Gian Phi

Chương 30


Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 30


Đêm đen gió to, đúng là thời cơ thuận lợi để làm trò phạm pháp.
Tôi cười tự giễu cợt bản thân, nhìn ra ngoài cửa sổ, một bầu trời đêm thăm thẳm không trăng không sao. Tâm trí chịu ảnh hưởng của quá nhiều tiểu thuyết nên ngay từ đầu đã hình thành thói quen “suy nghĩ sâu xa” về mọi việc, giống như hiện giờ, nửa đêm đột nhiên choàng tỉnh, ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là: “có thích khách”, cảm giác giống như kiểu đầu giường đao kiếm đã giương lên chuẩn bị hạ thủ vậy.
Đáng tiếc rằng cho dù tôi đã lê lết hết một vòng quanh phòng cũng không tìm ra nửa bóng ma chứ đừng nói là bóng người, ngay cả thị nữ và thái giám cũng đều ngủ ở những gian phóng bên ngoài cả
Aizzz! Không ngủ được, thật là chán!
Ấy, không phải là tôi nhàm chán đến mức muốn bị hành thích, mà sự thật là bản nhân đã biết rõ mình trường thọ, bất kể là có gặp phải ba cái chuyện có thể hủy diệt thiên địa đi chẳng nữa cũng sẽ gặp dữ hóa lành, cho nên lá gan tự dưng cũng to ra. Huống hồ tôi vất vả làm một người sống trong hoàng cung mà không đụng phải một, hai tên thích khách thì chẳng phải sau này sẽ không có chuyện hay ho để kể lại sao?
Có lẽ tôi thật sự rất được ông trời quan tâm, ngay lúc tôi đang chuẩn bị về giường ngủ tiếp thì ở xa xa vọng lại tiếng hò hét, kéo bước chân tôi lại.
Đèn đuốc thắp sáng trong bóng tối luôn luôn đặc biệt khiến người khác chú ý, có thể thấy thấp thoáng ánh đuốc và đèn lồng nổi bật giữa không gian xa xa, đang lay động tiến về phía tôi. Ngay lúc đấy thì ở phía sau có một bóng đen nhảy qua tường viện, rơi vào trong hoa viên đối diện với cửa sổ nơi tôi đang đứng.
Dường như anh ta cũng nhìn thấy tôi, bốn mắt giao nhau, tôi thích thú quan sát cái người vừa nhìn đã biết ngay là “thích khách” này. Thân hình cao gầy, toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ cặp mắt đều bịt kín trong bộ y phục dạ hành màu đen. Cũng bởi vì trời quá tối nên tôi bó tay, không thể nhìn rõ xem thử đôi mắt của anh ta có đẹp hay không, cười khẽ, tối nay tôi đúng là ‘tâm nghĩ sự thành’ mà!
“Thích khách” nhìn thấy tôi hình như có sửng sốt một chút, rồi hết sức cẩn thận đứng nép vào tường, đồng thời nhìn quanh bốn phía. Một lát sau, anh ta lại nhìn về phía tôi, do dự một hồi, bóng người như ánh chớp đã đi đến trước mặt tôi. Có ánh sáng lạnh chợt lóe lên, một thanh trường kiếm sáng đến mức có thể làm gương soi chỉ thẳng vào mũi tôi.
“Không được lên tiếng!” Giọng nói trầm thấp, vô cùng lạnh lùng và không có cảm xúc, đúng là âm thanh của sát thủ trong tưởng tượng của tôi.
Có lẽ là anh ta muốn làm tôi sợ hãi, tiếc là tôi nghe anh ta nói xong thì lại phì cười, phải ngậm miệng sao? Căn bản là tôi không có ý định mở miệng, anh muốn tôi “ngậm” cái gì nữa?

“Thích khách” nói xong thì phát hiện mình “nói sai”, trường kiếm lại tới gần tôi hơn, anh ta gằn giọng: “Không được cười!”
A, hình như thẹn quá hóa giận rồi. Tôi không cười nữa, bình tĩnh ngẩng đầu, đứng ở gần nên có thể nhìn thấy rõ ánh mắt anh ta, rất sáng, rất có thần, cũng rất lạnh lùng. “Ngươi là thích khách?” Tôi thấp giọng hỏi.
“Không liên quan đến ngươi.” Cách nói chuyện cũng giống hệt như người, vừa lãnh đạm vừa ngang ngạnh.
“Mục tiêu của ngươi là ai?” Tôi thật sự tò mò, không biết có phải là tôi không nữa.
“Câm miệng.” Anh ta nghiêng tai lắng nghe những tiếng động đến càng ngày càng gần, bây giờ đến ngay cả tôi cũng có thể nghe rõ được những người bên ngoài đang la ó cái gì rồi ── “Có thích khách”, “Bắt lấy thích khách”, “Đừng để thích khách chạy”…
Tôi trưng ra một nụ cười ngọt ngào không kém phần ngây thơ để dụ dỗ anh ta: “Nếu như mục tiêu của ngươi không phải là ta, ta có thể suy nghĩ đến việc giúp ngươi đấy!” Cho dù mục tiêu của anh ta có là Trọng Tôn Hoàng Gia đi nữa thì cũng chẳng liên quan đến tôi nhiều lắm.
“Ngươi ư?” Anh ta khẽ kinh ngạc, cũng đúng thôi, nữ nhân như tôi rất hiếm thấy trong thiên hạ đấy nhé. Mà việc do nữ nhân hiếm có trong thiên hạ như tôi làm thì cũng không phải kẻ thông minh nào cũng có thể hiểu được đâu.
“Đúng vậy! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết mục tiêu của ngươi là ai, ta có thể giúp ngươi.” Giọng nói càng lúc càng gần, tôi nghĩ có lẽ Mai Nhi cũng đã bị đánh thức rồi, e rằng sẽ đến đây nhanh thôi. “Suy nghĩ nhanh lên, không có thời gian đâu.”
“Miên tâm thảo.”
“Hở?” Chớp chớp mắt mấy cái, anh ta đang nói đến cái gì vậy? Người sao? Ai nhỉ?
“Ta đến trộm thuốc.”

Hử! Thuốc? Không phải là người sao? Anh ta không phải là thích khách hả? Là kẻ trộm? Tôi ngất đây…
“Này! Không phải ngươi nói sẽ giúp ta sao?” Trường kiếm lại tiến sát đến, gần như chạm vào tôi rồi.
Bị khí lạnh trên thân kiếm phả vào mặt, tôi cũng giật mình tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ. “Đi theo ta.” Không thèm liếc cái thanh trường kiếm có khả năng “tước kim đoạn ngọc” (- cắt vàng chặt ngọc, lấy mạng người) kia nữa, tôi đi đến trước giường: “Trèo lên giường đi, trốn ở phía sau rèm ấy.”
Anh ta hơi do dự, đúng lúc này ngoài cửa bị gõ ầm ĩ, có tiếng Mai Nhi truyền đến: “Nương nương, nương nương!”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta một cái, ý bảo anh ta nhanh lên. Anh ta vẫn còn phân vân một chút, cuối cùng cũng nhảy lên. Tôi cũng leo lên giường, túm lấy tầm chăn phủ qua người.
“Có chuyện gì vậy? Vào đi.” Khi Mai nhi lại gõ cửa lần thứ hai tôi mới đáp.
“Nương nương, không có chuyện gì xảy ra với người chứ ạ?” Mai Nhi lo lắng liếc nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có gì lạ mới thở phào một hơi.
“Thế đã có chuyện gì? Tại sao bên ngoài lại ầm ĩ như vậy? Trời sập à?” Tôi cố ý cau mày giả vờ bực mình.
“Bẩm nương nương, cấm vệ quân gác đêm báo rằng có thích khách xâm nhập vào trong cung, hơn nữa hình như là chạy về phía Tây Duệ cung của chúng ta, nên nô tì đến kiểm tra xem sao ạ.”
“Thích khách?!” Tôi “khiếp sợ” thốt lên: “Vậy… Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng có sao không?”

“Nương nương yên tâm, cấm vệ quân nói thị vệ bên người Hoàng thượng rất đông, hơn nữa thích khách hình như cũng không giống như đến tìm Hoàng thượng, nhưng nương nương, người phải cẩn thận, lỡ như thích khách thật sự là đến tìm nương nương thì…” Nói đến đây, khi Mai Nhi đưa ra giả thuyết tôi mới là mục tiêu của thích khách, thì rõ ràng là người chủ mưu đứng sau không ai khác mà chính là Đức phi.
Trong lòng tôi cười thầm, trong lúc vô tình lại gắn thêm “tiếng oan” lên lưng Tiêu gia, có điều tôi sẽ không vì thế mà áy náy đâu, ai bảo Tiêu gia muốn đối đầu với Kỷ gia làm gì!
“Ta nghĩ cũng không hẳn là thế đâu” tôi không có ý định sẽ giải thích cho Tiêu gia dù chỉ là nửa câu, ngược lại còn bồi thêm: “Nếu thích khách hướng về phía Tây Duệ cung, vậy thì bảo những người bên ngoài trông chừng cẩn thận là được.”
“Vâng, nương nương.”
“Còn nữa, ta rất buồn ngủ, nếu không có việc gì thì đừng quấy nhiễu ta.”
“Vâng ạ.”
Mai nhi đang chuẩn bị lui ra, tôi gọi cô nàng lại, bảo: “Khoan đã, cho người đi thỉnh an Hoàng thượng, xem xem mọi chuyện có bình an không.”
“Vâng, nương nương.”
Đợi cánh cửa một lần nữa khép lại, không đợi tôi lên tiếng, người đó đã ngay lập tức nhảy xuống, ánh mắt lạnh lẽo kia lại có thêm một phần ngạc nhiên: “Ngươi là phi tử của Hoàng đế?”
“Không sai.” Đừng nói là đến giờ anh ta mới biết nhé?
“Ngươi… có thể giúp ta lấy được Miên tâm thảo không?” Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, mà dường như nghe thấy trong giọng nói của anh ta có một phần chờ mong khao khát.
“Miên tâm thảo? Là thứ gì?” Nghe giống như là thảo dược, mấy cái thứ này tôi không biết nhiều lắm.
“Đấy là thuốc, một loại thuốc rất hiếm có.”

“Trong Hoàng cung có hả?” Chắc là có, nếu không anh ta cũng chẳng mạo hiểm mà xông vào cung thế này.
“Ừm, ta nghe nói ở Trung nguyên chỉ có trong Hoàng cung là có.”
Quý giá như thế sao? “Nó có tác dụng gì?” Cải tử hoàn sinh? Gia tăng sức mạnh? Hay là có thể giải độc?
“Bản thân Miên tâm thảo không có tác dụng nhiều, chỉ là có thể khiến cho người trúng phải toàn thân tê dại trong một khoảng thời gian, nhưng dùng làm thuốc dẫn thì có thể giải một loại kỳ độc.” Anh ta nhẫn nại giải thích cho tôi.
“Ồ… Vậy là ngươi muốn lấy nó để giải độc hả? Người trúng độc là người thân hay là người yêu của ngươi?” Cười cười, tôi thừa nhận bản thân rất tò mò, gã này không giống kiểu dễ coi trọng tình cảm, con người anh ta rất lạnh lùng.
Anh ta do dự một chút rồi mới nói: “Là muội muội của ta.”
Xem ra là người thân duy nhất rồi. Tôi gật gật đầu, “Như ngươi nói thì có vẻ loại thuốc này rất quý hiếm, ta không thể hoàn toàn cam đoan có lấy được hay không, có điều nếu trước mắt ngươi không có việc gì làm thì không ngại chờ ta sắp xếp một khoảng thời gian chứ?”
“Được.” Anh ta gật đầu, rất dứt khoát.
Ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi hỏi một vấn đề cuối cùng: “Tên ngươi là gì?”
“Sở Thiên Ca.”
Không tệ, một cái tên tràn đầy khí phách. “Tự ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, nhưng không được rời khỏi căn phòng này.” Buồn ngủ quá đi… Tôi kéo chăn nằm xuống, không quên dặn dò: “Không được rình mò ta đâu đấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.