Đọc truyện Giang Bắc Nữ Phỉ – Chương 22: Sinh tử nhất niệm
“Không thể thì không thể,” Thần Niên bĩu môi như một đứa trẻ bướng bỉnh, “ta
cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, ngươi có bảo ta đi thật ta
cũng không thèm đâu, ai mà thích đi quan tâm đến kiểu thiên kim đại tiểu thư đó chứ.”
Phong Quân Dương mỉm cười không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Thần Niên bất giác có hơi chột dạ, lại sợ mình diễn kịch quá mức ngược lại
sẽ khiến hắn nhìn ra sơ hở, vì thế cũng không dám tiếp tục quấy rầy hắn
thêm nữa, chỉ lạnh mặt không nói thêm câu nào.
Phong Quân Dương cười cười, gọi Thuận Bình vào, dặn dò: “Đưa Tạ cô nương về phòng đi.”
Thần Niên đi theo Thuận Bình quay về tiểu viện, cứ tiếp tục ở trong đó.
Phong Quân Dương cũng không hề đến tìm nàng, một ngày ba bữa cơm tiếp
đãi rất chu đáo. Được ăn uống ngon lành như vậy suốt mấy ngày, lúc khuôn mặt của nàng càng lúc càng tròn, thì trong tiểu viện cuối cùng cũng có
người đến.
Diệp Tiểu Thất nhân lúc đêm khuya, thuận lợi trèo được vào tiểu viện, lỉnh
vào trong phòng Thần Niên, nhẹ nhàng cẩn thận sờ vào đầu giường, đang
muốn vén tấm màn trướng lên, thì đột nhiên trên xà nhà phía sau lưng hắn có một người lẳng lặng không một tiếng động lật người nhảy xuống, nhanh nhẹn khéo léo như một con mèo bổ nhào lên người hắn.
Diệp Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng lại, thì yết hầu đã bị người đó khống
chế, sau đó không đợi hắn làm ra những hành động tự vệ trong lúc khẩn
cấp, người đó đã lại buông hắn ra.
Thần Niên không khỏi khẽ nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”.
Diệp Tiểu Thất trong lúc kinh ngạc hồn vía cũng đã kịp quay về, quay người
lại nói: “Tôi tới tìm cô, Mục gia bảo tôi tới tìm cô.”
“Nghĩa phụ? Cậu gặp ông ấy rồi à? Ông ấy đang ở đâu?” Thần Niên cuống quýt hỏi.
Diệp Tiểu Thất đang muốn trả lời, thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng
bước chân gấp gáp dồn dập, ngay sau đó, tất cả cửa ra vào và cửa sổ nhất loạt bị người ở bên ngoài dùng vật cứng cạy phá ra. Trong tiểu viện
không biết từ lúc nào đã có vô số những ngọn đuốc được thắp sáng choang, khiến trong và ngoài phòng sáng như ban ngày, mười mấy thị vệ mặc quần
áo đen tay cầm nỏ cứng, ngồi có đứng có, phong tỏa kín mít cửa chính và
cửa sổ.
Diệp Tiểu Thất nhất thời bị dọa cho choáng váng, ngẩn người ra đứng hồi lâu, rồi mới lắp bắp nói: “Lúc tôi trèo vào thấy rất dễ dàng, cũng không
phát hiện ra bên trong có nhiều người như vậy…..”
Thần Niên liếc nhìn hắn một cái, bực mình nói: “Nếu thật sự ra vào mà dễ
dàng như vậy, thì tôi đâu đến mức phải ở trong đây suốt như thế?”.
Diệp Tiểu Thất im lặng đứng ở phía trước, chắn được hơn nửa người Thần Niên, nghiêng mặt thì thầm hỏi nàng: “Vậy giờ nên làm gì đây?”.
Thần Niên cười hì hì, nói: “Còn có thể làm gì được nữa? Chúng ta chẳng làm
gì cả, chẳng qua là có thêm một người nữa để lừa bịp cùng thôi.”
Lời nói vừa dứt, đám thị vệ áo đen ở trước cửa lặng lẽ chia sang hai bên
sườn, Phong Quân Dương chậm rãi từ đằng sau đi lên, vẻ mặt bình tĩnh
quan sát Diệp Tiểu Thất và Thần Niên rất lâu, rồi khẽ cười, nói: “Còn
tưởng là vị khách nào tới, không ngờ lại là người quen cũ.”
Thần Niên nghiêng người từ phía sau lưng Diệp Tiểu Thất thò đầu ra, cũng nở
nụ cười tươi tắn nói: “Thế tử gia, sợ là người lại phải nuôi thêm một kẻ rảnh rỗi rồi.”
Nhưng Phong Quân Dương lại lắc lắc đầu, cười hỏi lại: “Cô đã thấy kẻ nào đi
câu mà móc một lúc hai mồi câu bao giờ chưa? Chỗ của ta không phải là
Thiện từ đường, bất kể ai đến cũng phải nuôi.”
Diệp Tiểu Thất không ngốc, hắn nghe ra được ý trong câu nói của Phong Quân
Dương là muốn giết mình, nhất thời vừa sợ lại vừa tức, đang định nói mấy lời cương cường, thì Thần Niên ở đằng sau lại lén lút giật giật áo hắn. Nàng vươn tay đẩy Diệp Tiểu Thất đang đứng đằng trước ra, đứng đối mặt
với Phong Quân Dương nói: “Cậu ấy còn thì ta còn, cậu ấy chết ta cũng
chết.”
Sắc mặt Phong Quân Dương lộ ra một thoáng kinh ngạc, nhìn nhìn Thần Niên,
lại đánh giá Diệp Tiểu Thất, cố ý hỏi Thần Niên: “Sao nào? Tạ cô nương
định cùng với vị tiểu ca này đồng sinh đồng tử sao?”.
Thần Niên nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi gật đầu, “Đúng vậy.”
“Được lắm.” Phong Quân Dương khẽ cười tán thưởng, Vì một tên Diệp Tiểu Thất,
không những công sức của tất cả mọi người thành dã tràng, mà tin tức sợ
là cũng đã rò rỉ ra ngoài rồi, sau này không thể dùng cách này để bắt
Mục Triển Việt được nữa. Trên mặt hắn tuy không để lộ ra điều gì, nhưng
trong lại vô cùng tức giận. Nếu như lúc này Thần Niên nói vài lời dễ
nghe cầu xin thì cũng cho qua, nhưng nàng ta lại cứ nhất mực lấy chuyện
sống chết ra để uy hiếp hắn, hiện giờ cơn giận trong lòng Phong Quân
Dương lại càng được thể tăng thêm. Chỉ là từ nhỏ hắn đã chịu sự giáo
dưỡng không được phép để lộ cảm xúc dù buồn vui hay tức giận ra bên
ngoài, vì vậy tuy rằng trong bụng sát ý đang nổi lên, nhưng nụ cười trên mặt không hề nhạt bớt, chỉ có đôi mắt ấm áp dịu dàng đang dần lạnh đi.
Thần Niên tuy không đoán được những suy nghĩ trong lòng Phong Quân Dương,
nhưng lại cảnh giác trước đôi mắt đang dần biến đổi của hắn, trong lòng
nàng thầm sợ hãi, vô thức kéo Diệp Tiểu Thất ra sau lưng mình.
Diệp Tiểu Thất theo bản năng giãy ra khỏi tay nàng: “Thần Niên…..”
Chỉ mới nói đến đây, Thần Niên đã lớn tiếng quát: “Im miệng!”.
Thấy nàng như vậy, Phong Quân Dương liền nở nụ cười lạnh nhạt, hắn nói: “Tạ
cô nương, ta nghĩ có một chuyện có lẽ đến giờ cô vẫn chưa hiểu, cô còn
sống đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu cô chết, chỉ cần ta bưng bít
thông tin lại, cũng vẫn có thể dụ được nghĩa phụ cô tới đây như thường.
Vậy nên, việc sống hay chết của cô đối với ta mà nói không hề quan
trọng.”
Thái độ của Phong Quân Dương khi nói những lời này không có gì khác so với
mấy ngày trước, nhưng Thần Niên lại nhìn ra được hắn không hề dọa suông, trong lòng nàng cũng không kìm được hoảng loạn, nhưng bản tính kiêu
ngạo lại không cho phép bản thân trong giờ phút này tỏ ra yếu thế, mà
ngược lại sống lưng càng đứng thẳng hơn, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám
lấy mạng ta, nghĩa phụ ta nhất định sẽ giết sạch phủ Vân Tây Vương của
ngươi để báo thù cho ta.”
“Ồ? Giết sạch cả phủ Vân Tây Vương của ta sao?” Phong Quân Dương cười giễu
cợt, sắc mặt đã lạnh lẽo đến cực điểm, hắn khẽ nghiêng mặt nhướn mày
nhìn Thần Niên, sát ý trong mắt lóe lên, nói một cách mỉa mai: “Cô có
biết trên dưới Vân Tây Vương phủ có bao nhiêu người không, mà dám nói sẽ giết sạch Vân Tây Vương phủ của ta? Chỉ dựa vào một tên thích khách
trong hang ổ của bọn sơn phỉ thôi ư? Sợ là ông ta không có được cái bản
lĩnh đó đâu!”.
Vào thời khắc này, lời cũng đã nói đến đây, Thần Niên có muốn cũng không
thể lùi bước được nữa, nên chỉ cắn răng nói cứng: “Vậy ngươi cứ thử xem, nếu như có ngày đó, nghĩa phụ ta nhất định sẽ giết sạch từ cửa lớn của
Phong phủ giết đi, lấy mạng của ngươi báo thù cho ta!”.
Phong Quân Dương cười, nhướng mày đáp: “Được, vậy thì thử xem.”
Hắn nói xong liền chậm rãi lùi về phía sau vài bước, ngay lập tức có một
vài thị vệ cầm cung nỏ tiến lên chắn kín cửa ra vào chỉ đợi hắn hạ lệnh, thì sẽ lập tức dùng tên bắn chết cả Thần Niên và Diệp Tiểu Thất.
Từ lúc Thần Niên bắt đầu hiểu chuyện đến giờ chưa từng rơi vào tình cảnh
nguy hiểm thế này, dù nàng có thông minh lanh lợi đến thế nào đi nữa,
giờ phút này tâm trí cũng đã hoảng loạn lắm rồi. Căn phòng rộng lớn như
vậy, giấu cũng không thể giấu ẩn cũng chẳng thể ẩn, chỉ cần đám người
bên ngoài cùng lúc giương cung nỏ bắn tên, nàng và Diệp Tiểu Thất tuyệt
nhiên không có cơ hội sống sót. Càng đừng nói đến nhưng thị vệ người nào người nấy võ nghệ cao cường kia, cho dù có may mắn tránh được làn tên,
cũng sẽ mất mạng dưới đao của bọn họ.
Nàng chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh toát, khó khăn nuốt nước bọt, ép mình
phải nhìn thẳng vào mắt Phong Quân Dương, không mảy may thoái nhượng.
Đây là trận chiến giữa nàng và Phong Quân Dương, cái thắng được sẽ là
khí tiết của nàng, nhưng thứ đem ra trao đổi lại là tính mạng của bản
thân. Việc đến nước này, đã không còn đường lui nữa rồi.
Diệp Tiểu Thất vẫn bị Thần Niên che ở đằng sau, nghe nàng đối đầu kịch liệt
với Phong Quân Dương, nhưng không ngờ cả hai người lại nói đến nước này. Từ nhỏ hắn đã luôn chạy theo sau lưng Thần Niên, sau này lớn hơn một
chút Thần Niên nói gì hắn nghe nấy, vừa nãy nàng quát hắn im, hắn liền
ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng việc đang diễn ra trước mắt lại liên
quan đến sự sống chết, hắn có muốn nhẫn cũng không nhẫn được, vội vàng
kéo Thần Niên lùi xuống, nói: “Thần Niên, cô nghe tôi nói đã.”
Nhưng Thần Niên ngoan cố lại cứ vươn lên, nghe thấy hắn nói cũng không thèm
quay đầu lại, chỉ nghiến chặt răng nhìn chằm chằm vào mắt Phong Quân
Dương. Dù chỉ là một thoáng biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt nàng thôi
cũng đều rơi vào tầm mắt của Phong Quân Dương, hắn thấy vậy liên nhếch
nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng
thốt ra một chữ.
“Giết.”