọng điện hạ đừng giết chết bọn chúng
-Thế chẳng phải làm khó ta sao? Đúng là chẳng dễ dàng gì mà.
-Trước khi đến đây, hạ quan cũng đã đến chỗ của những thủ hạ của người, báo tin điện hạ bình an cũng như nhờ họ hợp sức khi cần.
-Thích khách thật sự sẽ đến chứ?
-Nếu biết tin bệ hạ cho điều tra sự việc, chúng nhất định sẽ đến. Ngoài ra, chứng cứ buộc tội điện hạ chính là bạch ngọc.
Duệ Thanh liền hỏi Lương Nhan chỗ để bạch ngọc, nhưng Lương Nhan chỉ lắc đầu: cậu đã đánh mất vật đó khi do thám doanh trại Khiết Đan.
-Nữ tổng quản có biết chuyện này.
-Hạ quan hiểu rồi.
Sau đó, Duệ Thanh còn dặn dò Lương Nhan một số chuyện rồi mới vội vã ra về.
Khi chỉ còn lại một mình, Lương Nhan ngả lưng trên chiếc giường rơm trong góc phòng giam, nhìn chăm chăm vào thanh kiếm báu trong tay.
Trẫm yêu khanh…
Lời Khánh Nhã văng vẳng bên tai.
Mới đây thôi, lúc nghe ba tiếng này thốt ra từ miệng quân vương, trong đầu Lương Nhan chỉ là những lời phủ định, chỉ là sự nghi ngờ. Nhưng bây giờ…
Lương Nhan nghĩ bản thân đã một phần chấp nhận tình cảm của người đó mất rồi.Khi nghe tin tính mạng người đang như ngàn cân treo sợi tóc,thần trí Lương Nhan chỉ có thể dùng một từ “chấn động” mà miêu tả, và cái tình cảm vẫn bị cậu chôn sâu tận đáy lòng chốc lát đã vùng lên.
Thanh kiếm này ẩn chứa tình cảm của Khánh Nhã. Nếu đã là như vậy, Lương Nhan phải bắt thích khách bằng mọi giá,tuyệt đối không thể phụ tấm chân tình mà người dành cho cậu.
Đột nhiên, suy nghĩ của Lương Nhan hướng về thủ hạ: không biết La Khẩn đã đi đến đâu rồi. Nếu không có trở ngại gì, chắc đã về đến quê hương Đột Huyết. Có lẽ ai cũng khẳng định không thể nào đi nhanh như vậy được, nhưng đó là do họ không biết tài kị mã của người Đột Huyết mà thôi.
Trong một thoáng, trong đầu Lương Nhan thoáng hiện khung cảnh tương lai: bản thân mình chỉ huy quân Đột Huyết, cùng hợp lực với Khánh Nhã đẩy lùi binh lực Khiết Đan. Ngày đó chắc chắn không còn xa nữa.
Nghĩ một hồi, Lương Nhan lại nhớ đến người – Khánh Nhã. Đem thanh kiếm báu giấu vào trong áo, mắt Lương Nha khẽ nhắm:
“Đợi đó, ta nhất định sẽ bắt bọn chúng rồi đem đến trước mặt ngài.”
Cậu khẽ mỉm cười trong bóng tối.
Chợt, trong màn đêm nơi ngục tối thâm u, một nhân ảnh thoáng hiện.
-Lương Nhan.
Giật mình, nụ cười trên môi vụt tắt, Lương Nhan mở to mắt, xuyên thấu qua màn đêm thâm u, cố định dạng kẻ vừa gọi tên mình.
-Lẽ nào…
Là Khánh Nhã!
Người khoác hờ trên mình chiếc áo choàng, đứng bên ngoài chấn song nhà ngục. Trong ánh sáng mập mờ leo lét, Lương Nhan vẫn nhìn thấy rõ gương mặt Khánh Nhã in hằn vẻ xanh xao mệt mỏi. Lòng không khỏi xót xa, cậu vội ngồi dậy, chạy đến bên cửa ngục, nắm chặt lấy bàn tay người qua chấn song. Bàn tay người nóng quá! Khánh Nhã đang lên cơn sốt. Và dưới lớp áo choàng khoác hờ hững trên thân, lớp băng trắng trên vai lại một phen khiến lòng Lương Nhan đau xót.
-Ngài đến đây mà cũng được ư?
-Dĩ nhiên là không được rồi. Nhưng lũ người trong vương phủ ồn ào quá nên trẫm mới trốn đến đây. – Khãnh Nhã trả lời, có vẻ không hài lòng lắm
-Ồn ào cũng là đương nhiên thôi. Tại sao ngài không ngoan ngoãn nằm tịnh dưỡng, đêm khuya chạy đến đây làm gì? – Lo lắng cho vết thương của anh, Lương Nhan lớn tiếng trách cứ.
-Sao khanh nỡ lạnh lùng với trẫm thế cơ chứ. Trầm vì ai mà đêm hôm phải mò tới đây chứ. Chẳng phải là vì khanh sao? Người ta chỉ muốn xin lỗi vì đã làm tổn thương khanh hết lần này đến lần khác, giờ lại vô duyên vô cớ nhốt khanh vào đây thế này. – Vừa nói, Khánh Nhã vừa xiết chặt bàn tay người đối diện, mong muốn có thể nói rõ tấm lòng mình.
-Xem như trẫm cầu xin khanh đấy, hãy ở bên cạnh trẫm…
Nhất thời kích động nên cử động có hơi quá, động đến vết thương trên vai phải, Khánh Nhã khẽ nhăn mặt vì cơn đau truyền đến. Thấy vẻ mặt đau đớn đó, Lương Nhan hốt hoảng, lập tức trả lời:
-Hiểu rồi…ta hiểu rồi! Chắc chắn là hiểu rồi, thế nên giờ ngài hãy về phòng nghỉ đi.
Lương Nhan không muốn Khánh Nhã tiếp tục ở đây chút nào, chỉ sợ rằng vết thương của anh sẽ nặng thêm. Khẽ đẩy nhẹ tay hàm ý bảo anh trở về. Anh, đã không màng vết thương, nửa đêm đếm tận nơi ngục thất âm u lạnh giá này thăm cậu, khiến bao oán hận trong lòng không biết đã tan biến tự bao giờ. Lương Nhan giờ đây chỉ chăm chăm lo cho vết thương trên vai của gã đế vương ngoan cố này mà thôi.
-Được rồi. Nhưng trẫm sẽ còn đến nữa.
Khánh Nhã từ tốn quay bước, cử động có phần chậm chạp, chứng tỏ vết thương trên vai người hẳn đang đau dữ lắm. Đột nhiên, bước chân Khánh Nhã dừng hẳn lại:
-Khanh đã nhận được thanh kiếm của ta rồi chứ?
-Ừ, khi nãy Duệ Thanh vừa mang đến.
-Thích khách nhất định sẽ đến, trẫm đã dàn xếp ổn thỏa rồi. Tuy bên ngoài đã có người theo dõi nhưng không thể tùy tiện vào trong này được. Cho nên, không cần để ý lời Duệ Thanh, khanh cứ việc thẳng tay, không được để bản thân có chuyện gì, nghe chưa?
-Nếu đánh thẳng tay ngài nghĩ ta sẽ thắng chúng?
-Không phải nghĩ mà trẫm biết nhất định khanh sẽ làm được.
Khánh Nhã nói xong liền bước ra ngoài. Lương Nhan nhìn theo bóng người khuất dần, trong lòng giờ chỉ có một ước mong duy nhất: Thích khách à, ngươi tới mau đi!