Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 45


Bạn đang đọc Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm: Chương 45

“Tóc của ngươi rất thơm, còn thơm hơn cả tóc của phụ nữ.”
Khuôn mặt Tạ Lâm囧 : “Bệ hạ, người say rồi.”
Minh Trọng Mưu vẫn ở phía sau người nàng, cũng không biết có phải do rảnh rỗi không có việc gì làm không, mà lại hít sâu thêm lần nữa, “Trẫm không lừa ngươi đâu, trẫm thật sự không lừa ngươi mà.”
…… Thần không phải sợ bị người lừa, mà là sợ người phát hiện ra bị thần lừa!
Tạ Lâm hít sâu, bình tĩnh nhúng khăn mặt vào trong nước, khoắng khoắng vài cái, sau đó nhấc ra, chỉ có một lúc vậy thôi, mà hai tay của Minh Trọng Mưu đã ôm trọn lấy thắt lưng nàng, lại còn nghi ngờ bảo: “Eo lưng của ngươi gầy quá.”
Tạ Lâm không thèm để ý đến hắn, cứng rắn xoay người, úp thẳng cái khăn lên mặt Minh Trọng Mưu, “Bệ hạ, rửa mặt đi.” Nói đoạn, còn chà xát mấy cái.
Giọng nói của Minh Trọng Mưu truyền tới từ dưới chiếc khăn, “Ái phi, nàng chẳng dịu dàng tí nào.”’
…… Bị hiểu lầm thành một phi tử nào đó trong cung của bệ hạ, Tạ Lâm nhất thời cảm thấy đây là một chuyện tốt. Nếu không, những chuyện mất mặt của Hoàng đế và Thừa tướng đại nhân kéo dài từ tận ngoài cung vào đến tẩm cung mà để Tiên hoàng dưới suối vàng biết được, sợ là dù đã chết cũng phải bò ra khỏi hoàng lăng mất.
“…… Bệ hạ, rửa mặt xong thì lên giường đi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Ngày mai người còn phải lên triều sáng nữa.” Tạ Lâm ra sức chà xát mặt Minh Trọng Mưu, nàng cảm thấy bản thân kích động một cách kỳ lạ, muốn cho thằng nhãi này nghẹt thở chết luôn đi cho xong.
“Lên giường?” Minh Trọng Mưu tóm được từ then chốt trong câu nói của Tạ Lâm, lập tức sung sướng, “Được thôi, được thôi.”
Tạ Lâm nghe xong, tay liền dùng sức, chỉ nghe thấy Minh Trọng Mưu ú ớ mấy tiếng, liền sợ giật bắn mình, vội vàng nhấc một góc khăn lên nhìn thử, vừa nhìn phát, lập tức tái mặt.
Khuôn mặt Minh Trọng Mưu vốn dĩ anh tuấn, bị nàng vần vò một hồi, toàn bộ ngũ quan thay hình đổi dạng, từ một vị Hoàng đế tuấn tú lập tức không còn ra hình người nữa.
Tạ Lâm kĩnh hãi, “Bệ hạ!”.
Màn kinh hãi này không vừa đâu, Minh Trọng Mưu thuận thế ôm Tạ Lâm vào lòng, vỗ vỗ lên lưng nàng, nói bằng giọng an ủi: “Ái phi đừng sợ, chỉ là trẫm thay đổi dung nhan chút thôi, trẫm vẫn Hoàng đế của nàng, là thiên tử của nàng, là bầu trời của nàng, là chỗ dựa của nàng mà, ái phi đừng sợ nhé, nào, nhìn trẫm này.”
Minh Trọng Mưu kéo một lớp da từ dưới cằm ra, sau đó bóc từng chút một từng chút một, bóc lên trên…… bóc lên trên nữa.
Cho đến khi lột hết khỏi toàn bộ khuôn mặt, Tạ Lâm trợn mắt há hốc mồm ra nhìn.
Người trong thiên hạ đều biết, Minh Trọng Mưu hoàng đế Vạn Triệu sở hữu khuôn mặt anh tuấn, làn da màu mật ong, toát lên vẻ mạnh mẽ và khỏe khoắn đầy sức sống, kết hợp cùng vóc dáng cao lớn cường tráng, bao phủ trên dưới toàn thân là hơi thở của người luyện võ. Là một nam tử nguyện chinh chiến chốn sa trường, làm một tướng quân chí lớn, hắn muốn thống lĩnh quân đội Đại Sở, Nam chinh Bắc phạt, diệt trừ phản loạn, thống nhất thiên hạ.
Tuy hiện giờ hắn đã trở thành Hoàng đế, không thể tiếp tục điều binh khiển tướng, làm một vị tướng quân vĩ đại được nữa, nhưng không một ai cho rằng tướng mạo, xuất thân, khí chất của hắn không thể xông pha sa trường, làm một vị tướng dũng mãnh.

Tướng mạo của hoàng đế Vạn Triệu khiến hắn trở thành nam tử trong mộng của mọi thiếu nữ chốn khuê các.
Chí ít là trước ngày hôm nay, Tạ Lâm đã nghĩ vậy.
Nhưng sau ngày hôm nay, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, Tạ Lâm cũng…… rất muốn nghĩ như vậy.
Hàng lông mi dài, giống như hai chiếc quạt nhỏ, rợp bóng phủ lên đôi mắt phượng đào hoa, đáy mắt trong trẻo, sáng rõ đến gần như trong suốt, vì say rượu, nên vẫn còn ửng đỏ, rồi sống mũi thẳng tắp, và bờ môi hồng tươi tắn đầy đặn kia nữa……
Phản ứng đầu tiên của Tạ Lâm là —— Nhìn đi, một thằng nhóc thư sinh.
Cẩn thận nhìn lại lần nữa, mới ngộ ra, chẳng trách Tạ mỗ luôn cảm thấy, Minh Trọng Mưu càng trưởng thành, lại càng bắt đầu “lệch”. Thì ra là vì khuôn mặt này, mới chính là khuôn mặt trẻ thơ trắng trẻo của vị hoàng tử mà Tạ Lâm đã từng nhìn thấy năm xưa, đã nhiều năm trôi qua, trí nhớ của Tạ Lâm tuy chỉ còn mang máng, nhưng giờ phút này, hồi ức càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Vì khi trưởng thành khuôn mặt bánh bao đó không còn vẻ non nớt nữa, nhưng trắng trẻo thanh tú thì vẫn còn nguyên, xinh trai đào hoa y như năm nào, khiến nàng đột nhiên nhớ lại hồi ức thuở ấy.
May mà thân hình cao lớn và tinh thần không giống một cô gái, có điều khuôn mặt kia…… cặp mắt phượng kia……
Dù bản lĩnh của Tạ Lâm là núi Thái Sơn có sập cũng không nao núng đi nữa, thì giờ phút này cũng không kiềm chế được mà trợn mắt, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Sau đó nhìn đến bờ môi hồng hào tươi tắn của Hoàng đế Vạn Triệu đang hé mở, thở một hơi dài khẽ khàng, “Trẫm không chịu nổi nữa rồi, ngoan, tới giúp trẫm……” Nói đoạn, cánh môi của hắn tiến lại gần, áp lên môi Tạ Lâm.
Tạ Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, không thể ngờ mình lại phải chịu loại kích thích này, Minh Trọng Mưu là kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, thời cơ tốt như thế, sao lại không biết đường mà lợi dụng? Lập tức tiến vào càng sâu, cuốn lấy lưỡi của Tạ Lâm.
Cũng may Tạ Lâm là người đầu óc linh hoạt, phản ứng cũng mau lẹ.
Nàng dùng sức đẩy Minh Trọng Mưu ra, ra sức đẩy, rồi lại ra sức đẩy……
Nhưng không đẩy ra nổi.
Tạ Lâm bực bội, nàng quên mất Minh Trọng Mưu là người học võ, một khi hắn thật sự sử dụng đến nội công, thì tám Tạ Lâm cũng đấu không lại.
Minh Trọng Mưu nắm lấy tay Tạ Lâm, hai cánh môi rời ra, lại còn phát ra một tiếng “chụt” nữa chứ, hắn thì thầm: “Nàng nhiệt tình quá.” Giọng nói trầm sâu, tuôn ra từ cánh môi đỏ hồng ẩm ướt, sóng mắt phong tình như sương khói, nhìn đăm đăm vào nàng.
Đây là khuôn mặt quá mức đào hoa, lực sát thương quá lớn.
Suy cho cùng Tạ Lâm cũng không còn là Tạ Lâm bình tĩnh của ngày thường nữa, đầu óc nàng vẫn còn quá nửa là đang say rượu, lại thêm khuôn mặt mơ hồ kia, khiến nàng cảm thấy đầu óc càng nặng nề hơn, trong lúc đó, Minh Trọng Mưu đã cởi xong vạt áo ở lưng Tạ Lâm, lộ ra cái yếm thêu đôi uyên ương đang bơi dưới nước, tôn lên làn da trắng nõn nà dưới ánh nến lấp lánh, có một sức hút kì lạ.

Minh Trọng Mưu cúi đầu, ngón tay chạm lên xương quai xanh của nàng lưu luyến không rời.
Tạ Lâm vừa run lên, thì Minh Trọng Mưu đã cúi đầu, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống sau đó quay sang ngậm mút, lưu lại những dấu hồng hồng trên da thịt, giống như đóng ấn.
Minh Trọng Mưu cười ngây ngốc, ôm nàng đặt lên giường, cố chấp cởi y phục của nàng.
Tạ Lâm sực nhớ ra, số mê hương nàng lấy từ chỗ Lạc Thạch Thiên đưa cho Sử Hồng Dược, đúng là đã cho Minh Trọng Mưu dùng, nhưng hiệu quả của mê hương tại sao lại phát huy trên người nàng?
Minh Trọng Mưu cúi đầu quanh quẩn với đám dây buộc ở trước ngực nàng, sau đó kéo một cái, y phục liền bị cởi ra, Minh Trọng Mưu vứt chúng sang bên giường, phần ngực vốn dĩ vẫn còn bằng phẳng của nàng, lập tức phồng lên.
Vào lúc Minh Trong Mưu mải vùi đầu vào ngực nàng, thì suy nghĩ đầu tiên trong cái đầu còn đang say ngất ngây của Tạ Lâm, chính là không thể để người khác phát hiện ra khuôn mặt đã được thay đổi của Minh Trọng Mưu, nên giờ phút này không thể tìm phi tử hay cung nữ nào đến thay được.
Suy nghĩ thứ hai là bản thân sống đến hơn hai mươi sáu năm rồi, vẫn chưa được nếm mùi vị của tình dục nó ra làm sao, đoán chừng cả đời này có khả năng cũng sẽ sống cô độc đến già, vậy thì chi bằng……
(Ế là hay làm liều lắm đấy, chị em đừng để bị FA lâu quá không là dễ nhắm mắt đưa chân như thế lắm.)
Suy nghĩ thứ ba là phải làm thế nào để bệ hạ và những người khác đều tin rằng, vị Thừa tướng đã ngủ cùng với bệ hạ đêm nay, chỉ đơn giản là đắp chung chăn nằm nói chuyện phiếm mà thôi?
Tạ Lâm tính toán đâu ra đấy, cảm thấy vẫn rất có lãi, đã kiếm được thân thể và mỹ sắc của bệ hạ, cũng đâu có thiệt gì.
Vì thế lúc Minh Trọng Mưu lột quần của Tạ Lâm ra, nàng cũng lột luôn y phục của đối phương, nếu so xem ai lột nhanh hơn, thì Tạ Lâm sẽ giành phần thắng.
Đã quyết định xong xuôi rồi, nên lúc Minh Trọng Mưu định cúi đầu xuống hôn, nàng liền tóm lấy đầu hắn cắn ngược trở lại, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng hắn, Minh Trọng Mưu vừa mới ngây người ra được một lúc, thì Tạ Lâm đã kẹp chặt thắt lưng hắn, lật người đảo vị trí, cưỡi lên người hắn.
Tạ Lâm liếm liếm cánh môi, tháo luôn sợi dây buộc tóc xuống, mái tóc đen như mực xõa tung trên vai.
Vẻ sắc nhọn, lạnh lùng của nàng, đột nhiên trong nháy mắt liền biến mất.
Nàng lột y phục của hắn, khiến hắn giống hệt mình, cả hai như những đứa trẻ mới sinh, nàng quấn lấy thắt lưng hắn, ấn xuống.
Đến lúc nàng chú ý tới, thì gò má hắn đã đỏ rực như có lửa đốt, tựa ráng chiều.

Tạ Lâm cười khẽ, khuôn mặt này thật sự rất có tố chất lừa đảo, nếu không phải vì khuôn mặt này, thì nàng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ làm như thế này với hắn.
Đêm đó, trướng rủ màn phù dung êm ái, một khắc đêm xuân.
(Trướng Phù Dung là một loại rèm trướng được nhuộm bằng màu của hoa phù dung, câu nói trên nằm trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị, nguyên văn là: 芙蓉帐暖度春宵 – Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, tức là trải qua đêm xuân trong trướng phù dung ấm áp.)
Không biết là hắn chủ động, hay nàng chủ động.
Hai người bọn họ đều uống say, sáng mai, hắn sẽ không còn nhớ nữa, và nàng có lẽ cũng vậy.
Chỉ là trong lòng nàng thỉnh thoảng lại thấy hơi hối hận.
Tiên đế ơi, thần cũng là vì cống hiến cho xã tắc, còn nhân tiện “thịt” luôn con trai của người, người sẽ không…… để ý chứ? Nhờ?
XXX
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng, Minh Trọng Mưu đã bị cung nữ đập cửa đánh thức.
Từ sau khi thay đổi khuôn mặt của bản thân đến giờ, hắn ra lệnh cấm các cung nữ đi tới trước mặt đánh thức hắn dậy lúc hắn đang ngủ.
Minh Trọng Mưu dụi dụi mắt, đột nhiên cảm thấy cả người vừa sung sướng lại vừa mệt mỏi, đầu cũng có hơi choáng váng, nhủ thầm có lẽ là hậu quả sau khi say rượu tối qua, nên cũng không để ý tới nữa, chỉ là trong lúc mơ màng, dường như có ôm một nữ nhân nhuyễn ngọc ôn hương thì phải.
Nhưng hắn nhìn giường đệm của mình sạch sẽ như mới, bản thân ngoài việc hơi mệt ra, thì cũng không có bất kỳ dấu vết nào, y phục bên lót được mặc rất nghiêm chỉnh, áo ngoài cởi ra cũng được xếp gọn gàng bên cạnh, hắn không khỏi có chút nghi ngờ, hình như tối qua, không có thay đổi nào quá nhiều.
Lúc hắn ngồi xuống trước tấm gương đồng, liền ngây người.
Người trong gương là ai thế?!
Hồi lâu, hắn mới chợt nhớ ra, người đó chính là mình, là khuôn mặt đáng bị phỉ nhổ, cực kỳ phỉ nhổ của mình, thậm chí chán chả buồn nhìn. Lúc còn tuổi thiếu niên, hắn mong muốn trở thành một vị tướng quân. Nhưng khuôn mặt này mà dẫn quân đánh trận, thì ai tin phục chứ? Bản thân hắn cũng chẳng thể tin phục nổi.
Vì thế từ ngày đó giờ đó, hắn sửa sang lại dung nhan của mình từng chút từng chút một, lông mày trở nên thô hơn, đen dày hơn, mắt phượng cũng làm cho to hơn, làn da trở nên giống với đàn ông hơn…… từng tí từng tí, cho đến khi dáng vẻ được như hiện giờ.
Về sau hắn không làm tướng quân, mà trở thành Hoàng đế.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, quyết định sửa sang lại dung nhan ban đầu của mình, là vô cùng chính xác, như vậy mới có được uy tín của một bậc đế vương, khiến người khác kính nể.
Hắn đeo chiếc mặt nạ đó quá lâu, nên thỉnh thoảng cũng quên tháo ra, đến nỗi có lúc quên luôn khuôn mặt ban đầu của mình rốt cuộc là như thế nào.
Cuối cùng là ai đã tháo chiếc mặt nạ của hắn xuống? Người đó có phát hiện ra khuôn mặt thật của mình không? Có rêu rao để lộ ra ngoài không?

Liệu có cho rằng gã này là giả mạo, vị Hoàng đế anh tuấn thần võ kia đã đi đâu mất rồi? Có phải lén bị đánh tráo rồi không?
Minh Trọng Mưu cảm thấy, đây là chuyện lớn, phải cẩn thận một chút mới được. Vì thế hắn lại dán chiếc mặt nạ lên mặt mình, trở về với hình tượng Hoàng đế Vạn Triệu anh tuấn, phong độ hiên ngang.
“Người đâu.” Hắn nói.
Cung nữ đẩy cửa bước vào, hầu hắn thay y phục làm vệ sinh cá nhân, lúc rửa mặt cho hắn, theo thói quen cũ, hắn nói để mình tự làm.
Qua một lúc, Minh Trọng Mưu lơ đãng hỏi: “Tối hôm qua, có ai tới không?”.
Nàng cung nữ đang cài cúc áo cho hắn, nghe vậy liền đáp: “Tối hôm qua người say rượu, là Thừa tướng đại nhân đã dìu người về.” Nói đoạn, nàng ta còn bật cười, khuôn mặt thoáng ửng hồng, “Người còn khăng khăng bắt Thừa tướng đại nhân phải hầu mình, còn bảo bọn nô tì lui hết ra ngoài.”
…… Ngươi nói thì cứ nói, sao tự dưng lại đỏ mặt thế?
Minh Trọng Mưu không hiểu sao thấy rất khó chịu.
Hắn lại hỏi: “Vậy Tạ Lâm rời đi lúc nào?”.
“Lúc nửa đêm Thừa tướng đại nhân đã đi rồi, lúc đi hình như xách theo một cái túi, nói là đồ linh tinh trong cung, ngài ấy cầm đi vứt, nô tì còn bảo những chuyện nhỏ nhặt như vậy, thì để chúng nô tì làm là được, nhưng Thừa tướng đại nhân lại bảo: “Đã là chuyện nhỏ, vậy thì để Tạ mỗ nhân tiện mang vứt đi cho, không phiền đến các vị cô nương.”
Tạ Lâm định vứt thứ gì, Minh Trọng Mưu cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ là đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu khi Tạ Lâm trả lời câu hỏi của nàng cung nữ kia. Hơn thế còn……
Hắn cúi đầu nhìn gò má ửng hồng của mấy nàng cung nữ, trong lòng càng bức bối.
Hắn nói muốn ra khỏi cung thì thôi cũng kệ, nhưng sao lại còn quyến rũ cung nữ của trẫm? Ba nàng thiếp trong nhà của ngươi vẫn chưa đủ sao?
Cứ thế Minh Trọng Mưu mang theo tâm trạng bức bối lên triều.
Trên triều không một ai vạch ra chuyện hắn thay đổi khuôn mặt. Hắn liếc nhìn Tạ Lâm mấy lần liền, chỉ thấy Tạ Lâm vẫn bình tĩnh trầm ổn y hệt mọi ngày, khuôn mặt không chút cảm xúc, lúc cần nghị sự thì vẫn nghị sự như thường, lúc nên nói chuyện thì nói chuyện, lúc không nên nói, thì nàng tuyệt không xen vào.
Minh Trọng Mưu có đôi chút nghi ngờ, trong lòng vẫn luôn thấy rất khó chịu, không biết Tạ Lâm rốt cuộc đã phát hiện ra việc hắn thay đổi khuôn mặt hay chưa.
Trong lúc hắn còn đang hoang mang, láng máng cảm thấy tối đó dường như mình đã ôm một người con gái thơm tho ấm áp, cho đến giờ hắn cũng chưa từng gặp cô gái có thể phù hợp với mình như vậy. Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn lại không hề nhìn thấy dấu máu hồng trên chăn đệm, cũng không nhìn thấy bất kỳ một vết tích nào chứng tỏ đã từng xảy ra chuyện gì đó.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm, không hiểu sao cứ có cảm giác Tạ Lâm có thể giải đáp được thắc mắc của mình.
Đợi đến khi sắp bãi triều, Minh Trọng Mưu lập tức tươi cười hớn hở nói: “Những người khác có thể lui, riêng Thừa tướng ở lại, trẫm có việc cần đến khanh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.