Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 55: Thành ý


Đọc truyện Giang Đông Ôm Trăng Sáng – Chương 55: Thành ý

Sau khi dọn nhà, đây là lần đầu tiên Ninh Yên Nhiên đến nhà anh.

“Cảnh sát thành phố có tiền vậy sao? Thỏ khôn có ba hang gì gì đó, thật là lợi hại!”

Giang Đông liếc mắt nhìn cô, cười một tiếng, “Không thể tính là thỏ khôn có
ba hang, đây là nhà Giang Bắc, cho anh mượn ở vài ngày.”

“Vậy anh tiểu Bắc ở đâu? Bị anh đuổi đi?” Biết là nhà Giang Bắc, Ninh Yên
Nhiên cũng không đánh giá xung quanh, quy quy củ củ ngồi xuống, chuẩn
bị cho thời khắc ăn chực.

“Cậu ta có bạn gái mới, hiện tại ra ở chung.” Giang Đông giải thích, “Nghe nói lần này là nghiêm túc.”

Anh nói nói rồi tự mình cười trước.

Ninh Yên Nhiên cũng không nhịn được, “Lại một người nữa? Lần nào anh ấy
chẳng nói là nghiêm túc, kết quả không tới hai ngày liền đổi một người
khác!”

Có một vài người biểu hiện bên ngoài vừa nhìn thì là “nhân khuôn cẩu dạng” (* chó hình người, ý chỉ bên ngoài đạo mạo,
bên trong không tốt), sau lưng lại đổi bạn gái nhanh hơn bất kỳ ai!

Chẳng trách Giang Đông luôn nghĩ muốn đánh anh ta!

Nếu như người này là em trai cô, khả năng cô cũng sẽ ngứa tay muốn đánh người!

Có mấy người anh em không biết rụt rè như vậy, vì sao Giang đội trưởng có
thể duy trì ba mươi năm sống cuộc đời của một cẩu độc thân, đây cũng là
điều khó có thể lý giải được.

Ninh Yên Nhiên dùng ánh
mắt kỳ dị nhìn anh, trái nhìn nhìn, phải nhìn nhìn, nhìn quanh người anh mấy vòng cũng không thể nghĩ rõ ràng.

“Trái lại em hiểu rất rõ tình huống của cậu ta.” Ánh mắt Giang Đông sâu thẳm, mang theo
một chút ý nghĩa sâu xa, khiến Ninh Yên Nhiên không hiểu sao rùng mình.

Không được, cô tuyệt đối không thể bại lộ! Không dễ dàng gì có thể bảo vệ lời nói dối, không thể ở thời khắc này mà thất bại trong gang tấc!

“Cái này chẳng phải là anh nói với em sao?” Cô giả vờ bình tĩnh, làm bộ chính mình một chút cũng không có tâm tư gì.

Giang Đông không nói tiếp, trực tiếp choàng cho cô một cái tạp dề.

“Đi rửa rau.”

Trên người anh mặc một chiếc tạp dề màu xanh lam, sạch sẽ mộc mạc, vòng một
vòng quanh hông, nhanh nhẹn thực hiện hành hình phanh thây, giơ tay chém xuống, thật giống đao phủ.

Ninh Yên Nhiên “chậc” một tiếng, “Không nhìn ra, ở nhà Giang đội trưởng còn là một người đàn ông tốt.”

“Nếu không phải thì sao, làm nổ phòng
bếp cho em xem?” Giang Đông trêu tức nhìn cô một cái, nhận lấy rau xanh
đã được cô rửa sạch, động tác thành thạo thái rau thành khúc nhỏ, “Hồi
bé không có ai quản anh, nếu như không biết nấu ăn, đã sớm tự sinh tự

diệt.”

Động tác của anh đâu vào đấy, đối với tất cả việc bếp núc rõ như lòng bàn tay, bộ dáng bày mưu tính kế giống như một đầu
bếp có kinh nghiệm phong phú.

Hương thơm của thức ăn rất nhanh lan tỏa khắp phòng bếp, chỉ là khiến trợ thủ Ninh Yên Nhiên
nhường vị trí, nhìn anh cầm xẻng cơm điều binh khiển tướng, cực kỳ có
phong độ của đầu bếp lớn.

“Nói thật, cô gái nào sau này có thể gả cho anh nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc.” Ninh Yên Nhiên không kìm được cảm xúc khẽ nói.

Giang Đông không quay đầu lại, cất bình nước dọn bàn, đem dĩa để lên trên tay cô, “Hạnh phúc hay không hạnh phúc chưa biết, anh chỉ biết nếu em còn
đờ ra thì đồ ăn sẽ lạnh mất.”

Gần đây anh quá bận làm
việc, rất ít ở nhà ăn cơm, khó có được thời gian cẩn thận nấu vài món
ăn, đột nhiên có chút không được hoàn hảo.

Trên bàn cơm hai người bày tám món ăn, một món canh, Ninh Yên Nhiên tỏ vẻ nhìn vậy là đủ rồi.

“Anh đoán mấy ngày nay em ăn chưa no…”

Giang đội trưởng đáng thương của chúng ta, ở đồn cảnh sát bận đến cơm cũng không kịp ăn.

“Em lo ăn đi.” Giang Đông múc cho cô một bát canh, “Không được để lãng phí.”

Anh sao có thể nói cho cô, anh chỉ đơn thuần là tâm tình tốt, cho nên mới nấu nhiều món.

Thậm chí chính anh cũng không hề phát hiện, anh ở trước mặt cô có loại khát
vọng to lớn, muốn bày ra toàn bộ sức hấp dẫn của mình, cách làm này có
hiệu lực hấp dẫn kỳ diệu giống như chim công đực xòe đuôi.

Ninh Yên Nhiên quả nhiên bị khả năng nấu nướng được anh bày ra hấp dẫn, so với bình thường ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Tốc độ ăn cơm của Giang Đông rất nhanh, điều này là do thời gian ở trường
cảnh sát luyện được, rất nhanh liền đem phần thức ăn còn lại gió cuốn
mây tan thành hư không, cuối cùng ừng ực uống nửa bát canh, cảm thấy mỹ
mãn.

Ninh Yên Nhiên cong ánh mắt, nhìn anh giống như bị
bỏ đói tám trăm năm chưa từng ăn cơm khẩu vị tốt, nhịn không được cười
ra tiếng.

“Trâu nhai mẫu đơn, chính là nói anh!”

Giang Đông liếm liếm môi, khom lưng nhìn xuống cô, ánh mắt tối như mực không nháy một cái, vươn tay ở trên đầu cô gõ một cái.

“Mẫu đơn là của anh, anh muốn nhai thế nào liền nhai thế đó.”

Nội tâm Ninh Yên Nhiên đột nhiên trở nên xấu hổ.

Sao cô lại cảm thấy, anh không phải đang nói về mẫu đơn, mà là nói cô vậy?


Bát đũa bị bỏ vào máy rửa bát, Ninh Yên Nhiên ngồi trên sofa, ôm một trái táo thật lớn gặm.

Sắc trời chậm rãi dần tối, ai cũng không nói đến chuyện trở về, như không có việc gì, cùng xem chương trình tọa đàm buồn chán.

Ninh Yên Nhiên không yên lòng, một chữ cũng không nghe lọt, chưa được mấy phút liền muốn quay đầu liếc anh một cái.

Giang Đông không thể nhịn được, ấn đầu của cô làm cho cô ngoan ngoãn xem TV.

“Không được nhìn anh!” Anh cau mày, nghiêm túc giống như một vị cán bộ kỳ cựu.

“Anh không nhìn em sao biết em nhìn anh?” Ninh Yên Nhiên bắt đầu càn quấy.

“Anh không nhìn em cũng biết em nhìn anh.” Giang Đông chém đinh chặt sắt nói, “Đây là trực giác của đàn ông.”

Ninh Yên Nhiên ủy khuất tựa ở trên sofa, xem tiết mục Tv đang chiếu dở thoạt nhìn không hề có sức hấp dẫn.

“MC nói một hồi là đang nói gì vậy?” Cô nghe từ đoạn giữa, trong lúc nhất thời nghe không được rõ.

Giang Đông trầm mặc hai giây, hắng giọng một cái, “…Không biết.”

“Hóa ra anh cũng không nghiêm túc xem!” Ninh Yên Nhiên vẻ mặt tỉnh ngộ nhào
tới trên bả vai của anh, tay trái nâng cằm, cười híp mắt nhìn anh, “Nói, nghĩ gì thế?”

Cô nam quả nữ, sắc trời mờ tối, ngồi bên
người lại là người trong lòng nhớ thương bao nhiêu năm, dù là Giang đội
trưởng tự chủ kinh người cũng không nhịn được có chút thỏa mãn khiến tâm trí bay xa.

Thế nhưng Giang đội trưởng chính trực
tuyệt đối không chịu thua, vì bảo vệ hình tượng của mình, tâm tư lộn xộn này kia tuyệt đối không thể để cho cô biết!

“Nghĩ đến công việc.”

Giang đội trưởng xụ mặt, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt!

“A~” Ninh Yên Nhiên kéo dài âm thanh, “Là việc gì vậy?”

Giang Đông không am hiểu nói hươu nói vượn lập tức mắc nghẹn.

“Này? Anh nói chuyện đi.” Ninh Yên Nhiên nhất quyết không tha, tận lực đè
thấp tiếng nói, mềm mại đáng yêu uyển chuyển, mang theo mấy phần ái
muội.

“Công việc chính là công việc, làm sao có thể tùy tiện nói ra ngoài.”

Ninh Yên Nhiên tâm lý gật đầu, nhắm ngay đề tài đã bị anh dùng để thành công vòng qua, cô nói chuyện cũng chuyển hướng, “Làm việc đương nhiên không
thể cùng người ngoài nói, nhưng em chẳng lẽ cũng tính là người ngoài?”

Cô lanh lợi nằm sấp ở bả vai anh, cách anh rất gần, một đôi mắt to vô tội nhấp nháy, chờ đáp án của anh.


Giang Đông trong nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan!

Ninh Yên Nhiên còn được một tấc lại muốn tiến một thước, tay phải đặt ở trên cổ của anh, sóng mắt lưu chuyển, “Nói xem, em có phải người ngoài
không?”

Ngón tay của cô đặt ở trên động mạch của anh, đầu ngón tay hơi lạnh, nguy hiểm lại mê người.

Giang Đông hơi suy nghĩ, tiến lại gần hơn, âm thanh trầm thấp, “Em không phải người ngoài, chẳng lẽ là người trong nhà?”

“Em không thể làm người nhà sao?” Ninh Yên Nhiên hỏi ngược lại.

Giang Đông trầm thấp cười một tiếng, “Chỉ cần em muốn, đương nhiên có thể.”

Nói xong, anh lại thêm câu thế nhưng, “Thế nhưng, em thực sự có nghĩ như vậy không? Hả?”

Bàn tay to ấm áp có lực đặt trên lưng cô, cong ngón tay vuốt ve dọc theo
sống lưng cô, động tác rất nhẹ, rất chậm, như là đang dụ dỗ, mang theo
vài phần ý vị sâu xa.

“Làm sao anh biết em không muốn.”
Ánh mắt Ninh Yên Nhiên và anh giao nhau, ngón cái trượt qua trượt lại
trên xương quai xanh của anh, như là đã cực kỳ mệt mỏi, toàn bộ thân thể mềm nhũn ra, giống như không có xương tựa trên người anh.

Môi Giang Đông và cô cách một đường, hô hấp gần trong gang tấc.

“Em thực sự muốn sao? Anh không tin.”

“Anh vì sao không tin?”

“Anh không nhìn thấy thành ý của em.”

“Anh muốn thấy thành ý như nào?”

Ngắn ngủ hai mươi giây, hai người ngồi một chỗ đã giao đấu vài hiệp.

Giang Đông không muốn nhịn nữa, cũng không thể nhịn được, cúi đầu cắn chóp mũi của cô, mặt dán mặt cọ một chút.

Cằm anh còn mang theo một lớp râu mỏng, đâm vào khuôn mặt mềm mại của cô, rất nhanh nổi lên một tầng hơi mỏng màu hồng.

“Em giấu anh cái gì?” Anh dùng câu khẳng định, “Anh cho em một cơ hội.”

Ngày tốt cảnh đẹp, vành tai tóc mai chạm nhau, anh lại cho cô một cơ hội cuối cùng để thẳng thắn nói sự thật.

Không biết căn phòng tối đáng sợ đang ở ngay trước mắt, Ninh tiểu thư trầm mặc một lát, lựa chọn ngăn chặn miệng anh.

Giang Đông xùy cười một tiếng, đây chính là con đường cô chọn, ngàn vạn lần không được hối hận.

Ngón tay thon dài của người đàn ông xuyên vào trong tóc cô, khiến cho cô áp vào trong lòng mình, ở trên môi cô cắn mạnh một cái.

Ninh Yên Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, anh liền cắn răng buông lỏng tay ra, “Em tự tìm.”

Anh đã quyết định xong, muốn ở trong nhà của anh phải đeo thêm một bộ còng tay.

Ninh Yên Nhiên nháy mắt mấy cái, nâng tay lên, sờ sờ khóe miệng bị đau của chính mình, ánh mắt mờ mịt.

Cô hoài nghi Giang đội trưởng cầm tinh con chó.

Không đúng, là sói.

Xin hỏi ai hôn một cái có thể đem miệng đối phương cắn nát vậy?


Giang Đông cũng nhìn thấy vết thương ở khóe miệng cô, thân thể cứng đờ, hoàn
toàn không nghĩ đến mình chỉ là nhẹ nhàng cắn một chút vì sao có thể tạo thành tổn thương lớn như vậy!

“Ơ, Giang đội trưởng của
chúng ta là nụ hôn đầu không có kinh nghiệm?” Nhìn thấy anh khẩn trương, Ninh Yên Nhiên thoáng cái liền không còn khẩn trương nữa, lập tức sinh
ra tâm tư trêu đùa.

Giang Đông hung hăng trừng cô, “Sao có thể!”

Đừng tưởng rằng chuyện em mười mấy năm trước trộm hôn anh có thể làm như không tồn tại!

Ninh Yên Nhiên nghe lời này, mím môi, “Vậy nụ hôn đầu của Giang đội trưởng là cho ai?”

Giang Đông cười lạnh, “Cho một cô nhóc khó bảo không có lương tâm!”

…Không hiểu sao Ninh yên Nhiên cảm thấy anh đang chỉ gà mắng chó!

Nhưng mà trên thực tế, Giang đội trưởng có sao nói vậy là đang chỉ hòe mắng hòe.

Đương nhiên, Ninh tiểu thư ngây thơ không thấy rõ điểm này.

***

Hôn lễ của Vương Đại Tráng ban đầu định tổ chức vào tháng hai, kết quả vợ
chưa cưới có bầu, bụng bắt đầu lộ ra, tháng lớn một chút không bảo đảm
có thể mặc áo cưới, vì vậy đem ngày chuyển lên trước một tháng.

Lúc Giang Đông nhận được thiệp mời còn ngây ra một chút, hoàn toàn không
nghĩ đến cậu bé mập mạp năm đó đi hái trộm quả bị chó cắn lại chạy trước anh trong việc đại sự của đời người.

Loại chuyện tốt bạn bè kết hôn này, có phải hay không nên mang theo người nhà đi cùng?

Giang đội trưởng cô độc, suy nghĩ có nên nhân cơ hội này trực tiếp đem sự
việc cùng Ninh Yên Nhiên làm rõ, sau đó mang cô đi cùng.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp liên hệ Ninh Yên Nhiên, ba vị người nhà khác đã hành động trước.

Giang Bắc trực tiếp lấy chìa khóa, hướng trong nhà ngồi xuống, nghênh ngang
tuyên bố chính mình muốn làm cho toàn bộ người nhà họ Giang cùng đi tham gia tiệc cưới.

Giang Đông “ha hả” cười, “Vậy cái người nhà này có phải hay không lại mang theo người nhà?”

Giang Bắc chà xát tay, “Không cần làm phiền, vừa mới chia tay.”

Làm một người lớn chính trực, Giang lão đại trực tiếp cho anh ta một bàn tay.

“Cậu lúc nào mới có thể chân thành! Nghiêm túc quen một người bạn gái!”

Giang Bắc bị mắng ui da ui da hô hai tiếng, thấy không có người phản ứng
mình, mới không tình nguyện thu hồi vẻ mặt ủy khuất, “Việc này không thể trách em, em chỉ học từ Giang Nam thôi!”

Một chiêu gắp lửa bỏ tay người này dùng cực kỳ tốt, người bị Giang lão đại đuổi theo đánh lập tức biến thành Giang lão nhị!

Giang Đông lấy di động, không để ý đến mấy người em đang gào khóc la hoảng,
đang suy nghĩ làm thế nào để có thể mời Ninh Yên Nhiên tham gia hôn lễ
này một cách tự nhiên nhất.

Còn có, anh phải nói thế nào với bạn học Vương Đại Tráng, một mình anh còn muốn dẫn theo bốn vị người nhà đi tham gia hôn lễ.

Quan trọng nhất là, một mình anh muốn mừng năm cái phong bì, thật là làm cho người ta to đầu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.