Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 23
“Vậy… ờ, anh đến đây vào thời gian nào?” Chấn chỉnh lại suy nghĩ một chút, tôi đột nhiên nhớ đến thân phận của người trước mặt, nếu như anh ta đến lúc Tiên hoàng còn chưa chết, như vậy chẳng phải là…
“Đừng có nghĩ bậy bạ,” anh ta cười bất đắc dĩ, “Sau khi Tiên hoàng chết tôi mới đến đây, lúc đó là bởi vì Tiên hoàng băng hà, Hoàng Thái hậu vì quá mức đau lòng mà đâm đầu xuống hồ tự vẫn, kết quả là tôi… ôiiiii!”
Thì ra là như vậy! Cũng giống tôi, đều là “tá thi hoàn hồn”! “Bởi vì phải xuất hiện trong hình dáng này, cho nên anh liền lựa chọn bế môn, nội bất xuất ngoại bất nhập?”
“Ừ, thật ra tôi đã định chết luôn để quên đi, một nam nhân đang yên đang lành tự dưng biến thành hình dạng như thế này… Có điều sau lại nghĩ muốn chết tử tế không bằng cứ sống ỷ lại cũng được, cuối cùng tất cả biến thành như bây giờ đây. Aizzz, cũng may là Tiên hoàng đã chết.”
Cái này… Lời nói của anh ta đúng thật là đại nghịch bất đạo! Có điều, tôi cũng đồng ý. “Mặc dù hoàn cảnh của tôi tốt hơn anh một chút, có điều cũng xui xẻo không kém, thằng con của anh, à, là thằng con của Thái hậu mới đúng, hắn ta đúng là một tên nhóc khó chơi muốn chết. Tôi hiện nay đúng thật là giống như ‘nhất bộ nhất kinh tâm’ (*tên khác của “Bộ Bộ Kinh Tâm” – Đồng Hoa)!” Nếu đã là “Đồng hương”, thì tôi thật sự muốn kéo luôn anh ta xuống nước, không giúp tôi thì anh còn giúp ai đây?
“Nhất bộ nhất kinh tâm? Tôi thấy là cô đang chơi trò chơi như ‘cá gặp nước’ thì có?” Anh ta cười khẽ.
“Nào có ──” lần này chỉ vì hành trình đến Định Châu mà những gì tôi cực khổ gây dựng hơn một năm qua bị phá hỏng bét vô cùng thê thảm, bây giờ đã có “hậu thuẫn” vững chắc ở bên, làm sao mà tôi bỏ qua được!
“Đấy là anh không biết thôi, hiện giờ Trọng Tôn Hoàng Gia đã có ít nhiều nghi ngờ tôi, nhìn bề ngoài có vẻ như Kỷ gia chi phối nhiều quyền lực chốn triều chính, nhưng sự thật cái điều khiển bên dưới quyền lực ấy mới là điều khiến người ta phải sợ hãi. Anh và tôi đều là người lạ lưu lạc ở thế giới này, tốt xấu gì cũng nên giúp đỡ tôi mới phải!”
“Aizzz, tôi biết ngay rằng cô sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng tôi rồi mà, suy nghĩ lâu thế bây giờ mới tìm cô chính là vì sợ điều này đấy!” Anh ta thở dài, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào? Khiến cho hoàng thượng lập cô làm Hoàng hậu?”
“Ngàn vạn lần cũng không được!” Đùa cái gì chứ, đây chính là điều tối kỵ của tôi. “Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ cần anh thể hiện mình quan tâm Duệ Nhi của tôi nhiều hơn chút nữa là được. Mặt khác, lúc rảnh rỗi chúng ta thân thiết hơn là tốt rồi, ha ha…” Không biết đến khi những kẻ đó biết tôi có “giao tình sâu đậm” với vị Thái hậu nắm trong tay quyền hành lớn nhất hậu cung, nhưng lại luôn luôn đóng cửa từ chổi tiếp khách, thì sẽ có suy nghĩ gì đây? Ha ha! Cứ thế để cho bọn họ đoán già đoán non cho nghi ngờ chết đi! Hơn nữa, loại tình huống như thật như giả này, e rằng ngay cả Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không thể hiểu rõ được! Tất cả là vì Duệ nhi, tôi chỉ giúp nó trải sẵn con đường đi tốt nhất mà thôi!
“Tùy cô vậy, Tê Hà cung này cô muốn đến lúc nào thì đến, nếu như có việc gì không quá phiền toái tôi cũng có thể giúp cô.” Anh ta cười cười, “Tuy nhiên, cô cũng đừng có mà có việc mới đến tìm tôi, bình thường rảnh rỗi thì đến tâm sự với tôi đi! Chúng ta là người cùng một thế giới, cũng xem như là có chung đề tài để nói.”
Thì ra là cô đơn à! Nghĩ cũng đúng thôi, rơi vào tình huống của anh ta, ngoại trừ tôi, thì có thể nói chuyện với ai khác đây? Gật gật đầu, tôi nghiêm mặt nói: “Anh yên tâm, trước kia không biết thì thôi, bây giờ nếu đã gặp nhau rồi, tôi nhất định sẽ giúp anh cảm thụ được cuộc sống hiện tại này cũng không hề nhàm chán chút nào!” Dù sao cuộc sống của tôi cũng vô cùng muôn màu muôn vẻ, chia bớt một phần thú vị cho anh ta cũng không sao.
Anh ta cười cười, chân thành nói: “Cám ơn cô, Tần Ưu.”
A ── thật là cảm động! Anh ta là người đầu tiên ở nơi này gọi tên tôi! Đáp lại bằng một nụ cười xán lạn, tôi nói: “Không cần khách sáo, Tư Đồ Lỗi!”
“Nương nương, Thái hậu tìm người có chuyện gì vậy?” Vừa rời khỏi Tê Hà cung, Mai Nhi liền không chờ được mà nỏi luôn.
Cười bí ẩn một cái, tôi không có ý định đem chuyện này nói cho bất cứ người nào khác, việc này liên quan đến bí mật trọng đại về thân thế của tôi mà. “Không có gì, Thái hậu nói Duệ nhi rất đáng yêu nên bà ấy vô cùng yêu quý, bà ấy muốn hỏi khi nào có thể gặp lại thôi.” Cứ như thế này, cho dù Trọng Tôn Hoàng Gia có không thích Duệ nhi thì hắn cũng phải suy nghĩ một chút về tâm nguyện của mẫu hậu hắn.
“A! Như vậy sao, thật là quá tốt!” Mai Nhi hiển nhiên cũng hiểu được mấu chốt của vấn đề rồi, vẻ mặt muôn phần vui sướng. “Nương nương, vậy người dự định khi nào sẽ đưa Đại Hoàng tử trở về?”
“Đợi nó học thành tài đã!” Tôi cười nhạt, trước khi học được cách đối phó với âm mưu quỷ kế chốn hoàng cung thì không thể để nó quay về, “Có điều Hoàng thượng cũng đã đồng ý mỗi năm sẽ cho nó quay về thăm ta một lần.” Quyết định là khoảng thời gian mừng năm mới.
“Vậy nương nương, người không lo lắng thời gian quá dài không gặp nhau thì tình cảm giữa Hoàng thượng và Đại Hoàng tử sẻ trở nên lạnh nhạt sao?” Lạnh nhạt là đương nhiên rồi, có điều Trọng Tôn Hoàng Gia không phải là một kẻ dùng tình cảm để làm việc, hắn lý trí đến mức gần như là lạnh lùng, hà khắc, nên chắc chắn hắn chỉ coi trọng đến năng lực của người khác cũng như khả năng có thể uy hiếp hắn… ví dụ như tôi.
“Nương nương?”
Đáp lại cô nàng bằng một nụ cười bí ẩn, những chuyện này không cần phải nói cho bọn họ, trong lòng tôi và hắn hiểu rõ là được rồi. Gần đây trong hậu cung bắt đầu nổi sóng ngầm, khi bản thân tôi được “ngồi vào” phòng tuyến của Hoàng Thái hậu, thì Đức phi sẽ lại càng tăng cường hành động. Theo như tôi biết được, hiện nay Đức phi đang dùng toàn lực lôi kéo Băng Thiến Ảnh, có lẽ cô ta đã nhận thấy vị nữ tử đó vừa dịu dàng lại có thực lực nên dễ dàng khống chế! Mà Băng Thiến Ảnh lại mang hết quan tâm đặt trên người An Phỉ Vũ, cố dốc hết sức muốn bồi đắp lại vết rách giữa hai “tỷ muội”, mà nguyên nhân của cái vết rách này lại chính là do Trọng Tôn Hoàng Gia gây ra. Còn “hắc mã” (*một đối thủ có thực lực đáng gườm nhưng vẻ ngoài lại tầm thường nên không ai chú ý, đến phút cuối mới bứt phá để giành chiến thắng khiến các đổi thủ khác không lường trước được) Hạ Tịch ngoài dự kiến của tôi thì vẫn cứ trước sau như một giữ thái độ lạnh như băng, không quá thân thiết với ai, nhưng dường như An Phỉ Vũ có bí mật tiếp xúc với cô ta. Thật đúng là quan hệ rắc rối phức tạp! Nếu mà dựng nên một thiên dã sử, tôi nghĩ chỉ chừng đó thôi là đủ để khiến cho bất cứ người nào cũng phải điên đầu lên vì màn đấu đã chốn hậu cung này. Mà nếu như năm nào Trọng Tôn Hoàng Gia cũng tuyển tú nữ nhập cung một lần như thế, không biết cuộc sống về sau sẽ còn đặc sắc đến thế nào nữa. Vô thức kéo kéo một góc áo, tôi suy nghĩ không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Trực tiếp chọc một chân vào là một hành vi không khôn ngoan chút nào, có điều nếu như có thể âm thầm tạo nên một chút mâu thuẫn giữ đám đàn bà đó cũng có thể coi là một biện pháp hay, giống như cách đã làm đối với Băng Thiến Ảnh và An Phỉ Vũ vậy.
“Nương nương, An Tây đại tướng quân đã hồi triều rồi.” Lan Nhi đi vào, thần sắc có vẻ bất an.
Một lúc sau tôi mới nhớ tới ra vị “An Tây đại tướng quân” này chính là đại ca Kỷ Huyền của tôi, cười cười tự chế giễu: “Tại sao nhanh thế? Ta nhớ hình như là mới chỉ có nửa năm thôi mà.”
“Vâng ạ, nghe nói là vì Đại Tướng quân đã cứu được thủ lĩnh của Miêu tộc bản địa, bởi vậy đối phương vì báo ân mà tuyên bố quy thuận triều đình, lần này Đại Tướng quân mang theo sứ giả của đối phương cùng với một số lượng lớn cống phẩm hồi triều.”
“Ồ…” Cống phẩm đó nha? Không biết có phải là nữ nhân hay không?
“Tuy nhiên lần này một trong những cống phẩm phía Miêu tộc dâng lên cực kì đặc biệt, nô tì sợ rằng…” Có thể khiến cho người bên người tôi lo lắng, e rằng cũng chỉ có thể là nữ nhân.
“Sợ rằng cái gì?”
“Nghe nói cống phẩm được dâng lên là Thánh nữ Miêu tộc.”
Mai Nhi đứng bên cạnh mặt biến sắc, “Nương nương!”
Tôi cười giễu cợt, mấy nha đầu này tại sao lại vẫn có phản ứng quá khích như thế? Chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ rằng ở trong một hậu cung, bất kể có như thế nào cũng tuyệt đối không thể thiếu nữ nhân sao? Chỉ có điều, nữ nhân lần này đến thật sự rất đặc biệt, đặc biệt đến nối làm da đầu tôi bỗng dưng tê rần rần. Tôi đương nhiên không quên, chỉ cần nhắc tới Miêu tộc, mọi người đều liên tưởng đến những từ không thay đổi là: “Cổ”, “Chú”, “Giáng đầu thuật”… cái gì gì đó, ấy, nhầm, nhầm rồi, Giáng Đầu thuật hình như là chỉ có ở bên Đông Nam Á kìa… Tuy nhiên “Miêu nữ thiện cổ” thì tuyệt đối không thể sai, huống hồ nữ nhân này còn là “Thánh nữ” của bộ tộc. Thông thường những người được phong tặng “chức danh” thì đều là cao thủ cả. Một người như vậy mà đưa đến hậu cung, chắc chắn sẽ trở thành mối uy hiếp lớn, không phải là uy hiếp địa vị, mà đây là sinh mệnh đó nha.
“Nương nương, Kỷ phu nhân và Kỷ Đại Tướng quân cầu kiến.”
Hở? Sao đột nhiên lại đến? ”Mời họ vào.” Tôi ngẩng đầu, người nhìn thấy đầu tiên không phải là Kỷ phu nhân mà lại là Kỷ Huyền, thần sắc của huynh ấy quả thực rất đáng chú ý, vẻ mặt nôn nóng, bất an khiến cho người ta không thể tưởng tượng được huynh ấy chính là vị Đại tưởng quân tư thái oai hùng trước mặt ba quân. Trong lòng tôi biết có chuyện không ổn, cho những người không liên quan đang đứng xung quanh lui xuống, chỉ để lại Mai Nhi và Lan Nhi rồi mới nói: “Nương, đại ca, tìm Vận nhi là có việc quan trọng gì sao?”
“Chuyện này…” Kỷ phu nhân liếc mắt nhìn Đại ca một cái, muốn nói nhưng lại thôi. Tôi vờ như không nhận ra mà vẫn cứ nhìn bà, cố ý không nhìn qua phía Kỷ Huyền.
“Vận nhi, ta…” Đại ca xoa mạnh hai tay, cũng mang vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tôi cười khẽ bưng chén trà lên, nhấp một ngụm nhưng không đặt xuống luôn, tay phải cầm nắp chén khẽ nâng lên, khẽ hạ xuống, tạo ra tiếng gõ nhẹ nhàng trên mép chén, nhìn nước trà màu xanh ngọc hiện ra từng gợn sóng lăn tăn, không nói một lời nào.
Nhìn tôi như vậy, hai người cùng nhăn mày nhíu mi, cuối cùng vẫn là Đại ca lên tiếng trước, nói nhanh nhưng lại rất ôn tồn: “Vận nhi, mội có cách nào giúp ta cứu Lệ Cơ không?”