Đọc truyện Giang Đông Ôm Trăng Sáng – Chương 34: Dung ma ma
Giang Đông đem cô từ trên người mình kéo xuống, mu bàn tay
dán ở trán cô, lại cảm nhận một chút nhiệt độ cơ thể của chính mình,
bước đầu xác định là cô phát sốt.
Ninh Yên Nhiên chỉ cảm thấy trên người giống như có một cái bếp lò, mỗi lỗ chân lông đều tản
ra khí nóng, làm cho mỗi một tế bào trong máu cô đều ùng ục sôi trào
lên, đầu rất nặng, hô hấp cũng không thông.
Cô thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt của người trước mắt, chỉ là bản năng ôm lấy anh, chết cũng không chịu buông tay.
“Em buông tay ra trước, để tôi đo nhiệt độ cho em.” Mới vừa đem cô gái treo trên người kéo xuống lại bị dính lấy, Giang đội trưởng có phần bất đắc
dĩ, giảm nhẹ âm thanh, thân thể lại cứng đờ như tượng điêu khắc, sợ chạm phải chỗ không nên chạm.
Ninh Yên Nhiên ôm cánh tay anh liều mạng lắc đầu, “Không cần!”
Cô chỉ nghe được hai chữ “buông tay”, những thứ khác đều chưa nghe rõ,
theo bản năng cho rằng anh muốn vứt bỏ mình, trong miệng lẩm bẩm lầm
bầm, “ Em không buông tay đâu, em buông tay anh liền chạy mất!”
Giang Đông cũng không nghĩ thừa dịp cô buông tay liền chạy trốn, anh thở dài, không thể so đo với người bệnh.
“Giống như khinh khí cầu vậy.” Ninh Yên Nhiên tự nói với chính mình, “Em một
khi buông tay, anh liền “phần phật” bay lên bầu trời.”
“Tôi bay lên trời làm gì? Tôi không bay đi.” Giang Đông nỗ lực trấn an cảm
xúc của cô, nhưng không thấy có nhiều hiệu quả cho lắm.
“Lên trời tìm mặt trăng nhỏ của anh nha.” Ninh Yên Nhiên nghiêng đầu, vô tội chớp mắt, “Anh không cần em, chắc chắn là muốn đi tìm cô ấy.”
Cũng không biết khi nào anh mới có thể nhìn rõ sự thật, bứt ra khỏi sự ràng
buộc của lý trí, cam tâm tình nguyện tiến vào trong sự ấm áp của cô.
Giang Đông thở dài thật sâu, một tay kéo cô vào trong, trên tay trái bị cô
gái nhỏ trói buộc, tay phải lục tìm nhiệt kế cùng thuốc hạ sốt trong
ngăn kéo.
Cô bị sốt đến thần trí không rõ, bắt đầu nói mê sảng.
“Ai bảo em muốn bị lạnh!” Giang Đông mịt mờ mà nhìn thoáng qua đôi tất mỏng cô đeo ở cẳng chân, trong ngực chợt có chút buồn bực,
Thật không biết là vì sao, cũng không phải anh bị bệnh, anh vội cái gì không biết!
Động tác tìm kiếm đồ vật của Giang Đông càng trở nên nóng nảy, thô lỗ, đem
toàn bộ đồ đạc trong ngăn kéo đổ ra ngoài lung tung rối loạn, vẫn không
thể tìm thấy nhiệt kế, bực bội đến mức mồ hôi đầy đầu.
Ninh Yên Nhiên treo ở trên cánh tay anh, một bước không rời theo anh ra ra
vào vào, đầu lúc ẩn lúc hiện, “Không thể trách em, em rõ ràng ăn mặc rất dày.”
Giang Đông thật vất vả tìm ra hòm thuốc, đem
nhiệt kế lấy ra, gõ một cái vào trán cô, “Tuyết rơi mà còn mặc tất
chân*, em nghĩ gì thế hả? Không sinh bệnh thì không thoải mái?”
(*tất chân: quần tất mỏng của con gái, thường đeo khi mặc váy.)
“Em cũng không biết trời sẽ đổ tuyết.” Ninh Yên Nhiên ủy khuất mà gục đầu xuống, hai tay xoắn vào nhau, hai
chân không có chỗ đặt, đạp rớt giày, cả người rúc vào trên giường của
anh, cực kỳ tự giác nâng chân lên, “Tất chân của em rất dày, anh sờ thử
xem.”
Ngón tay Giang Đông cứng đờ, mạnh mẽ cứng ngắc đem nhiệt kế nhét vào trong tay cô, “Tự mình kẹp nhiệt độ cơ thể, nhanh lên!”
Ninh Yên Nhiên chép miệng, quật cường trừng mắt nhìn anh.
“Em đã sinh bệnh, tại sao anh còn cáu gắt với em?”
Giang Đông bị cô tra tấn đến giận mà không có chỗ phát, “Bà cô của tôi, tôi khi nào thì cáu gắt với em? Hả?”
Vừa bị bệnh liền mở ra trạng thái tiểu công chúa, Ninh Yên Nhiên lập tức đỏ hốc mắt, mắt to chứa đầy nước, lên án mà nhìn anh, “Anh hiện tại đang
cáu gắt với em.”
Giang Đông bất lực thở dài, đưa Phật
thì đưa đến Tây Thiên, hôm nay anh phải đem bà cô này hầu hạ cho tốt
trước đã, bằng không anh cũng đừng mong có thể ngủ!
“Đến đây đi, cởi áo khoác ra.”
Ninh Yên Nhiên nghe xong lời này, hoảng sợ mà co rụt lại phía sau, run run
rẩy rẩy lôi kéo chăn che lại đầu chính mình, “Anh… anh muốn làm gì?”
Giang Đông:?
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng anh cảm thấy nhân vật của chính mình dường như không phải người tốt đẹp gì.
“Đo nhiệt độ cơ thể, cởi áo khoác ra trước.” Giang Đông đến gần hai bước,
xốc chăn lên, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ kinh hoảng thất thố lộ ra.
Xong rồi, trong nháy mắt anh thật sự cho rằng chính mình là cái tên xấu xa không chuyện ác nào không làm.
“Em không cần đo nhiệt độ cơ thể!” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Yên Nhiên phồng
lên, nếu anh dám cưỡng bách cô, cô lập tức liền khóc cho anh xem!
Giang Đông cảm thấy chính mình quả thực là người cha già rầu thúi ruột, nhìn
khuôn mặt cô bị sốt đến đỏ bừng còn không chịu phối hợp, trong lòng chỉ
có tràn đầy nôn nóng, không có một chút kiên nhẫn nào.
Chỉ tiếc, Ninh Yên Nhiên không nhận tình cảm của anh, còn cảnh giác mà nhìn anh.
“Anh, anh có thể cách xa em một chút được không?”
Giang Đông tức giận muốn chết, người này vừa rồi còn ôm lấy cánh tay anh
không buông, như thế nào chỉ chớp mắt liền trở mặt không biết người!
Đây là nhà anh, giường anh, chăn của anh, cô nhóc đáng chết này đã làm tu
hú chiếm tổ, còn muốn anh cách xa giường của chính mình một chút?
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm bị anh túm lên đánh cho một trận!
Giang đội trưởng tính tình nóng nảy, không chỉ không đồng ý thỉnh cầu không
hợp lý của cô, còn cậy mạnh mà cởi áo khoác của cô, rốt cuộc phát huy
phong cách ác ôn của mình!
Chờ anh đem nhiệt kế tới, Ninh Yên Nhiên đã bụm mặt khóc lên, thút tha thút thít nức nở, khóc đến thở hổn hển.
“39 độ.” Giang Đông đen mặt, dự định cho cô uống thuốc hạ sốt ban đầu hoàn toàn bị lật đổ, “Đi, đi bệnh viện!”
Trách không được đầy miệng mê sảng, so với uống say phát điên còn khó đối phó hơn!
Đầu sốt thành như vậy, nếu anh không ở nhà, cô không phải muốn sốt thành kẻ ngốc luôn hay sao?
Giang Đông hận sắt không thành thép mà đem người ôm lên, Ninh Yên Nhiên nắm
quần áo trước ngực anh, ở trong lồng ngực anh đánh một cái.
“Tên xấu xa, anh lấy kim đâm em, anh là Dung ma ma sao?” Cô đem nước mắt bôi đầy lên ngực anh, lên án hành vi phạm tội lúc trước của anh.
Giang Đông vừa vội lại vừa tức, một bên đi nhanh ra ngoài, một bên giải thích với cô. “Đó là nhiệt kế, để đo nhiệt độ cơ thể cho em.”
Hừ, nếu anh là Dung ma ma, như thế nào chỉ cắm cho cô một cây châm? Anh thế nào cũng phải đem cô đâm thành con nhím nhỏ!
Phi phi phi, đó là nhiệt kế!
Giang Đông đầu óc rối loạn, thời điểm lái xe trên đường thiếu chút nữa vượt
đèn đỏ, Ninh Yên Nhiên ngồi ở ghế phụ ngã trái ngã phải, sau lại bắt đầu dựa vào cửa sổ xe phát ngốc.
Mười lăm phút sau, cô rốt cuộc ở nằm ở giường bệnh trong bệnh viện truyền nước.
Chờ đến khi hộ sĩ rời đi, Giang Đông ở mép giường ngồi xuống, liền nhìn
thấy Ninh Yên Nhiên thật cẩn thận mà kéo tay áo anh, nhẹ giọng hỏi, “Cô
ấy cũng dùng kim đâm em.”
Giang Đông liếc cô, dùng bàn tay cảm nhận đo độ nóng trên trán, trong lòng trước sau vẫn không thể buông lỏng.
Ninh yên Nhiên ngoắc ngón tay, ý bảo anh cúi đầu.
Cảm xúc nóng bỏng bất chợt ập đến làm thân hình Giang Đông hơi cứng lại,
Ninh Yên Nhiên dán lên trán anh, hai người chóp mũi kề nhau, hơi thở
nóng rực làm bờ môi anh phát run, trái tim kinh hoàng rất khó để bình
tĩnh lại.
Suy nghĩ của Ninh Yên Nhiên một chút cũng chưa bị gián đoạn, cô lo lắng sốt ruột, “Cô ấy cũng có kim, anh cũng có kim, cô ấy có thể sẽ cướp mất công việc của anh đó?”
Giang Đông chậm rãi ngẩng đầu, thâm trầm nhìn cô, “Tôi kiến nghị em vẫn nên ngủ đi.”
Nếu cô còn không ngủ, anh không biết khi nào sẽ đánh cô một trận.
Ninh Yên Nhiên một chút cũng không sợ, túm cánh tay anh không buông, dựa vào sự tiếp xúc của da thịt tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, “Em không
muốn ngủ, em muốn nghe anh kể chuyện xưa.”
Kể chuyện xưa? Anh?
Giang Đông sống 31 năm, đến nay cũng không có cái kỹ năng này.
Nhưng mà….
Nhìn cô gái nhỏ sinh bệnh cực kỳ dính người lại không dễ dỗ mở to mắt chờ
mong mà chăm chú nhìn mình, Giang đội trưởng trong lòng sinh ra khí thế
hào hùng, ngàn khó vạn hiểm còn không sợ, huống chi chỉ là kể chuyện xưa trước khi ngủ!
“Được, em muốn nghe chuyện xưa nào?”
“Muốn nghe chuyện xưa của anh.”
Giang Đông sửng sốt, vốn dĩ đang muốn mở miệng kể “Ngày xưa trên núi có tòa miếu” cứ như vậy nghẹn lại trong họng.
“Tôi? Tôi thì có chuyện xưa gì?” Anh cười gượng một tiếng, liếm liếm môi,
“Tôi chỉ là một người bình thường, không có chuyện gì lạ.”
Ninh Yên Nhiên ôm lấy bàn tay to của anh, khuôn mặt nhỏ nóng lên dán lại
gần, ở lòng bàn tay anh cọ cọ, “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến anh,
em đều muốn biết.”
Câu này nói đến thật sự quá mỹ diệu, tâm Giang Đông nháy mắt mềm hơn nửa.
Ninh Yên Nhiên bổ sung nói, “Đặc biệt là chuyện anh ở đội hình sự bắt người.”
Giang Đông, “Nhanh ngủ đi, không cho nói nữa!”
Nói nữa có thể khiến anh tức giận thật đó!
***
Chờ đến khi Ninh Yên Nhiên thật vất vả hạ sốt, đã là chuyện sau nửa đêm.
Giang Đông ghé vào mép giường chắp vá một đêm, Ninh Yên Nhiên tỉnh táo lại biểu tình phức tạp.
Xin hỏi có phải là cô bị sốt đến nhược trí rồi sao? Giang đội trưởng không
đem cô ném văng ra quả nhiên vẫn là đại phát từ bi, hạ thủ lưu tình!
Cô nhìn người đàn ông ở mép giường, mím môi, ở trên vai anh nhẹ nhàng chọc một chút.
Giang Đông lập tức tỉnh lại, “Làm sao vậy? Muốn uống nước sao?”
Ninh Yên Nhiên lắc đầu, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, cảm thấy ý niệm nào đó của chính mình vốn ăn sâu bén rễ bỗng nhiên dao động một chút.
“Đi lên ngủ đi.” Giang Đông không đồng ý, phòng bệnh không chỉ có hai người bọn họ, nếu anh đi lên cùng nhau ngủ, về sau còn không biết bị người
bàn tán đến lúc nào, đối với thanh danh của cô không tốt.
Ninh yên Nhiên liếc mắt một cái liền hiểu rõ anh nghĩ gì, lẩm bẩm một câu
“lão cán bộ”, lại hướng mép giường dịch một nửa, “Nhanh đi lên đi, trời
sắp sáng, anh còn phải đi làm đó.”
Giang Đông nhìn giường bệnh nhỏ hẹp, kiên định mà lắc đầu, “Không được, em mau ngủ cho tốt đi.”
Ninh Yên Nhiên không chịu, “Vậy về nhà đi, anh ở chỗ này nghỉ ngơi không tốt.”
Phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc sát trùng, ở phòng cấp cứu ban đêm bác sĩ không rảnh rỗi, luôn có người gặp sự cố vội vàng bị đưa tới, người nhà không
gây chuyện thì tốt, một khi làm ầm lên, tất cả mọi người đều không được
an bình. Ở hành lang có người ho khan, theo sát liền có vụn vặt tiếng
người quở trách, thanh âm ồn ào mười phần, chắc là người nhà đi chăm
bệnh.
Hoàn cảnh này, nếu không phải bởi vì sinh bệnh, cô cả đời đều không muốn tới.
Cho nên, không cần nghĩ cũng biết, Giang Đông một đêm này căn bản không có khả năng nghỉ ngơi tốt.
“Nếu hiện tại về nhà, anh còn có thể nghỉ ngơi một lát.” Tay phải của cô ấn ở quầng thâm dưới mắt anh, có điểm băn khoăn, “Đều do em khiến anh thêm
phiền phức.”
Giang Đông bắt lấy ngón tay cô, đem tay cô
kéo xuống dưới, “Bà con xa không bằng láng giềng gần, đây là em nói, em
bị sốt tôi cũng không thể làm như không thấy.”
Anh dừng
một chút, lại nhìn về phía chân cô, “Chỉ cần về sau em ngoan ngoãn mặc
quần mùa thu, như vậy sẽ không khiến cho bất kỳ ai thêm phiền phức.”
Ninh Yên Nhiên cùng anh nói không thông, trực tiếp kéo anh lên giường, trở
mình, dùng hành động biểu đạt quyết tâm bản thân cùng quần mùa thu phân
chia giới hạn.
Giang Đông bị động tác bất ngờ của cô kéo lên giường, đang chuẩn bị leo xuống, Ninh Yên Nhiên liền một lần nữa
lật người lại nhìn anh, một đôi mắt to cho dù là ban đêm cũng có thể
nhìn thấy ánh sáng lấp lánh.
Cô nhẹ giọng nói, “Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu không em sẽ hôn anh.”