Gian Thần

Chương 11: Mười một


Đọc truyện Gian Thần – Chương 11: Mười một

Phần 1:

Quách thị đây cũng là một tiểu mỹ nhân trăm dặm có một, nếu không phải ả đã có chồng thì có khi còn được ngồi kiệu nâng vào phủ Thái phó. Xét về thủ đoạn, Quách thị không hề thua kém ai, chuyện phòng the giữa hai người phải nói là cực kì hợp ý Tiêu Trọng Nhụ nên chẳng mấy chốc đã được sủng ái vô ngần, mang thai tử tự. Ai nào biết người đàn bà này ngược lại bản lĩnh không nhỏ, suýt chút nữa đã lấy mạng Tiêu Trọng Nhụ!

Tuy hiện giờ Quách thị đang quỳ rạp dưới đất khá thảm hại nhưng trông vẫn thật đáng thương. Ả đang mang thai nên không ai dám dùng đại hình, vì vậy thẩm vấn mấy ngày liền vẫn chưa tìm ra manh mối gì.

Tiêu Trọng Nhụ ngồi trên cao nhìn xuống ả, những nhu tình mật ý ngày xưa đã không cánh mà bay, cặp mắt hắn lạnh thấu xương nhìn ả, không nhiều lời liền trực tiếp hỏi: “Là ai chỉ thị cho ngươi?”

Quách thị cười lạnh một tiếng, không trả lời câu hỏi của hắn: “Đúng là trời cao không có mắt để ngươi còn sống…”

“Vô lễ!” Có người quát lên, gô cổ ả lại tát một phát. Quách thị bị tát lệch cả mặt nhưng không hề tỏ ra sợ, ả còn cười rộ lên.

Tiêu Trọng Nhụ không hề sốt ruột, hắn chắp tay sau lưng lại gần Quách thị. Ả tội nhân bị người nắm tóc xách đứng lên. Tiêu Trọng Nhụ quét mắt lạnh lùng nhìn trực diện vào đôi mắt đầy vẻ căm thù của ả, hắn cười nói: “Đúng là chỉ một bước nữa thôi ngươi đã lấy mạng của ta. Tiếc là…” Hắn hơi cúi đầu, lấy mu bàn tay vuốt mặt Quách thị, “Nếu không phải Tôn Đại chết bất đắc kỳ từ thì ta đã không lần ra được ngươi.”

Tôn Đại là chồng trước của Quách thị, ba tháng trước khi Tiêu Trọng Nhụ phát bệnh thì hắn vô duyên vô cớ chết, khi mở quan tài khám nghiệm tử thi thì người ta phát hiện trong cơ thể hắn có độc tố giống Tiêu Trọng Nhụ, từ đó mới vạch trần Quách thị là hung thủ.

Tiêu Trọng Nhụ quyền thế ngập trời lại rất đa nghi sợ chết, ngay cả Quách thị đang mang thai con của hắn thì khi dùng cơm trong phòng ả, hắn cũng cho người kiểm đồ ăn trước cho bằng được. Vậy thì Quách thị hạ độc hắn bằng cách nào? Quả thực kế hoạch của ả rất đơn giản, Quách thị không có khả năng đem thuốc từ ngoài vào Tiêu phủ, mà là từ lúc gả về đây đã uống độc vào người, có quan hệ với ai thì người đó sẽ bị lây độc, Quách thị dùng thuốc giải nên không bị độc phát, như ả vạch ra thì Tiêu Trọng Nhụ sẽ như Tôn Đại phát bạo bệnh mà chết. May thay sau khi Quách thị có thai, hắn không hề chạm vào ả, nhờ vậy mới bảo toàn được tính mạng.

Quách thị chửi đổng một câu, cười nhạo: “Tôn Đại chết không rửa hết tội, ta hận không thể độc chết..” Ả đưa mắt liếc đám người đang ngồi. “…hết bọn ngươi…” Sau đó cất giọng cười to. Bộ dạng Quách thị như vậy, e là phát điên rồi.

Một người vỗ bàn nói: “Độc phụ kia, sắp chết tới nơi còn giả điên. Đại nhân…”

Tiêu Trọng Nhụ xua tay, người đó thấy vậy phải lui xuống. Hắn nhìn Quách thị, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi thành thật khai báo kẻ đứng sau là ai, ta còn có thể lưu ngươi đến khi sinh hạ đứa bé.”

Quách thị thấy chết không sờn là vì ả biết cái thai là kim bài miễn tử của mình. Ả lấy tay xoa cái bụng to tròn, cười khục khục. “Ta không khai đấy thì sao, nghiệt chủng trong bụng ta chính là vận mệnh Tiêu gia các ngươi. Chỉ cần một ngày có nó, các ngươi dám làm gì ta?” Tiêu Trọng Nhụ thâm sâu nhìn ả, Quách thị đầy mặt đắc ý, cười dài nói: “Tiêu Trọng Nhụ, quả báo đấy. Ngươi khắc vợ khắc con, đoạn tử tuyệt tôn là vì ngươi làm nhiều việc ác, giết cha giết mẹ. Ngươi chỉ là dòng giống của phường ca kỹ hạ lưu mà thôi. Á…” Quách thị kêu thảm thiết, thì ra Tiêu Trọng Nhụ đạp một cước vào bụng ả. Tiêu thái phó dùng hết mười phần sức mạnh, đạp ả té ngã xuống đất. Quách thị té lăn một vòng trên đất, miệng ói máu tươi, ả trợn mắt sững sờ nhìn hắn: “Ngươi…ngươi…Á!!” Tiêu Trọng Nhụ không chờ ả lên tiếng đã nhấc chân đạp vào bụng ả, như là muốn dùng hết sức nghiền nát. Quách thị đau như chết đi sống lại, chỉ biết kêu “ngươi” “ngươi”. Mọi người đứng xem thấy dưới chân Quách thị từ từ chảy một vệt máu dài.


Dưới chân ả máu chảy một lúc một nhiều, bụng như quả bóng từ từ xẹp xuống, đến khi Tiêu Trọng Nhụ thả lòng chân thì Quách thị đã ôm bụng lăn lộn qua lại. Hình ảnh trước mắt khiến những người có mặt không rét mà run.

Đứa bé trong bụng Quách thị đang sống sờ sờ bị đạp chết, ả thấy Tiêu Trọng Nhụ như ác quỷ địa ngục thì sợ hãi thốt lên: “Ngươi…ngươi không bằng cả cầm thú…”

Tiêu Trụng Nhụ hung tợn phất vạt áo dưới, trong mắt chỉ có sự chán ghét đối với Quách thị: “Giao ả cho Ngụy Khiên, lệnh cho hắn nếu không thẩm tra ra được kẻ đằng sau thì đừng để ả chết.”

Nghiệt thai trong bụng Quách thị bị Tiêu thái phó một cước đạp chết, thai nhi năm tháng đã thành hình, là nam hài. Quách thị bị Tiêu Trọng Nhụ dọa hỏng rồi, sau đó ả bị giao cho Ngụy Khiên thẩm vấn ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tra ra manh mối. Thì ra Quách thị là hậu nhân của Dương gia bị diệt môn lúc trước, là chị ruột của Thần phi đã chết. Dương gia bị xét nhà, mà con gái Dương gia là ả đã gả chồng ra ngoài cũng không tránh bị liên luy, sau đó không rõ là ai đã cứu ả ra khỏi ngục giam. Cha mẹ và trượng phu của ả đều bị Tiêu Trọng Nhụ hại chết nên ả rắp tâm trả thù hắn. Ngặt nỗi Tiêu Trọng Nhụ không chết mà Quách thị lại không biết kẻ đứng sau là ai, vụ án này tra nữa cũng không ra, cứ vậy qua loa khép lại.

Lại nói Tiêu Trọng Nhụ mang theo một thân đầy xú khí về Tiêu phủ, mấy người thấy vạt áo của hắn dính máu cũng không dám hỏi nhiều lấy nửa câu. Tiêu Trọng Nhụ tự đi về phòng thay quần áo, sau đó mới đi Đông Tương Các. Đông Tương Các là căn viện yên tĩnh nhất trong phủ, khi đến đó thì sát khí trên người hắn giảm đáng kể. Đám người đi theo mới biết lần này vì sao Tiêu Trọng Nhụ lại…(?)

Cố Quân nghe tiếng bước chân thì nhìn ra bèn thấy Tiêu Trọng Nhụ đang vén màn đi vào. Hầu gái đang ngồi bên cạnh bón thuốc cho Quân ca nhi liền đứng dậy nhường chỗ cho lão gia. Tiêu Trọng Nhụ ngồi vào cạnh giường Quân ca nhi, trên mặt không còn sót lại nét tàn độc như lúc nãy nữa, hắn cầm lấy chén thuốc đưa lên. Thấy lão gia làm thay cho người hầu thì mọi người cuống cả lên. Tiêu Trọng Nhụ thấy phiền liền đuổi hết ra ngoài. Cố Quân ngồi dậy, so với mấy ngày trước thì cậu đã đỡ hơn nhiều nhưng tay chân vẫn bủn rủn chưa xuống giường được. Cậu không dám để lão gia hầu hạ mình, liền đưa tay lấy bát thuốc. Tiêu Trọng Nhụ lại vô cùng ôn hòa, nói: “Có gì mà không được, Quân nhi thiếu chút nữa thì chết vì ta mà còn không cho lão gia đối tốt với ngươi sao?” Cố Quân vì lão gia thử thuốc lại không hề cầu báo đáp, nhưng trong lòng Tiêu Trọng Nhụ, cậu đã ở vị trí không ai sánh bằng. Bây giờ người trong Tiêu phủ ai chẳng biết Quân ca nhi xưa đâu bằng nay, không chỉ là thiếu quân Tiêu phủ mà còn là bảo bối trong lòng lão gia. Quân ca nhi đang dưỡng bệnh được biếu nào là nhân sâm tuyết liên, đây đều là những dược liệu trân quý có tiền chưa hẳn mua được.

Tiêu Trọng Nhụ nhất quyết phải đút thuốc nên Quân ca nhi không từ chối được, phải nghe theo hắn. Tiêu Trọng Nhụ đút từng thìa từng thìa. Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt nom suy nhược nhu thuận của Quân ca nhi thì trong lòng hết sức xót xa, không hề phiền chán khi phải chăm sóc người bệnh, ngược lại chỉ muốn ngày ngày đều được ở cùng cậu, nhìn thấy cậu.

Hiện nay Tiêu lão gia và phu nhân đối xử với Cố Quân rất tốt, càng làm vậy cậu lại càng bất an, đặc biệt là lão gia xem cậu còn hơn cả con ruột.

Tiêu Trọng Nhụ nhìn ra Cố Quân trong lòng có tâm sự nhưng không hỏi vội, hắn chờ cậu uống thuốc xong mới nói. “Nhìn ngươi đăm chiêu như vậy, hay là không muốn thấy lão gia?”

“Làm gì có ạ…” Cố Quân vội hỏi, thấy trong mắt Tiêu Trọng Nhụ có ý cười nên cho là lão gia đùa mình, cậu không tránh được mà nhếch môi cười theo, có điều trong lòng vẫn vẫn trăn trở, cậu nói: “Giờ Cố Quân đã khỏe rất nhiều, con nghĩ một thời gian nữa xuống giường được rồi…nên để con về ạ.”

Tiêu Trọng Nhụ nghe vậy thì nhíu mày: “Về? Về là về đâu?” Quân ca nhi còn đi đâu được ngoài thôn trang ngoài thành. Cố Quân không phát hiện sắc mặt khác thường của lão gia, cậu nói tiếp. “Cố Quân dù sao cũng là quả phụ, ở trong phủ lâu ngày sẽ không mang lại may mắn, huống chi con đi đã lâu, trong trang chỉ có một bà lão cùng nha đầu, con e là lo không xuể.” Cố Quân vào cửa chưa được một tháng thì phu quân chết, gia đình bình thường còn sợ xui, huống gì là nhà cao cửa rộng như Tiêu phủ.

Tiêu Trọng Nhụ nghe Quân ca nhi nói nửa câu đầu cũng không để ý lắm, đến nửa câu sau thấy cậu nhắc đến một bà lão thì biết đó là nhũ mẫu của mẹ đẻ Cố Quân, Cố Quân vẫn xem bà như bà mình mà chăm sóc hiếu thuận. Cậu đúng là người sống có tình nghĩa, trong lòng hắn đối với Quân ca nhi lại càng không nỡ, hắn nói: “Nói tới lui ngươi vẫn không quên được bà lão kia, chuyện này đơn giản thôi, ngươi nghe lão gia nói, cứ yên tâm tĩnh dưỡng, chờ ngươi khỏe hẳn, ta sẽ cho người đón lão về đoàn tụ với ngươi.”


Cố Quân không ngờ lão gia vì mình mà đón bà bà về nên vô cùng sửng sốt. Tiêu Trọng Nhụ chỉ muốn làm Quân ca nhi vui vẻ, vì vậy mấy ngày sau cậu xuống giường đi lại được thì quả thực sai người tiếp bà lão từ thôn trang về lại Tiêu phủ.

Ngày đón lão ma ma về, Cố Quân đứng trước cửa chờ, dù sao cả hai đều sống nương tựa lẫn nhau như bà cháu, làm sau cậu không nôn nóng cho được. Thoáng chốc đã thây nha hoàn đỡ lão ma ma từ trên xe ngựa xuống, bà chống gậy đi từng bước. Quân ca nhi thấy vậy liền tiến tới dìu bà. Bà lão mở to đôi mắt đục ngầu thấy đó là Quân ca nhi thì như không nhận ra cậu là ai, chỉ run rẩy: “Ngươi, ngươi…”

Cố Quân đỡ cánh tay bà, nói nhỏ: “Bà bà, chúng ta vào thôi.”

Phần 2:

Lại nói Quân ca nhi cứu sống Tiêu Trọng Nhụ nên một bước nhảy lên thành đại quý nhân của phủ Thái phó, dù là ai cũng phải kính cậu mấy phần. Cố Quân đã khỏe hẳn nhưng Tiêu Trọng Nhụ nhất nhất không cho cậu quay lại thôn trang cũ kỹ, ngược lại còn tiếp lão nô mà cậu ngày đêm mong nhớ vào Tiêu phủ, ngoài ra còn sai người hầu hạ bà như bà ruột của Cố Quân. Cố Quân thấy vậy vô cùng cảm kích, có điều cậu không hề ra vẻ kênh kiệu, còn đi thỉnh an Lưu thị (?). Qua sự cố lần này, Lưu thị cũng xem Quân ca nhi như con ruột, trớ trêu thay người đàn bà ngu xuẩn này không hề phát hiện được ý đồ thâm sâu của lão gia với Quân ca nhi, thậm chí còn thấy cha chồng con dâu sống chung mới hài hòa ấm áp làm sao.

Lại nói trong lúc Tiêu Trọng Nhụ gặp đại nạn, từ trên xuống dưới triều đình rung chuyển một phen, có thể ví tình cảnh lúc đó như đàn chim xông vào rừng tự tìm đường thoát thân (?), trong đó có cả tên họ Phùng. Những năm gần đây Tiêu Trọng Nhụ đã chán ghét Phùng Đường nên rất ít tìm bọn họ, nay Phùng thị lang đứng sai phe, tuy hắn không có hành động gì rõ rệt nhưng rất khó để Tiêu Trọng Nhụ tín nhiệm hắn lần nữa. Giữa tháng hai, nhà Phùng thị lang bỗng bị lục soát, sau này cha con họ Phùng bị tước hết tài sản trở nên nghèo túng, thê thiếp bị bán hết thì Phùng Đường chuyển hẳn sang nghề da thịt mua rẻ tiếng cười cho đám quý nhân trong kinh thành, nghĩ lại với kỹ thuật trên giường của hắn với Tiêu Trọng Nhụ trước kia, phải nói là làm ăn cực thịnh.

Nói đến trong cung, khi Tiêu Trọng Nhụ lâm bệnh nặng, Tiêu Tú Tú phải ra mặt dốc hết sức duy trì thế cục, nhưng rất may không quá lộ liễu. Trong Ngô Đồng cung, cung nữ nội thị quỳ canh chừng ở ngoài, còn bên trong phòng ngủ của hoàng hậu đang phát ra những âm thanh mây mưa rất nhỏ, lúc thở hổn hển, lúc khóc, có tiếng lạch cạch rồi lại tiếng nước làm đám cung nữ nghe đến mặt đỏ tai hồng, nhịn không được lén khép chân lại. Đến khi âm thanh dừng lại nội thị mới bưng nước ấm vào đặt bên cạnh giường. Hoàng hậu đang nằm trên phượng sàng còn Thái phó gượng ngồi dậy, Tiêu hậu trần truồng tựa vào ngực hắn, hai má đỏ hồng đầy thỏa mãn.

Tiêu Tú Tú tựa nhẹ cằm vào vai Tiêu Trọng Nhụ, nói: “Ta thử nhiều người như vậy vẫn không bằng Lục thúc. Tiếc là ngươi không chịu vào cung theo ta.” Tiêu Trọng Nhụ biếng nhác nói: “Mấy người trước đó ta đưa cho ngươi đều không dùng được à?”

Tiêu hậu từ năm mười bốn tuổi đã biết mùi nhục dục nên càng lúc càng dâm đãng, Tiêu Trọng Nhụ ăn không tiêu bèn sai người tìm mấy hán tử khỏe mạnh anh tuấn giả dạng làm nội thị vào cung hầu hạ hoàng hậu. Tiêu Tú Tú cứ thế sống cuộc sống vô cùng hưởng thụ trong nội cung của mình, đêm đêm khoái nhạc. Có điều nàng kinh qua bao nhiêu người vẫn không ai bản lĩnh bằng Tiêu Trọng Nhụ. Tiêu hậu cười đáng yêu, ghé vào tai lục thúc nói: “Dùng được thì đã làm sao, trong lòng Tú Tú chỉ có Lục thúc thôi.”

Tiêu Trọng Nhụ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, không biết hắn đang cân nhắc cái gì, tiếp đến hai người bàn bạc xử trí những kẻ cố ý thừa dịp Tiêu Trọng Nhụ bệnh nặng mà giở trò, sau đó là những nơi có nghĩa quân nổi dậy. Lúc này nghĩa quân chưa có chiến lược cụ thể, cơ bản là một đám ô hợp. Nhưng Tiêu hậu lại không đồng ý, nói: “Giết hết bọn chúng đi, nghĩ nhiều làm gì?” Tiêu Trọng Nhụ nói: “Không giết được, đám người này trên cơ bản là muốn cướp tài sản, chúng ta nên giết nửa lấy nửa. Quan trọng là làm cho bọn hắn nháo nhào không yên.”

Tiêu Tú Tú khẽ hừ một tiếng, trên tay vân vê lọn tóc: “Bổn cung không hiểu mấy chuyện này, bổn cung chỉ cần quần áo, trang sức xinh đẹp…” Nàng dựa vào gần hắn, điểm lên chóp mũi hắn, hoạt bát nói: “Và cả đàn ông.” Nàng tiếp: “Lại nói hôm nay, chức tạo cục dâng lên mấy tấm vải, lát ngươi đem về cho thím hai hai cuộn, à đúng rồi, cho tiểu tức phụ của ngươi nữa…”

Tiêu Trọng Nhụ nhìn hoàng hậu. Tiêu Tú Tú không ngốc, so với Lưu thị, có thể thấy nàng khôn khéo hơn nhiều. Nàng ghé sát vào Tiêu Trọng Nhụ, đôi mắt đẹp lướt qua một tia khác lạ, trong đó lại mang ý cười nói: “Đừng lừa bổn cung, ngươi…:” Nàng vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nói nhỏ: “muốn y.”


Tiêu Trọng Nhụ gạt tay hoàng hậu ra. Hắn bước xuống giường, Tiêu Tú Tú cũng không giữ hắn, chống cằm nói: “khó thấy Lục thúc thích một người, sao lại không muốn y cơ chứ. Nói vậy hẳn là y cũng tình nguyện đi. Nếu không, chỉ cần ân cần với y một chút, há lại chẳng ngoan ngoãn sống dựa vào Lục thúc ấy chứ.” Tiêu Trọng Nhụ mặc lại quần áo chỉnh tề, đi lại gần, hắn bóp nhẹ mặt Tiêu hậu: “Ngươi lại ba hoa rồi, Lại bộ Lý lang trung ngươi nói hôm trước, hai ngày nữa ta sẽ sai người dẫn hắn vào hầu ngươi.”

Tiêu Tú Tú đại hỉ, nàng nhắm Lý lang trung kia được một thời gian rồi, bóng gió với hắn mấy lần mà họ Lý vẫn nhất mực chung tình với vợ cả của hắn, không chịu nhận sủng. Phải đợi đến khi Thái phó đích thân ra mặt hắn mới nhận mệnh. Khi Lý lang trung về nhà thì thấy vợ mình đã treo cổ chết giữa sảnh. Lý lang trung bị cú sốc quá lớn, khi được đưa vào cung hắn bỗng trở nên điên dại, sau đó mạo phạm hoàng hậu mà bị trượng chết. Bất quá đây là chuyện về sau.

Quay lại Tiêu Trọng Nhụ đi từ Ngô Đồng điện ra, lúc ngồi kiệu hồi phủ hắn hồi tưởng lại lời của Tiêu Tú Tú. Sao Tiêu Trọng Nhụ không thích người kia chứ, có điều Quân ca nhi là con dâu của hắn. Đừng nói Tiêu Thịnh đã chết, ngay cả còn sống thì miễn Cố Quân không phải là khào tử thì e là Tiêu Trọng Nhụ đã sớm thu cậu về hậu viện. Thì ra Tiêu Trọng Nhụ nhìn như không biết sợ là gì, nhưng trên thực tế lại rất kiêng kỵ lời thầy bói trong mộng từng nói. Hắn vốn không phải người mê tín, nhưng điềm báo của lão toàn bộ đều ứng thành sự thật, vì vậy từ khi còn trẻ, Tiêu Trọng Nhụ đã quyết cả kiếp này không bao giờ đụng vào thao tử, miễn cho sau này bị người áp chế.

Nay Tiêu Trọng Nhụ đã quyền to chức trọng thao túng triều đình, người trong thiên hạ không ai dám chống lại hắn. Từ sau khi được Quân ca nhi liều mình cứu mạng, hắn phát hiện mình thế mà lại có tình cảm biến tướng với cậu, còn Cố Quân ngược lại chỉ một mực đối xử cung kính không có nửa phần tư tâm với hắn, tất không phải là người dễ dãi tùy ý. Cậu càng như vậy, hắn lại càng không nỡ nhúng chàm cậu, vì vậy mà hắn rối rắm mãi, suy nghĩ cả nửa ngày mới quyết định trước tiên cứ từ từ biểu hiện ra ngoài, trong lòng hi vọng Quân ca nhi có thể sớm nhận ra tình ý của hắn. Con người kiêu ngạo như Tiêu Trọng Nhụ đối với chữ tình hoàn toàn ngu si, điều này nói ra mới châm chọc làm sao. Hắn mang hai tấm vải được hoàng hậu ban thưởng về nhà, nhìn qua quả thật là sản phẩm mới nhất trong cung, làm cho Lưu thị và đám nữ quyến nhìn thích mãi không thôi. Tiêu Trọng Nhụ tự lấy ra một tấm vải thật trang nhã, hắn nói: “Cầm tấm này may cho Quân ca nhi hai bộ đồ.” Lưu thị vốn nhắm trúng mẫu này, nhưng lão gia đã lên tiếng thưởng cho Quân ca nhi, bà đâu dám nhiều lời, cười xởi lởi: “Thiếp cũng định đưa cho Quân ca nhi, mặc dự sinh thần của lão gia là quá hợp ấy chứ. Lát nữa thiếp gọi người đến đo cho nó.”

Tháng ba năm nay là sinh nhật tròn ba mươi bảy tuổi của Tiêu Trọng Nhụ. Tuy không phải là đại thọ, nhưng đầu năm nay hắn mới nhặt về cái mạng, mà có câu đại nạn không chết tất có phúc nên Lưu thị tự hiểu lão gia muốn nhân dịp xung hỉ xả xui, vì thế mà lần thọ yến ắt sẽ phô trương không nhỏ. Đầu tháng ba đã có người lục đục tặng quà, đến ngày thọ yến thì quà cáp đã chất đầy trước cửa, khách tham dự nối thành hàng dài vào nhà, mà bên trong sảnh có đến cả trăm bàn tiệc. Khu vườn bày tiệc được tỉa tốt rất khéo, đưa mắt nhìn sang có thể thấy sân khấu kịch được xây giữa hồ, dọc hồ nước là một hàng ghế ngồi dành cho gia chủ xem hát.

Hôm nay Tiêu Trọng Nhụ đội mão và đai lưng bằng vàng ròng tựa như Thiên Quân hạ phàm, tuấn mỹ phong lưu không ai bì kịp. Không nói đến đám phu nhân mà ngay cả thiếu nữ chưa chồng cũng tránh không được say đắm với vẻ ngoài của hắn. E là mấy người này còn chưa nghe qua thủ đoạn mà Tiêu Trọng Nhụ dùng để tra tấn người đâu, có khi không phải như ý lang quân mà là diêm vương dưới địa ngục.

Hôm nay Tiêu Trọng Nhụ là chủ bữa tiệc đương nhiên tâm trạng hắn rất vui vẻ, người đến kính rượu hắn đều tiếp hết, ăn đến suất thứ ba rồi lúc này Ôn quản sự mới lại gần hỏi lão gia diễn vở nào.

“Diễn Kim Thu Ban đi…” Kim Thu Ban là vở kịch được chuộng nhất trong kinh thành, Tiêu Trọng Nhụ từng xem đào chính diễn rồi, đúng là hát rất hay. Nhưng hôm nay hắn lại không quan tâm mấy, hắn lén đưa mắt nhìn sang chỗ Cố Quân và Lưu phu nhân ngồi, cạnh đó là mấy vị cáo mệnh phu nhân đang nói không ngừng. Quân ca nhi ngồi im không hề tỏ ra phiền chán. Hôm nay cậu mặc bộ quần áo mới màu xanh lam chít ở eo làm lộ dáng người thon gầy khá đẹp mắt, trong mắt Tiêu Trọng Nhụ, mặc vậy so với không mặc còn quyến rũ hơn.

Hắn thu tầm mắt về, che lại tâm tư của mình, nói: “Thôi, diễn Trường sinh điện đi.”

Mọi người an tọa vào ghế, kép hát bước lên đài. Cố Quân không ngồi cùng các vị phu nhân mà đi xuống dưới. Tiêu Trọng Nhụ có ý gọi cậu lên ngồi cạnh mình nhưng Quân ca nhi là người hiểu chuyện, cậu nhường hết vị trí đẹp cho lão gia và các phu nhân, còn mình thì ngồi lẫn vào bọn tiểu bối chờ xem kịch hay. Đường Minh Hoàng trên đài xướng: “Trời xuân nắng ấm là lúc thích hợp để đi du ngoạn, sao nàng lại ngủ?” Lúc này, đào chính đi ra, tiếp: “Hôm qua thiếp được hoàng thượng mưa móc nên hơi mệt. Thiếp đang chải đầu thì ngủ mất nên không kịp nghênh đón thánh giá ạ.”

Đào chính hát rất hay, vừa mở miệng đã toát lên khí chất của Dương quý phi, đôi mắt gợi tình, mọi cử chỉ đều lả lướt mị hoặc, nếu là Tiêu Trọng Nhụ của ngày xưa thấy vậy nhất định sẽ ban thưởng, nhưng lần này tâm tư hắn không đặt vào vở kịch, mắt nhìn lên sân khấu nhưng trong lòng lại hướng về phía Quân ca nhi. Khi kịch kết thúc, Tiêu lão gia nhìn xuống bỗng thấy có một người nam lại gần ngồi cạnh Quân ca nhi. Đó là con cháu của Tiêu gia, tầm hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú, trong thế hệ trẻ có thể xem là khá xuất chúng. Tiêu Trọng Nhụ vừa đánh mắt sang thì bao ý vui vụt tắt, liên tục nhìn về phía Quân ca nhi quan sát tình hình thì thấy đứa cháu Tiêu gia vẫn chưa đi, đã vậy còn quấn lấy Quân ca nhi nói chuyện, Cố Quân ôn hòa đáp lại. Cả hai đôi khi còn cười với nhau, nom xa mới tâm đầu ý hợp làm sao.

Lúc này vở kịch vừa hạ màn, mỗi người đều lục đục thưởng bạc, Tiêu Trọng Nhụ cũng vung một trăm hai lượng ban thưởng, nhưng sau đó không gọi hí nữa chỉ ngồi uống rượu, lại một vòng nữa thì tiệc có dấu hiệu tan.

Tiêu Trọng Nhụ vịn tay hạ nhân về phòng. Lưu phu nhân cũng đi theo hắn, ngồi một lúc lâu ra điều có chuyện cần bàn. Tiêu Trọng Nhụ nhìn như say nhưng hắn rất tỉnh táo. Lưu phu nhân bóp vai cho hắn một lúc, mới nói: “Có chuyện này thiếp cân nhắc đã lâu, phải nói với lão gia.” Tiêu Trọng Nhụ mở mắt, nói: “Phu nhân cứ nói.”

Lưu thị nghỉ tay, bà ngồi vào cạnh Tiêu Trọng Nhụ, nhìn lão gia nhà mình, cười nói: “Lão gia cũng biết, Quân ca nhi còn trẻ, lúc trước…có lời thiếp không dám nói, nhưng nay lão gia và thiếp xem Quân ca nhi như con, đã vậy thiếp cũng phải thay nó lo chuyện đại sự.” Tiêu Trọng Nhụ nghe bà nhắc đến Cố Quân, tuy trên mặt không biểu hiện gì nhưng lỗ tai dỏng lên. Lưu thị không biết tâm tư của lão gia, vẫn vô tư nói: “Từ xưa đến nay thủ tiết không dễ. Mà sức khỏe của Quân ca nhi thì…không được tốt lắm, sợ là đoản mệnh. đó giờ thiếp chưa tính toán nhiều, may nhà nhị tẩu có ý…” Bà còn chưa nói xong, Tiêu Trọng Nhụ đứng phắt dậy.

Lưu thị bị ngắt lời, bà thấy lão gia mặt hằm hằm nhìn lại đây, trầm giọng hỏi: “Nhà nhị tẩu hứa cho bà lợi lộc gì mà bà sốt ruột làm mối cho con trai bà ta?”


Lưu thị ngẩn người, bà thì thào: “…lão gia?”

Tiêu Trọng Nhụ nổi cơn thịnh nộ, hất hết đồ trên bàn xuống, trà cụ trên bàn rơi loảng xoảng khắp chân Lưu thị, Lưu thị lùi vài bước ngã ngồi xuống tháp nằm. Bà sợ phát khóc, run run gọi: “Lão, lão gia…”

Mắt Tiêu Trọng Nhụ đầy sát khí vô cùng dữ tợn, từ lúc Lưu thị gả cho hắn đến nay chưa bao giờ thấy hắn hung tàn như vậy, bà sợ điếng người không phát ra tiếng.

Tiêu Trọng Nhụ đối với vợ cả mình ít nhiều có sự kính trọng, hắn nhiều lần khoan nhượng mọi hành vi ngu xuẩn của bả, đó là vì hắn biết bà đối với hắn cực kỳ tận tâm, mà nay người ngu phụ này lại tự đẩy bản thân ra đầu lưỡi dao, dám cả gan muốn để Cố Quân tái giá với người khác. Tiêu Trọng Nhụ há không phát điên. Giờ nhìn bà hắn chỉ thấy phiền lòng, để kiềm chế cơn giận hắn liền xoay người đi ra ngoài.

Lưu phu nhân ngồi sụp xuống, bà nghe tiếng chân hắn đi xa vẫn còn sợ run. Bà cứ nghĩ mình có lòng với Quân ca nhi thì lão gia sẽ khen bà đảm đang hiểu chuyện…ai ngờ…ai ngờ…

Lưu thị dù ngu xuẩn cách mấy cuối cùng cũng nhìn ra manh mối. Bà thực sự không ngờ lão gia lại đối với Quân ca nhi như vậy, thật là…

Tiêu thái phó ra ngoài nhưng không đến phòng thị thiếp nào, hắn đi vài vòng cuối cùng đến Đông Tương các. Tiêu Trọng Nhụ đối đãi với Cố Quân không như xưa, từ sau khi cậu khỏe lại không đuổi cậu về thôn trang mà giữ lại Tiêu phủ, nơi này dần trở thành khu viện yên ắng nhất trong toàn phủ đệ, chỉ có một hành lang nối với các khu vực khác, bình thường rất ít hạ nhân bén mảng tới, không rõ Tiêu lão gia xếp người ta ở đây là có rắp tâm gì.

Hắn đi vào sân, không cho hạ nhân vào theo, chỉ một mình tự đi vào trong. Hắn đứng trước cửa phòng, đang nghĩ có thể Cố Quân đã ngủ không biết có nên vào không thì bỗng nghe có tiếng nước chảy, biết Cố Quân đang tắm trong phòng.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Tiêu Trọng Nhụ nhưng bực bội cả ngày nay, vừa nãy lại bị Lưu thị chọc giận, thế là hắn không khỏi nhớ lại Cố Quân cũng người họ hàng kia trò chuyện vui vẻ thế nào, càng nghĩ càng ghen tức, trong lòng nổi lên tâm ma, thế là tự ý đẩy cửa đi vào.

Tiếng nước truyền ra từ sau bình phong, hắn không thấy nô tì nào, chắc đang bận chuyện gì. Tiêu Trọng Nhụ từng bước tiến vào, trong phòng ánh đèn mờ ảo, hắn lại sát bình phòng lẳng lặng nhìn vào.

Trong phòng có một thùng gỗ đựng đầy nước. Quân ca nhi đang ngồi trong thùng nước quay lưng lại với hắn. Hắn nghe tiếng bước chân thì đinh ninh là nha hoàn Xuân Hương của mình, không hề đề phòng, tiếp tục cầm khăn khô lau người. Quần áo được treo trên bình phong. Tuy trong phòng không đốt huân hương nhưng vẫn tràn ngập mùi thơm. Quân ca nhi rất thích sạch sẽ, ba ngày tắm một lần (*), hắn thấy cậu dùng khăn lau cổ, trên phần gáy trắng như ngọc điểm một nốt ruồi son, làm hắn chỉ muốn thò tay ra sờ. Cố Quân nào hay lão gia đang lặng lẽ nhìn mình, cậu nói: “Đưa quần áo cho ta.” Cậu còn tưởng là nha hoàn đang đứng sau bình phong nên vô tư sai phó.

(*) Người xưa ít tắm nên 3 ngày/lần tắm mới được xem là sạch sẽ chứ đây không phải troll

Tiêu Trọng Nhụ mặt lạnh âm âm, vậy mà cầm đồ vắt trên bình phong xuống đưa ra cho cậu. Cố Quân không quay đầu lại, chỉ lấy tay đón lấy, sau đó cậu từ trong bồn đi ra ngoài. Tiếng nước chảy ào ạt, Cố Quân khoác áo vào, trên người cậu còn nước nên áo dán sát vào cơ thể, khi cậu đứng nghiêng lại có thể thấy cơ thể thon dài, ngực bụng bằng phẳng, giữa đùi lộ ra vật nho nhỏ là nam căn của khào tử chỉ dài hai ba tấc trông khá xinh xẻo.

Quân ca nhi không để ý xung quanh, bước ra bồn thì lau nhanh người sau đó đi đến gương đồng, vắt khô tóc, khi cậu cúi người tìm lược, theo quán tính nhìn vào gương bỗng thấy trong đó phản chiếu một cặp mắt người!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.