Đọc truyện Giang Đông Ôm Trăng Sáng – Chương 47: Người bị hại
Gần đây phòng hình sự cùng nhau ở lại giải quyết các vụ án lừa gạt.
Hiện tại đã là cuối tháng một, gần tới cửa ải cuối năm, mấy tên lừa đảo cũng muốn kiếm tiền về nhà ăn Tết, cho nên gần đây các vụ án lừa gạt phát
sinh liên tục, ở phòng hình sự xếp một chồng giấy thật dày, khiến người
ta đau đầu.
Nếu chỉ đơn thuần là vụ án lừa gạt thì dễ
nói, trong đó có một vụ án liên quan đến mạng người cùng kiện cáo, đè
nặng trên người Giang Đông, khiến anh đã vài ngày không ngủ.
Chuyện tình cảm đã bị anh bỏ qua một bên, anh hạ quyết tâm, trước khi Ninh Yên Nhiên nói thật, anh muốn hung hăng lạnh nhạt cô một khoảng thời gian,
làm cho cô biết thế nào là trời cao đất rộng.
Đương nhiên, anh so với ai khác càng hiểu rõ, cho dù cô nhận lỗi với anh, trong lòng cô cũng chưa hẳn đã chịu thua.
Nhìn bên ngoài, tính
khí cô dịu dàng lại ngọt ngào, trên thực tế lại cố chấp giống anh, có
chết cũng muốn bảo vệ nguyên tắc của mình, một bước cũng không chịu lùi, đã nhận định điều gì sẽ không bao giờ thay đổi.
Nếu không hai người đã không nháo loạn đến tình trạng ngày hôm nay.
Giang Đông xoa xoa huyệt thái dương, quyết định cho hai người thời gian để bình tĩnh lại.
Đương nhiên, nếu như sau khi cô tỉnh táo lại cảm thấy hai người thực sự không thích hợp, vậy anh…
Giang Đông gõ bàn một cái, khóe môi mang theo nụ cười chắc chắn.
Cùng lắm thì, anh sẽ đem người bắt lại.
Dù sao, đối với loại sự tình này trong đầu anh cũng không phải chỉ có một đống sắt vụn.
Bắt một cô bé, so với bắt tội phạm cũng không khó hơn bao nhiêu!
Lão Từ mang theo một xấp tài liệu đi vào phòng làm việc của anh, thật cẩn
thận tỉ mỉ hướng khuôn mặt luôn luôn mang theo nụ cười trong thời gian
làm việc, “Giang đội trưởng, đây là bản ghi chép khẩu cung của các đối
tượng chúng ta tạm thời có thể bắt được, người họ Bạch này có ít nhất ba cái tài khoản Wechat, mỗi ngày cùng hơn trăm tài khoản wechat khác duy
trì liên lạc, trong đó chủ yếu là nữ, từ hai mươi tám cho đến bốn mươi
lăm tuổi, trong đó có ba người vị thành niên.”
Giang
Đông nhận lấy tài liệu trên tay anh ta, nhìn mấy người bị tình nghi dùng kỹ thuật nói chuyện cao siêu dụ dỗ người khác xoay quanh, cuối cùng cam tâm tình nguyện đưa tiền cho, lạnh lùng hừ cười một tiếng, “Biết người
đó ở đâu không?”
“Tạm thời vẫn chưa định vị được, còn cần một chút thời gian.”
Giang Đông gật đầu, “Được, trước tiên đi điều tra, tìm ra địa chỉ của hắn, chú ý đừng để rút dây động rừng.”
Trong số các vụ án lừa gạt gần đây, kẻ tình nghi họ Bạch này dẫn đầu một nhóm quy mô không tính là lớn, nhưng xác suất thành công là tuyệt đối, số
tiền rất lớn, thành công nhiều lần, khiến cho anh áp lực nhất là vừa mới phát sinh một vụ án tự sát.
Một trong những người bị
hại là trẻ vị thành niên đã bị vị “bạn trai yêu qua mạng” này lừa, trộm
lấy 5000 vạn trong nhà chuyển khoản cho hắn, vừa mới nhận được tiền, đối phương liền bặt vô âm tín, còn đưa tài khoản của cô bé ấy vào danh sách đen, vừa mới vào lớp mười kinh nghiệm xã hội chưa đủ, lúc này cô bé mới phát hiện mình bị lừa.
Hoàn cảnh nhà cô bé không giàu có, cha mẹ đều làm công ở xa, chỉ sống cùng bà nội, lần
này vừa lúc gặp được cha mẹ về nhà mới có cơ hội tiếp xúc với khoản tiền lớn như vậy, cho nên sau khi vị “bạn trai” kia biến mất mới có thể
luống cuống tinh thần.
Thành tích của
cô bé ấy không tốt lắm, ở trong khối miễn cưỡng có thể được xếp ở giữa,
thuộc về diện không được giáo viên quá quan tâm, chuyện lần này bị lộ
ra, bị cha mẹ trực tiếp tìm đến trường học, ngay trước mặt bạn bè đánh
vào lòng bàn tay cô.
Cô bé con nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tối hôm đó liền bỏ đi.
Ba ngày sau, cảnh sát phát hiện cô bé ấy chết đuối.
Nhóm cảnh sát này đã làm việc nhiều năm như vậy, án mạng cũng gặp qua không
ít, nhưng lần này lại làm cho tâm lý mọi người cùng bị đè một tảng đá
lớn, không cách nào bỏ xuống được.
Vị thành niên, học
sinh cấp ba, lừa dối, tự sát, còn là khúc mắc tình cảm, nghĩ thế nào
cũng khiến cho lòng người tức giận không thôi.
Giang
Đông ném tư liệu qua đỉnh đầu, nắm tóc, đứng bên cửa sổ một lát để bình
tĩnh lại, lúc này mới một lần nữa nhặt tư liệu lên, cam chịu số phận một lần nữa từ đầu tới đuôi kiểm tra lại, tính toán tìm cho được chi tiết
chính mình đã bỏ quên.
Cùng lúc đó, một chiếc xe chậm rãi đi tới, dừng lại ở gần đó.
Ninh tiểu thư thời trang đánh tan thời tiết mặc một chiếc áo khoác lông dê
màu trắng, bên trong là một chiếc váy đỏ mỏng manh, ung dung đi vào
cổng.
Cô quen thuộc đường đi, một đường thông suốt đi
thẳng lên lầu hai, đến trước cửa phòng làm việc của Giang Đông đứng lại, gõ gõ cửa.
“Có việc?” Giang Đông không ngẩng đầu, không kiên nhẫn hỏi.
Ai cũng biết thói quen của anh, thời gian xử lý vụ án không thích người
khác quấy rầy, nếu có việc thì trực tiếp đi vào báo cáo, nói xong lập
tức rời đi, mọi người đều biết quy tắc của anh.
“Em có thể vào không?” Cô khó có được một lần quy củ, thành thật đứng ở cửa, không xâm phạm Lôi Trì một bước.
Không sai, từ khi Giang đội trưởng chuyển nhà, tất cả quan hệ của hai người
đều tự động bị chặt đứt, hiện tại mọi người đều chỉ có thể đứng trong
vòng bạn bè, ai cũng không cho đối phương giẫm lên giới tuyến này.
Loại tình huống này, thường gọi là chiến tranh lạnh.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Giang Đông ngẩng đầu, lông mày hung hăng nhăn lại.
Đang trong chiến tranh lạnh Ninh tiểu thư thoạt nhìn dịu dàng, trang nhã, quả thực giống như một thiếu nữ nhà lành.
Đương nhiên, nhìn cô trang điểm, liền biết cô không thể đảm đương nổi vai diễn thiếu nữ con nhà lành truyền thống.
Cả ngày mặc váy hở chân, cô cũng không sợ lúc về già bị bệnh thấp khớp sao!
“Có chuyện gì sao?” Cổ họng Giang Đông khô khốc, không vui hỏi.
Không sai, anh là người cho tới bây giờ đều làm việc theo quy củ, không phân
biệt nam nữ, nên tức giận thì tức giận, cực kỳ có nguyên tắc!
Nghe thấy giọng nói dò hỏi này, Ninh Yên Nhiên mới chậm rãi đi đến, cũng
không ngồi ở ghế đối diện anh, mà chậm rì rì dựa ở mép bàn, thần sắc
lười biếng, “Giang đội trưởng, em muốn báo án.”
Sắc mặt
Giang Đông cực kỳ không dễ nhìn, tư thế này của cô thật sự là đặc biệt
không đoan chính, ai khiến cô đứng như không đứng, ngồi như không ngồi,
giống như cái bánh quẩy, còn ra cái bộ dạng gì nữa!
“Em muốn báo án!” Thấy anh chỉ biết nhìn chằm chằm bắp chân mình, vẻ mặt không tốt, Ninh Yên Nhiên lên giọng, từng chữ một nói.
“Báo án thì xuống lầu, tìm tiểu Trương!” Giang Đông khoát khoát tay, giống như đuổi ruồi, cũng không thèm liếc cô một cái.
Ninh Yên Nhiên không vui hừ hai tiếng, “Không thể đi đường tắt nhanh hơn sao?”
“Không thể!”
“Người quen báo án có được xét theo quy trình đặc biệt không?”
“Tất cả làm theo quy tắc!”
“Quy tắc, quy tắc, quy tắc so với mẹ ruột có thân hơn không?”
“Em nói xem?” Giang Đông trừng mắt nhìn cô, “Đi mau, hay là chờ tôi mời em?”
Có một vài người đừng cố ý nói gì với họ, bởi vì cái gì cũng không có tác
dụng, còn đặc biệt ảnh hưởng tới hiệu suất xử án của nhân viên!
Người đặc biệt ở nơi này là nhân viên xử án họ Giang đang kéo kéo cổ áo, trực tiếp gọi người dẫn cô đi xuống.
Ba phút sau, Ninh Yên Nhiên lại bị tiểu Trương mang lên.
“Giang đội trưởng, Ninh tiểu thư gặp phải vụ án giống với vụ án mà chúng ta đang điều tra.”
Ninh Yên Nhiên cũng đến báo án bị lừa gạt.
Giang Đông ánh mắt ngưng lại, hoài nghi nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn vô tội
kia, càng nhìn càng cảm thấy muốn bốc hỏa, “Em cũng bị người yêu qua
mạng lừa gạt?”
Không phải, anh vừa mới chuyển đi, tại sao cô liền lập tức xảy ra chuyện?
Thật là đứa nhỏ không khiến người ta bớt lo!
Còn cùng người khác yêu qua mạng! Đứa nhỏ phá phách này nên đánh một trận!
Giang đội trưởng âm thầm nghiến răng, ánh mắt sắc bén khiến cho mấy người đàn ông cao lớn trong phòng rụt cổ, sắc mặt Ninh Yên Nhiên lại không có một điểm dao động.
“Không phải em, là bạn của em.” Lần
trước từ thân phận người bị tình nghi hư hư thật thật biến thành người
bị hại, Ninh Yên Nhiên vì chính mình giải thích một câu, “Em không thèm
cùng người khác yêu qua mạng đâu!”
Vừa nói, ánh mắt cô
nhẹ nhàng bay tới trên mặt người đàn ông, ý đồ trêu trọc như có như
không tất cả mọi người đều nhận ra, chỉ có một người không hiểu.
Giang Đông híp mắt, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút.
“Mang tới đây.”
“Cái gì?”
“Chứng cứ!”
Ninh Yên Nhiên bừng tỉnh, hoàn hồn, lấy di động ra đưa cho anh, “Tất cả tin
nhắn nói chuyện phiếm cùng chuyển khoản đều ở đây, đối phương còn cho
bạn em số điện thoại, hiện tại tắt máy.”
Giang Đông giật mình, lập tức nâng mắt lên nhìn cô, “Số điện thoại? Mã số là bao nhiêu?”
Ninh Yên Nhiên tìm ra mục ghi chép, báo cho anh một chuỗi con số.
Tiểu Trương đã xác nhận vị “bạn trai yêu qua mạng” trong truyền thuyết này
chính là tên nghi phạm họ Bạch kia, hiện tại có được đầu mối mới, tự
nhiên trước tiên chạy đi điều tra lại.
Giang Đông nhìn tin tức cuối cùng để tra ra thân phận nghi phạm, tâm trạng an tâm một chút.
“Bạn của em bị lừa, vì sao em tới báo án? Bạn em hay là em?” Giang đội
trưởng từ trên cao nhìn xuống cô, giảm thấp âm thanh, hù dọa cô, “Nói
dối ở đây, có thể sẽ bị bắt lại giam giữ, biết không?”
Ninh Yên Nhiên liếc anh một cái, Ninh tiểu thư cô cũng không dễ bị hù dọa nha!
“Giam, giam mấy ngày?”
Giang Đông quay đầu, phì cười một tiếng, “Thế nào, thực sự không hiểu rõ tôi?”
“Không phải, em là cái loại người nói hươu nói vượn sao? Lẽ nào nhìn em đặc biệt dễ bị lừa?”
Giang Đông không nói chuyện, trầm mặc nhìn cô, ánh mắt chính trực thoạt nhìn cực kỳ chân thành.
Ninh Yên Nhiên bị anh làm cho tức giận đến mức nhảy lên!
“Lẽ nào thoạt nhìn em giống với người có thể tùy tiện bị dụ dỗ chuyển hai vạn tiền cho người khác sao? Hả?”
Ninh Yên Nhiên trợn tròn cặp mắt, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận so với ngày thường càng thêm diễm lệ chói mắt, không chịu thua đối diện với anh, như là hận không thể dùng ánh mắt đào ra một cái lỗ thủng trên đầu anh.
Giang Đông cong khóe môi một chút, tán đồng lời nói của cô.
“Đúng, em cũng không có hai vạn gửi ngân hàng.”
“… Anh điều tra em?!”
“A? Thật sự không có?”
Đầu gối bị đâm một mũi tên, Ninh Yên Nhiên càng tức giận.
“Em vẫn có gửi ngân hàng!” Cô không cam lòng nhỏ giọng nói thầm.
“A, sau đó em cho tình nhân nhỏ quen qua mạng?”
“…”
Ngay trước mặt toàn bộ mọi người, Ninh tiểu thư đang chuẩn bị ở trên chân
Giang đội trưởng tạo một dấu vết, lại bị một bàn tay to cứng rắn túm cổ
áo xách lên.
“Bị lừa tiền, không có tiền ăn cơm?” Giang Đông áng chừng một chút, “Sao tôi lại cảm thấy em nhẹ đi?”
Mặc dù được người khác khen gầy nhưng ngữ khí này thực sự làm cô phát điên!
“Đã nói người yêu qua mạng không phải là em!”
Giang đội trưởng nhíu mày, “Lớn tiếng như vậy làm gì, giấu đầu hở đuôi?”
Ninh Yên Nhiên vứt bỏ suy nghĩ cùng anh vạch giới hạn, cúi đầu, uể oải lắc lư hai cái, cam chịu, ngữ khí chán nản.
“Không, cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi.”
Giang Đông cười ra tiếng.
Vụ án đình trệ nhiều ngày rốt cuộc cũng có tiến triển, trong lòng mỗi
người đều thoải mái không ít, Giang Đông quyết định khen thưởng tiểu
công thần phờ phạc một chút.
Đương nhiên, phương thức khen thưởng của anh vô cùng đơn giản.
“Được rồi, tôi biết người yêu qua mạng không phải em!”
Coi như là, khen miệng một lần đi.