Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 19
Ăn có một bữa cơm mà rước lấy một bụng nghi ngờ, đây là điều mà tôi không bao giờ ngờ được, ngay cả khi đi theo sau Trọng Tôn Hoàng Gia trên đường trở về tôi vẫn mang theo những suy nghĩ không yên, lúc Phượng Giải Ngữ rời đi, ánh mắt cô ta nhìn tôi một lần nữa khiến tôi cảm thấy vô cùng quái dị.
“Vận nhi?” Đột nhiên Trọng Tôn Hoàng Gia dừng bước xoay người lại, tôi không phản ứng kịp liền đụng thẳng vào người hắn. Thoáng hoang mang ngẩng đầu, người này không có chuyện gì sao đột nhiên dừng lại vậy? Còn không cả báo trước, hại tôi xem chút nữa bẹp cả mũi! “Vận nhi? Có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?”
Tôi xảy ra chuyện gì sao? “Hoàng… Tướng công, có chuyện gì sao?” Xém chút nói lỡ miệng, khẽ le lưỡi, tôi đưa mắt chung quanh, cũng may là bên cạnh không có người lạ… Khoan? Người kia…
“Có chuyện gì? Nàng còn hỏi lại ta sao, là nàng đang có chuyện gì ấy?” Trọng Tôn Hoàng Gia vừa bực mình vừa buồn cười hỏi lại, “Nàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Sao ta gọi nàng mấy lượt cũng không nghe?”
Hơi nhíu mày, thân ảnh đằng xa mới đi ngang đường có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp qua ở đâu…
“Vận nhi!” Trọng Tôn Hoàng Gia lên cao giọng, đồng thời đưa tay phe phẩy trước mắt tôi.
Hả! “A… Chuyện đó… Cũng không có gì…” Cúi đầu xuống vân vê góc áo, lần này nguy rồi, tự nhiên lại thất thần trước mặt hắn!
Thanh âm không vui của Trọng Tôn Hoàng Gia vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Thật sự là không có chuyện gì chứ?”
Hắn tức giận? Len lén ngước lên nhìn hắn, vẫn là một khuôn mặt anh tuấn không lộ ra chút biểu cảm gì cả, “Thật ra… ừm… thiếp thân đang nghĩ đến Phượng cô nương.”
“Phượng Giải Ngữ? Nghĩ tới nàng ta làm cái gì?”
“Thiếp đang nghĩ… tướng công không biết có phải hay không… đã thích nàng ấy rồi?” Tốt nhất là đừng có thích, cô gái đó rất nguy hiểm, nếu Trọng Tôn Hoàng Gia tuyển cô ta vào trong cung, e rằng tôi sẽ rất vất vả. Thích chơi đùa là một chuyện, nhưng nếu là một người nguy hiểm đến mức khiến tôi cảm thấy bất an, như vậy vẫn là phòng ngừa trước thì tốt hơn, tôi cũng không phải là người không hiểu thế nào là thời vận mà cứ thích làm “tử sĩ”.
“Ồ? Vậy nàng suy nghĩ lâu như thế, có đáp án chưa?” Sao thanh âm này nghe qua lại có chút quái dị nhỉ?
“Thiếp thân không phải là tướng công, sao có thể biết ý định của tướng công được? Có điều Phượng cô nương nhan sắc khuynh thành, chỉ cần là nam nhân không ít thì nhiều đều sẽ có chút động lòng…” Đây thật sự là một vẫn đề làm người ta đau đầu nha.
“Thế sao, cũng đúng, một mỹ nữ thú vị như thế, ta cũng chưa từng gặp qua, nếu dễ dàng bỏ qua quả thật cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc.” Hả! Trong lòng tôi hoảng hốt, ngẩng phắt đầu lên, nhưng đập vào mắt lại là khuôn mặt hắn với cái miệng đang ngoác ra cười. Hử? Hắn đang vui vẻ thế sao?
“Tướng công…” Tôi hơi u oán trừng hắn, bắt đầu cảm thấy ảo não vì hình như mình vừa tự mua dây buộc mình rồi, sớm biết thế đã không thèm dẫn hắn đi!
“Ha ha…” Trọng Tôn Hoàng Gia hình như càng cao hứng hơn, tự dưng cứ như thế mà cười ha ha giữa phố, thu hút tất cả ánh mắt từ bốn phía quăng lại, tôi lập tức gục đầu xuống, trong lòng bắt đầu âm thầm nguyền rủa cái tên hoàng đế cuồng vọng này.
Chậm rãi thu lại tiếng cười, Trọng Tôn Hoàng Gia mặt mày tươi rói kéo tay của tôi, nhẹ nhàng phả hơi bên tai: “Lần đầu tiên chứng kiến Vận nhi ghen, lòng trẫm thật sự được an ủi rồi!”
Tôi rùng mình, cái tên này tự nhiên dám to gan công khai tán tỉnh tôi giữa đường giữa xá như thế?! Hình như tôi có thể cảm nhận được các loại ánh mắt từ quái dị đến mập mờ của những người đi trên đường phóng tới, từ khi nào mà hắn lại trở nên to gan đến kinh thế hãi tục như thế? Không đúng! Hắn vừa mới nói cái gì? Tôi ghen? Tôi ghen lúc nào chứ? Hắn đã hiểu lầm chuyện gì rồi?
“Khụ…” Một tiếng ho nhẹ nhắc nhở tôi vị trí và tình huống hiện giờ, tôi ngẩng đầu thì thấy sắc mặt Trọng Tôn Hoàng Gia không vui đang liếc nhìn tam ca, “Ha!” Thấy tam ca bị hắn lườm thành ra một bộ dạng nơm nớp lo sợ, tôi không khỏi bật cười.
Trọng Tôn Hoàng Gia xoay mặt lại nhìn tôi, cười thật dịu dàng nói: “Chúng ta trở về thôi.”
“Hả! Vâng…” Tôi thật sự bị dọa cho ngốc luôn rồi, cái tên nam nhân luôn mang một thân khí chất vương giả kia, cái tên nam nhân luôn cười nhẹ nhàng mà lạnh lùng đầy thâm ý kia, cái tên nam nhân mà so mặt nào cũng đều gian trá giảo hoạt hơn tôi kia… Hắn, hắn, hắn thế mà lại có cái biểu cảm dịu dàng này sao?!
Loạn, loạn rồi, thế giới này sắp loạn rồi, trời sắp đóng băng, đất sắp nứt ra, mặt trời mọc từ phía tây rồi… Âm thầm rên rỉ, tôi cứ như thế ngơ ngơ ngác ngác bị hắn túm về khách điếm rồi kéo luôn lên giường…
Ngồi ở bên trong gian phòng đặc biệt ở lầu ba của Thủy Vân Giản, tôi thản nhiên ưu nhã uống trà, Trọng Tôn Hoàng Gia ngồi bên cạnh cũng không nhanh không chậm thưởng thức điểm tâm, thậm chí ngay cả Mai nhi cũng đang bày ra nụ cười xinh đẹp theo kiểu: tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay, chỉ có mỗi tam ca Kỷ Hành bởi vì không biết trong hồ lô của tôi bán thuốc gì nên vẫn cứ lo sợ bất an.
Nhìn huynh ấy đeo cải bản mặt ăn không ngon ngủ không yên, tôi cũng có chút đồng cảm, xem ra người đơn thuần nhất toàn bộ Kỷ gia có lẽ chính là huynh ấy! Cũng tốt, đã quen nhìn những người âm hiểm xảo trá rồi nên bộ dạng này của huynh ấy ngược lại lại làm cho người ta an tâm như thế, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Trọng Tôn Hoàng Gia Yên tin tưởng để cho huynh ấy làm Phó thống lĩnh nội cấm quân?
“Công tử, phu nhân, Diệp tiên sinh đến.” Người báo tin cũng là người do Kỷ gia an bài đến giúp tôi.
Gật đầu, tôi buông chén trà, “Có thể đi mời Văn trang chủ tới rồi.”
“Vâng.”
Đợi người kia lui ra, cuối cùng Trọng Tôn Hoàng Gia cũng mở miệng: “Nàng muốn thông qua Văn Sênh để tiếp cận ông ta?”
“Cũng có thể nói như thế.” Tôi cười thần bí, cố ý chọc hắn tò mò.
Ai dè hắn cũng cười lại với tôi, cứ thong dong như lão thần, không có một chút xíu nào lo lắng.
“Công tử, phu nhân, Văn trang chủ đến.” Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo màu lam đi vào, dáng người cao gầy, ngũ quan chính trực, một đôi mắt trong suốt thấu đáo, đôi môi dày khẽ cong lên, bề ngoài không được cho là anh tuấn nhưng rất có khí chất đàn ông.
Tôi mỉm cười đứng lên nói với ông ta: “Văn trang chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.” Lại nhìn về phía Trọng Tôn Hoàng Gia vẫn đang ngồi ngay ngắn như cũ, tôi nói: “Vị này là tướng công của thiếp thân, Tôn Vô Đạo.” Đây là chính tên giả hắn tự đặt, tôi cũng không có lá gan xuyên tạc “quốc tính” của hắn.
“Tôn phu nhân không cần đa lễ, Hàn Húc ra mắt Tôn công tử, phu nhân.” Hàn Húc vốn là tên tự của Văn Sênh, sở dĩ tôi được ông ta chào hỏi cũng là nhờ phúc cái thế lực to lớn chống lưng Kỷ gia, mặc dù không rõ bọn họ làm trò gì, nhưng tóm lại là nếu như Văn Sênh không nể mặt mũi thì tôi gay to.
“Văn trang chủ không cần khách khí, lần này thiếp thân và tướng công đến đây là muốn diện kiến Diệp tiên sinh, không biết Văn trang chủ có thể thay mặt giúp đỡ một chút hay không?” Tôi nói tỉnh queo như vậy, có thể thấy Văn Sênh nghe xong thần sắc cứng đờ. “Chuyện này…”
“Văn trang chủ không cần khó xử, trước khi thiếp thân đến đây cũng từng nghe nói qua một vài chuyện về Diệp tiên sinh, cho nên thiếp thân chỉ xin Văn trang chủ thay mặt thiếp thân đem vật này giao cho Diệp tiên sinh, cũng mời Diệp tiên sinh có thể đưa ra một vài lời bình.” Dưới chỉ thị của tôi, Mai Nhi đem ra một hộp gỗ Đàn Hương đặt vào tay Văn Sênh.
Văn Sênh tiếp nhận cái hộp, hơi tò mò hỏi: “Không biết trong hộp này là…”
Tôi ra vẻ thần bí nhìn về phía hắn: “Chỉ cần Văn trang chủ giao nó đến tay Diệp tiên sinh thì cũng sẽ biết ngay thôi.”
Văn Sênh bất đắc dĩ gật đầu, không thể làm khác hơn là không hỏi nhiều nữa, mang theo cái hộp xoay người rời đi.
“Vận nhi, nàng hình như càng ngày càng lợi hại nha.” Làm cho người ta phải giật mình chính là đang yên lặng đột nhiên nói một câu như thế, nhưng tôi chỉ quay lại thản nhiên cười với hắn, thầm nghĩ trong lòng: Nếu không như thế thì làm sao mời được cái lão đại nho (- người thông tuệ về kiến thức đông tây kim cổ, nhà thông thái) kia động thân? Làm sao mà vẫy vùng như cá gặp nước ở trong cái hậu cung kia của ngươi đây?