Gian Phi

Chương 37


Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 37


Trọng Tôn Hoàng Gia không hổ là một đại minh quân trong lịch sử Thiên Phách hoàng triều. Chỉ trong một thời gian ngắn, chính xác là chưa tới hai năm, thế lực của Kỷ gia ở trong triều đã bị hắn dùng đủ mọi thủ đoạn dẹp sạch đến bảy tám phần. Mặc dù trong phương diện này có đôi phần là do bản thân Kỷ gia cố ý buông tay, nhưng sự lợi hại của Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không phải là vô hình.
Đốt tờ giấy Mai Nhi vừa đưa, nhìn tro tàn chậm rãi bay đi, đôi môi đang mím chặt của tôi từ từ giãn ra. Bước thứ hai để Kỷ gia thoát ra cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Trên giấy cũng chẳng có nhiều từ hay ý đẹp gì, chỉ đơn giản là viết về một sự kiện mà không lâu nữa sẽ gây ra chấn động cho triều đình: Giang Hoài tuần phủ Kỷ Yến, vào năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, trong lúc đi tuần, trên đường đến huyện Hoài An gặp phải bạo động của dân tình, vì bị đâm trúng mà bất hạnh bỏ mạng.
Đây là một tờ giấy rất bình thường, chẳng có điều gì là bí mật cả. Ở trên chỉ ghi lại những chuyện mà thiên hạ sẽ biết. Nhưng chỉ có những người tham gia vào chuyện cơ mật trong Kỷ gia ─ như tôi, mới hiểu rõ ẩn tình bên trong.
Giả chết ─ là một trong những diệu kế mà từ xưa đến nay có ít người có thể chống lại. Dù là cả trăm lần thử nghiệm, nhưng đều không thể phòng ngự.
Tôi biết, những ngày tiếp theo, kiểu tin tức giống như thế này vẫn còn tiếp tục truyền đến, cho đến khi Kỷ gia hoàn toàn suy sụp.
“Nương nương?”
Tôi ngẩng mặt lên, nặn ra một nụ cười thê thảm, “Mai Nhi, nhị ca, huynh ấy… huynh ấy mất rồi…”
“Nương nương…” Sắc mặt Mai Nhi trắng bệch, giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Nhị công tử, người…”

Tôi chậm rãi đứng dậy, cởi quần áo màu đỏ tía trên người xuống, “Đi lấy một bộ quần áo màu trắng cho ta”, tiếng nói phát ra rất nhẹ. Tôi tiếp tục tháo những trang sức đẹp đẽ quý giá xuống, từng thứ từng thứ một, thong thả mà nặng nề.
“Nương nương,” Lan Nhi vẻ mặt khổ sở nhìn tôi: “Thỉnh nương nương nén bi thương…”
Nén bi thương? Vẻ mặt của tôi rất đau thương sao? Thật muốn phì cười. Đừng nói là Kỷ Yến chỉ giả chết, cho dù anh ta có chết thật đi chăng nữa tôi cũng sẽ chẳng đau lòng. Huống chi bây giờ tôi chỉ buồn cười, một chút bi thương cũng không gợn lên nổi.
“Nương nương, Hoàng thượng nhất định sẽ tìm ra hung thủ sau đó nghiêm trị không tha, người đừng quá thương tâm.” Mai Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu, nỗi lo lắng đong đầy trên khuôn mặt thanh tú.
Vẻ mặt tôi lại quá đỗi bình thản, thay một bộ cung trang màu trắng, sau đó giao cho Mai Nhi: “Gửi cho Duệ nhi một bức thư, bảo nó chuẩn bị quay về kinh, nếu có thể, mời luôn cả Diệp tiên sinh đi cùng.”
Hai cô nàng cùng kinh ngạc, sau khi liếc mắt nhìn nhau, Mai Nhi vâng mệnh rời đi. Lan Nhi ngầm thở dài một hơi, giống như đang hỏi tôi, lại như đang tự nhủ: “Ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao?”
Tôi xoay người qua hướng khác, nhìn vào bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, một tấm màn đen nặng nề phủ lên cả trời đất, càng nhìn sâu vào lại càng cảm thấy áp lực nặng nề. Cảm giác đến hít thở cũng khó khăn này nhắc nhở tôi, đây là sự yên tĩnh cuối cùng trước bão táp.
Cuộc sống những ngày sắp tới có thể nói là phong vân vần vũ cũng không hề ngoa.
Đầu tiên là tin tức Kỷ Đại lão gia và Kỷ phu nhân sau khi nhận được tin về Kỷ Yến đã không chịu nổi cú sốc này mà bệnh liệt giường. Kỷ Vân Nhiên và Kỷ Hành cùng xin Trọng Tôn Hoàng Gia cho phép về nhà để lo hậu sự cho người đã khuất. Mặc dù tôi không thể quay về nhà, nhưng ở Tây Duệ cung cũng thu hồi sắc đỏ, thay hết vải vóc cung trang thành màu trắng. Bản thân tôi cũng chỉ mặc y phục màu trắng.

Một vài phi tần trong hậu cung hoặc đích thân hoặc sai người đến thăm hỏi tôi, nhưng đều bị tôi từ chối không tiếp. Thái hậu lần đầu tiên phá lệ, rời khỏi Tê Hà cung, đích thân tới thăm, chúng tôi ngồi mật nghị hơn nửa canh giờ, sau đó Thái hậu lại đích thân đến gặp Trọng Tôn Hoàng Gia. Sau khi Thái hậu rời đi, Trọng Tôn Hoàng Gia liền hạ chỉ triệu Duệ nhi hồi kinh.
Không lâu sau, di thể của Kỷ Yến được đưa về Kỷ gia ở kinh thành. Sau khi đi thỉnh chỉ tôi mới có thể xuất cung về nhà chịu tang. Lúc này, trong Kỷ gia ngoại trừ đại ca Kỷ Huyền đang ở nơi xa chưa kịp nhận được thông tin, thì mọi người đều có mặt đầy đủ.
Ngay tại thời điểm này, trên triều, Ngự sử dâng tấu buộc tội đại ca Kỷ Huyền phạm thượng khi quân.
Trong tấu chương thuật lại đầy đủ chân tướng việc Kỷ Huyền phụng mệnh bình định Miêu tộc làm loạn sáu năm về trước.
Thì ra năm đó bởi vì Kỷ Huyền lơ là vị trí, coi thường Miêu tộc, khinh địch mà chiến bại. Bản thân huynh ấy cũng suýt nữa bỏ mạng trong cơn loạn lạc nơi chiến trường. Bề ngoài tuy là được Thành nữ Miêu tộc Nhã Cơ cứu mạng, nhưng cũng có thể coi như là tù binh của Miêu tộc. Vì mạng sống, Kỷ Huyền đưa ra đàm phán hòa bình với Miêu tộc. Huynh ấy cũng chính là người đưa ra chủ ý để cho con gái của tộc trưởng Miêu tộc làm vợ thiên tử, bề ngoài là thần phục nhưng sự thật là để cho người Miêu có quyền được tự trị.
Đứng trên góc độ của người Miêu tộc thì bọn họ cũng chỉ muốn yêu cầu cuộc sống không bị quấy rầy, nếu theo kế sách của Kỷ Huyền, không những họ có thể tự trị toàn bộ Miêu Cương, mà vì nắm được nhược điểm của Kỷ Huyền, nên huynh ấy còn có nhiệm vụ phải bảo vệ Miêu tộc. Cứ như vậy thì bản chất thật trong chức trách của Kỷ Huyền đã hoàn toàn bị đảo lộn. Từ Ngự phái Đại tướng quân trấn thủ Tây Nam đã nhanh chóng biến thành kẻ giữ cửa cho Miêu tộc, cũng ngầm trở thành kẻ “phản nghịch” chống lại triều đình!
Có thể tưởng tượng được khi Trọng Tôn Hoàng Gia biết được “chân tướng” thì tức giận như thế nào. Tấu chương luận tội Kỷ Huyền và các chứng cứ liên quan liên tục được trình lên. Bè cánh của Tiêu Càn Lãng lại càng hăng hái chĩa mũi dùi về phía cha con Kỷ Thiên Tường và Kỷ Vân Nhiên, đẩy nộ khí của Trọng Tôn Hoàng Gia lên đỉnh điểm.
Nhưng điều không tin nổi là, Trọng Tôn Hoàng Gia trong cơn thịnh nộ lại không trực tiếp hạ chỉ tịch biên tài sản của Kỷ gia rồi xử trảm, mà chỉ hạ lệnh truy nã Kỷ Huyền, cũng như đem vụ án này giao cho Hình bộ xét xử. Tất cả những người thuộc Kỷ gia đều bị cách chức, Kỷ phủ bị cấm quân bao vây, ngay cả tôi cũng bị triệu hồi về giam lỏng trong Tây Duệ cung.
Vụ án của Kỷ Huyền là tội khi quân, bất kể là người của Kỷ gia có phục hay không phục thì việc bị tịch biên tài sản rồi chém đầu là không thể trốn thoát, thậm chí, tùy theo hoàn cảnh mà có thể liên lụy đến cả những người xung quanh. Trong triều, quan viên trên dưới đều bàn luận về vấn đề này, nhất là những người có dính líu quan hệ với Kỷ gia đều cảm thấy bất an. Ngược lại, trong tình hình này người của Kỷ gia lại có thể dễ dàng nhìn thấy rõ đâu mới đúng thật là “người một nhà”.

Cũng trong thời điểm này, hậu cung cỏ vẻ như đã bị ảnh hưởng, không hề yên bình mà bắt đầu xáo động.
Bắt đầu từ sự kiện Hạ Sung nghi ─ Hạ Tịch đang đi dạo ở ngự hoa viên thì trượt chân rơi xuống nước. Sau khi Hạ Tịch được cứu, ngự y chẩn đoán cô ấy không phải là bị trượt chân mới ngã xuống nước mà là do trúng độc.
Tin tức này vừa lan ra, trong hậu cung lập tức xuất hiện sóng to gió lớn. Trọng Tôn Hoàng Gia vốn dĩ đã vì chuyện của Kỷ Huyền mà tâm trạng không tốt, lại thêm chuyện Hạ Tịch bị trúng độc, đối với hắn mà nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Thế là, toàn bộ hậu cung cũng như triều thần, người người đều cảm thấy vô cùng bất an.
Tôi đang an nhàn ngồi bên cửa sổ. Bởi vì đang bị giam lỏng, tất nhiên sẽ chẳng có ai dám đến quấy rầy, thế là có thể bình yên mà hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có trong cung này.
“Nương nương, không thấy Mai Nhi đâu nữa.” Lan Nhi mang khuôn mặt biểu cảm phức tạp đến trước mặt tôi.
“Ừ, biết rồi.” Tôi đưa tay lơ đãng phẩy qua dây đàn, “Hạ Tịch thế nào rồi?”
“Hạ Sung nghi vẫn chưa tỉnh, có điều, ” cô nàng hơi dừng lại: “Hôm nay ở lãnh cung truyền tin, Giải Sung dung đã chết.”
“Ồ?” Tôi vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ cười nhẹ: “Chuyện ra sao?”
“Nghe nói là nhảy xuống giếng, hai ngày sau mới được phát hiện, thi thể vì bị trương lên mà biến dạng hoàn toàn.” Giọng nói của cô nàng rất bình thản, tôi tin rằng biểu hiện trên gương mặt cũng vô cảm như thế.
Tôi cúi đầu xuống thấp hơn để che đi cái nhếch nhẹ trên khóe miệng. Lúc này trong cung hay ngoài cung đều có sóng to gió lớn, một phi tần thất sủng trong lãnh cung chết có vẻ như chẳng có gì quan trọng, chỉ giống như một gợn sóng nhỏ, chưa kịp xuất hiện đã vội vã biến mất.
“Tiếp theo là đến lượt nô tì rồi.” Lan Nhi gần đang tự thì thầm với bản thân.

Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy ý cười: “Mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, ngươi đi đi.”
“Nhưng…, ” cô nàng lo lắng nhìn tôi: “Nương nương, nô tì lo cho người, người chỉ có một mình.”
“Có ai sinh ra mà không phải một mình đâu? Bất kể là sống hay chết, chúng ta cũng đều cô độc, huống hồ,” tôi cười gian xảo: “Không phải là còn có Trương Bảo ở đây sao, ngươi cứ yên tâm mà đi thôi!”
Môi cô nàng hơi mấp máy, cuối cùng cũng quỳ xuống thi lễ với tôi rồi nói: “Lan Nhi xin cáo lui, mong nương nương bảo trọng.
Tôi cười quay đầu về hướng khác, chỉ là chi tay trong phút chốc mà thôi, cần gì phải biến thành lưu luyến như sinh ly tử biệt thế?
Ngay sau hôm Lan Nhi cáo biệt tôi, đại tổng quản Cao Tiến Bảo phụng mệnh Trọng Tôn Hoàng Gia tuyên chỉ triệu tôi tới Thái Hoa điện yết kiến. Sau khi thay một bộ y phục màu xanh nhạt, tôi lĩnh chỉ đi đến. Mặc dù tôi vẫn đang thủ tang, nhưng dám mặc tang phục lên diện thánh là tội bất kính, tôi không thể vì chuyện nhỏ đó mà để người khác nắm thóp được.
Trên đại điện bình thường vẫn trống trải, hôm nay lại đứng đầy người, đủ mặt cả: Đức phi Tiêu Ngọc Dung, Hiền phi Băng Thiến Ảnh, Tu nghi An Phỉ Vũ, các ngự y, cung nữ Ngọc Nhu bên người Hạ Tịch… Còn có Mai Nhi đã mất tích trước đó không lâu ─ cô nàng đang đứng ngay sau lưng Tiêu Ngọc Dung.
Chớp chớp mắt, tôi đưa ánh nhìn về phía Trọng Tôn Hoàng Gia đang ngồi trên cao kia, chậm rãi quỳ xuống: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Kỷ Vận, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?” Không hề có “Bình thân”, trong giọng nói điềm tĩnh của Trọng Tôn Hoàng Gia mang theo một áp lực nặng nề khiến cho người nghe dựng hết cả lông tóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.