Gian Phi

Chương 17


Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 17


Theo đúng như quy định thì phi tần không thể ra khỏi kinh thành, ngay cả xuất cung mà cũng phải được hoàng đế phê chuẩn nữa là. Nên đối với việc tôi xuất kinh lần này bị liệt vào hàng tuyệt đối cơ mật, ngoại trừ những người có liên quan, những người khác chỉ biết là Thục phi nhiễm bệnh đóng cửa ở trong cung, không thể gặp người ngoài, đại hoàng tử Cấp Duệ cũng bị đưa tới chỗ Thái hậu chăm sóc.
Lần này xuất cung, ngoài Mai nhi ra tôi cũng không mang theo bất cứ người nào của Tây Duệ cung, thậm chí ngay cả Lan nhi cũng bị tôi bỏ lại trong cung để ứng phó với những tình huống đột ngột phát sinh, mà phụ trách an toàn của tôi, dĩ nhiên là do tam ca Kỷ Hành đảm nhiệm. Đồng thời huynh ấy còn chọn từ trong cấm vệ quân bốn cao thủ để đi theo phòng ngừa bất trắc.
Có điều khi tôi chuẩn bị xuất cung lên đường, thì lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
“Hoàng thượng?!” Mở to hai mắt nhìn nam nhân dù đang mặc thường phục nhưng cũng không che đậy được khí chất trời sinh cao quý đang ngồi trong xe ngựa, đột nhiên tôi cảm thấy thật nhức đầu. Đừng nói là hắn cũng muốn “trốn cung đi bụi” giống tôi nha?
Trọng Tôn Hoàng Gia vừa nhướng mày vừa cười: “Thật hiếm khi được nhìn thấy Vận nhi giật mình, tính ra hôm nay trẫm cũng có chút thu hoạch rồi.”
Hơi nhíu mày, tôi xuống xe, biểu cảm của tam ca cũng không tốt hơn tôi là mấy, tôi nói: “Tam ca, số lượng hộ vệ không đủ, huynh mau đi đưa thêm vài người nữa đến.”
Tam ca đang định đồng ý thì thanh âm của Trọng Tôn Hoàng Gia lại vang lên: “Không cần, như vậy là được rồi, khởi giá đi!” Tôi choáng váng! Khởi giá? Hắn cứ có cái kiểu như thế này chẳng khác nào làm tấm bia cho tất cả mọi người, những kẻ muốn hành thích vua tuyệt đối không phải băn khoăn về việc tìm không thấy mục tiêu!
Khẽ cắn môi, thật sự là tôi rất muốn nói với hắn câu “đường ai nấy đi”, nhưng… “Thần thiếp tuân chỉ.” Ai bảo hắn là hoàng đế cơ chứ!
Ở trên xe ngựa, tôi và Trọng Tôn Hoàng Gia đã thỏa thuận hiệp ước về xưng hô và thân phận, hắn là con cháu của một gia đình thương nhân ở kinh thành, còn tôi là phu nhân của hắn, bên ngoài là hộ vệ và nha hoàn trong nhà, lần này xuất môn mục đích thứ nhất là vừa du ngoạn vừa thăm bằng hữu, thứ hai là để tìm kiếm cơ hội kinh doanh mới, còn đích đến chính là Định Châu, lộ trình cách kinh thành khoảng nửa tháng.
“Hoàng thượng, người cứ như vậy mà mất tích hơn một tháng, không có vấn đề gì sao?” Không phải là tôi giống gà mẹ, nhưng thật sự là Duệ nhi còn đang ở trong cung, nhỡ chẳng may có kẻ nào đó rảnh rỗi phát động cung biến hoặc binh biến gì đó, Duệ nhi có thể gặp nguy hiểm.

“Aiz, nàng yên tâm, trẫm đã sắp xếp tất cả rồi, cam đoan ‘vạn vô nhất thất’ (- ngàn vạn cái cũng không để lọt mất cái nào, sẽ không để xảy ra chuyện gì).” Hắn cười rất chi là giảo hoạt, nhìn tôi buồn bực không thôi. Cái tên này biết rõ tôi đang lo lắng cái gì, vậy mà nhất quyết không tiết lộ chút gì, nếu như hắn không phải là hoàng đế, tôi nhất định sẽ dùng đại hình mà hầu hạ cẩn thận!
Quên đi, mặc kệ hắn, không để cho hắn càng ngày càng đắc ý. Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục tính toán kế sách của mình, nhất định phải thuyết phục được Diệp Thịnh Mân!
May mắn là dọc đường đi Trọng Tôn Hoàng Gia đều tự giác kìm hãm bớt cái bản tính đế vương của mình, cuối cùng chúng tôi cũng bình an vô sự đến thành Định Châu.
Định Châu nổi danh là kinh đô của học trò, mặc dù không rực rỡ như kinh thành nhưng lại tràn đầy hơi thở của văn hóa, khắp nơi trên đường phố đều có thể nhìn thấy văn nhân sĩ tử túm năm tụm ba ngâm thơ tụng từ (- một loại văn vần rất phổ biến vào thời Đường, Tống), đến cả khăn lụa quạt tròn trong tay các cô gái cũng đều không thêu thì vẽ một hai câu thơ tức cảnh, trong tửu lâu trà quán thì lại càng nhiều cuộn tranh chữ được trưng bày, có thể thấy được cảnh phồn hoa thịnh thế ở khắp nơi nơi, lại không vương dù chỉ một chút dung tục, làm tôi nhớ tới trường đại học ở hiện đại.
Bởi vì đã nhờ người trong nhà bố trí chỗ ăn ở đàng hoàng từ trước, nên dù có thêm “biến cố” Trọng Tôn Hoàng Gia này thì cũng không ảnh hưởng là bao, tam ca đưa chúng tôi đến khách điếm lớn thứ hai ở Định Châu ─ Thủy Vân Giản.
“Tại sao lại là lớn thứ hai mà không phải là lớn nhất?” Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không bất mãn, chỉ đơn thuần là tò mò.
Tôi cười, “Tướng công cũng biết Diệp tiên sinh hàng ngày đều đến Thủy Vân Giản uống trà dùng điểm tâm chứ?” Vì để nắm chắc cơ hội thuyết phục Diệp Thịnh Mân, tôi phải làm đủ các điều tra khảo sát, trước kia khi thi đại học cũng không tốn nhiều công sức như thế này đâu.
“Ồ?” Hắn nhướng mày đầy hứng thú, “Không nhìn ra là nàng rất dụng tâm nha!”
“Thiếp thân ở trước mặt tướng công nói thánh nói tướng như thế, nếu ngay cả mặt của Diệp tiên sinh cũng không nhìn thấy, chẳng phải là nên tự vả miệng mình hay sao?”
“A!” Trọng Tôn Hoàng Gia khẽ cười, “Thủy Vân Giản này có chỗ nào xuất sắc, khiến cho Diệp Thịnh Mân phải lưu luyến không thôi như thế?”

“Nghe nói Diệp tiên sinh thích nhất trà Long Tĩnh Tây hồ do chủ nhân nơi này thu mua, nếu đem pha với nước suối ở Toái Ngọc Tuyền của Tử Uẩn sơn trang ngoại thành Định Châu thì có thể nói là cực phẩm nhân gian.” Ngẫm lại thì tôi cũng hiểu được thế nào là lưu luyến không thôi, không biết là có được may mắn nếm thử một lần hay không đây. “Mặt khác, đầu bếp Ngưu Hằng Sở của Thủy Vân Giản làm điểm tâm là số một ở Định Châu: thất sắc thủy tinh bao, bạch ngọc phù dung giáo, phỉ thúy thiên tằng tô (- há cảo bảy màu, sủi cảo trắng gói hình hoa sen, bánh kếp phỉ thúy trăm tầng) đều là mỹ vị khó tìm, nghe nói ngay cả ngự trù (- đầu bếp trong cung) cũng không làm được món ăn quý giá và đặc biệt như thế!”
Trọng Tôn Hoàng Gia sau khi nghe xong thì trong mắt ánh đầy sự khó hiểu, “Nói như vậy thì Thủy Vân Giản này phải là đệ nhất ở Định Châu chứ, sao lại trở thành thứ hai?” Đúng là suy nghĩ nhạy bén nha!
“Chuyện này thì lại phải nhắc đến thân phận của hai vị chủ nhân Thủy Vân Giản và Thiên Diệp Cư được xưng tụng là đệ nhất kia.” Châm một ly trà cho hắn, tôi cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh, “Chủ nhân của Thủy Vân Giản là Văn Sanh, cũng là người đứng đầu của Tử Uẩn sơn trang, mặc dù tài học hơn người nhưng lại không muốn tham dự khoa khảo, chỉ muốn theo nghiệp tổ tiên mấy đời làm thương gia, tích lũy được gia tài to lớn xây nên Tử Uẩn sơn trang, trong nhà thực khách hơn trăm người, tính cách hào phóng trượng nghĩa, lại có mối tương giao hiếm có với người như Diệp Thịnh Mân. Còn chủ nhân của Thiên Diệp Cư…” Tôi nhìn hắn cười gian xảo, “Nghe nói là người trong giang hồ, không rõ danh tính ra sao, chỉ biết là thế lực chống lưng không nhỏ, lai lịch tương đối lớn, có vẻ là liên quan đến một vài người trong triều, ngay cả quan lại ở Định Châu cũng phải nể mặt hắn ba phần, cho nên cái danh hiệu ‘đệ nhất’ này đương nhiên chẳng ai dám tranh dành với hắn cả.”
“Có liên quan đến người trong triều?” Đôi lông mày anh tuấn của Trọng Tôn Hoàng Gia hơi nhíu lại, “Có biết là người nào không?” Vừa mới nói xong, chính hắn lại bật cười, tôi cũng phì cười, “Loại chuyện như thế này, làm sao mà thiếp thân tìm hiểu được chứ.”
“Nếu đã như thế, vậy bây giờ chúng ta mau đi nếm thử mấy món được xưng tụng là nhất tuyệt điểm tâm đi.”
“Tướng công thong thả” tôi đứng lên theo Trọng Tôn Hoàng Gia, “Bây giờ là thời gian dùng bữa tối, Ngưu Hằng Sở chỉ làm điểm tâm sáng thôi, nếu tướng công không để ý, thiếp thân đã chuẩn bị một bữa tối khác đầy phong vị đặc sắc cho tướng công rồi, tướng công có nguyện ý đi cùng thiếp thân một chuyến không?”
“Đương nhiên là theo rồi.” Giờ phút này Trọng Tôn Hoàng Gia hăng hái bừng bừng, tựa như một cậu bé vừa có được món đồ chơi mới vậy, chẳng còn sót lại một chút u ám của hoàng cung.
“Mời tướng công.” Tôi cười thoải mái, không có bất cứ âm mưu hay suy tính gì khác, có lẽ rời xa khỏi bóng ma nặng nề của hoàng cung, tâm tình cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Bước đi trên đường cái của thành Định Châu có một sự thú vị khác với ngồi trong xe ngựa như lúc nãy, nhìn xuyên qua mạng che mặt, mỗi một người gặp thoáng qua đều tản ra một cảm giác thanh tân rất nhàn nhã. Trọng Tôn Hoàng Gia đi bên cạnh tôi, đối với khung cảnh này cũng cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, ngay cả khuôn mặt Mai Nhi cũng dạt dào hứng thú. Có điều đi bộ ở nơi này thật sự là làm khổ tam ca Kỷ Hành và mấy người thị vệ, một đám người e dè cẩn trọng cứ như sắp gặp đại địch, lại không thể biểu hiện quá rõ ràng ra mặt, áng chừng chờ đến sau khi mọi thứ ổn định lại chắc bọn họ cũng mệt đến liệt cơ.

Không mất bao lâu, nhờ người dẫn đường do Kỷ gia đã thu xếp từ trước, chúng tôi đi đến trước một tiểu quán đặc biệt tinh tế thanh nhã, hai ngọn đèn hoa đăng chế tác từ trúc xanh treo ở hai bên cửa chính, ở giữa là bảng hiệu trên viết bốn chữ đoan trang diễm lệ “Tố Hinh tiểu trúc”. Trước cửa có hai người phó đồng (- những cậu bé người hầu nho sĩ, không quá nhỏ cũng không quá lớn), mặt mày thanh tú cử chỉ trang nhã, nhìn thấy chúng tôi đi đến liền tiến tới thi lễ: “Khách quý đến mà không tiếp đón từ xa, đã thất lễ rồi. Mấy vị đây là muốn đến dùng bữa?”
Trọng Tôn Hoàng Gia nhìn thấy tôi khẽ gật đầu, liền cười nói: “Đúng vậy.”
“Nếu như thế, mời đi theo tiểu nhân.” Phó đồng bên trái nâng tay mời khách, dẫn chúng tôi đi vào tiền thính.
Có điều trong tiền thính ngoại trừ một thư án cũng không có bàn ăn hay những thứ hỗn tạp đại loại như thế, thậm chí ngay cả người hầu cũng không có. Trọng Tôn Hoàng Gia ngạc nhiên nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi tôi. Tôi cũng chỉ cười, tiếp tục nghe phó đồng nói: “Khách quý đã biết quy tắc của tiểu trúc?”
“Quy tắc gì?”
“Người muốn dùng bữa ở tiểu trúc, xin mời trước hết dùng văn tài kết bạn.”
Trọng Tôn Hoàng Gia khẽ nhíu mày, tôi dựa vào hắn nhẹ giọng nói: “Sao tướng công không làm một bài thơ, vừa hay khiến cho thiếp thân được mở rộng tầm mắt.” Tôi là cố ý, tuyệt đối là cố ý! Ai bảo kẻ nào đó ngày thường đều chỉ bắt một mình tôi xướng “độc giác hí” (- thể loại kịch chỉ có một người diễn nhiều vai), tốt xấu gì thì cũng nên để cho hoàng đế “trổ tài” một chút, để khỏi nói tôi đoạt mất danh tiếng của hắn, hì hì!
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu xa, nửa cười nửa không, “Xem ra nàng đều đã chuẩn bị chu đáo.” Tôi hơi chột dạ, thành thật khẽ khàng kéo tay áo của hắn lắc lắc, vừa ăn vạ vừa làm nũng: “Tướngggggggggg côngggggggggg… “
“Aizzz!” Hắn quăng ra một nụ cười rất tiêu sái, rồi đi tới trước thư án nhấc cọ múa bút:
“Tần Xuyên vốn chỗ hùng đế ở,
Hàm Cốc là nơi vua lớn du.
Ỷ điện gấm vóc ngàn tầm vượt,

Ly cung ngà ngọc trăm trượng dư.
Mái ngói xa xa đỡ nhà Hán,
Đền đài chót vót lần sao Hư.
Thái dương mây giấu ẩn tầng khuyết,
Mờ sương khói tỏa hiện cửa hoa.”
“Hay!” Không đợi tôi thưởng thức cao thấp ra sao, phó đồng áo xanh kia đã bật thốt lên tán thưởng, thần sắc lập tức trở nên cung kính.
Trọng Tôn Hoàng Gia cười rất tự đắc, đến bên cạnh tôi nói: “Nương tử nghĩ như thế nào? Có vừa mắt hay không?” Phó đồng nhìn thấy hắn lại đi hỏi ý kiến của một phụ nữ như tôi, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc.
Từ ngữ do hoàng đế viết, tôi có thể nói không hay sao? “Lấy sông núi trùng điệp để phụ trợ cho cung điện nguy nga, lại thể hiện sự uy dũng hưng thịnh của Thiên Phách hoàng triều, bên cạnh đó nổi bật khí phách và trí tuệ của tướng công, từ ngữ được sử dụng vừa hào hùng lại phóng khoáng, nhưng lại không làm mai một cảnh tức thiên nhiên đẹp ôn hòa mà dịu dàng, nếu như thi từ như vậy còn không vừa mắt thì thiếp thân thật không biết thi từ như thế nào mới có thể vừa mắt đây.”
“Ha ha…” Trọng Tôn Hoàng Gia cười to, vẻ mặt vui sướng nói không nên lời, “Vận nhi nàng thật sự hiểu được làm thế nào khiến cho… ờ, khiến cho vi phu cao hứng nha!” Tôi che miệng cười khẽ, tiện thể quay nhìn phó đồng bằng vẻ mặt sửng sốt: “Chúng ta có thể vào được chưa?”
“A! Đương nhiên, đương nhiên! Xin mời các vị khách quý!” Nhanh chóng thu hồi bài từ Trọng Tôn Hoàng Gia viết, phó đồng dẫn chúng tôi đi vào hậu viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.