Bạn đang đọc Gian Phu Thắng Phụ – Chương 5
Nắm roi trong tay, Lâu Tây Nguyệt nhíu chặt mi, lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân đang ra tay giúp đỡ mình.
Máu theo kiếm của Thu Minh Phong chảy xuống, không lưu lại chút dấu vết, đối mặt với thi thể đầy mặt đất mặt hắn không đổi sắc, lạnh nhạt tra kiếm vào vỏ.
Đôi mắt của nàng lạnh lùng, nước chảy không lưu dấu vết, máu chảy cũng không còn vết tích.
“Ta không cần ngươi hỗ trợ.” Giọng nói của nàng rất lạnh, hắn chưa bao giờ nghe qua.
“Tây Nguyệt.” Hắn gọi nàng.
“Là ta liên lụy đến nàng.” Hắn rũ mắt xuống.
“Bọn họ muốn mạng của ta, ta liền không khách khí đối với bọn họ, giang hồ vốn là nơi không cho phép có sự nhân từ.” Thu Minh Phong không thể không than nhẹ một tiếng. Hắn không nên quên sư phụ của nàng là Tà Y.
“Đi thôi.” Nói xong, hắn xoay người cất bước rời đi.
Nàng không hề di chuyển.
“Tây Nguyệt?” Hắn dừng bước quay đầu lại, thấy nàng cúi đầu đứng tại chỗ, bất đắc dĩ, hắn đi trở về bên người nàng.
“Ta không nên đi cùng với ngươi.” Giọng nói của nàng có chút ủy khuất, roi trong tay là do nàng kết mà thành, vốn là đồ trang sức rất đẹp bên hông hiện tại lại thấm máu không thể chấp nhận được.
Thu Minh Phong thẳng tay ném roi xuống đất, không để cho nàng cự tuyệt nắm tay nàng cất bước đi.
“Thu Minh Phong, ngươi buông tay ta ra, ta không muống đi cùng với ngươi…..”
Giữa rừng núi vắng vẻ chỉ có giọng nói trong trẻo mà tràn ngập oán giận của thiếu nữ nhưng trước sau không có ai đáp lại. Mà hai người càng đi càng xa.
Giữa trưa, đây là khoảng thời gian tửu lâu đông đúc nhất.
Một đôi nam nữ vừa vào cửa liền bị mọi người nhìn chăm chú, nam tuấn mỹ khí chất lạnh lùng, làm cho người ta chỉ dám liếc mắt một cái chứ không dám nhìn lâu. Bên người hắn là một cô nương hoàn toàn tương phản với hắn, dung mạo xinh đẹp thanh thuần, nhìn thế nào thì đấy cũng là một tiểu mỹ nhân khiến người ta yêu mến.
Hai con người tưởng chừng đối lập ngưng khi di cùng nhau lại hài hòa đến dị thường.
Nhìn hai người như vậy lập tức làm người ta liên tưởng đến tin đồn gần đây trên giang hồ –
Giang hồ đệ nhất cao thủ Thu Minh Phong biến mất mấy tháng đã lại xuất hiện, bên người còn có một vị hồng nhan tri kỷ. Không ai biết thiếu nữ kia lai lịch ra sao, nhưng Thu Minh Phong từ trước cho tới này đây là lần đầu tiên mang theo nữ nhân bên cạnh, có ý nghĩa gì thì không cần nói ai cũng biết.
Thu Minh Phong coi thường không thèm liếc mắt nhìn. Mà Lâu Tây Nguyệt thì hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.
Hai người đi theo tiểu nhị đến ngồi xuống bên cạch cửa sổ.
Thu Minh Phong đem kiếm đặt lên bàn, gọi hai chén trà.
Lâu Tây Nguyệt trong tay cầm hai cành hoa mai, áo lông trắng như tuyết làm nổi bật vẻ xinh đẹp rực rỡ của nàng, nàng thỉnh thoảng đặt cành mai ở dưới mũi ngửi, vẻ mặt rất là sung sướng.
Hai người đều mặc áo lông trắng, quần áo màu xanh da trời.
Thu Minh Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta cảm giác khó có thể thân cận.
Nhưng Lâu Tây Nguyệt như có vẻ thanh lệ xuất trần, đôi mắt sáng, làm cho ánh mắt của người khác không tự chủ dừng lại trên người nàng.
“Ta có thể cắm hoa lên tóc được không?” Nàng nhẹ nhàng ngắt một đóa mai.
Thu Minh Phong gật đầu.
Nàng cười mỉm, định đem hoa cắm lên. Hắn lại đột nhiên lấy hoa trong tay nàng, thay nàng nhẹ nhàng cắm hoa lên búi tóc.
Lâu Tây Nguyệt không cho là đúng, buông cành mai, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Tuy rằng mặc áo lông trắng như tuyết, nhưng trên đầu nàng rất ít vật trang sức, ngoại trừ một dải lụa màu xanh da trời, cũng chỉ có hai chiếc trâm nhỏ, màu trắng mộc mác có chút quạnh quẽ, hiện tại cài đóa mai nhỏ lên tóc làm hiện lên mấy phần xuân sắc.
Có người tay lặng lẽ đặt trên chuôi kiếm, nhưng Thu Minh Phong không chút để ý lạnh lùng thoáng nhìn qua làm hắn cả kinh, tay chân lạnh như băng, không dám lộn xộn.
Lâu Tây Nguyệt vui vẻ ăn túi hạt dẻ, chờ tiểu nhị đem đồ ăn lên, rất nhanh, trên bàn liền có một đống vỏ hạt dẻ.
Thu Minh Phong rốt cục không nhìn nổi nữa đè tay nàng xuống, nhìn nàng lắc đầu. Nàng nhăn nhăn mũi, bất mãn mà lẩm bẩm,
“Thật nhiều người gọi a, đồ ăn còn lâu mới được mang lên, ta rất đói bụng a.”
“Chờ.”
“Ngươi đừng không có nhân tính như vậy, ngươi có cái gì cho ta ăn để khỏi bị đói không?” Vẻ mặt nàng không tán thành.
Thu Minh Phong quay đầu hướng một tiểu nhị nhìn thoáng qua.
Tiểu nhị đột nhiên thấy lạnh cả người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch vội đi thúc giục đồ ăn.
Đồ ăn được đem lên rất nhanh, cuối cùng Lâu Tây Nguyệt bỏ dở túi hạt dẻ.
Ăn cơm được một nửa, từ bên ngoài có vài người đi vào, bọn họ cả người đều mặc đồ đen, bên hông đều mang một miếng ngân bài giống nhau.
Những người ăn mặc như vậy, Lâu Tây Nguyệt từng gặp qua, tận mắt thấy bọn họ chết ở dưới kiếm Thu Minh Phong, sử dụng nước tiêu hủy xác hủy hết dấu vết, do vậy nàng mới phải bước chân vào giang hồ.
Nàng không nhịn được hướng người đối diện liếc mắt một cái.
Thu Minh Phong thần sắc không thay đổi vẫn ngồi ăn cơm.
Lâu Tây Nguyệt không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở, “Là người của Song Tuyệt Cung .”
Hắn mí mắt cũng không nâng một chút, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm.”
Nàng bĩu môi, “Thật không có lòng hiếu kỳ.”
Vài người Song Tuyệt Cung từ cửa đi thẳng tới bên cạnh bàn của bọn họ.
“Thu đại hiệp, cung chủ chúng ta mời người.” Thu Minh Phong nghe thấy nhưng ngoảnh mặt làm ngơ.
Người của Song tuyệt cung cũng không nhiều lời, chỉ đứng ở trước mặt bọn họ, tay giữ chuôi kiếm, mặt lạnh băng. Lâu Tây Nguyệt đột nhiên không muốn ăn uống gì nữa.
“Các ngươi vì cái gì cứ thích đến quấy rầy người khác khi đang ăn cơm?” rất ảnh hưởng đến bữa ăn của người khác.
Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn qua người của Song Tuyệt Cung, nói: “Đi.”
“Cung chủ chúng ta thành tâm mời người.”
“Đi.”
“Thu đại hiệp……”
Thu Minh Phong cầmThu Thủy Kiếm lên.
Người của Song Tuyệt Cung hậm hực liếc mắt nhìn Lâu Tây Nguyệt một cái, không lại nhiều lời, xoay người rời đi.
Nàng bất bình, “Bọn họ lại ghi hân trên đầu ta? Ta rốt cuộc làm cái gì?” Đậu Nga cũng chưa bị oan như nàng.
“Ăn cơm.”
“Không còn khẩu vị.” Nàng quay đầu chu miệng, thuận tay lại lấy túi hạt dẻ ra ăn. Ăn xong, nàng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Ngươi không thể nghĩ ra biện pháp, để cho nhũng người này không tới tìm ngươi sao? Nếu còn như vậy đi ta thực sự muốn cùng ngươi mỗi người đi một ngả.”
“Nói sau đi.”
Mắt nàng sáng lên, “Ngươi nói về sau có thể giải quyết được việc này?”
“Đồng ý.”
“Nói chuyện đừng thở mạnh, ta còn cho rằng mọi chuyện đều có thể giải quyết,” Nàng trợn trừng mắt, giọng điệu thay đổi nói “Bất quá, có thể giải quyết cũng là tốt.”
“Ăn cơm.”
Con mắt Lâu Tây Nguyệt xoay tròn, tay với một cái đùi gà trên bàn bắt đầu gặm.
Động tác này có thể nói là không hề có mỹ cảm, nhưng nàng ăn thật tự nhiên.
Cứ như vậy, nàng vốn thanh lệ xuất trần không bị nhiễm vào thế tục, làm ọi người kinh ngạc.
Trước mặt nàng chỉ có một nam nhân thờ ơ.
Thu Minh Phong cũng không cho rằng Lâu Tây Nguyệt có khí chất thực nữ, nếu có thì cũng là biểu hiện giả dối.
Đứng ở dưới mái hiên, Lâu Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn ngọn núi xa xa, vẻ mặt rất ý vị sâu xa.
Tiếng trống báo hiệu một năm mới đối với nàng mà nói là rất mới mẻ.
Thu Minh Phong giết chưởng môn Hoa Sơn, chín đại môn phái phát lệnh truy sát hắn. Nhưng là, hiện tại bọn họ đang ở tại thiền viện Thiếu Lâm Tự.
Giang hồ quả nhiên là nơi vô cùng kỳ diệu.
Thu Minh Phong từ hành lang đi tới, liền nhìn thấy nàng đang nhìn về phía xa, hắn không khỏi nhìn theo ánh mắt của nàng, sau khóe miệng hơi hơi hạ xuống.
“Tây Nguyệt.”
Nàng quay đầu, nhìn thấy hắn, nàng cười nói, “Ngươi cùng phương trượng uống trà xong rồi?”
“Ừ.”
“Hai ngày sau, ngươi sẽ cùng Ngân công tử luận võ, có hồi hộp không?” Nàng tò mò hỏi.
Hắn lắc đầu.
Lâu Tây Nguyệt cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn một chút, cuối cùng thở dài, “Kỳ thực ta luôn luôn cảm thấy mặt của ngươi luôn chỉ có một biểu cảm, muốn từ trên mặt của ngươi để biết suy nghĩ của ngươi thật khó khăn.”
Thu Minh Phong lơ đễnh nói: “Thật không?”
“Đương nhiên,” Nàng nghiêm túc bắt đầu quở trách, “Ngươi chẳng những nói ít, nét mặt chỉ có một, ở chung với ngươi sẽ rất mệt.”
“Ngươi mệt sao?”
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Không mệt nhưng có đôi khi sẽ cảm thấy rất buồn.”
Thu Minh Phong không thức thời nói, “Ngươi nói rất nhiều.”
Lâu Tây Nguyệt bị hắn nói liền bức tức nhướng lông mày, “Ngươi chê ta ồn ào phải không ?”
“Không phải.”
“Ngươi cho ta là ngu ngốc nghe không hiểu sao?”
Ánh mắt dừng ở ngọn núi xa xa, Thu Minh Phong nói, “Nơi đó mấy ngày nữa.”
“Đúng rồi, các ngươi không phải sẽ quyết đấu ở đó sao?” Nàng lập tức đã bị dẫn rời đi lực chú ý.
“Muốn đi qua nhìn xem sao?”
“Không cần,” Nàng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột, “Trời rất lạnh.”
“Không đi xem luận võ sao?”
Nét mặt của nàng trở nên rối rắm, nàng chần chờ nói: “Kỳ thực, ta đang suy nghĩ rốt cuộc có nên đi hay không.” Tuy rằng trong giang hồ hiếm khi có hai đại cao thủ luận võ, nhưng là trời lạnh như thế, gần như hơi thở đóng thành băng, nàng thật sự không muốn đến đỉnh núi đi làm người băng.
“Không đi cũng tốt.”
Nàng lập tức quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?”
Thu Minh Phong rất nghe lời liền lặp lại lần nữa.
Lâu Tây Nguyệt vừa mới tiêu tan lửa giận lập tức lại hừng hực bùng lên, “Ta muốn đi hay không đều là việc của ta, ngươi vì sao nhất định không cho ta đến? Ta vốn dự tính xuân về hoa nở lại xuất môn……”
Hắn lạnh đạm nói nhỏ:”Đi một mình thì sẽ buồn.”
“Thu Minh Phong……” Nàng thực sự giận, chỉ vì lý do này, hắn liền túm lấy nàng, làm cho nàng phải chịu một mùa đông rét mướt
Thu Minh Phong né tránh công kích của nàng, tâm tình lại rất tôt.
Tính tình xảo quyệt của Tây Nguyệt có đôi khi dễ dàng bùng nổ tựa như một con mèo nhỏ, làm cho người ta không nhịn được mà muốn trêu chọc một chút.
“A……” Đột nhiên nàng bị trượt chân, Lâu Tây Nguyệt phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Trong chớp mắt, cả người nàng liền được một vòng tay ấm áp ôm vào.
“Hòa thượng trong Thiếu Lâm Tự thật lười biếng, trong viện đầy tuyết mà không dọn dẹp sạch sẽ.” Nàng oán giận.
Thu Minh Phong ôm nàng, không nói gì.
Lâu Tây Nguyệt rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện hai người đang trong tư thế quá mức thân mật, ánh mắt không tự giác có chút lóe ra, giọng nói cũng thấp xuống, “Này…… Ta không sao.” Dường như không hiểu được ý tứ của nàng, hắn không nói một lời nhìn nàng.
Nàng khẽ cắn răng, “Ngươi có thể buông ta ra.” Mặt không tự chủ được có chút nóng lên, nàng vội cúi đầu.
Trong mắt hắn ánh lên một chút ý cười, nhẹ nhàng buông ra nàng. “Ta trở về phòng.” Nàng đột nhiên không muốn cùng hắn một chỗ, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Thu Minh Phong giữ nàng lại. Nàng dùng ánh mắt hỏi.
Hắn thản nhiên nói: “Chúng ta đi.”
“Miếu hòa thượng đi dạo có gì hay,” Nàng phản đối, “Không bằng chúng ta đi lên núi tìm vài món ăn dân dã đi.” Giọng nói trở nên nhẹ nhàng.
Thu Minh Phong trong mắt rõ ràng mang ý cười, “Gièm pha?”
Vẻ mặt nàng tự nhiên trả lời, “Phật môn là nơi rất thanh tịnh, không thích hợp với người phàm tục như ta.”
“Ngươi công nhận.”
“Ngươi có ý tứ gì?” Hắn lại giữ dáng vẻ trầm mặc.
Nhưng khi hai người đi đến cửa chùa có một đoàn người đang đứng ở trước cửa.
Họ đều mặc quần áo đen trắng, một cái kiệu rất tinh xảo tỏ rõ thân phận của người tới.
Lâu Tây Nguyệt gần như là lập tức quay đầu nhìn người bên cạnh.
Thu Minh Phong nhíu mày.
“Đào hoa của ngươi đến rồi.” Nàng nhỏ giọng nói, ngữ khí khó nén được vui sướng. Hắn nắm thật chặt tay nàng.
Lâu Tây Nguyệt lúc này mới nhớ tới tay mình còn đang bị hắn nắm, trong lòng lúng túng, liền rút tay về nhưng hắn nắm rất chặt, nàng không thoát được.
“Thu công tử.”
Giọng nói rõ ràng từ trong kiệu truyền ra, như dòng suối chảy qua, thấm vào lòng người.
Có được giọng nói như vậy, Lâu Tây Nguyệt không nhịn được tò mò muốn nhìn thấy người ngồi trong kiệu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm mành kiệu.
“Diệp cung chủ.”
Mành kiệu mở ra, Lâu Tây Nguyệt kiễng chân nghển cổ trông chờ, một đôi giầy nhỏ bước ra, quấn áo không nhiễm một hạt bụi trắng như tuyết, cuối cùng là một dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.
Võ lâm đệ nhất mỹ nhân!
“Thật sự là một mỹ nhân.” Lâu Tây Nguyệt tự đáy lòng tán thưởng.
Thu Minh Phong nhìn nàng một cái, tâm tình bỗng nhiên có chút phức tạp.
Diệp Vũ Thường theo ánh nắng nhìn hai người đang nắm trên tay, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo, thanh âm cũng lạnh ba phần, “Nàng là ai?”
Lâu Tây Nguyệt nghiêng đầu nhìn người nam nhân bên cạnh, cũng rất muốn biết hắn sẽ giới thiệu mình như thế nào. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, liền kéo tay nàng tránh ra.
“Thu Minh Phong……” Diệp Vũ Thường có chút tức giận.
Nàng tò mò quay đầu nhìn lại.
Thu Minh Phong dùng một chút lực trên tay, đã đem nàng từ bên tay phải đổi sang bên tay trái, đồng thời cũng để tay lên thắt lưng nàng, bước chân không có ý định dừng lại.
Lâu Tây Nguyệt nhất thời kinh ngạc quá độ đã quên phản ứng.
Đến khi đi thật xa, nàng mới bất mãn oán giận, “Ngươi lại hãm hại ta.”
“Không có.” Hắn phủ nhận.
“Hừ, giang hồ đồn đãi ta và ngươi, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Hơn nữa Song Tuyệt Cung lại nhiều lần tập kích ám sát ta, không phải bởi vì ngươi có quan hệ, ngươi làm trò trước mặt nàng làm như vậy, ta thực vì an toàn của bản thân mà lo lắng a.” Nàng nói xong liền phiền muộn đứng lên.