Bạn đang đọc Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm: Chương 41
Một lần đăng khoa, thân phận thay đổi, thiên hạ đảo lộn.
Đám người Lục Cận lũ lượt kéo nhau vào đại điện, đi mãi tới tận cuối, khóe mắt đảo loạn xạ, phát hiện không chỉ mấy vị phó khảo đại thần Hình Dư, Tả Minh đang ở đây, mà hơn thế còn có cả rất nhiều những vị đại thần lạ mặt khác. Phía cuối con đường, một người đang khoanh tay đứng quay lưng lại với mọi người, tay áo rộng rũ xuống, triều phục nền đỏ thêu chỉ vàng, xa hoa tột bậc, vừa liếc nhìn một cái là nhận ra ngay, người này chính là chủ khảo Thừa tướng Tạ Lâm.
Áp lực trong đại điện đủ để khiến mọi người không ai dám ngẩng đầu lên, chỉ biết cúi mặt dập đầu. Nghe thấy giọng nói uy nghiêm của người ngồi trên ghế rồng vang lên: “Bình thân.”
Tất cả đều đã được người trong cung răn đi dặn lại từ trước, nên rất tự nhiên đáp lời: “Tạ ơn bệ hạ.”
Người ngồi trên ghế rồng, bước từng bước từng bước xuống cầu thang, lướt nhìn một lượt, khiến đám thư sinh không dám cả thở mạnh. Suy cho cùng tất cả đều biết người ngồi trên chiếc ghế rồng kia là ai, một khi không cẩn thận, rơi đầu là chuyện rất có khả năng.
Lục Cận đứng ngay đầu tiên, đầu cúi thấp xuống thêm chút nữa không dám ngước lên, chỉ thấy người này mặc bộ y phục bằng gấm hoa văn rồng màu đen, vô cùng sang trọng.
“Ngẩng đầu lên.” Người này trầm giọng nói.
Lúc ấy Lục Cận mới từ từ ngẩng đầu, hai mắt lập tức trợn tròn.
“Việt…… Việt……” Hắn “Việt” cả nửa ngày, cũng không thốt nổi ra chữ tiếp theo.
Trầm Hòa Anh ở bên cạnh, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn theo, vừa thấy long nhan, mặt mũi lập tức tái mét.
Việt Trung Ngôn, Việt Trung Ngôn.
Việt phát âm giống “Nguyệt”, Nhật Nguyệt ghép lại sẽ thành “Minh”, “Trung” đồng âm với “Trọng”, “Ngôn” là một bộ trong chữ “Mưu”. Minh Trọng Mưu, là tên húy của đương kim Thánh thượng.
(Chữ Việt 越 và chữ Nguyệt 月 đều đọc là “Yuè”.
Chữ Nhật 日 và chữ Nguyệt 月 ghép vào thành chữ Minh 明.
Trung 中 và Trọng 重 đều đọc là “Zhòng”.
Chữ Mưu 谋 được ghép từ bộ Ngôn 言 và bộ Mỗ 某.)
Có thể đồng hành với Thừa tướng, mà lại không bị vẻ ung dung đầy phong độ đó lấn át, ngoài đương kim Thánh thượng ra, thì còn ai vào đây nữa?
Trầm Hòa Anh vội vàng cúi đầu xuống.
Minh Trọng Mưu tủm tỉm cười, “Mọi câu hỏi của hôm nay, mọi người cứ thoải mái trả lời, trẫm, chẳng qua cũng chỉ là cùng mọi người nói chuyện tâm tình thôi, tránh để gặp mà lại không nhớ ra ai. Tài học của mọi người, trẫm đều đã nắm rõ cả rồi.”
Nói đến đây, có vài người trong lòng đang khẩn trương, rốt cuộc đã có thể yên yên dạ được rồi
Nhưng Minh Trọng Mưu loáng cái đã lại thay đổi chủ đề, “Nhưng có câu này, vẫn cứ phải hỏi.”
Mọi người lại thót tim lên đến tận cổ.
Nhưng chỉ nghe Minh Trọng Mưu nói: “Dám hỏi đề thi lần này, rốt cuộc là gì?”.
“Bệ hạ,” Lục Cận cẩn thận dè dặt đáp, “Là “Thầy” ạ.”
(Nguyên văn đề thi là một chữ 师, phiên âm tiếng Hán là Sư, có nghĩa là sư phụ, thầy giáo, nhưng để chị em dễ hình dung, và đỡ liên tưởng đến sư cọ mốc mặc dù đúng là tăng sư thì dùng từ 师này thật, thì tớ mạn phép dịch thẳng sang luôn là “Thầy” nhé.)
Minh Trọng Mưu mỉm cười, “Thầy là người thế nào?”.
“Người làm thầy truyền đạo thụ nghiệp giải đáp những điều băn khoăn nghi ngờ.”
“Ồ?” Minh Trọng Mưu nhướng mày, “Vậy trẫm muốn hỏi, người nào có thể làm thầy của trẫm?”.
Mọi người ngẩn ra, không ngờ hắn lại hỏi một vấn đề như vậy. Lục Cận không nhịn được liếc nhìn vị Thừa tướng đại nhân dường như chẳng mấy bận tâm đang đứng ở bên cạnh. Thế nhân đều biết, khi đương kim Thánh thượng còn chưa đăng cơ, thì Thừa tướng đại nhân đã là Thái phó, thầy của Thái tử rồi, nhưng ngày hôm nay, trong giờ phút này, bệ hạ lại hỏi, “Người nào” có thể làm thầy của bệ hạ, thì ẩn ý trong đó, đã quá rõ ràng.
Vì Thừa tướng đại nhân làm chủ khảo cho kỳ thi lần này, nên mọi người đều từng được gặp hắn, hiểu rõ người này thần thông quảng đại, quyền lực thông thiên đến mức nào, lại tự giác được rằng họa từ miệng mà ra, nếu đắc tội với Thừa tướng đại nhân, sau này con đường làm quan biết tính sao, chỉ sợ là sẽ càng ngày càng khó, nên chỉ biết trầm mặc không nói gì.
Minh Trọng Mưu thấy mọi người đều im lặng, liền bật cười, “Mọi người đều không nói được, như vậy đi, trẫm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, các vị đều biết khúc thủy lưu thương làm thơ, chi bằng hôm nay mọi người cùng khúc thủy lưu thương đi, chén rượu trôi đến trước mặt ai, thì người đó phải trả lời, thế nào?”.
(Khúc thủy lưu thương là một nét văn hóa dân gian cổ xưa, hàng năm vào tháng Ba âm lịch, mọi người bày những chén rượu quanh một con suối quanh co, nước chảy đến trước mặt ai, thì người đó sẽ lấy uống, với mong muốn xóa đi những điều không may mắn trong cuộc sống.)
Mọi người đành phải đồng ý.
Thế là bệ hạ cùng quần thần và những tân tiến sĩ vừa đăng khoa, tìm một nơi trong cung điện để khúc thủy lưu thương, các tiến sĩ xếp thành hàng ngang, ngồi quỳ trước dòng nước, sau khi những chiếc chén được rót đầy rượu, thả trôi đến trước mặt ai, thì người đó phải uống cạn, rồi nói, “Thầy là.”
Các tiến sĩ luân phiên đến lượt, có rất nhiều người tỏ ra e ngại uy tín của Thừa tướng, nên đa phần đều nói những câu kiểu như “Thừa tướng đại nhân học nhiều hiểu rộng, chúng tiểu nhân đã được chứng kiến rất nhiều khi ở trường thi rồi, nên đều tự cảm thấy không thể bì kịp, rất khó để nghĩ xem cuối cùng ai mới có thể bì được với Thừa tướng đại nhân”.
Minh Trọng Mưu nghe xong, chỉ cười tủm tỉm, không đồng tình cũng chẳng phản đối. Hắn quay đầu lại, dường như muốn nhìn xem phản ứng của Tạ Lâm ra sao, nhưng lại chỉ thấy lúc này, Tạ Lâm vẫn khư khu giữ quy tắc cũ, kiên quyết không quỳ, đứng ở một bên, lặng lẽ uống rượu, uống xong, dặn thị nữ rót tiếp, sau đó lại uống cạn.
Trong lòng Minh Trọng Mưu đột nhiên cảm thấy nổi giận mà chính hắn cũng không hiểu tại sao, chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi.
Đến lượt Trầm Hòa Anh uống rượu, Lục Cận không nhịn được có hơi lo lắng, chỉ nghe thấy hắn cũng chọn cách trả lời không rườm rà mà cũng chẳng sai, “Xưa nay triều đình ta đã có quy định rồi, thảo dân nghĩ, ngày trước Tiên đế lệnh cho Thừa tướng đại nhân làm Thái phó của Thái tử, thì nghĩa là bản thân Tiên đế có cách nghĩ riêng của người, thảo dân cho rằng, bàn luận về Tiên đế, thì tức là có ý phản nghịch, vì vậy……” Trầm Hòa Anh cúi đầu, “Thảo dân không dám nói bừa.”
Những lời này không chỉ Lục Cận không nghĩ đến, mà tất cả mọi người cũng đều không ngờ tới, hắn nói tuy ổn thỏa đấy, nhưng…… không dám nói bừa, đồng nghĩa với việc là Trầm Hòa Anh không có cách nghĩ và tầm nhìn xa.
Trong lòng Lục Cận thầm nghĩ không ổn rồi, quả nhiên nhìn thấy Minh Trọng Mưu sau khi nghe xong, khuôn mặt giống như một chiếc giếng cổ không chút gợn sóng, thâm sâu khó dò, lập tức hơi cau mày, tuy biểu cảm chỉ thoáng qua thôi, nhưng Lục Cận cũng cảm thấy có chút thấp thỏm, không kìm được huých huých khuỷu tay vào người Trầm Hòa Anh.
Nhưng Trầm Hòa Anh lại vẫn ung dung uống rượu, lấy chén rượu để giấu đi biểu cảm trên khóe môi, lắc lắc đầu với hắn.
Lông mày Lục Cận nhăn tít cả lại.
Đúng lúc ấy, chén rượu đầy tràn, lại đột nhiên trôi đến trước mặt Giải Luân.
Không hiểu tại sao Lục Cận cứ có cảm giác cái tên này có chút gì đó quen tai, bất giác đánh giá gã này kỹ thêm một tí, hàng mày dài đôi mắt sáng, tướng mạo dường như mang theo vài phần phong lưu. Khuôn mặt này, cũng thấy quen lắm.
Giải Luân lập tức cầm chén rượu nên, uống cạn sạch, rồi mới nở nụ cười, “Bệ hạ, từ sau khi diện kiến bệ hạ, thảo dân lại cho rằng, cách nói chuyện của người ung dung, không kiêu ngạo, không nóng nảy, hài hước mà bình dị gần gũi, không cần thiết phải có người thường chỉ dạy, Thừa tướng đại nhân thân mang trách nhiệm của Thừa tướng, thiết nghĩ ngày thường bận rộn, e là cũng khó có thời gian để chuẩn bị bài vở, nên hiệu quả trong việc dạy học sợ là chỉ rất nhỏ thôi.”
Minh Trọng Mưu nghe những lời giống hệt nhau đã chán ngấy từ lâu, giờ thấy xuất hiện mấy câu mới mẻ này, liền mỉm cười: “Ồ? Vậy theo những gì ngươi thấy, ai làm thầy của trẫm thì tốt hơn?”.
Giải Luân đáp: “Thảo dân cho rằng, chi bằng bệ hạ cứ thỏa thích đọc những gì mình muốn, chiêm nghiệm khắp cổ kim, thu vào tầm mắt trên dưới vạn năm, tự khắc sẽ thành luận.”
Những lời này vừa thốt ra, khiến mọi người ngồi đó đều kinh hãi, Minh Trọng Mưu liền thay đổi nét mặt, thả chén rượu xuống, “Nói tiếp.”
Giải Luân liếc nhìn Tạ Lâm đang đứng sau bệ hạ một khoảng hơi xa, chậm rãi nói tiếp: “Thảo dân cho rằng, không chỉ Thừa tướng, mà toàn bộ thần tử trong thiên hạ, tuy đều có thầy giáo, nhưng thầy giáo đều học từ trong sách mà ra, tài trị quốc an dân của bệ hạ, hà cớ gì lại không thể học từ trong sách?”.
Mọi người nghe xong, không khỏi ồ lên xôn xao. Hai vị Tả Minh và Hình Dư đưa mắt nhìn nhau. Ngày đó bài thi của Giải Luân, không hề to gan như vậy, nếu luận về độ liều, thì phải thuộc về anh chàng Lục Cận kia cơ. Hai người nghiên cứu rất lâu, đều cảm thấy sự ổn định an toàn này, tuy rằng tốt, nhưng dựa vào tính cách của bệ hạ và Thừa tướng, e là sẽ thích những ngôn từ bạo dạn hơn. Vì thế mới để Lục Cận đứng đầu.
Không ngờ ngôn từ của anh chàng Giải Luân này dường như còn to gan hơn nhiều. Khiến hai vị Hình Dư có chút khó hiểu.
Minh Trọng Mưu vốn dĩ muốn quay đầu lại nhìn thử biểu cảm của Tạ Lâm, nhưng lại cảm thấy Tạ Lâm chắc chắn sẽ vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt không cảm xúc ấy, trái tim đột nhiên thấy phiền muộn, đành cúi đầu uống rượu.
Những lời Giải Luân vừa nói khiến mọi người đều ngạc nhiên, hắn hơi cúi đầu, giấu đi nụ cười không kìm được trên khóe mội, liếc nhìn đám Lục Cận và Trầm Hòa Anh ở bên cạnh, nhưng lại bị Lục Cận thấy được.
Không hiểu sao hắn không ưa gã Giải Luân này, liền lập tức to tiếng: “Bệ hạ, thảo dân có lời muốn nói, không chờ được lưu thương.”
Minh Trọng Mưu vốn đang định dặn dò cung nữ rót đầy rượu, nghe thấy câu này, liền nhướng mày, “Nói.”
Lục Cận đáp: “Bệ hạ, tuy thảo dân cũng cho rằng, Thừa tướng là thầy dạy của hoàng đế, có điều không thích hợp, nhưng thảo dân lại không cho rằng, cứ đọc sách là có thể thông hiểu đạo lý.”
“Ồ?”.
Lục Cận cao giọng nói tiếp: “Cổ nhân tuy có nói: Trong sách có hoàng kim ốc, có thiếu nữ xinh như ngọc. Nhưng cổ nhân cũng lại nói: Ba người cùng đi, tất sẽ có một người là thầy của ta. Người làm thầy truyền đạo thụ nghiệp giải đáp những điều băn khoăn nghi ngờ, vậy thì ngày ấy chỉ cần người nào có thể giải thích được những băn khoăn nghi ngờ của bệ hạ, thì sẽ là thầy của bệ hạ!”.
“To gan!” Hộ bộ Hồ Du không nhịn được nổi giận quở trách, “Nói vậy nghĩa là, người trong toàn bộ thiên hạ này, đều là thầy của Hoàng đế sao? Những lời này làm đảo loạn triều cương ta, thật không ra thể thống gì hết!”.
Nói đoạn, Hồ Du định quát người bắt trói Lục Cận lại.
Nhưng Minh Trọng Mưu lại xua xua tay, “Đừng nóng, nghe hắn nói hết đã.”
Hồ Du hậm hực lui xuống: “Vâng.”
Lục Cận nói tiếp: “Tuy thảo dân nói như vậy, nhưng bệ hạ là thiên tử tôn kính, đương nhiên khác với người thường. Vì thế những lời của thảo dân ngược lại có điểm giống với Giải Luân,” Lục Cận cúi xuống, khấu đầu nói: “Nguyên nhân chủ yếu khiến thiên hạ đều có thể làm thầy của Hoàng đế, nhưng trên thực tế cả thiên hạ đều không phải là thầy của Hoàng đế, là vì……”
Lục Cận nói từng chữ từng chữ một: “Bệ hạ không có thầy.”
Mọi người đều ngẩn ra hồi lâu, sau đó đột nhiên ngộ ra.
Thiên hạ đều có thể làm thầy của Hoàng đế, nhưng trên thực tế cả thiên hạ đều không phải thầy của Hoàng đế.
Vậy thì đương nhiên là, bệ hạ không có thầy rồi.
Những lời này quả nhiên đã nói đến tận tâm khảm của Minh Trọng Mưu, hắn phá lên cười to, “Quản nhiên là đứng đầu Nhất giáp, được, được, được lắm, nói rất hay!”, nói xong, lại không nhịn được bật cười sảng khoái.
Lục Cận cúi đầu đáp: “Không dám, thảo dân chỉ là ăn ngay nói thật.”
“Khá khen cho câu ăn ngay nói thật. Ngươi là Lục Cận đúng không?”.
“Dạ phải.”
Tiếp sau đó, rượu nhạc linh đình, bệ hạ không hỏi nữa, nên mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm, không còn khoảng cách vua tôi, tất cả đều thoái mái ăn uống. Suy cho cùng Lục Cận cũng là thanh niên, lại đang lúc vô cùng đắc ý, nên liếc nhìn sang Giải Luân ở bên cạnh, cũng không biết hắn đang mải mê nhìn gì, mà nắm chặt chén rượu trong tay đến ngây người, trong ánh mắt dường như có đôi phần mất mát.
Lục Cận vô cùng hiếu kỳ, bèn nhìn theo hướng ánh mắt hắn, thì thấy tầm mắt hắn đang dõi theo Thừa tướng đại nhân mặc triều phục màu đỏ, vì uống rượu nên sắc mặt có hơi tái, dựa vào cây cột trụ trong đình viện, hoàn toàn tách biệt khỏi cung cảnh ăn uống ồn ào náo nhiệt này.
Hắn không kìm được cúi đầu hừ khẽ, trong lòng nghĩ những lời hắn nói vừa nãy, một là vì muốn phản bác Giải Luân, hai là, cũng cảm thấy Thừa tướng vốn dĩ là gian thần, căn bản không xứng làm thầy của Hoàng đế, tranh thủ cơ hội này nói vài câu, để bệ hạ thay thầy giáo cũng được, mà nếu không thay, thì mắng vu vơ vài câu, để bệ hạ có cách xử lý khác cũng đâu có gì là không tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác lại nghĩ tới câu trả lời không lấy gì làm xuất sắc lúc vừa nãy của Trầm Hòa Anh, đặt biệt là khi so sánh với Giải Luân, e là……
Quả nhiên Lục Cận đã đoán đúng kết quả.
Bệ hạ vô cùng bất mãn với câu trả lời của Trầm Hòa Anh, nhưng hắn cũng có thể coi là nhỉnh hơn người khác đôi chút, lại thấy bài thi viết cũng tạm được, nên tước đi danh hiệu Bảng nhãn của hắn, rớt xuống Đệ tam.
Lục Cận thở dài thay cho Trầm Hòa Anh: “Bảng nhãn giờ lại tụt xuống một hạng, thật quá đáng tiếc.”
Nhưng Trầm Hòa Anh lại rất ung dung bình thản, vừa rót rượu, vừa cưới nói: “Thám hoa, vốn dĩ là mong ước của ta, đỗ Bảng nhãn mới là ngoài ý muốn, Lục huynh không cần phải lo lắng cho ta.”
Lục Cận nghe xong, thấy rất hiếu kỳ, nhưng thấy đầu mày khóe mắt của Trầm Hòa Anh dường như còn mang theo đôi phần vui vẻ, tâm tình hình như còn tốt hơn hẳn ngày thường, tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không muốn quấy rầy hắn nữa.
Giải Luân nguyên là Thám hoa, lại được nâng lên Đệ nhị.
Bệ hạ rất hài lòng với những gì Lục Cận đã nói, nên hỏi đông hỏi tây, vô cùng hứng thú. Lục Cận suy cho cùng có thể có được cái danh Trạng nguyên, trong bụng cũng đầy sạn sỏi, người hỏi thần đáp, trả lời rõ ràng mạch lạc, vì thế càng được bệ hạ yêu thích, khiến người ta nảy lòng ghen tị.
Tạ Lâm đứng ở một bên, cúi đầu trầm tư uống rượu.
Tiên đế từng nói, miễn cho nàng không phải quỳ. Nàng vẫn luôn tuân theo hoàng lệnh của Tiên đế, ngoài trừ ngày hôm đó cầu xin bệ hạ quay trở lại triều ra, thì chưa từng làm trái. Vì vậy ngay cả lúc này, cũng vẫn không quỳ, chỉ đứng một mình, cách mọi người một khoảng khá xa. Thấy người xung quanh vui vẻ cười nói như vậy, Tạ Lâm chẳng mảy may có chút ngưỡng mộ nào, chỉ tiếp tục cúi đầu uống rượu.
Đột nhiên có một người đi tới gần chỗ nàng, hừ một tiếng: “Rượu này tuy ngon, nhưng trầm tư uống như vậy, chẳng phải có phần vô vị sao?”.
Tạ Lâm ngước mắt lên, thấy người vừa nói thân cao tám thước, mặt mày thần thái trác tuyệt, liền không nhịn được cười: “Cùng uống rượu với đám vãn bối đó, nói chuyện không tìm được điểm chung, ngược lại, bệ hạ trạc tuổi bọn họ, tính cách cũng có phần giống nhau, hôm nay tâm tình của bệ hạ rất tốt, đã lâu rồi Tạ mỗ không nhìn thấy bệ hạ vui vẻ như vậy, điều đó là đủ để an ủi rồi.”
Úy Trì Chính nghe nàng nói vậy, không nhịn được cau mày, “Tạ đại nhân, ngài cũng đâu có nhiều tuổi, sao lại nói những lời giống như là mình đã già lắm rồi vậy?”.
“Ngài không hiểu rồi,” Tạ Lâm rót rượu vào chiếc chén trong tay, từng chút từng chút rượu đong đầy chiếc chén, nàng cười nhạt nói, “Hôm nay những lời bệ hạ nói, là đang thị uy, thị uy với đám tân tiến sĩ, thị uy với thần tử, cũng là thị uy với ta.”
Tạ Lâm cúi đầu nhìn số rượu sóng sánh trong veo bên trong chén, “Ta gần như là nhìn bệ hạ lớn lên. Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, bệ hạ không cần đến ta nữa.”
Hôm nay, bệ hạ đã không có ý định cần một thầy giáo, hắn đã lặng lẽ thoát ra khỏi bàn tay khống chế của Thừa tướng nàng rồi.
Khoảnh khắc bệ hạ không còn cần đến sự chỉ bảo của thầy giáo nữa, không còn cần đến phò trợ của Thừa tướng nữa, hiểu được sức mạnh của quyền lực trong tay mình, và vận dụng đúng cách……
Hôm nay nhìn mới thấy, ngày đó, đã đến rất gần rồi.
Úy Trì Chính cúi đầu nhìn khuôn mặt Tạ Lâm. Hoàng hôn bảng lảng, cũng là lúc màn đêm bắt đầu buông xuống.
Tạ Lâm có một đôi mắt đen lay láy, phản chiếu ráng chiều, ánh lên sắc cam.
Úy Trì Chính không nhịn được nói: “Ngài say rồi.”
Tạ Lâm bật cười khe khẽ, “Không, ta không say.” Nàng uống cạn số rượu trong tay, sau đó lại tiếp túc nghiêng bình rót tiếp. Úy Trì Chính giữ chặt tay nàng lại, “Ngài đừng uống nữa, rượu này cũng đâu phải rượu ngon.”
Tạ Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêng nghiêng mắt nhìn hắn, “Úy Trì Chính, ngài nói ngự tửu của triều đình không ngon sao?”.
Úy Trì Chính khựng người, “Ta……”
“Được rồi,” Tạ Lâm vỗ lên tay hắn, “Úy Trì Chính, ngài không hiểu về rượu đâu.”
“Ta không hiểu về rượu?” Úy Trí Chính bực mình, “Ta chinh chiến nơi sa trường đại mạc, có rượu nào là chưa từng được uống chứ?”.
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng mày, “Vậy ngài từng uống rượu gì rồi?”.
Úy Trì Chính không trả lời được. Trên sa trường, ở đại mạc, chủ yếu là uống rượu cả bát, ăn thịt cả tảng, làm gì có nhiều quy tắc đến thế? Hắn cũng chỉ uống Thiêu Đao Tử mà thôi, cái gì mạnh thì uống cái đó, vì chỉ có rượu mạnh mới có thể chống chọi được với cái lạnh.
(Thiêu Đao Tử là một loại rượu có lịch sử lâu đời của Trung Quốc, có vào khoảng thời nhà Chu, Tân, nồng độ cao, vị mạnh, giống như tên của mình, vì Thiêu Đao Tử có nghĩa là thiêu đốt được cả đao kiếm.)
Thưởng rượu? Hắn thật sự chưa bao giờ làm những chuyện thảnh thơi nhàn nhã ấy.
Tạ Lâm đẩy hắn sang một bên, “Chưa từng thưởng rượu, thì đừng mạnh mồm.” Tạ Lâm không khống chế được, dằn mạnh cái chén kêu đánh cạch một tiếng, đầu thấy hơi choáng váng, “Thật là kỳ lạ, sao lại có đến hai Úy Tri Chính thế này?”.
Úy Trì Chính nhìn bộ dạng say khật khưỡng của nàng, liền vội vàng dỡ lấy, bất lực nói: “Tạ đại nhân, ngài thật sự uống quá nhiều rồi. Thôi để ta dìu ngài về.”
Nói đoạn, Úy Trì Chính bất chấp sự phản đối của Tạ Lâm, vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, lại còn kinh ngạc cảm thán sao người này gầy đến vậy, sau đó dìu nàng đến trước mặt bệ hạ, “Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân uống say rồi, thần định đưa ngài ấy về phủ.”
Minh Trọng Mưu đang vui vẻ nói chuyện với mọi người, đột nhiên nghe Úy Trì Chính thông báo như vậy, lập tức cụt hứng, nghiêng đầu, thấy Binh bộ Thượng thư đại nhân của hắn ôm lấy vòng eo gầy mảnh của Thừa tướng, còn Thừa tướng đại nhân đang mơ màng, nghiêng người dựa vào lòng Thương thư đại nhân.