Gian Phi

Chương 8


Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 8


“Hả?” Trong mắt Trọng Tôn Hoàng Gia ánh lên một tia khác thường, “Tại sao?”
“Hoàng thượng đã từng gặp qua phụ nữ khi mang thai chưa?” Tôi hỏi lại.
Trọng Tôn Hoàng Gia thoáng ngẩn người, khẽ chớp mắt, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Nàng vì chuyện này sao? Nàng lo sợ dung mạo biến đổi đến nỗi không muốn gặp trẫm?”
Tôi thoáng do dự, mặc dù tôi cũng muốn để cho chồng mình có thể ở bên cạnh chăm sóc bản thân lúc mang thai, nhưng đức ông chồng này không phải là chồng của một mình tôi nha! Ngoại trừ tôi, hắn còn có hơn ba mươi người vợ nữa, tôi đối với hắn, cũng chỉ là một trong ba mươi người đó mà thôi! Vì thế, nếu tôi còn muốn tiếp tục chiếm một phần nhỏ trong tâm trí hắn, tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ kia, nếu như để lại trong lòng hắn một ấn tượng không tốt, tôi đây liền rồi đời.
Cuối cùng cắn răng một cái, tôi gật đầu khẳng định, ai oán nhìn hắn: “Hoàng thượng… thần thiếp là không muốn người nhìn thấy hình dáng biến đổi của người ta mà thôi!”
Hắn vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn tôi, “Chẳng lẽ trẫm là một người nông cạn như vậy sao? Còn nữa, nàng sẽ không nhớ trẫm chút nào sao?”
“Nhớ a! Thần thiếp sẽ rất nhớ rất nhớ ‘cha của hài nhi’!” Tôi cố ý bỏ qua câu hỏi đầu của hắn, tôi chớp hai mắt: “Cho nên thần thiếp quyết định rồi, tuy rằng không thể để hoàng thượng nhìn thấy thần thiếp, nhưng thần thiếp lúc nào cũng có thể tìm hiểu được nơi hoàng thượng đến, sau đó đứng ở nơi mà thần thiếp có thể nhìn thấy người nhưng hoàng thượng lại không nhìn thấy thần thiếp để vỗ về sự tương tư.”
“Nàng…” Trọng Tôn Hoàng Gia thần sắc phức tạp, cuối cùng giống như hạ một quyết định lớn nói: “Chuẩn theo thỉnh cầu của nàng.”
“Tạ ơn hoàng thượng thành toàn.” Miệng tôi nở nụ cười, cuối cùng cũng giải quyết xong được một tâm sự, cái gì mà hoàng hậu thái tử chứ, dù sao hài nhi còn chưa sinh ra, chờ hắn thật sự muốn phong rồi hãy nói!
Tuy nhiên có lẽ tôi có thể mượn cơ hội này để xuất cung giải sầu.

Hôm nay tâm tình của tôi tốt lắm, vô cùng tốt.
Mà nguyên nhân khiến cho tâm tình của tôi trở nên tốt hiện đang đong đưa ở trước mặt tôi, nghe nói đó là một chung thuốc bổ chuyên dành cho phụ nữ có thai dùng để “an thai”, và nghe nói đó là do chính Đức phi đích thân xuống bếp nấu.
Tiêu Ngọc Dung thật là đáng yêu! Biết tôi đang nhàm chán liền cố ý đến làm trò tiêu khiển cho tôi, thật không hổ là “tỷ muội tốt” của tôi!
“Nương nương?” Mai Nhi có chút lo lắng nhìn tôi, không hiểu tôi vì sao đột nhiên cười vui vẻ như vậy.
“Mai Nhi ngươi nói xem, chung thuốc bổ này ta có nên uống hay không?” Tôi cười đến híp cả mắt, nghĩ làm sao để đùa cho thật vui vẻ.
“Dạ?!” Mai Nhi có chút hoảng hốt, nhìn tôi một cái rồi lại nhìn quanh bốn phía, sau đó mới thấp giọng nói vào tai tôi: “Theo nô tì nghĩ, thứ này không uống cũng được.”
“Ha ha! Mai Nhi ngươi sai rồi.” Tôi cười bưng lấy chung thuốc, mắt nhìn một luồng hơi nóng bốc lên, “Tâm ý của Đức phi nương nương, làm sao ta lại có thể không nhận được?”
“Nhưng mà…” Mai Nhi nghe tôi nói xong liền cuống quýt.
“Mai Nhi, lấy chút sơn tra (- một loại thuốc bắc) đến cho ta.”
“Nương nương?” Mai Nhi liếc nhìn tôi một cách khó hiểu, thấy tôi không nói gì tiếp, đành phải ngoan ngoãn đi lấy sơn tra.
Sau đó tôi bảo cô nàng lấy một ít cắt nhỏ rồi bỏ vào trong chung trộn đều, sau đó rót ra một chén nhỏ, cuối cùng tôi nhìn cô nàng thu dọn sơn tra bỏ đi, rồi hỏi: “Mới vừa rồi ngươi làm gì?”

“A?” Mai Nhi sửng sốt, đột nhiên chấn động toàn thân, cúi đầu nói: “Nô tì vừa rồi không làm gì cả, chỉ giúp nương nương rót một chén thuốc nóng.”
Cười hài lòng, tôi cẩn thận múc một thìa thuốc nóng khẽ nhấp môi một chút, sau đó nhẹ nhàng vung lên, cả bát canh nóng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Sắc mặt tôi trắng nhợt, ôm bụng hơi rên rỉ: “Đau quá…”
Rất nhanh, Lâm ngự y và Đổng ngự y do Thái y viện phái tới đã đi đến đầu giường tôi, sau khi thay phiên nhau cách sa trướng bắt mạch cho tôi cũng như nghe xong Mai Nhi “bẩm báo” , hai người cùng nhau dời ánh mắt đến chung “thuốc bổ” do Đức phi đưa tới.
Lúc này… “Hoàng thượng giá lâm ─ “
“Thần khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Nô tài (tì) khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Miễn lễ.” Trọng Tôn Hoàng Gia không để ý phất tay một cái, đi thẳng đến chỗ tôi nhấc sa trướng lên, tôi lập tức nhắm mắt lại, chỉ nghe hắn đè thấp thanh âm lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Cái này…” Hai vị ngự y muốn nói lại thôi, e rằng trong lòng nhất định đang cực kì lo sợ bất an!
“Nói!” Thanh âm lạnh lùng mặc dù không phải nạt tôi nhưng vẫn khiến lòng tôi thầm run lên, người đàn ông này, thật là mạnh mẽ khí thế!

“Hoàng thượng thứ tội, vi thần thật sự là không dám nói!” Hình như là đã quỳ xuống, giọng của hai thái y không ngừng run rẩy, tôi cũng nhịn không được mà có chút cảm thông.
“Thứ các ngươi vô tội, nói!” Thật sự nghe ra sự kiên nhẫn của Trọng Tôn Hoàng Gia đã đến đáy rồi, nếu hai vị ngự y này đủ thông minh thì nên nhanh nói đi, nếu cứ ngẩn ra như thế e rằng có muốn cũng không cơ hội tiếp theo đâu.
“Chuyện này…” Hai người hình như đùn qua đẩy lại một hồi, cuối cùng, giọng của Đổng ngự y vang lên: “Dựa theo chuẩn đoán ban đầu của vi thần, là vì nương nương đã ăn một ít sơn tra, dẫn đến kích hoạt huyết mạch, tổn hao khí huyết, có điều may mắn là nương nương ăn không nhiều lắm, nếu không…”
“Thục phi ăn sơn tra?”
“Hồi bẩm hoàng thượng” là giọng của Mai Nhi, “Nương nương không hề ăn sơn tra.”
“Hử?” Giọng của Trọng Tôn Hoàng Gia rõ ràng là bực mình, “Rốt cuộc là việc gì đã xảy ra?”
“Tâu hoàng thượng, lúc trước nghe cung nữ Mai Nhi bẩm báo, thần đã xem xét qua thuốc bổ nương nương uống trước đó, trong chung thuốc quả thật có bao gồm một lượng sơn tra nhất định.”
“Thuốc bổ?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, thuốc bổ đó… vốn là Đức phi nương nương sai người đưa tới cho nương nương .” Giọng Mai Nhi nức nở, mười phần là tiểu nha đầu bất bình thay cho chủ nhân, thật sự là… giảo hoạt!
Trọng Tôn Hoàng Gia lặng yên một hồi lâu, “Bây giờ thân thể của Thục phi như thế nào rồi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, nhờ hồng phúc của hoàng thượng, may mà nương nương uống cũng không nhiều, ngoại trừ sẽ có một chút không khoẻ ở bên ngoài, nhưng cũng không thương tổn quá lớn đến thai nhi.”
Lại thêm một mảnh yên lặng, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Trọng Tôn Hoàng Gia trên người tôi. Trong lòng khẽ nhói, tôi chậm rãi mở hai mắt, nhìn thẳng vào hắn.
Mơ màng nhìn hắn hồi lâu, tôi mới đột nhiên “bừng tỉnh”: “Hoàng thượng?!”

Tôi giả bộ muốn xoay người đứng lên, lại bất ngờ bị hắn giữ lại.”Thân thể nàng không khoẻ, mau nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi nhíu mày, “Sao hoàng thượng lại đến? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nương nương… người không sao rồi… ô ô…” Ngoài trướng truyền đến tiếng khóc vui mừng của Mai Nhi, nha đầu kia càng ngày càng biết đóng kịch.
Trên mặt Trọng Tôn Hoàng Gia không lộ ra biểu tình gì, đưa tay vén mấy sợi tóc rơi trên mặt tôi, ánh mắt thâm sâu như nước.
“Hoàng thượng, cầu xin người chủ trì công đạo cho nương nương! Lần trước nương nương suýt chút nữa…” Hả! Nha đầu kia muốn làm gì? Nàng không muốn sống nữa sao? Không đợi nàng nói hết lời, tôi mắng khẽ: “Mai Nhi!”
“Nương nương…” Lại tiếp tục khóc… chẳng lẽ con bé này người toàn là nước?
Sắc mặt Trọng Tôn Hoàng Gia lại càng tối hơn, trực giác nói cho tôi biết hắn không phải nhằm vào tôi, nhưng trong thâm tâm vẫn căng thẳng. Tôi giữ chặt tay áo của hắn: “Hoàng thượng, người đừng nghe nghe Mai Nhi nói càn, thiếp…” Oa ─ ánh mắt sắc bén quá nha ─ khiến tôi cũng không dám nói thêm gì nữa nha…
Hắn đột nhiên cười, sắc mặt nhất thời trở nên dịu dàng: “Ái phi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi. Trẫm còn có việc, nàng ở lại an tâm dưỡng thai.”
Nhưng đáy mắt hắn không hề có ý cười.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười, “Quốc sự làm trọng, hoàng thượng đừng lo cho thần thiếp, thần thiếp cung tống hoàng thượng.” Đương nhiên, tôi chỉ là nói ngoài miệng thế thôi chứ cũng không có ý định xuống giường hành lễ, mà dám chắc rằng hắn cũng không cần.
Vỗ vỗ tay của tôi, Trọng Tôn Hoàng Gia nhanh chóng rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.