Đọc truyện Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!) – Chương 12
Trần Khiêm Quân cùng tứ đại trưởng lão nhận thấy tình hình khác thường, lập tức thi triển khinh công, để lại Cố Ngôn Chi không có nội lực, một mình chậm rãi chạy theo phía sau.
Thật vất vả mới chạy tới nơi xảy ra hỏa hoạn, chứng kiến lửa vẫn cháy nghi ngút mãnh liệt. Hơn nữa tự dưng đem toàn bộ hiệu cầm đồ thiêu rụi dùng đầu ngón chân cũng biết nhất định là nguyên nhân gì.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Cố Ngôn Chi lập tức xông tới hỏi Trần Khiêm Quân.
Trần Khiêm Quân nhíu mày, nói: “Lúc trước ta cùng chưởng quầy có qua lại, ở trên người hắn có mang theo bách lý tầm hương.”
“Vậy còn chờ cái gì, mau đuổi theo!” Cố Ngôn Chi lập tức lôi kéo Trần Khiêm Quân, hiệu cầm đồ này nói thế nào cũng là tài sản của thần giáo. Người nọ lại dám hủy hoại tài sản của thần giáo, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trần Khiêm Quân không động, như trước nhìn hiệu cầm đồ nói: “Nhưng truy tung cẩu còn ở bên trong.” Hắn thấy thật không ngờ người nọ sẽ trực tiếp đốt hiệu cầm đồ.
“…” Câu nói này tương đương với vô ích.
“A, hiệu cầm đồ sao lại bị đốt?”
Cố Ngôn Chi tâm tình không tốt, quay đầu lại nhìn, thấy tên giáo chúng trước đây bị y đánh thành đầu heo vẻ mặt mờ mịt dắt theo một con chó đứng ở cách đó không xa.
Tên giáo chúng run rẩy khi nhìn Cố Ngôn Chi, lập tức cùng Trần Khiêm Quân giải thích: “Ta, ta đã rất nhiều ngày không xuất môn, hôm nay chỉ là muốn dắt chó đi dạo, thật sự.”
Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân lập tức không nói hai lời, dắt chó bỏ chạy.
Giáo chúng: “Phát sinh chuyện gì?”
Bách lý tầm hương hương, danh như ý nghĩa chính là trong vòng một trăm dặm có thể tìm được nơi phát ra mùi hương, nhưng bách lý tầm hương vị rất nhạt, người thường căn bản vô pháp phát hiện ra. Việc này, nhất định phải người bạn tốt nhất của con người —— chó.
Chó mang theo hai người chạy tới phá phòng bỏ phế ở ngoài rồi đứng không thèm động, còn túi đựng bách lý tầm hương bị ném ra bên ngoài. Tận lực đối phó nhưng vẫn không thể đoán hết bí mật, hiện giờ nơi có khả năng nhất giấu được người chính là phá phòng bỏ xó này.
Hai người nhìn nhau, tập trung mười hai vạn phần tinh thần chậm rãi tới gần phá phòng. Trần Khiêm Quân hướng Cố Ngôn Chi ra dấu thủ thế, biểu thị chỗ kia tổng cộng có tám người, trong đó ít nhất sáu tên là cao thủ.
Cố Ngôn Chi nhướn mày, y là cao thủ trong cao thủ! Điều kiện tiên quyết là, y phải dùng thân thể của chính mình.
Trần Khiêm Quân tiêu sái đi vào phá phòng, nhẹ nhàng quét mắt bốn phía một vòng. Một cái hộp nhỏ đặt ở góc phòng cách đó không xa, bên trong có thể đoán là huyết ngọc phượng hoàng, cùng chưởng quầy hiệu cầm đồ đang run rẩy bị trói đứng ném ở một bên, còn một tên hô hấp hơi nặng, xem ra võ công không cao, có điều thân hình gầy yếu nhẹ nhàng, có lẽ là một trong số bọn hải tặc. Còn sáu tên khác mặc áo choàng thuần hắc sắc.
“Ta đi nhầm chỗ.” Trần Khiêm Quân đánh giá bên trong xong, không mặn không nhạt mà giải thích một câu, một chút thành ý cũng không có.
Những kẻ kia không dưng lại thả đi dễ dàng như vậy, lập tức muốn tiến lên cản lại Trần Khiêm Quân, lại không nghĩ rằng bên này đã có chuẩn bị trước. Vốn chỉ có hai người đi đối phó Trần Khiêm Quân, nhưng những tên còn lại phát hiện đã gặp cao thủ, không dám chậm trễ liền lập tức đuổi theo.
Trần Khiêm Quân hiện giờ chưa thể thuần thục khống chế nội lực trong thân Cố Ngôn Chi, cho nên đem đám người dẫn đi, dần dần rời xa khỏi tiểu phòng.
Tranh thủ thời gian những tên kia rời khỏi, Cố Ngôn Chi lập tức chạy vào phá phòng. Trong phá phòng chỉ còn mỗi tên hải tặc. Võ công tên trộm kia y có xem qua, cũng chẳng cao, y không cần nội lực cũng có thể đối phó một tên tiểu mao tặc.
Tên mao tặc nhìn thấy Cố Ngôn Chi rút ra đại đao, liền dừng một chút, có chút kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
“Ta chính là ông nội ngươi, còn không mau tước vũ khí đầu hàng.”
Tên mao tặc còn đang băn khoăn trong phòng còn một đại bảo bối, không thể dễ dàng mà rời đi như vậy, cho nên hắn quăng tới chỗ Cố Ngôn Chi vài mũi ám khí.
Thân thể Trần Khiêm Quân được rèn luyện thường xuyên, cho nên trình độ nhanh nhẹn có thể nói phi thường tốt, Cố Ngôn Chi vào lúc này dùng tới coi như thuận, dễ dàng né tránh mấy mũi ám khí, cầm đao phi thẳng vào cổ tên kia.
Tên kia nhanh chóng đem thân thể cong ra sau thành một động tác yêu cầu cao độ, rồi phóng tới Cố Ngôn Chi mấy mũi ám khí.
Cố Ngôn Chi không ngờ hắn lại có thân thể mềm mại đến trình độ này, lập tức né tránh, đã thấy hắn nhảy tới bảy thước ở ngoài.
Tròng mắt Cố Ngôn Chi vừa chuyển muốn mượn đao bổ hộp. Tiểu mao tặc thấy vậy xoay người lại bảo vệ hộp, hai bên lại triền đấu tiếp.
Qua một thời gian, ám khí trên người tên kia cũng gần hết, ngăn cản Cố Ngôn Chi công kích cũng chỉ có thể chậm rãi lui về phía sau. Cố Ngôn Chi huy một đao, chờ hắn cùng đường liền giơ lên một chân đá hắn bay thật xa.
Tiểu mao tặc biết mình có đánh tiếp cũng chỉ thua, không thèm ham chiến nữa, sử xuất khinh công ly khai.
Cố Ngôn Chi lại không có nội lực, khinh công cũng không nốt, căn bản không thể đuổi kịp tên tiểu mao tặc khinh công thượng thừa. Liền quay đầu nhìn nhìn chưởng quầy nằm trên mặt đất còn đang phát run. Chưởng quầy kia chính là người trong Duy Ninh thần giáo*, đương nhiên một chút võ công cũng phải có, cho nên Cố Ngôn Chi đi tới nhìn nhìn huyết ngọc phượng hoàng bị người ta đoạt đến cướp đi, nhìn xem rốt cuộc là thứ gì. Vì dự phòng có trá, còn cố ý bổ một nhát vào lưng hộp.
* Mấy chương trước ta edit là Duy Ngã, ai thấy ở chương nào báo ta với nhé, thank.
Bên trong chính xác là huyết ngọc phượng hoàng tinh mỹ vô cùng, xung quanh phát sáng màu đỏ, sáng bóng nhu hòa, bên trong không có trộn lẫn bất luận tạp chất nào khác, màu sắc chuyển biến tự nhiên, chạm trổ tinh tế đến từng chi tiết nhỏ, phượng hoàng bay lên trông rất sống động. Nhìn thôi cũng biết vật này là vô giá.
Cố Ngôn Chi muốn xem cũng chỉ xuất phát từ tò mò. Sau khi xem qua, y đi tới đem chưởng quầy nâng dậy. Tay mới vừa đụng tới quần áo, tên kia nguyên bản nằm trên mặt đất đang phát run lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém ra một chưởng, trong tình thế cấp bách cũng chỉ có thể né tránh chỗ hiểm.
Cố Ngôn Chi lúc này mới nhìn rõ, người luôn nằm trên mặt đất căn bản không phải chưởng quầy hiệu cầm đồ Đồng Nguyên, mà chỉ là tên mặc quần áo chưởng quầy, thân hình cùng hắn có vài phần tương tự.
Trúng kế!
Ngay từ đầu túi bách lý tầm hương rơi ở bên ngoài cũng chỉ là ngụy trang, vì muốn nhử bọn họ đi vào trong phá phòng.
Cố Ngôn Chi giơ miêu đao bắt đầu phản kích. Người này võ công cùng tên tiểu mao tặc kia có thể so với trên trời dưới đất, hơn nữa Cố Ngôn Chi vừa rồi bị chúng một chưởng, cho nên đánh rất khó khăn. Nội lực không sánh bằng, trạng thái không sánh bằng, mà ngay cả vũ khí cũng không sánh bằng.
Thời gian Cố Ngôn Chi có thể chống đỡ không nhiều, vết thường trên người lại tăng thêm. Tuy nói là thân thể người khác, nhưng bị thương bị đau là y nha. Cố Ngôn Chi nhe răng trợn mắt tránh né công kích liên tục bay về phía mình.
Từ khi lên làm giáo chủ, y chưa từng chật vật như bây giờ. Hiện giờ thế nhưng lại bị người bức đến đường cùng. Đều do tên Trần Khiêm Quân vô pháp tụ tập nội lực thân thể, Cố Ngôn Chi phẫn hận mà nghĩ, vô luận phải dùng tới cách gì, y nhất định phải lấy lại thân thể!
Tên kia giơ lên một cước, lựa lúc Cố Ngôn Chi sơ hở phòng bị đá qua, thành công đem Cố Ngôn Chi đá tới hộc máu.
Cố Ngôn Chi thở hổn hển, hiện giờ nội thương lại thêm ngoại thương, đau đến tê tâm liệt phế.
Lưỡi dao tên kia kề ngay cổ của y, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Nói, vật kia ở chỗ nào.”
“Huyết ngọc phượng hoàng không phải ở phía sau ngươi sao?”
“Ta muốn không muốn huyết ngọc phượng hoàng.” Thanh âm lạnh thêm vài phần.
“Ngươi không nói ngươi muốn tìm là cái gì, lão tử sao mà biết? Lão tử cũng không phải con giun trong bụng ngươi.” Cố Ngôn Chi tính tình có cứng có mềm cũng không thèm ăn, y thường cao hứng muốn gì thì sẽ được cái đó.
Tên kia dễ dàng dẫm lên cánh tay y, nói: “Cái ta muốn tìm chính là dạ minh châu.”
Cố Ngôn Chi đau đến đổ mồ hôi lạnh, lại vẫn như cũ khoe mẽ nói: “Dạ minh châu hả? Chỗ ta có nhiều lắm, ngươi muốn một viên?”
“Muốn chết!” Lưỡi dao kia đem cổ Cố Ngôn Chi cắt một đường, máu tươi chậm rãi chảy ra, để Cố Ngôn Chi ngửi thấy mùi máu tươi.
“Cũng chỉ là chết thôi mà, hiện tại ai mà không đi tìm chết chứ?” Cố Ngôn Chi còn cười cười nói: “Ta vẫn luôn không thích uy hiếp người, bất quá ta khuyên ngươi lập tức giơ tay chém xuống lưu loát một chút, ngàn vạn đừng run tay lại lệch.”
Trước giờ chưa thấy qua một người không sợ chết, tên kia thẹn quá thành giận, một đạo định chém xuống, lại bị một viên đá bắn lệch đi.
Cố Ngôn Chi nói: “Đối phó sáu tên trình độ thấp mà ngươi lại dùng thời gian dài như vậy, ngươi thật sự làm mất mặt ta.”
Trần Khiêm Quân đứng ở trước mặt y nói: “Ngươi bị thương?”
Ngẫm lại bây giờ người đau là mình, nên y không thèm nói câu vô nghĩa “Là ngươi bị thương”.
Tên kia thật không ngờ hắn lại có thể nhanh chóng lấy một địch sáu đả bại mấy tên kia, lúc này không khỏi tăng cao đề phòng. Thực lực sai biệt là ở chỗ này, hắn có đề phòng cũng vô dụng.
Cùng lúc hai đại trưởng lão Thiếu Dương, Thiếu Âm cũng đi đến nói: “Giáo chủ, người ở bên ngoài đã giải quyết hết.”
Cố Ngôn Chi nói: “Tốc độ của các ngươi quá chậm.”
Tên kia thấy đại thế đã mất, lập tức từ trong ngực lấy ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm, không chần chừ liền bắn hai mươi bảy ngân châm mang theo kịch độc tới.
Đám người vừa thấy sắc mặt lập tức thay đổi, Bạo Vũ Lê Hoa Châm, một phát nhất định thấy máu. Hai đại trưởng lão đồng thời lui ra phía sau, mà Trần Khiêm Quân lại che ở trước mặt Cố Ngôn Chi bản thân đang bị trọng thương, dùng bả quỷ đao tránh né công kích.
Tên kia cũng nhân cơ hội đào tẩu, giờ có đuổi theo cũng không kịp.
Cố Ngôn Chi nhìn bóng dáng Trần Khiêm Quân chắn ở trước mặt mình, chỉ ngốc ngốc sửng sốt một lát liền quát: “Ngươi không biết hảo hảo bảo hộ cơ thể của ta hả? Nếu cơ thể của ta trúng độc chết thì sao hả?” Mới vừa rống xong đã cảm thấy trong cơ thể mình khí huyết không thuận, so vừa rồi đau còn lợi hại hơn.
Y bụm vết thương đang chảy máu trên cánh tay, lại trong nháy mắt mất đi ý thức, thân thể ngã xuống người phía trước