Đọc truyện Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể – Chương 10
Người đi trên đường rất nhiều, thoạt nhìn có cảm giác chật chội. Cố Ngôn Chi chỉ một tên đang uống trà nói với Thành Ưng Toàn: “Các ngươi đi vào hỏi thử, ở trong đó nhiều người nói không chừng có người đã gặp qua.”
Thành Ưng Toàn mang theo Ngô Đức, Triệu Toàn đi vào quán trà.
Cố Ngôn Chi đi tới hiệu cầm đồ Đồng Nguyên giữ lấy một nam tử nói: “Ngươi xem đó là cái gì?”
Nam tử quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Cố Ngôn Chi, lộ ra một cái bớt màu đỏ trên cổ.
À há, chính là đầu con lợn này! Cố Ngôn Chi không nói hai lời, giáng một đòn xuống cổ người nọ.
Người nọ vô tội quay đầu lại hỏi: “Huynh đài, ngươi sao lại đánh ta?”
“Đánh vì ngươi ngu!” Nói xong, Cố Ngôn Chi lại đánh tới tấp vào hắn, thẳng đến khi đem đánh hắn thành mặt đầu heo mới dừng tay.
“Nếu giáo chủ chúng ta không cho tùy tiện đánh người, ta đã sớm đem ngươi đánh thành đầu heo !” Người nọ bị đánh cho tới hoa mắt váng đầu, lúc sau còn hung tợn trừng mắt Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi càng tức giận, đối cái gáy hắn lại dùng sức đánh một cái.
“Lão Đại, lão Đại, không thể tùy tiện đánh người!” Đám Thành Ưng Toàn từ quán trà đi ra, đã thấy bên này vây quanh một đám người, đi tới nhìn mới phát hiện nguyên lai là lão Đại đang ở đầu đường đánh người, liền lập tức chạy tới.
“Ta xem tên rất không vừa mắt .”
Thành Ưng Toàn nhìn qua, trên mặt người nọ chỗ tím chỗ đỏ có thể nói là đủ loại màu sắc. Hắn lập tức lôi Cố Ngôn Chi đi nói: “Lão Đại, chúng ta là quan sai, không thể đánh người như vậy.”
Cố Ngôn Chi vừa đi vừa nói chuyện: “Lần sau ta sẽ lặng lẽ đánh hắn.”
Trần Khiêm Quân xuất ngoại trở về thì thấy một gã giáo chúng vẻ mặt cầu xin chạy tới nói: “Giáo chủ, ngài bỏ quy củ không cho chúng ta tùy tiện đánh người đi, cứ để cho chúng ta phải nén giận chịu nhục, ngài xem ta đã bị đánh thành như vậy.”
Trần Khiêm Quân nhìn trên mặt hắn màu sắc trộn lẫn, liền hỏi: “Có tên bộ đầu kia đánh ngươi?”
Giáo chúng vừa nghe liền nói: “Giáo chủ thật chính xác, làm sao mà ngài biết được?”
Trần Khiêm Quân biết y làm vậy vì không cho người khác nhìn thấy vết bớt trên cổ hắn, nên cho hắn vài ngày tĩnh dưỡng, không được tùy tiện xuất môn. Hắn thật không thể tưởng được Cố Ngôn Chi còn là người bao che khuyết điểm.
Cố Ngôn Chi ở trong thành Thường Đức đi một vòng, không gặp qua người trên cổ có bớt màu đỏ. Dù sao bớt ở cổ là nơi dễ dàng che dấu, cho nên cũng không thể hy vọng gì.
Triệu Toàn buồn bực nói: “Nếu chúng ta bắt không được phạm nhân, Chu Trường Viễn sẽ báo cáo lên La đại nhân thì làm sao bây giờ?”
“tên họ La so với các ngươi, ai võ công cao hơn?” Cố Ngôn Chi một bên uống hoa quế nhưỡng thượng đẳng, một bên hỏi đám bộ hạ.
“Hiển nhiên là chúng ta” Ngô Đức đắc ý nói: ” Người Lục phiến môn cũng không phải là ngồi không, không có chút tài năng sao có thể vào Lục phiến môn?”
“Ta lại không có.” Nhớ tới bản thân hiện tại cơ hồ không có nội lực, muốn luyện cũng luyện không được, Cố Ngôn Chi vô cùng buồn bực.
“Lão Đại, huynh yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ huynh.” Thành Ưng Toàn nhìn lão Đại, ánh mắt phi thường kiên định.
Cố Ngôn Chi không biết khách khí là cái gì có ăn được không, vỗ vỗ bả vai Thành Ưng Toàn nói: “Hảo hảo bảo hộ ta, ngươi chết cũng không được để ta chết.”
Buổi tối, Cố Ngôn Chi lại một người chạy tới hiệu cầm đồ Đồng Nguyên, vừa vào cửa liền hỏi Trần Khiêm Quân: ” Cái tên ngu ngốc hôm nay ta đánh đâu, còn ở đây không?”
Trần Khiêm Quân chỉ chỉ một phòng nói: “Ngươi nhìn thật hổ thẹn, hắn bị thương cũng không nặng.”
“Vậy là tốt rồi, ta đi đánh hắn một trận!” Nói xong, Cố Ngôn Chi đi tới phòng hắn chỉ.
Tên giáo chúng vốn đang ngủ rất say, màu sắc mặt so với ban ngày lúc này càng thêm sặc sỡ, cũng đã tiêu sưng hơn phân nửa. Hắn nghe tiếng cửa bị mở ra cũng chỉ nhìn bằng hai mắt sưng mù, khi thấy Cố Ngôn Chi liền đem mắt trợn thẳng. Lập tức ngồi dậy lui vào trong giường, còn run lẩy bẩy cảnh cáo: “Ta nói cho ngươi, võ công của ta không dạng vừa đâu, ngươi không thể đánh ta nữa.”
Nếu đơn giản bỏ qua cho hắn, Cố Ngôn Chi sẽ không còn là Cố Ngôn Chi, cho nên y đi qua nhắm ngay đầu hắn đánh xuống một cái.
Giao chúng bị đánh liền khóc, ủy khuất ôm đùi Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi đừng đánh ta được không, ngươi nói ta với ngươi ngày gần đây không oán không thu, ngươi tội gì đem ta đánh tới ngay cả mẹ ruột cũng không nhận thức hả?”
Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi còn biết khóc a? Trộm đồ xong còn không biết chạy, còn ở chỗ này chờ chết hả?”
Giáo chúng nói: “Ta không trộm cái gì nha.” Mới vừa nói xong, đầu lại bị ăn một cái tát.
“Không trộm đồ mà bị truy nã? Còn cả tên trộm huyết ngọc phượng hoàng, cũng bảo hắn trốn mau lên.”
Giáo chúng chớp chớp mắt, mới nói: “Ta không biết tên trộm đồ gì a.”
“Ngươi lần này hiểu lầm hắn, hắn chỉ là vừa lúc cứu tên trộm kia, không ngờ kẻ bắt trộm thấy, cho nên nghĩ hắn là đồng đảng. Tên kia không phải giáo chúng Duy Ngã thần giáo.” Trần Khiêm Quân hai tay giao nhau dựa vào cạnh cửa, ánh trăng chiếu vào nửa bên mặt hắn, có một loại mỹ cảm mông lung.
Hắn nói lời còn chưa dứt, hắn vừa nói, Cố Ngôn Chi càng dùng sức đánh tên đầu heo thêm một cái, nói: “Lão tử khi nào thì dạy ngươi đi cứu người? Duy Ngã thần giáo thế mà lại có người đi xen vào việc của người khác. Thấy người khác xui xẻo nên ở một bên xem kịch vui, sau đó đem những gì đáng cười kể cho người khác.”
“. . . . . .” Trần Khiêm Quân trầm mặc, chính vì có giáo chủ như vậy, Duy Ngã thần giáo mới bị người ta cho rằng là ma giáo đi?
“Ngươi cứu người không phải Duy Ngã thần giáo?” Cố Ngôn Chi xác nhận nói.
Mà giáo chúng gật đầu.
“Không phải Duy Ngã thần giáo ngươi còn cứu, còn bị trở thành tấm mộc bị truy nã, ngươi sao lại ngu ngốc tới tình trạng này?” Cố Ngôn Chi vạn phần tức giận.
Giáo chúng kia khó hiểu khi bị người quần ẩu, xong rồi còn bị người ta quở trách, một đôi mắt vô tội nhìn thấy giáo chủ nhà mình, hy vọng giáo chủ ra tay cứu hắn khỏi biển lửa, lại thấy giáo chủ một tí ý tứ muốn giúp cũng không có, đành phải nén giận.
Cố Ngôn Chi đánh xong thấy đã dễ chịu đi, đối Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi đã sớm biết, sao không nói cho ta biết?”
Trần Khiêm Quân hơi hơi chọn mi nói: “Ta không ngờ ngươi lại ngốc tới vậy.”
Cố Ngôn Chi từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám nói y ngốc, lại khiến y vui vẻ, nói: “Ngươi căn bản thật không ngờ hả? Ngươi cũng không thua kém ta.”
Nếu biết kẻ trộm đồ không phải Duy Ngã thần giáo, Cố Ngôn Chi hiển nhiên sẽ giúp Trần Khiêm Quân tróc nã phạm nhân.
“Đồ bị trộm nếu là đồ gia truyền Chu gia trang, vậy tai sao Chu gia trang không muốn ra mặt?” Cố Ngôn Chi đột nhiên nói ra vấn đề này.
“Chu gia trang hiện giờ nhân tài thiếu thốn, Chu lão Đại cả ngày nghiên cứu y thuật, thường thường bế quan ba tháng đã không ra, cho nên việc mất trộm chỉ sợ hắn không biết, Chu lão Tam cùng chu lão Nhị từ trước đến nay bất hòa, lần này hiển nhiên ước gì Chu lão Nhị gặp xui xẻo, hắn làm sao ra mặt?” Trần Khiêm Quân tùy ý giải thích.
“Ngươi biết rõ nhỉ.”
“Ta là người Lục phiến môn, đối với mấy nhân vật to nhỏ trong chốn giang hồ phải nhất định biết.” Trần Khiêm Quân nhìn người trước mặt này, tuy rằng là mặt mình nhưng cảm giác lại tuyệt không giống. Người ở trong chốn giang hồ có danh tiếng, hắn đều biết, nhưng còn giáo chủ Duy Ngã thần giáo, lại rất thần bí làm hắn hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả tên cũng do thay đổi thân thể lúc sau mới biết được.
“Nếu kẻ kia lần trước trở về phủ Tri châu kiểm tra huyết ngọc phượng hoàng, vậy chứng tỏ hắn nhất định hoài nghi tính chân thực của huyết ngọc phượng hoàng, cho nên hắn còn có thể xuất hiện.” Cố Ngôn Chi phân tích.
“Việc này ta đã nghĩ đến, cho nên để chưởng qũy hiệu cầm đồ mau chóng khai hỏa danh khí, hơn nữa sai người ở trên phố đồn đãi, nói chưởng quỹ hiệu cầm đồ Đồng Nguyên xuất sinh đạo mộ thế gia, gia lí từng đi theo người của triều đình khai thác không ít đại mộ, kiến thức nhiều, cho nên nhận thức đồ cổ cũng nhiều. Như vậy kẻ kia vì muốn kiểm chứng huyết ngọc phượng hoàng thật hay giả, nhất định sẽ tìm đến, đến lúc đó vật chứng chúng ta cũng lấy được.”
Chuyện này Cố Ngôn Chi cũng không phản đối, bởi vì hiệu cầm đồ này vốn vì kẻ trộm kia mà chuẩn bị, hiện giờ vừa lúc phát huy công dụng.
Thấy sắc trời đã không còn sớm, những ngôi sao hoàn toàn không thấy bóng, bên ngoài đen tuyền một mảnh khó nhìn thấy rõ. Trong thành, kẻ gõ mõ điểm canh gõ vài tiếng, hô to giờ là canh năm.
Cố Ngôn Chi không trở về, trực tiếp tới phòng Trần Khiêm Quân nằm xuống.
Nhìn khuôn mặt mình ngủ gần gũi như vậy, cơ hồ có thể nói là một loại trải nghiệm phi thường kỳ diệu. Có lẽ trên thế gian này không được vài người có thể thấy bộ dáng lúc ngủ của mình. Y trình hình chữ đại dang tay chân nằm ở trên giường, ngủ thật sự say, còn thường thường đá chăn. Trần Khiêm Quân cười cười, hắn ngủ lúc sau khẳng định sẽ không hình dạng này. Quả thực không khác tiểu hài tử là mấy.
Đưa tay tới bên hông lấy khối thiết bài ra. Bề ngoài thiết bài bị mài sáng, xem ra thường xuyên bị người cầm trong tay. Hắn cơ hồ có thể xác định khối thiết bài này với khối trên người đại ca giống nhau như đúc. Sau lần đó, hắn chỉ nói muốn đi chấp hành một nhiệm vụ, từ đấy không thấy xuất hiện lại. Lúc ấy tẩu tử còn đang mang thai, vô luận thế nào cũng giữ không được hắn. Hiện giờ con của hắn đã mười ba tuổi, hắn vẫn chưa trở về.
Hắn đến Lục phiến môn chính là vì Hoa đại ca, hiện giờ thật vất vả mới có một chút manh mối, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho manh mối này dễ dàng bị đứt. Cho nên vô luận kẻ trộm ngọc thần thánh ra sao, hắn sẽ làm mọi cách tìm được!
Mặt trời lẳng lặng từ hướng đông mọc lên, ánh sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ phòng hắn. Ánh nắng bình minh như ngọn lửa rực rỡ đến chói mắt, đám mây chậm rãi bay, biểu thị hôm nay sẽ là một ngày tốt.
Trần Khiêm Quân một đêm không ngủ, đi tới trước giường nhìn khuôn mặt tiểu tử ngủ say như đang mơ chuyện tốt gì đó, khóe miệng hơi hơi cong lên một chút. Hắn giống như lần đầu tiên thấy biểu tình này của chính mình.