Đọc truyện Gian Tình Phát Sinh Từ Quyển Nhật Ký – Chương 7: Cha và con
Chủ nhật ngày x tháng x. Thời tiết: trời xanh mây tạnh.
Hôm nay là chủ nhật, sớm tinh mơ mình đã rời giường nha, ăn xong điểm tâm, mình tưới nước cho mấy cây hoa nhỏ trong vườn, tưới đầy một bình luôn, mấy cây hoa ấy đảm bảo là uống no nước rồi.
Tưới cây xong, mình vào thư phòng của baba chơi trò chơi, trong bang các tỷ tỷ đang liao tian [nói chuyện phiếm], cứ nói liên tục cái gì công, thụ, cái gì hoa cúc rồi dưa leo. Hai từ phía sau mình xem hiểu, nhưng mà hai từ phía trước nghĩa là gì vậy? Mình hỏi mà các tỷ ấy bảo cái này là thế giới mình không biết đến, không chịu nói cho mình.
Mình đi hỏi sư phụ, sư phụ chỉ bảo không nên đến gần đám tỷ tỷ kia, vì sao a? Chắc chắn là có trò vui mà không chịu nói cho mình biết, mình sẽ méc baba.
Dì Thẩm nói với mình, sáng mình tưới nước cho cây nhiều quá, làm cho mấy cây hoa cúc mà baba thích nhất úng mất tiêu, baba nhất định sẽ mắng mình cho xem, mình phải tìm chỗ nào trốn đi.
Công và thụ là cái gì vậy ạ?
Lời phê của giáo viên:
Đó là một thế giới không nên biết, không nên tìm tòi nghiên cứu thì tốt hơn. Gần đây con thường xuyên không thuộc bài phải không? Nếu còn không chăm chú học nữa thầy sẽ gọi điện thoại cho baba con.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ===
Lần cúp điện lần này kéo dài đến buổi tối 9 giờ ngày hôm sau. Hôm đó, sau khi hết giờ làm việc, Phương Hãn cùng đồng nghiệp đi uống rượu, về đến nhà thì đã 8 giờ, bật đèn, mong mỏi, thế nhưng chẳng có tia sáng nào xuất hiện. Cái công ty điện lực chết tiệt, cục cung cấp điện đáng ghét, cậu sẽ ghi nhớ kỹ, giờ chỉ có thể đốt đèn cầy sửa bài tập thôi.
Sửa xong một quyển, Phương Hãn đẩy đẩy kính, thầm nghĩ, không ngờ cậu ở cái thế kỷ 21 này rồi mà còn có thể trải nghiệm cuộc sống khó khăn gian khổ của giáo viên nông thôn thập niên 16, 17, ngày mai nhất định nói với mấy bạn nhỏ rằng “Thầy Phương dùng ánh đèn cầy yếu ớt để sửa bài tập, các học sinh cũng nên cân nhắc viết chữ ngay ngắn một chút a ~” Chữ của mấy bé lớp ba tiểu học thật đúng là không dám khen.
Vừa mở một quyển, mới nhìn phần đầu, Phương Hãn lập tức lật về mặt bìa, ba chữ lớn “Giang Tiểu Vũ” ngay ngắn hiện ra trước mắt. Cậu cầm bút trầm tư, Giang Tiểu Vũ này, nếu như cậu không đoán sai, thì chính là đồ đệ ngốc nghếch “Tiêu tiêu vũ hiết” cậu thu nhận trong game. Mấy đứa con nít bây giờ thật không đơn giản, mới 10 tuổi đã chơi game online rồi, nhớ lại lúc trước cậu tới sơ trung [tương đương cấp 2] mới chơi Tiểu Bá Vương. Mắt nhìn cuốn Thiên Long Bát Bộ bị mình ném lên giá sách, Phương Hãn nghĩ, học sinh lớp ba tiểu học mình dạy lại đọc tiểu thuyết chơi game online, không biết đứa nhỏ này có phải đến thời kì dễ bị dụ dỗ rồi không, này phải bảo baba Giang Tiểu Vũ dạy dỗ lại thôi.
Đang nghĩ ngợi, bóng đèn ‘tách’ một tiếng thì sáng lên, Phương Hãn trừng mắt nhìn, một lúc sau mới bình thường trở lại, sửa xong đống bài tập còn lại, cậu rửa mặt rồi bò vào game.
[Bang hội] [thu vũ]: Oa oa, Hồ ly cậu lên rồi ~
[Bang hội] [tạp mị]: Hồ ly quân ~~
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Oa, Hồ ly lên rồi ~
[Bang hội] [lão tử chình là cuồng]: Sao hôm nay cậu onl trễ thế?
[Bang hội] [mễ lạp lạp]: Đi ra ngoài hẹn hò sao =.=~
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: QAQ Hồ ly lão đại…
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: A, xin chào.
Phương Hãn vừa login đã bị một đám bang chúng Mỹ nhân cốc nhiệt tình hoan nghênh. Cậu xoa xoa cánh tay, thật là nhiệt tình đến quỷ dị mà.
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Nhà tớ bị cắt điện, vừa có, mọi người làm gì mà hưng phấn thế? Nữ vương cô cũng vào rồi a…
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hồ ly cậu mở bảng hình thức tán gẫu ra nhìn đi !!
Phương Hãn nghe theo, phát hiện hình thức tán gẫu có thêm kênh đồng minh, tò mò mở bảng thông tin bang hội, bất ngờ phát hiện đồng minh Mỹ nhân cốc lại là Sát biến thiên hạ!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Gì, Sát biến thiên hạ thành đồng minh của bang chúng ta khi nào vậy?
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Sáng nay a, sau khi Nữ vương vào, lão đại Sát biến thiên hạ hỏi tớ có muốn hai bang cùng liên minh không, vì thế liền thành.
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Bang anh tôi sát khí quá nặng không ai dám thêm đồng minh, dù sao bang các cậu cũng là sinh hoạt bang [tức là bang hội chủ yếu tập trung vào các kỹ năng sinh hoạt], có thêm cũng không sợ, hơn nữa nếu có việc gì tôi đây sẽ giải quyết cho ~
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Thì ra là thế, Cây hoa cúc không phải mấy cậu với bọn họ có thù oán sao?
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Đã sớm cười hóa thù hận rồi ~
[Bang hội] [thu vũ]: Kia cũng đã nói xin lỗi rồi, chúng tớ đây rất là độ lượng ~
[Bang hội] [tạp mị]: Quan trọng là bang bọn họ có rất nhiều anh đẹp trai, a ha ha, tớ yêu nhất là khai thác JQ ~~~
[Bang hội] [mễ lạp lạp]: Hồ ly qua bên đồng minh hỏi rõ là được rồi 0.0~
Không nâng mí mắt Phương Hãn trực tiếp chuyển qua kênh môn phái, muốn cậu mở miệng ra chào hỏi trước, chuyện mất mặt như thế sao mà làm được. Lúc này vang lên một âm thanh ‘đinh’ rất nhỏ, “Tiêu tiêu vũ hiết đã đăng nhập”. Phương Hãn chấn động tinh thần, tiểu đồ đệ này từ hôm qua không hiểu sao sau khi chết cũng không lên lại nữa, không có đồ đệ để ức hiếp thực sự là rất cô đơn [… anh nhận đồ để chỉ để vậy?]. Trực tiếp ném một lời mời tổ đội qua tiểu đồ đệ. Còn chưa có nghĩ ra lời nào, lá cờ ở màn hình game phía dưới góc phải chợt nhấp nháy, Phương Hãn mở lên nhìn, là Giang Thiên Mộ Vũ.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Cô onl rồi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Ừ, vừa onl, có việc?
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vừa rồi ở kênh đồng minh gọi cô, không thấy cô trả lời nên tôi trực tiếp tổ đội.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: A… Tôi đang định leech đồ đệ, ha hả, không thấy…
Thật ra là mình chuyển qua kênh môn phái, căn bản là không nhìn thấy kênh đồng minh nói gì, Phương Hãn liền tìm một cái cớ.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tính leech ở đâu?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Có lẽ là đi Cổ Mộ, nó mới hơn 40, tôi không dám mang lên Địa Cung
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Đưa đội trưởng cho tôi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ?
Tuy rằng gõ dấu chấm hỏi, Phương Hãn vẫn đem đội trưởng cho Giang Thiên. Giang Thiên Mộ Vũ ngồi trên Thiên Mã, ném qua yêu cầu theo đội, Phương Hãn theo bản năng nhấn đồng ý. Tiếp theo thì thấy Thiên Mã vẫy cái cánh dài kéo theo quang mang bảy sắc cầu vòng bay lên, vì vậy cậu một lần nữa nguyền rủa, chua xót nhìn chằm chằm cái ánh sáng RMB lấp lánh trước mặt đến mức quên hỏi Giang Thiên rốt cuộc là muốn đưa bọn họ đi đâu…
Tới Cổ Mộ tầng 3, Phương Hãn có thể xác định, xem ra anh ta muốn leech Tiêu tiêu vũ hiết.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Thật ra thì tôi cũng có thể tự leech nó…
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không sao, dù sao thì tôi cũng không có việc gì làm, hơn nữa Lam nhan cũng nhờ tôi leech lão bà của cậu ta.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: A, được rồi, vậy phiền bang chủ anh lure quái.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Đây vốn là chuyện đàn ông phải làm mà.
Vứt lại một câu nói mát, Giang Thiên điều khiển Thiên Mã tiếp tục vẫy bung ra một mảng sắc cầu vồng hướng đống quái chạy đến. Phương Hãn 囧囧, tuy rằng cậu không ngại bị xem là nữ, nhưng bị người ta coi như là nữ mà đối đãi thì có chút vi diệu… Còn chưa kịp 囧 xong, Giang Thiên đã lôi sau mông một đám quái về, Phương Hãn tăng buff đầy đủ chuẩn bị đánh, lại bị anh ta quăng cho một câu suýt rớt hàm.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Cô nghỉ ngơi đi, tôi đánh được rồi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: … vậy đi…
Phương Hãn yên lặng ngồi một bên, thầm nghĩ, bị người ta coi như là nữ mà đối đãi thật là rất vi diệu a rất vi diệu… Lúc này, Tiêu tiêu vũ hiết vốn nãy giờ không lên tiếng nào đột nhiên di chuyển, tiến hai bước đến bên cạnh đám quái thì dừng lại, tiếp theo bốc lên một câu.
[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Baba, con đánh được không?
Giang Thiên Dự tay nắm chuột trượt đi, quay đầu hướng về phía thư phòng quát: “Giang Tiểu Vũ, sau này có việc gì trực tiếp hỏi baba, đừng có hỏi trong game !!”
Một lát sau, theo tiếng bước chân ‘bạch bạch bạch’, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ló ra sau cánh cửa, cau mày bỉu môi: “Nhưng con sợ baba không nghe được mà.”
Mắt còn đang nhìn hồ ly không có bất kỳ phản ứng gì, Giang Thiên Dự lại lure một vòng quái về, mới mở miệng: “Con gọi baba, sẽ hù dọa sư phụ con đó.”
“Nhưng mà sư phụ rất lợi hại a, sao có thể bị dọa chứ?”. Tiếp tục chu mỏ.
“Quên đi, con về xem nhân vật của con đi.”. Giang Thiên Dự quyết định không cùng tên nhóc này giải thích.
“Dạ”. Lại một trận ‘bạch bạch bạch’, tiếng bước chân xa dần. Một hồi sau, tiếng bước chân ‘bạch bạch bạch’ lại gần, nhóc đỏ mặt: “Baba, con đánh được không?”
“Được.” Giang Thiên Dự quay đầu lại, dù sao Hồ ly cũng ở đây, đánh hai ba cái cũng không lo chết.
Bên này Hồ ly nhanh như chớp ‘bốp’ quăng con chuột lên bàn, nhảy đến rút ra một cuốn nào đó trong đống vở trên bàn học, lật lật, cười gian~ing… Hòa ra baba của đồ đệ ngốc là Giang Thiên Mộ Vũ, trước giờ thấy kỳ quái vì sao anh ta lại quan tâm Tiêu tiêu vũ hiết như thế, ra là không phải ưng ý mà là bao che khuyết điểm a. Vậy được rồi, lần sau họp phụ huynh cùng với thăm hỏi gia đình học sinh sẽ có chuyện để nói. Phương Hãn cảm thấy mỹ mãn buông vở trở lại trước máy tính, nhưng phát hiện bên chân có cái xác.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đồ đệ ngốc, con sao lại chết rồi.
[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Baba rõ ràng nói con có thể đánh…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Con đừng có đùa, cấp 40 làm sao đánh quái 50 chứ, baba con lừa con đó.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ạch… Hồ ly cô sao lại không kinh ngạc chút nào thế?
Giang Thiên Dự đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ nhìn thấy đối phương kinh sợ, lại không nghĩ rằng chờ mãi chỉ được một câu không mặn không nhạt. Mặt khác, anh xoa trán, tên nhóc này lại quên lời anh nói.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: A, thật ra tôi cũng có kinh ngạc, hiện tại anh đang thấy là tôi đã khôi phục bình tĩnh khi kinh ngạc đã qua đi đấy…
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: …
[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: sư phụ jiujiu [cứu cứu] con.
Hai vị đại nhân cứ lo nói chuyện, lại đem anh bạn nhỏ hà hơi thổi gió chết dưới đất quên mất. Ở máy vi tính đầu kia, Giang Tiểu Vũ QAQ, sư phụ với baba thật xấu, chỉ lo nói chuyện không cứu con, ngược đãi trẻ em a !!
Cứu anh bạn nhỏ lên, vừa an ủi vừa uy hiếp nó ngồi ở góc trái không được nhúc nhích, hai vị đại nhân tiếp tục công việc cực khổ đánh quái.
Ba người ở Cổ Mộ im lặng train, kênh đồng minh bên này cũng vô cùng náo nhiệt.
[Đồng minh] [thùy gia lam nhan]: Lão đại !! Anh tiến tổ em a a a !!
[Đồng minh] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Tớ đang tự hỏi không biết ai lại kêu la thảm thiết thế, ra là tiểu tướng công của Tiêu Tiêu.
[Đồng minh] [nhã trong ưu nhã]: A ha ha ~ tiểu tướng công Lam nhan ~~
[Đồng minh] [thu vũ]: Cái này… Cây hoa cúc, đừng có hối lộ lão công của Tiêu Tiêu chứ…
[Đồng minh] [tạp mị]: Chính là, coi chừng Hồ ly thui nha ~
[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]: Hay à.
[Đồng minh] [quỳ xuống gọi nữ vương]: ^_^
[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]: … tớ lặn đây………..
[Đồng minh] [quỳ xuống gọi nữ vương]: ^_^ vừa thấy ta đã lặn?
[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]: Không phải… tớ mót quá….
[Đồng minh] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Cho phép.
[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]: *quỳ xuống* cảm tạ QAQ.
[Đồng minh] [thùy gia lam nhan]: Vì heo gì em vào đội của lão bà em lại bị cự tuyệt a a a a a !!!
[Đồng minh] [vô vũ mộc mục nương]: Rất đơn giản, cậu bị vứt bỏ.
[Đồng minh] [thiên biên nhất chi hoa]: Vote cho Hương phu nhân.
[Đồng minh] [vô vũ mộc mục nương]: Vote con heo !!
[Đồng minh] [thùy gia lam nhan]: Tranh cãi cái heo !!
[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: Lão bà nhà cậu đang trong đội tôi, lão đại nhà cậu cũng có a, đáng tiếc đội trưởng không phải tôi, cậu còn không hiểu sao, Lam nhan huynh.
[Đồng minh] [vô vũ mộc mục hương]: Kết luận: Tiểu Lam cậu bị lão đại vứt bỏ.
Hai bên bang hội nhất trí hai chữ —— “Sâu sắc” !