Bạn đang đọc Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm: Chương 80
Tạm không nhắc đến Úy Trì Chính đang ôm trong lòng nỗi niềm ngổn ngang bên ngoài, mà hãy nói tới Lạc Thạch Thiên từ lúc bước vào lều, sau khi chẩn mạch cho Hoàng thượng và Thừa tướng xong thì sắc trời cũng đã nhá nhem.
Lạc Thạch Thiên đang bôi thuốc và băng bó trên tấm ngực trần của Minh Trọng Mưu, khuôn mặt Minh Trọng Mưu sầm sì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã ngự y hắn thực sự tín nhiệm này, suy nghĩ cũng không biết đã đảo đi đảo lại mấy vòng rồi.
Lạc Thạch Thiên băng bó xong xuôi, vừa mới hơi ngẩng đầu lên, chạm ngay phải ánh mắt của Minh Trọng Mưu, lại lập tức cúi đầu xuống, dường như đã biết trong đầu bệ hạ đang nghĩ gì, “Xin bệ hạ đừng quá lo lắng, cái thai trong bụng Thừa tướng vẫn bình an vô sự, vừa nãy do sợ hãi và mải tránh truy binh nên bị ngã thành ra có phần hoảng sợ thôi, nhưng tính tình của Thừa tướng đại nhân rất kiên cường, bình thường lại toàn đi bộ lên triều, nên thân thể rất tốt, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là sẽ ổn.”
Nói xong, hắn cứ cúi đầu ngậm miệng suốt, vị thiên tử phía trước mặt đã không còn là ông vua khờ khạo của ngày xưa nữa rồi, bụng dạ thâm trầm, mang theo cái uy của bậc đế vương, ánh mắt sâu xa của bệ hạ nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không biết là trong đầu đang nghĩ gì, nên Lạc Thạch Thiên cũng không tiện nói nhiều.
Minh Trọng Mưu mặc lại áo, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt hắn dù chỉ một giây, dường như đang muốn thông qua biểu cảm trên mặt để nhìn thấu cả trái tim bên trong hắn. Phải mất một lúc lâu, Minh Trọng Mưu mới chậm rãi mở miệng nói: “Khanh đã biết thân phận con gái của Thừa tướng từ lâu rồi.”
Lạc Thạch Thiên không trả lời.
Minh Trọng Mưu cẩn thận quan sát hắn, nói tiếp: “Có lẽ không phải là bây giờ, mà là từ rất lâu về trước, khi nàng quỳ ở bên ngoài cung Cẩm Tú, vết roi quất trên lưng nàng tái phát, khanh trị thương cho nàng nên biết thân phận của nàng.”
“…… Phải ạ.” Rất lâu sau, Lạc Thạch Thiên mới thấp giọng trả lời.
Minh Trọng Mưu nhìn hắn chằm chằm, “Mà lúc đó, trẫm vẫn chưa biết,” giọng nói của càng bị đè xuống thấp hơn, “Khanh thì biết rồi, còn trẫm thì vẫn chưa biết.”
“…… Phải ạ.”
Minh Trọng Mưu liếc mắt nhìn Tạ Lâm đang mệt mỏi nằm trên giường, lại nhìn hắn chăm chú, ánh mắt của hoàng đế bệ hạ phản chiếu vẻ ảm đạm trong lều, “Lạc ngư y, khanh hợp sức với nàng ấy lừa ta, hai người khi quân.”
Lạc Thạch Thiên kinh hãi ngẩng phắt đầu lên, hắn vội vàng vén tà áo, quỳ xuống, hoảng hốt nói: “Bệ hạ, đây hoàn toàn là chủ ý của thần, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thần, không có chút gì liên quan đến Thừa tướng cả, xin bệ hạ đừng trách Thừa tướng……!” Nói xong, hắn dập đầu xuống đất, phát ra một tiếng rất to.
Minh Trọng Mưu thấy hắn liên tục dập đầu, trán cũng sưng đỏ hết cả lên, nhưng Minh Trọng Mưu không bảo hắn đứng dậy, cũng không bảo hắn dừng lại, chỉ nói tiếp: “Tạ Lâm bảo khanh che giấu, khanh chẳng nói chẳng rằng giúp nàng ấy giấu, trẫm nhớ, sau này khanh và nàng ấy qua lại rất thân thiết, khanh thường xuyên tới phủ Thừa tướng, đêm Giao thừa cũng trải qua trong phủ Thừa tướng.”
Động tác dập đầu của Lạc Thạch Thiên khựng lại, ngữ điệu thâm trầm của Minh Trọng Mưu không biết bên trong đang ẩn chứa toan tính gì.
Minh Trọng Mưu hơi ghé sát lại người hắn, khẽ hỏi: “Lạc Thạch Thiên, khanh và nàng ấy có mối quan hệ gì?” Thấy Lạc Thạch Thiên đang định mở miệng nói, liền lên tiếng cắt ngang một cách tùy tiện: “Đừng nói mấy cái kiểu quan hệ đại phu và bệnh nhân ra, trẫm không muốn nghe những lời giả ngây giả ngô đó của khanh đâu.”
Tâm tư Lạc Thạch Thiên xoay chuyển mấy vòng liền, ánh mắt của vị đế vương trước mặt thấu triệt, lại có rất nhiều thủ đoạn của bậc cửu ngũ chí tôn, tâm tư hắn đào càng ngày càng sâu, lại nhiều tai mắt như thế, thậm chí ngay cả Tạ Lâm cũng không biết tình hình trong phủ nàng Minh Trọng Mưu đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Xem ra nói dối Minh Trọng Mưu sẽ không tin đâu, lúc này chi bằng cố gắng liều một phen vậy.
Lạc Thạch Thiên liếc nhìn Tạ Lâm, cúi đầu trả lời: “Thần là hôn phu chưa cưới của Thừa tướng.”
Minh Trọng Mưu bấu chặt lấy tay vịn ghế. Đúng là hắn đang đợi Lạc Thạch Thiên mở miệng, bởi vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, bất luận Lạc Thạch Thiên có nói gì, hắn cũng sẽ quyết không giật mình, nhưng bốn chữ “hôn phu chưa cưới” vừa thốt ra, bàn tay Minh Trọng Mưu liền siết chặt, suýt chút nữa là bóp nát tay vịn ghế.
Cho dù là thế, thì tay vịn cũng đã bị bóp nứt mấy đường.
Ánh mắt Lạc Thạch Thiên lướt đến chỗ tay vịn ghế, sau đó lại cúi đầu xuống nói tiếp: “Bệ hạ, bất luận là thế nào, thì chuyện Thừa tướng che giấu thân phận nữ nhi vào triều làm quan cũng là phạm phải tội khi quân, thần không muốn bệ hạ giáng tội, nên đã bao che giúp, huống hồ thần là hôn phu chưa cưới của Thừa tướng, cho dù có nhìn thấy da thịt thân thể của nàng ấy cũng là việc danh chính ngôn thuận, tương lai cũng sẽ nhất định lấy nàng ấy làm vợ, nào ngờ lại khiến bệ hạ nảy sinh nghi ngờ……”
Lời vừa nói đến đây, Minh Trọng Mưu đã duỗi tay ra siết chặt lấy cổ Lạc Thạch Thiên, võ nghệ của hắn vốn dĩ đã bất phàm, chỉ thoáng chốc đã nhấc bổng Lạc Thạch Thiên lên, Minh Trọng Mưu nhìn tên ngự y tướng mạo cũng khá thư sinh tuấn tú trước mặt, hận không thể bóp chết hắn luôn cho xong.
“Ngươi nói lại lần nữa xem?” Ngữ điệu của Minh Trọng Mưu trầm thấp.
Lạc Thạch Thiên gắng gượng mỉm cười, cũng không giãy dụa, “Bệ hạ, võ nghệ của người cao cường, thần không thể bằng được, nhưng Linh Nhi là tôi, người là vua, giới hạn giữa vua tôi căn bản sâu như biển, cả người lẫn Linh Nhi đều không thể vượt qua được đâu. Huồng hồ Linh Nhi rõ ràng là con gái vào triều làm quan, đây là đại tội khi quân. Cho dù người không truy cứu, thì tổ chế còn đó, phá một lần sẽ có lần thứ hai, thân phận của Linh Nhi vĩnh viễn không được để lộ, người và nàng ấy không thể ở bên nhau được, chi bằng tìm người khác, con gái của các đại thần, ai nấy đều thông minh xinh đẹp dễ thương, gia thế hiển hách tôn quý, chẳng bằng người tác thành cho chúng thần, đem lại hạnh phúc cho Linh Nhi, kiếp sau chúng thần nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp long ân của bệ hạ.”
Minh Trọng Mưu phớt lờ mấy lời dài dòng của hắn, chỉ nóng nảy tóm được từ mấu chốt: “Linh Nhi?”.
“Đúng,” Lạc Thạch Thiên cười cười, “Tạ Linh Nhi mới là tên của nàng ấy, Tạ Lâm là tên của huynh trưởng, mười năm trước khi kỳ thi xuân vi diễn ra, Linh Nhi đã lấy tên huynh trưởng mình để dự thi, một lần dùng mà dùng suốt mười năm, giờ người thân của nàng ấy gần như đã qua đời hết, chỉ còn lại thần, hôn phu chưa cưới của nàng ấy mới biết tên thật.” Hắn nhìn Minh Trọng Mưu, giả vờ như mình vừa hiểu ra, “Ồ, xem ra bệ hạ không biết chuyện này, thần cứ tưởng nàng ấy đã nói cho người biết từ lâu rồi chứ.”
(Xuân vi còn được gọi là thi Hội diễn ra vào mùa xuân năm kế tiếp của kỳ thi Hương (tức thu vi), tức các năm Sửu, Thìn, Mùi, Tuất, do Bộ lễ tiến hành, nên còn gọi là “lễ vi”, “xuân vi”. Kỳ thi này cũng diễn ra qua 3 lần (tam trường), mỗi lần 3 ngày. Người đỗ đầu cũng gọi là hội nguyên.)
Còn lâu hắn mới cho Minh Trọng Mưu biết rằng sở dĩ Tạ Lâm chỉ muốn dùng cái tên này, là vì nàng đã vứt bỏ quá khứ từ trước rồi, quyết định sống tiếp bằng thân phận của huynh trưởng mình.
Dáng vẻ giả vờ giả vịt của Lạc Thạch Thiên cùng cách nói chuyện của hắn đã chọc giận Minh Trọng Mưu không hề nhẹ. Ánh mắt Minh Trọng Mưu bắn ra lửa giận ngút trời đúng như hắn dự liệu, năm ngón tay bóp cổ hắn càng tăng thêm lực.
Đến nước này, Lạc Thạch Thiên giống như bình sứt không cần phải giữ, từ lâu hắn đã biết rằng, Tạ Lâm không có chút tình cảm yêu đương nào với mình, có lẽ chăng bọn họ từng là thanh mai trúc mã, vì có chung những ký ức nơi quê xưa chốn cũ, lúc gặp lại có lẽ có chút đồng cảm, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Năm ấy lúc đối mặt với lời cầu hôn của hắn, Tạ Lâm cũng chỉ nghĩ bản thân đã đến tuổi thành thân vậy thì thành thân, thế thôi.
Chỉ có người trước mặt hắn đây, chỉ có người này, chiếm cứ một đoạn năm tháng rất dài của Tạ Lâm, độc chiếm ánh mắt của nàng, khiến cho không một ai có thể bước vào trong trái tim nàng.
Cho dù không thể ở bên Tạ Lâm, chí ít cũng có thể trêu ngươi hắn, khiến hắn không thể ung dung thoải mái hưởng thụ sự tốt đẹp của Tạ Lâm.
Minh Trọng Mưu thật sự thống hận tên này đến độ chỉ muốn bóp chết hắn, cái ánh mắt đắc ý gợi đòn ấy thật sự khiến người ta thấy ghét vô cùng.
Bất luận Minh Trọng Mưu muốn sánh vai bên cạnh Tạ Lâm đến mức nào, thì cách biệt tuổi tác luôn là bức tường ngăn cách trước mặt họ, hơn thế Tạ Lâm của mười năm trước, hắn căn bản không có cơ hội để ngắm nhìn, bất kể hắn có nỗ lực ra sao, đều không thể xóa đi được mối quan hệ thanh mai trúc mã của Tạ Lâm và cái tên trước mặt đây, trên thế gian này, chỉ có Lạc Thạch Thiên mới biết được quá khứ của nàng, nhận thức được điều này khiến Minh Trọng Mưu muốn phát điên.
Nhưng Minh Trọng Mưu vừa nhìn đến Tạ Lâm, hắn đột nhiên thấy bình tĩnh.
Minh Trọng Mưu thả Lạc Thạch Thiên ra, nở nụ cười trầm thấp, lắc lắc đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh giường của Tạ Lâm.
Lạc Thạch Thiên nhìn thấy nụ cười ấy trong lòng liền vô cùng lo lắng, như thể đối phương còn chưa nói gì, hắn đã đại bại rồi.
“Bệ hạ, người đang cười thần sao?” Lạc Thạch Thiên siết chặt tay thành nắm đấm trong ống tay áo.
“Ngươi thật sự rất biết mình biết ta đấy,” Minh Trọng Mưu khẽ khàng đặt bàn tay lên bụng Tạ Lâm, ánh mắt sắc bén trở nên hiền hòa, “Cho dù quá khứ ngươi và nàng suýt chút nữa thành hôn thì sao chứ? Suy cho cùng vẫn là chưa thành, ngươi vẫn chẳng chiếm được chút tình cảm nào của nàng, trẫm mới là người đàn ông của nàng, nàng đang mang cốt nhục của trẫm, đó là hoàng tử của Đại Sở, là đứa con đầu tiên của hoàng đế Vạn Triệu, trẫm đã có nàng mười năm, thì tương lai vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh nàng, người sẽ nắm tay nàng đi tiếp chỉ có thể là trẫm.”
Đôi mắt hắn tràn đầy màu sắc lấp lánh, như thể vì nghĩ tới tương lai được nắm tay Tạ Lâm mà cảm thấy sung sướng. Giọng điệu của hắn kiên định mà bình tĩnh, cơ hồ như để bảo vệ một người, hắn sẽ dùng hết sự quả cảm của một người đàn ông và uy nghiêm của một bậc đế vương.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã trưởng thành vì người con gái trong lòng, giờ tình cảm ấy đã được đáp lại, thì càng không bao giờ có chuyện buông tay.
Lạc Thạch Thiên nhìn hắn hồi lâu, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Vậy thì hãy chăm sóc nàng ấy thật tốt.” Rất lâu sau, Lạc Thạch Thiên mới bình tĩnh nói.
Minh Trọng Mưu sốt ruột khoát khoát tay, “Không cần ngươi phải nhắc.” Sau đó chỉnh lại chăn cho Tạ Lâm.
Lạc Thạch Thiên mỉm cười khẽ, lắc lắc đầu, rồi xoay người đang định đi ra khỏi lều, thì lại nghe Minh Trọng Mưu nói: “Khoan đã!”.
Lạc Thạch Thiên dừng bước.
“Liên quan đến chuyện hôm nay, trẫm nghĩ ngươi biết mình nên làm thế nào.” Minh Trọng Mưu nói.
Lạc Thạch Thiên không hề quay người lại đáp, “Xin bệ hạ yên tâm, trước đây thần đã không nói, thì sau này đương nhiên cũng sẽ không bao giờ nói.”
Có lẽ Minh Trọng Mưu cũng vô cùng yên tâm về hắn, nên không nói gì tiếp nữa, Lạc Thạch Thiên vén rèm đi ra khỏi lều.
Vừa ra khỏi lều, Lạc Thạch Thiên đã bị Úy Trì Chính chặn lại, hắn vội vã hỏi: “Lạc ngự y, Thừa tướng…… và bệ hạ thế nào rồi?”.
Úy Trì Chính đứng ở ngoài chờ đã lâu, không biết người ở bên trong vô tình hay cố ý mà tiếng nói chuyện rất bé, lều thì vừa to lại vừa dày, tuy hắn có võ công cao cường, nhưng không cũng thể nào nghe thấy rõ.
Vết thương bị trúng tên của bệ hạ cố nhiên là nghiêm trọng, nhưng Tạ Lâm lại hôn mê bất tỉnh, vừa rồi hắn liếc mắt nhìn trộm, thấy sắc mặt Tạ Lâm trắng nhợt nhạt không chút máu, thậm chí mồ hôi túa ra đầm đìa, cũng không biết là bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không.
Úy Trì Chính cảm thấy tình cảm mình giành cho Tạ Lâm quá đỗi kỳ lạ, vừa phòng bị vừa căm ghét, nhưng cũng lại muốn thân cận với nàng, còn hôm nay, hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân đang lo lắng cho nàng nữa kìa.
Thấy Lạc Thạch Thiên đi ra, Úy Trì Chính không màng đến mớ suy nghĩ rối rắm trong lòng, trực tiếp xông tới hỏi.
Lạc Thạch Thiên vừa mới ra khỏi cửa đã đụng phải hắn liền giật bắn cả mình, còn tưởng tên này nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Minh Trọng Mưu, biết được thân phận của Tạ Lâm, nhưng thấy vẻ tiều tụy trên mặt hắn, dường như không biết gì, liền thấy yên tâm được ít nhiều, nhưng cũng thấy rất kỳ quái với hành động cuống quýt ấy, bèn nói: “Bệ hạ tuy trúng tên nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, Úy Trì đại nhân không cần phải lo lắng, còn Thừa tướng đại nhân thì……” hắn ngập ngừng, cân nhắc câu chữ.
“Thừa tướng đại nhân thế nào?” Úy Trì Chính hỏi dồn.
Lạc Thạch Thiên liếc nhìn hắn, cười đáp: “Úy Trì đại nhân và Thừa tướng đại nhân quả đúng là đồng liêu tình sâu ý nặng, Úy Trì đại nhân không cần bận tâm, Thừa tướng đại nhân chỉ bị ngã thôi, lại cộng thêm việc bị kinh sợ, trên đường phi ngựa xóc nảy, nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn.”
Úy Trì Chính bất giác thấy yên tâm đến lạ, bèn cười bảo: “Thì ra là vậy, vất vả cho Lạc ngự y rồi.”
“Chia sẻ nỗi lo lắng với bệ hạ và Thừa tướng là chuyện nên làm mà, Úy Trì đại nhân đừng khách khí thế, chỉ là hiện giờ bệ hạ và Thừa tướng đang dưỡng thương, tốt nhất là không nên tùy tiện thăm hỏi quấy rầy, qua vài hôm nữa đợi vết thương của họ ổn rồi, hãy lên đường hồi cung.”
Úy Trì Chính trầm ngâm rồi lâu rồi mới khẽ đồng ý.
XXX
Minh Trọng Mưu nằm xuống dựa sát vào Tạ Lâm, làm ổ trong chăn, tránh vết thương ở trên cánh tay ra, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cánh môi không có một chút huyết sắc nào, hắn không kìm được cúi đầu, chạm khẽ vào hai cánh môi, mút mát, đôi môi nàng vẫn mềm mại không gì diễn tả được.
Hồi lâu, Minh Trọng Mưu mới ngẩng đầu lên, thấy cánh môi nàng đã hồng hào hơn mới yên tâm hơn đôi chút, ôm Tạ Lâm vào lòng, siết thật chặt, không ngờ đúng lúc ấy Tạ Lâm mở mắt ra, đôi mắt trong veo sáng rõ, hoàn toàn không giống như người vừa tỉnh giấc.
Minh Trọng Mưu thấy thế, dịu dàng nói: “Nàng tỉnh rồi à? Sao không ngủ nhiều hơn chút nữa?”.
Tạ Lâm nhìn hắn, “Vừa mới tỉnh, những lời mọi người nói, thần đều nghe thấy.”
Minh Trọng Mưu ngẩn người, “Sớm biết thế bọn ta đã tìm chỗ nào bí mật hơn để nói rồi, tránh làm ổn khiến nàng tỉnh giấc.”
“Người là hoàng đế, lại vừa gặp chuyện không hay, sau này không được hành động đơn độc nữa, trước sau đều phải có người đi theo, nếu có chuyện gì, chi bằng tranh thủ thời gian nói luôn là hay nhất.”
Minh Trọng Mưu thấy ánh mắt nàng trầm tĩnh như nước, đành trầm mặc.
“Thần là người đã có hôn phu chưa cưới, lại lừa người, vậy mà người cũng không giận, không buồn sao?”.
“Ta đương nhiên giận, đương nhiên buồn,” hắn vuốt vuốt mấy sợi tóc mai của nàng, “Nhưng người nàng chọn từ lâu đã là ta rồi, ngoài trừ ta ra, nàng không thể chấp nhận bất cứ một ai khác, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi.”
Tạ Lâm nhìn hắn chằm chằm.
Minh Trọng Mưu nhìn nàng, lại nhẹ nhàng nói: “Nàng đang mang thai, sao lại không nói cho ta biết? Nếu biết sớm hơn, ta sẽ không bao giờ dẫn nàng đi cưỡi ngựa săn bắn đâu, xóc nảy quá mà.”
“Thần không biết, chứ không phải cố ý giấu người.”
Minh Trọng Mưu nhẹ nhàng mơn man gò má nàng, “Nàng đang mang thai con của trẫm, mà vẫn định xưng ‘thần’ sao?”.
Tạ Lâm đang định mở miệng, thì lại bị Minh Trọng Mưu che lại, “Được rồi, trẫm đang bị thương, không muốn bị những lời phản bác của nàng chọc tức đâu, nghỉ ngơi nhiều vào, đừng nói nhiều nữa.” Nói đoạn, kéo Tạ Lâm ôm chặt vào lòng, nhắm mắt lại, có lẽ do bị thương nặng nên mệt mỏi, vừa nãy lại suy nghĩ quá nhiều, lên loáng cái đã ngủ rất say.
Trong lúc đó Tạ Lâm vẫn nhìn hắn đăm đăm, không nói năng gì, bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, thở dài.
Tạ Lâm giả nam quá lâu, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân có thể mang thai, trước đây cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, kết quả là hiện giờ nghe thấy tin này, khiến nàng trở tay không kịp.
Nàng hơi nghiêng đầu, quan sát Minh Trọng Mưu, cánh môi hắn thoáng cong lên, lại càng ôm siết nàng chặt hơn, thần sắc toát lên vài phần an tâm.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trái tim cũng kề sát bên nhau, nhưng những lời của Tiên đế vẫn văng vẳng bên tai.
Nàng tất nhiên không thể sống được lâu, một mình đứa bé ở lại sao có thể có được hạnh phúc giữa chốn cung đình tranh đấu tàn khốc kia?
Tạ Lâm vuốt ve bụng, nhủ thầm.
Đứa bé này, nhất quyết không thể giữ lại.