Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 16: Xứng đáng


Đọc truyện Giang Đông Ôm Trăng Sáng – Chương 16: Xứng đáng

Giang Đông thất tình bị bạn tốt kéo ra ngoài uống rượu, hai người đàn ông cao lớn ngồi ở quầy bar, một người vừa ly hôn, một người
vừa thất tình, anh em đồng cảnh ngộ, hết sức thê lương.

Lương Tây Châu một miếng cũng không ăn, một lời cũng không nói, chỉ liên tục rót rượu trắng, một lát sau đã đỏ vành mắt.

“Cậu nói xem, tôi có sai không?”

Giang Đông không nói một lời nào, chỉ rôm rốp xử lý đĩa đậu phộng.

“Tình yêu thật sự tồn tại sao? Nếu tồn tại, thật sự sẽ xảy ra với tôi sao?”

Giang Đông vẫn như cũ không nói lời nào, lại từng miếng từng miếng xử lý đĩa thịt bò khô.

“Người anh em, cậu nói một câu đi, tôi vừa mới ly hôn, tốt xấu gì cậu cũng nên an ủi tôi một chút chứ.” Lương Tây Châu trơ mắt nhìn hai cái đĩa trống
không, chỉ cảm thấy trái tim mình mới vừa tan vỡ thì rác đã rơi đầy đất.

“Người anh em, cậu bị như này cũng là xứng đáng”. Giang Đông uống một ngụm
rượu, “Nên quan tâm vợ cậu không quan tâm, cần dạy dỗ con nhỏ cậu cũng
mặc kệ, bây giờ còn bắt một kẻ chưa từng yêu đương như tôi tới an ủi,
cậu nói cậu như bây giờ có xứng đáng hay không?”

Cũng
may là vợ cũ của cậu ta tính tình tốt, nếu đổi lại là một người phụ nữ
khác, có lẽ sớm đã đá cậu ta, thậm chí cũng không cần chờ đến lúc kết
hôn!

Lương Tây Châu vành mắt càng hồng, nhưng lần này là do tức giận, “Cậu thực sự là đang an ủi tôi sao? Cậu nhất định cứ phải
nhắm ngay miệng vết thương của tôi mà đâm thêm một đao? Quá đáng, tôi
muốn cùng cậu TUYỆT GIAO!”

Giang Đông thở dài thật sâu,
“Nếu cậu cùng tôi tuyệt giao sẽ thật sự trở thành kẻ cô đơn đấy. Cậu xác định muốn cùng tôi cắt đứt sao?”.

Lương Tây Châu đau
lòng, bàn tay cầm ly run rẩy một chút, làm ra vẻ tức giận mạnh mẽ quay
đầu đi, ăn liền một mạch hết ba đĩa đậu phộng!

Dù sao
ngoài mặt Giang đội trưởng cũng phải giả bộ ngăn lại hành vi “tự ngược”
của anh em tốt, thế nên Giang Đông cũng đành miễn cưỡng lấy ra bộ dáng
của một người bạn tốt nên có, “Thực ra cũng không có gì, cùng lắm thì
cũng chỉ là ly hôn thôi phải không? Có ai mà chưa từng ly hôn qua, có gì to tát chứ!”

Lương Tây Châu căm giận trừng mắt nhìn anh, “Chính cậu chưa từng ly hôn đó!”

Giang Đông: “…” À, cũng đúng!

Nghĩ như vậy, thế nhưng trong nháy mắt anh chợt thấy cao hứng lên, mạnh mẽ
vỗ bả vai đối phương, hào hứng nói: “Hiện tại thủ tục đặc biệt thuận

tiện, ly hôn rồi còn có thể phục hôn, cậu chỉ cần theo đuổi lại lần nữa, còn lại đều không thành vấn đề!”

Lương Tây Châu khiêm tốn học hỏi, “Vậy làm thế nào mới có thể theo đuổi lại cô ấy?”

Về điểm này, Giang đội trưởng “biết tuốt” tỏ vẻ chính mình cũng không rõ lắm phải làm thế nào.

“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Lương Tây Châu gãi gãi tóc, “Tôi suốt ngày
chỉ lo công việc, bỏ bê vợ con, bị vậy cũng đáng. Nói chuyện của cậu đi, sao lại như bây giờ? Còn chưa tìm được người?”

Giang Đông nhắm mắt, ngửa đầu uống một ngụm rượu, “Ừ”.

Lương Tây Châu buồn bực, “Cậu như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, sao đột nhiên lại tự sa ngã như vậy?”

Tay Giang Đông run lên, suýt chút nữa làm đổ cả chén rượu ra ngoài.

“… Bởi vì tôi ngoại tình”.

Lương Tây Châu nghe không rõ ràng lắm, “Khoảng cách từ cậu cho đến ngoại tình chẳng phải còn có hai người bạn gái hay sao?”

“Tôi nói là tâm lý tôi ngoại tình, cậu có hiểu không?” Giang Đống gõ mạnh
vào đầu tên đầu gỗ ngồi đối diện, “Tôi cảm thấy tôi đang phản bội nguyên tắc của chính mình!”

Lương Tây Châu trong nháy mắt trở
lên hưng phấn, “Cái gì? Cậu coi trọng cô gái nào sao? Cậu rốt cuộc từ
cây cổ thụ nở hoa trở thành chày sắt ra hoa sao?”

“….Cậu kích động thì kích động, có thể đừng vỗ bàn mạnh như vậy được không?”
Giang Đông nhìn bốn phương tám hướng xung quanh, sau đó hung hăng đạp
cho cậu ta (Lương Tây Châu) một phát.

“Không phải, cậu
nói trước cho tôi biết cậu để ý con gái nhà ai? Tôi có quen cô ấy không? Có ảnh chụp không? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không
quen, không ảnh chụp, không biết!” Đội trưởng Giang hung tợn đưa ra “ba
không” phủ nhận, đồng thời hoài nghi sâu sắc con mắt chọn bạn của bản
thân, hơn nữa quyết định từ bỏ ý định thanh toán bữa rượu này!

Hai người bọn họ lúc trước là bạn học cấp ba, vì vậy cậu ta biết rõ mối
tình đầu yêu thầm không bệnh mà chết, cũng chứng kiến quá trình anh từ
thanh niên lòng đầy hy vọng đến dần dần thất vọng. Ngược lại, cũng chính anh nhìn cậu ta cùng vợ, à không, là vợ trước, đi trên con đường tình
cảm gập ghềnh. Hai kẻ thất bại trong tình yêu, ai cũng không thể cười
nhạo ai.

Đương nhiên, đối mặt với ánh mắt nhiều chuyện
của bạn tốt, Giang đội trưởng trong lòng tức giận, cố tình cười nhạo,
“Đừng quên, cậu là tên đàn ông đã từng ly hôn, không đáng một đồng. Nếu
cậu còn không nỗ lực, không chừng vợ cũ của cậu sẽ chạy theo người khác

đấy!”

Ba phút sau, Giang đội trưởng “cà khịa” sai đường, yên lặng mà tính tiền, cũng vì chỉ số thông minh của bản thân mà lo
lắng không thôi.

Anh tửu lượng không tồi, càng uống càng tỉnh táo, không thể làm cho bản thân tê liệt một chút nào, ngược lại
còn làm cho chính mình vô thức đi tới dưới nhà Ninh Yên Nhiên, nhìn ánh
đèn cửa sổ phòng cô phát ngốc.

Anh đứng dưới lầu cả đêm, cũng chịu gió lạnh thổi cả đêm.

Chờ đến lúc anh nhớ bản thân đứng ở nơi này đã lâu cũng đã quá 8 giờ sáng ngày hôm sau.

Lúc này, Ninh Yên Nhiên nghiêng đầu kẹp di động, đang ngồi trước gương kẻ lông mày.

Không biết bạn tốt ở đầu dây bên kia nói cái gì, tay cô trực tiếp kẻ một đường lông mày kéo xuống tận tai.

Ninh Yên Nhiên “A” một tiếng, cảm thấy bản thân quả thực là kẻ “tay tàn” của giới dương cầm.

“Cậu nói cái gì? Mình giúp cậu đi xem mắt? Mình? Giúp cậu? Xem mắt?” Cô
nhướng mày, dựa vào khung cửa cười một tiếng, không thèm để ý, “Nếu hợp ý anh chàng kia thì nên dẫn về nhà cậu hay nhà mình?”


đầu dây bên kia, bạn thân bị những lời nói này của cô khiến cho sửng
sốt, yên lặng suốt ba giây, lúc này mới gân cổ kêu lên, “Ninh Yên Nhiên, cậu ngứa đòn có phải hay không? Hả? Mình là muốn cậu giúp mình đi từ
chối tên kia!”

Ngay sau đó, Lâm Kiều An bắt đầu kể khổ,
“Mình nói cậu nghe, mẹ mình bây giờ rất cố chấp, tháng trước sau khi đi
dự đầy tháng cháu của bạn học, bà liền bắt đầu cân nhắc bắt mình đi xem
mắt. Mẹ mình vốn mắc bệnh tim, mình vừa nói không đi bà liền ồn ào nói
rằng bản thân phát bệnh. Nhưng ngày mai mình thật sự không rảnh, như
vậy, cậu liền giả mạo mình đi một vòng, biểu đạt rằng mình phản đối xem
mắt thì ok rồi.”

Ninh Yên Nhiên đang lúc nhàn rỗi lại
nhàm chán, cứ như vậy đồng ý nhận trọng trách này. Một phút đồng hồ sau, cô nhận được tư liệu tỉ mỉ, kỹ càng về đối tượng xem mắt từ bạn thân
gửi tới.

“Ảnh chụp, lý lịch sơ lược, giấy chứng nhận,
hả, còn có cả video ngắn?” Ninh Yên Nhiên cười ngã lên trên giường, “Đây là đi phỏng vấn xin việc hay là tìm bạn gái vậy?”

Lâm
Kiều An cũng cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, “Cậu nhìn kỹ xem, vị
Lương tiên sinh này là người đã từng ly hôn. Không phải mình kỳ thị
những người kết hôn lần thứ hai, chủ yếu là vừa ly hôn đã chạy đi xem

mắt, không phải là lừa hôn đấy chứ? Chính là loại người lấy được tiền
liền chạy?

Kẻ si mê với phim truyền hình 8 giờ tối, Lâm
tiểu thư, đã tự động tưởng tượng ra một màn kịch lừa tài lừa sắc, bất
chợt rùng mình, “Không được, cậu đừng nên đi, mình đi tìm một tên con
trai trợ giúp thì tốt hơn!”

“Hay là để mình mang thêm
hai vệ sĩ?” Ninh Yên Nhiên nói đùa, “Thôi bỏ đi, chỉ là vài câu nói, anh ta có thể ăn thịt mình hay sao?”

Lâm Kiều An có ý muốn làm cô nâng cao cảnh giác, “Nhỡ đâu anh ta đem vợ trước bán cho nơi thâm sơn cùng cốc thì sao?”

Ninh Yên Nhiên: “….” Cô cảm thấy bạn tốt nói đặc biệt có lý nhưng không hiểu sao lại rất muốn cười!

Vì thế cô rất không nể mặt bật cười, “Yên tâm, đặc công số 1 Ninh Yên Nhiên xin bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Lâm Kiều An vẫn không yên tâm, “Vậy cậu mười phút lại nhắn cho mình một
lần, không tiện thì gửi cái icon cũng được, mình muốn bảo đảm cậu an
toàn!”

Ninh Yên Nhiên thoa thêm một chút son môi, nhìn
trái lại quay phải một lượt, đảm bảo bản thân đã đủ đoan trang, cuối
cùng lại xức thêm một chút nước hoa, “Ok, cậu yên tâm đi!”

Hai mươi phút sau, Ninh Yên Nhiên cầm theo một đóa hoa bách hợp, nhẹ nhàng bước vào nhà hàng đã hẹn trước.

Lương Tây Châu say rượu còn chưa tỉnh táo hẳn đã bị mẹ ruột đóng gói ném tới
nhà hàng này, còn gửi kèm một bản thông tin, chi tiết đến mức chỉ còn
thiếu đúng một bức ảnh chụp.

Trước khi đi, mẹ anh (mẹ Lương Tây Châu) còn nói với anh rằng gặp nhất định sẽ có bất ngờ.

Lương Tây Châu còn chưa kịp phản ứng lại, trên đầu đã bị cắm thêm một đóa hoa. Đây không phải là bất ngờ hay sao!!!!

Ninh Yên Nhiên dùng ánh mắt không nể nang ai học được từ Giang đội trưởng
đánh giá Lương Tây Châu một vòng từ trên xuống dưới. Loại ánh mắt này
thực sự có sức sát thương lớn, tựa như máy quét hình sự, thông thường sẽ khiến cho người đối diện không thể chịu đựng quá ba giây, ngoan ngoãn
lộ nguyên hình.

“Anh họ Lương? Tới xem mắt phải không?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề.

Lương Tây Châu vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, “Hả? Phải không?”

Ninh Yên Nhiên nhìn hoa bách hợp đặt trước mặt anh ta, để tránh xảy ra tình
huống dở khóc dở cười như lần trước, cô chỉ có thể cẩn thận lấy di động, mở ra sơ yếu lý lịch, gằn giọng đọc từng chữ, “Lương Tây Châu, nam, 31
tuổi, cao 1m81, nặng 72 kg. Tình trạng hôn nhân: ly dị. Là anh phải
không?”

Giọng nói của cô có vẻ không xác định, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy người này cùng người trong lý lịch tương đối giống nhau.

Từ sau sự kiện lần trước, Ninh tiểu thư vẫn cảm thấy nghi ngờ hai mắt cùng chỉ số thông minh của bản thân!

Hai chữ “ly dị” như một nhát dao đau đớn đâm sâu vào tâm hồn yếu đuối của
Lương Tiên sinh. Anh bực bội kéo cà vạt, mặt đỏ bừng, động tác thô bạo,
vừa nhìn liền cảm thấy anh giống như đang xấu hổ và giận dữ tới cực

điểm, chuẩn bị thắt cổ tại chỗ cho cô xem!

Ninh Yên
Nhiên vội vàng ngăn lại hành động của anh ta, “Vị Lương tiên sinh không
biết có phải hàng auth* hay không này, anh không cần kích động. Tôi nói
anh nghe, cuộc sống vốn dĩ là một vở kịch, bởi vì có duyên nên mới gặp
nhau, cùng nhau đi đến già cũng chẳng dễ dàng, vì thế chúng ta nên….”

[*auth (tiếng Anh): hàng thật]

“Không rõ thân phận” Lương tiên sinh bi phẫn* cắt ngang cô đang không ngừng giảng giải.

[*bi phẫn: bi thương và phẫn nộ]

“Tôi không tức giận!”.

Tôi là đang đau lòng! Đau lòng! Đặc biệt đau lòng!

Kết quả cô nàng đối tượng xem mắt từ trên trời rơi xuống này còn lấy việc ly dị tới công kích anh!

“Ồ, anh không tức giận thì tốt rồi”. Ninh Yên Nhiên trong nháy mắt nhẹ
nhàng thở ra, cảm thấy bản thân thật may mắn không bị cái tên đàn ông
này ăn vạ một lần!

“Cô cũng tới xem mắt phải không?”
Lương Tây Châu giành quyền nói chuyện trước, miễn cho cô nàng đối diện
lại nói nhiều thêm một câu!

“Nếu như anh đúng là Lương tiên sinh như đã nói, vậy tôi đúng là tới để xem mắt.”

Lương Tây Châu cúi đầu, dùng tốc độ gió bão để đọc lý lịch sơ lược của đối
tượng xem mắt lần này, “Tôi nói này, Lâm tiểu thư điều kiện cực kỳ tốt,
không cần phải cùng tôi xem mắt.”

Ninh Yên Nhiên mắt
sáng lên, hận không thể tặng anh chàng đối diện một tràng vỗ tay. Người
này thực sự tự mình hiểu lấy bản thân, không cần cô phải mở miệng nhắc
nhở!

“Thật là trùng hợp, tôi cũng cảm thấy như vậy!”

Lương Tây Châu: Tuy rằng anh cũng không muốn đi xem mắt, hơn nữa lời nói ra
cũng đúng là có ý này, nhưng vì sao nghe vị Lâm tiểu thư này nói khiến
anh cảm thấy có gì đó sai sai!

Ninh Yên Nhiên mặc kệ anh ta nghĩ như thế nào, từ trong túi xách lấy ra một bản thỏa thuận, đưa
tới trước mặt Lương Tây Châu, “Nếu anh cũng cảm thấy như vậy, thì ký vào chỗ này đi!”

Lương Tây Châu cúi đầu nhìn liền thấy nội
dung thỏa thuận, “Ý của cô là thống nhất báo cáo với phụ huynh, nói tôi
đối với điều kiện của cô….”

Lương Tây Châu còn chưa nói
xong, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc cách đó không xa vang lên, “Có vẻ như tôi tới không đúng lúc.”

Lương Tây Châu nháy mắt ngẩng đầu lên, không biết vì sao, anh cảm thấy giọng nói quen thuộc này hôm nay có vẻ cực kỳ tức giận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.