Đọc truyện Gian Thần – Chương 3: Ba
Tiếng cười là từ chị dâu của Lưu phu nhân phát ra, người dâu con Lưu gia này thời con gái họ Cố, mọi người hay gọi là Cố Đại Chủy (miệng rộng). Miệng Cố thị cũng không phải đặc biệt rộng, mà ý ở đây là giọng thị cực kì vang, nói vài câu mà trên hành lang ai cũng nghe thấy. Thị có một danh tiếng càng vang dội hơn nữa, đó là đệ nhất sư tử Hà Đông xứ Ung Kinh, mấy năm trước chồng thị nuôi nhân tình ở bên ngoài, Cố phu nhân bèn đem mười mấy bà vú già phốp pháp mò đến tận cửa lột trần tiểu thiếp kia ra, ngang nhiên đánh chết dã chủng còn chưa thành hình trong bụng ả. Cố thị hung hãn tàn bạo là thế nên chồng thị sợ không dám hưu thị, ngoại trừ tình cảm phu thê mấy chục năm ra thì thị còn liên tục sinh cho Lưu gia đến ba tiết tử, đặt tại thời đại này phải nói là cực kỳ bản lĩnh.
Chỗ đại phu nhân hôm nay đúng là náo náo nhiệt nhiệt, hầu gái gia nô đứng trái phải hai bên phải đến hai mươi người, trong đình có vài người, bên người hai vị phu nhân đứng vài đứa nha đầu nữa, ở giữa bàn có ba vị đang ngồi lần lượt là hai vị phu nhân và đại thiếu gia Tiêu phủ, mà trong đó người đang cười nói oang oang chính là Lưu gia tẩu tử.
Cố phu nhân trang điểm đậm, đầu đính đầy trâm cài trông rất rực rỡ, trái lại nom còn trẻ hơn Lưu thị đến mấy tuổi. Thị có chút phì nhiêu, nhưng mặt mày hồng hào tươi tắn, thời tiết lúc này khô nóng, thị phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay: “Em dâu à, chuyện này nói sớm cũng không sớm, mắt thấy ba đứa con nhà chị rất không có tiền đồ nên mới phải nương nhờ nhà em, chứ tội gì lại đi gửi gắm cháu chị ở đây.”
Đứng sau lưng Cố thị ngoài mấy đứa nha hoàn ra còn có một vị thiếu niên, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt nhỏ bằng nắm tay, ngũ quan cực kỳ thanh tú, đứng giữa đám nô tì không cao cũng không thấp, cơ thể thon gầy có vẻ hơi suy dinh dưỡng. Người này là con của anh trai Cố thị đã mất, tên Cố Quân, nhũ danh Quân ca nhi, tuổi thật lớn hơn vẻ bề ngoài một chút, đã sắp mười tám tuổi.
Khi Cố phu nhân đang nói chuyện thì cậu buông mắt xuống, biết hai vị phu nhân đang bàn về mình cũng không xấu hổ buồn bực, mắt luôn dán xuống mặt đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào, cực kì nhu thuận biết điều.
Cố thị xưa nay nói năng thẳng thừng không kiêng dè ai, Lưu thị biết tính của chị dâu nhà mình nên nghe thế cũng chỉ cười cười, hai mắt đánh giá Quân ca nhi, thân thể đều đã sai người kiểm tra, ngoại trừ việc tuổi hơi lớn, chưa có triều kỳ ra thì đúng là không có chỗ nào để chê, tính cách…cũng nhu mì.
Trong nhóm này còn có một người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, đó là Tiêu đại công tử đang ngồi bên cạnh Lưu phu nhân. Tiêu công tử là con trai độc nhất của Tiêu thái phó, mặt mày ngay thẳng dễ gần, trông đứng đắn hơn nhiều cậu thiếu gia nhà khác, nhưng khí chất lại vẫn kém xa lão cha của cậu. Tiêu Thịnh mới tròn mười bốn tuổi, vẫn còn tính trẻ con, chỉ chăm chăm chơi đùa với con dế trong lồng chứ không thèm liếc nửa mắt đến Quân ca nhi.
Lưu thị càng nhìn cậu thiếu niên Cố gia càng vừa mắt, bà hạ quyết tâm giữ người lại, nhưng vì kiêng dè lão gia nên trực tiếp hỏi Tiêu Thịnh trước mặt nhiều người: “Đại ca nhi có vừa ý người này không?”
Tiêu Thịnh nghe đại phu nhân gọi tên cậu, lúc này mới ngẩng đầu lên “hở?” một tiếng, cũng không cẩn thận xem xét người ta, liền đáp: “Đại nương nói tốt là tốt, nhi tử không có ý kiến,” Con gái nhà ai đến bàn chuyện hôn sự mà nghe thế đảm bảo sẽ tức chết mất, nhưng Quân ca nhi lại vẫn nhẫn nhịn, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, lúc buông ra lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Cố phu nhân nghe vậy thì mừng thầm, nói: “Thiếu gia nói lời này đúng là hiếu thuận.” Tiêu Thịnh mất kiên nhẫn, xách lồng chào hai vị phu nhân: “Nếu không còn chuyện gì nữa, nhi tử xin phép đi đấu dế.” Tiêu Thịnh lúc này mới đứng lên, bỗng chạm mặt với Tiêu Trọng Nhụ, ngay lập tức đứng thẳng sống lưng, gọi một tiếng “cha” lí nhí như muỗi kêu.
Mọi người nghe vậy bèn quay sang nhìn, liền thấy Tiêu thái phó đang chắp tay sau lưng đi tới. Lúc này, Quân ca nhi đứng sau lưng Cố thị cũng không khỏi ngước mắt nhìn hắn. Tiêu Trọng Nhụ quá mức tai tiếng, Cố Quân nghe nhiều người trên phố đồn Tiêu thái phó cao chưa tới năm thước (1), tướng tá hung ác khả ố, không những gian dâm đàn bà có chồng mà còn hút não trẻ con để tráng dương, thậm chí con nít hễ cứ nghe tên hắn là khóc ré lên. Nào ngờ hôm nay cậu tận mắt thấy mặt mũi của Tiêu Trọng Nhụ còn hơn cả ưa nhìn. Hắn cao giọng cười, nói: “Đứng trên hành lang đã nghe thấy tiếng cười của chị dâu, không biết là có chuyện vui gì đây?” Nói xong bèn vén vạt áo ngồi xuống, cử chỉ phong lưu khoáng đạt, khiến cho Cố thị vốn già đời cũng phải rung động, nhủ bụng cậu em rể này thật đúng là nhân mô nhân dạng (2), thảo nào em dâu không giữ chân được, được ngủ một đêm với nhân vật tầm cỡ này cũng coi như tu từ kiếp trước.
(1) 1 thước ≈ 31,242cm. 5 thước ≈ 150cm
(2) khen hơi châm biếm, ý chỉ người lâu ngày gặp lại đã lên đời so với trước kia.
Thì ra Cố phu nhân đến từng này tuổi vẫn như lang như hổ, lén chồng ngoại tình nhiều lần, hai vợ chồng nhà này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Thị cũng có nghe qua tiếng xấu của Tiêu Trọng Nhụ, Tiêu Trọng Nhụ rất dẻo mồm, chỉ thích người đẹp, một nhà đầy mĩ tì đều được hắn mưa móc đủ đầy, chỉ tiếc là hạt giống của hắn không được tốt, con trai ít ỏi đến đáng thương.
Tiêu Trọng Nhụ không hay biết Lưu tẩu tử đang nghĩ gì về hắn, hắn một đường tới đây chỉ ngửi thấy một làn hương như mùi hoa tươi, nhưng khuôn viên này muôn hồng nghìn tía, có mùi hoa cũng không lạ gì. Khi hắn bước vào trong đình thì mùi hương đột nhiên đậm hơn, hắn đang cảm thấy lạ thì Cố thị cười nói: “Đây còn không phải đại hỉ sự sao? Hôm nay tẩu tử mang theo thiếu quân tương lai của Tiêu gia các người tới đây.” Thị vẫy vẫy người phía sau, “Quân ca nhi, đây chính là Tiêu lão gia của con, sau này nhớ phải hiếu thuận với lão gia đó.”
Tiêu Trọng Nhụ bấy giờ mới để ý đến Quân ca nhi, nãy giờ Quân ca nhi đứng lẫn trong đám nha hoàn nên không gây chú ý, lúc cậu tiến tới phía trước Tiêu Trọng Nhụ mới phát hiện đằng sau lưng chị dâu có một thiếu niên trắng trẻo như vậy.
Tì nữ đưa khay trà lên, Cố Quân hai tay tiếp lấy tách trà dâng lên trước mặt Tiêu Trọng Nhụ, mi mắt sụp xuống, hơi khuỵu gối, hắng cổ giọng nói nhỏ: “Thỉnh lão gia uống trà ạ.”
Tiêu Trọng Nhụ trong tiềm thức đánh giá người này, thiếu niên bộ dạng thanh tú sạch sẽ, không dùng son phấn, hai rèm mi dài và dày như quạt lông vũ rũ xuống che khuất cặp mắt. Bỗng dưng hắn có điểm tò mò muốn nhìn kĩ xem đôi mắt này rốt cuộc trông như thế nào…
Tiêu Trọng Nhụ đưa tay đón lấy trà của Quân ca nhi. Tay hắn vô ý đụng mạnh tách trà, có vài giọt trà sóng sánh đổ ra ngoài. Cố Quân nâng mi mắt lên xem xét, trong giây lát đó Tiêu Trọng Nhụ ngẩn người ra nhìn đôi đồng tử đen láy trong vắt của cậu, may thay sự thất thố của hắn chỉ diễn ra trong chớp mắt, người ngoài không ai thấy được. Hắn đang nâng ly trà định uống thì phía sau đột nhiên có tiếng kêu vang lên: “Dế của ta!”
Con dế mèn trong lồng sắt của Tiêu đại thiếu gia bỗng nhảy ra ngoài, cậu đang muốn nhanh chân đuổi theo thì chợt nghe một tiếng hừ lạnh. Tục ngữ nói, cha mạnh thì con yếu, Tiêu gia cũng là như vậy. Tiêu Trọng Nhụ hừ một tiếng là Tiêu Thịnh không dám phát ra tiếng thứ hai, Tiêu Trọng Nhụ không thích nhất bộ dạng khép nép này của cậu: “Người sắp lập gia đình tới nơi còn ham chơi như vậy, người đâu, đem đống đồ chơi trong phòng thiếu gia đốt hết cho ta.”
Tiêu Thịnh nghe vậy liền trưng ra bộ mặt đắng nghét, Lưu thị đóng vai người tốt bèn đỡ lời với lão gia: “Đại ca nhi còn non dại cho nên chúng ta mới phải tìm người chăm sóc cho cậu. Lão gia khoan bớt giận, tí nữa đại ca nhi lại đến phòng ngài thỉnh tội vậy.”
Lưu phu nhân nhẹ nhàng khuyên giải, Cố thị cũng khôn khéo hùa theo: “Em rể à, đừng trách con nhỏ, Quân ca nhi vẫn còn quỳ kia kìa, mau mau cho nó đứng dậy.”
Tiêu Trọng Nhụ lúc này mới quay đầu, không mặn không nhạt bảo: “Đứng lên đi.”
Cố Quân nắm chặt tay đứng lên lui về phía sau Cố thị. Mấy người lại xã giao một lát. Tiêu Trọng Nhu vốn trên đường gặp chuyện phiền muộn mới giận chó đánh mèo Tiêu Thịnh, xả giận xong rồi mặt mày mới đỡ hơn một chút, ngồi chốc liền đi. Cố thị cũng lôi kéo Lưu phu nhân về phòng bàn chuyện vui, thế là trong đình chỉ còn lại Tiêu Thịnh than thở với cái lồng sắt trống trơn, Tiêu công tử còn đang buồn rầu thì Quân ca nhi đi tới, mở lòng bàn tay ra.
Tiêu Thịnh vừa thấy liền reo lên: “Là dế của ta!”
Cố Quân mím môi cười với cậu, cúi thắt lưng thả dế vào lại trong lồng. Tiêu Thịnh vui mừng nửa ngày, cuối cùng mới nhìn rõ Quân ca nhi, sau đó nắm chặt tay cậu: “Ngươi biết đấu dế không?”
Tay Cố Quân bị thiếu gia nắm, các ngón tay hơi cong lại nhưng không rút ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng có một nụ cười nhẹ. Cậu khẽ lắc đầu.
“Thế sao?” Tiêu Thịnh tiếc rẻ lẩm bẩm, lại rất nhanh lấy lại tinh thần lắc lắc tay cậu, “Ta dạy ngươi chơi.”
Nhân duyên đúng là kì lạ, hai đứa trẻ lúc mới gặp không để lại ấn tượng gì thế mà cuối cùng lại cột vào nhau chỉ vì một con dế.
Không nói chuyện này, tối đến, Tiêu Trọng Nhụ tắm rửa trong phòng, cặp mắt ngậm nước, hai nha hoàn ở phía sau đang lau chà lưng cho hắn. Lưu thị vén rèm lên bước vào, cười nói: “Hôm nay sao lão gia lại phạt đại ca nhi như thế, khó khăn lắm cậu mới về nhà một chuyến. Đã nửa tháng không thấy lão gia, lần này lão gia phạt cậu, hai cha con không biết khi nào mới gần gũi hơn được.”
Tiêu Trọng Nhụ thản nhiên không đáp lại Lưu thị. Lưu thị do dự một lát, bèn đem chuyện đã bàn bạc với tẩu tử thuật lại với lão gia. Thế sự nhiễu nhương cũng không còn bao nhiêu khào tử, Cố phu nhân không giữ người lại cho ba nhi tử nhà mình chiếm dụng ắt hẳn đang tính toán bán đứa cháu mồ côi này cho gia đình giàu có nào đó. Nhân dịp vớ được mối nhà thái phó béo bở như vậy, thị tất nhiên phải tìm mọi cách dâng người lên cho bằng được. Tiêu Trọng Nhụ nghe vậy thì hừ giọng, Lưu thị thấy phản ứng của hắn liền sốt ruột: “Lão gia không hài lòng Quân ca nhi đó sao?”
Tiêu Trọng Nhụ cũng chưa nói hắn có hài lòng hay không, mặt giãn ra, đáp. “Tuổi hơi lớn.”
“Như thế mới tốt, mới biết chăm sóc đại ca nhi.” Chính Lưu thị cũng lớn hơn Tiêu Trọng Nhụ bốn tuổi, năm đó Lưu gia còn cao hơn Tiêu gia đến vài bậc. Khi đó chị em Lưu gia không ai muốn gả cho Tiêu Trọng Nhụ, Lưu thị không phải trưởng nữ, tính bà lại nhẫn nhục chịu đựng, Lưu thái phu nhân thấy thế bèn gả bà cho hắn. Sau khi làm vợ Tiêu Trọng Nhụ, Lưu thị quả thật hiền thục rộng lượng, rất biết săn sóc lão gia, biết mình không thỏa mãn được hắn nên luôn sắp xếp nữ nhân hầu hạ hắn.
Lưu thị lại ướm lời: “Theo thiếp thấy thì đại ca nhi cũng xem trúng Quân ca nhi vài phần, nếu lão gia thấy nó không xứng với đại ca nhi, hay cứ cho nó làm thông phòng trước đã, đợi đến khi sinh hạ được con trai lại cho nó một danh phận…”
Tiêu Trọng Nhụ cau mày: “Như vậy còn ra thể thống gì? Không có thì thôi, đằng này nếu như nó có cốt nhục của Thịnh nhi, truyền ra ngoài để người ta nói cháu đích tôn của Tiêu Trọng Nhụ ta là do thông phòng sinh phỏng?”
Lưu phu nhân mảy may không ngờ rằng một câu của mình lại chọc giận đến lão gia, bà vội quỳ xuống xin chịu tội. Tiêu Trọng Nhụ xưa nay đều biết phu nhân của mình ngu xuẩn, lời nói không hẳn là cố ý, nhưng cố tình một câu vô tâm lại chạm trúng nọc của Tiêu Trọng Nhụ. Tiêu Trọng Nhụ từ trong bồn đi ra, không thèm lau người đã khoác áo choàng bước nhanh ra ngoài.
Lưu phu nhân nghe hạ nhân nói Tiêu Trọng Nhu đi chỗ của tân di nương mới nạp thì hối hận không thôi, sợ là thức trắng đêm nay không ngủ được.
Mà đêm nay, ở một căn phòng khác cũng có người không ngủ.
Dưới ánh đèn leo lét, một già một trẻ đang ngồi trên phảng ăn cơm. Trước mặt bọn họ có hai đĩa đồ chay, một trong hai đĩa rắc ít thịt vụn, coi như đồ mặn. Căn phòng này heo hút lạnh lẽo cũng không hơn phòng ở của hạ nhân là bao. Nhưng mang tiếng là ăn nhờ ở đậu nhà người ta, ít nhất có chỗ che mưa che nắng là tốt lắm rồi, không nên đòi hỏi nhiều. Bà lão ăn được mấy miếng cơm thì buông đũa. Cố Quân hỏi: “Sao bà không ăn nữa?”
Bà thở dài: “Lão gia phu nhân mà còn sống thì đã không trơ mắt nhìn thiếu gia chịu nhục như vậy. Cậu dù sao cũng là…con trai huyện lệnh, mệnh quan triều đình, nếu không phải Cố gia không còn ai, thì lão cũng sẽ không để thiếu gia phải đến ở nhờ người cô không ra gì này…” Dứt lời đã ứa nước mắt, Cố Quân vội an ủi bà, “Cháu hôm nay đến Tiêu phủ phát hiện chỗ đó cũng không ghê gớm như thiên hạ đồn đãi đâu.”
Cậu kể Lưu phu nhân thế nào, Tiêu công tử ra sao, cuối cùng mới đề cập đến Tiêu Trọng Nhụ: “Tiêu thái phó cứ như tiên nhân hạ phàm ấy bà, thật sự không hề xấu xa như người ta nói, đối xử với cháu rất ôn hòa, với Tiêu thiếu gia cũng như một người cha bình thường mà thôi. Cháu thấy Tiêu phủ này chẳng phải là đầm rồng hang hổ gì, ngoài việc giàu sang phú quý hơn người bình thường thì cũng không có gì bất thường cả.”
Cậu hơi chần chừ khi kể về Tiêu Trọng Nhụ, là vì hôm nay lúc đứng trong đình hình như cậu ngửi thấy mùi gì đó. Lúc đầu còn tưởng là huân hương, nhưng ngẫm lại thì thấy không phải.
Bà lão nghe cậu nói thế mới hơi yên tâm một chút, lại nói: “Nếu Tiêu phủ quả thật được như vậy thì thiếu gia chuyển qua đó cũng tốt. Nếu cậu tiếp tục ở lại đây thì lão nô thật sự không yên tâm nổi.”
Nhắc tới chuyện này Quân ca nhi cũng có chút bất đắc dĩ, cũng không phải cô đối xử khắc khe với cậu thế nào, mà là ba người anh họ kia của cậu, ba cậu thiếu gia Lưu gia này di truyền y nguyên bản tính háo sắc của Lưu lão gia, trong nhà thê thiếp thành đàn chưa thỏa còn muốn nếm thử mùi vị của khào tử, vẫn luôn nhăm nhe nhúng chàm Quân ca nhi. Còn chưa bắt được người đã bị Cố thị đánh gãy, dù sao thị vẫn luôn ngóng chờ Quân ca nhi bán được giá tốt, nếu chưa gì đã mất trinh còn ai thèm mua nữa. Suy cho cùng, Lưu gia hay Tiêu phủ cũng như nhau mà thôi, đều phải dựa vào người ta mà sống qua ngày, lấy thời thế này thì một cô nhi như cậu có thể làm được trò trống gì?
Nghĩ thế, một chủ một tớ nhìn nhau không ai nói gì, chỉ nghe tiếng thở dài.
Lại quay về Tiêu phủ.
Đêm nay Tiêu Trọng Nhụ ở tại phòng của tân thiếp, mà được Tiêu thái phó phong làm thiếp hẳn là có chỗ hơn người. Tiêu Trọng Nhụ lăn lộn với tiểu thiếp kia một hồi không biết vì sao vẫn cứ là không tận hứng. Tiêu Trọng Nhụ xuất một lần liền không lên nổi nữa, cũng không ngụ lại qua đêm mà khoác thêm áo đi ra ngoài.
Dọc hành lang có treo đèn nhưng vẫn tối tù mù. Bóng dáng Tiêu Trọng Nhụ đi lẳng lặng trong đêm có hơi quỷ mị. Hắn đi được mấy bước thì thấy một tiểu thị đi tới thắp dầu cho lồng đèn bên cạnh. Tiêu Trọng Nhụ gọi nó một tiếng, tiểu thị bỏ việc trên tay xuống, bước nhanh đi tới, cất giọng trong trẻo hỏi: “Bẩm lão gia có gì phân phó ạ?”
Tiêu Trọng Nhụ duỗi tay nhéo mặt nó một cái. Thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan, có hai hàng lông mi dày. Dưới ánh đèn, hai cánh mi khẽ run rẩy.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tiêu Trọng Nhụ nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi nó.
Tiêu Trọng Nhụ vốn thích đàn bà hơn đàn ông, lúc hứng lên cùng lắm sẽ chọn loại xinh đẹp tinh xảo như Phùng Đường, thế nhưng đêm nay không biết vì sao lại đổi khẩu vị, đi để ý một đứa nô nhi, kêu người tắm rửa sạch sẽ cho nó xong liền nhào lên hành sự. Tiểu thị nọ vẫn là xử nam lầu đầu bị người khác cắm vào mông, mà cây gậy kia của lão gia lại to đến muốn làm vỡ ruột của nó, đau thiếu điều muốn chết đi sống lại.
Tiêu Trọng Nhụ thấy nó khóc chướng mắt, chỉ dùng tư thế mặt đối mặt một lát rồi lật người nó lại, chọt thẳng một cái, tiểu tư kêu “A” một tiếng, cơ thể giật giật xong thì hôn mê, lúc tỉnh lại nó cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ ấm ức rơi lệ. Tiêu Trọng Nhụ lúc đang làm nó thì lơ đãng nhìn nhìn hàng lông mi của nó, thấy có mấy giọt lệ đọng lại, động lòng tiến lại gần hôn lên đó, ở dưới lại đỉnh sâu một chút, tiểu tư run lên hừ nhỏ, đúng là thực tủy biết vị rồi. Thị nhi này dần dần nhận ra sự vi diệu của tình dục, huyệt động chậm rãi giãn ra, tiết ra chất nhờn, mà căn này nọ ở phía trước cũng dần ngóc đầu lên, chưa ai sờ cũng tự tiết. Tiêu Trọng Nhụ đâm liên tiếp mấy trăm lần, làm đến mức nô nhi dâm đãng kia đỏ bừng mặt thở hổn hển, bao nhiêu dâm tao đều lộ ra hết, hai người vờn nhau đến ba hiệp thì mọi thứ chìm vào im lặng.