Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 13
“Nương nương thỉnh người xem qua.” Cao công công đem một xấp danh sách cùng với một tập tranh tới cho tôi, muốn tôi lựa chọn.
Cái này vốn là “trách nhiệm” của hoàng đế, bây giờ lại bất đắc dĩ rơi xuống đầu tôi. Thay hoàng đế tuyển phi tử, không biết tôi có phải là người đầu tiên từ trước tới nay không nữa?
Thật ra tư liệu về tú nữ tôi đều đã sớm tra xét rõ từ lâu, đối với một vài người, tôi biết còn chi tiết hơn so với tập giấy tờ ghi chép kia. Lơ đãng lật giở tập danh sách, tôi thuận tay lấy ra tên vài người xuất sắc nhất, rồi đưa phần còn lại cho hắn nói: “Những người này là chắc chắn rồi, còn lại những người khác tùy Cao công công xem xét nên làm thế nào.”
Trong mắt Cao công công thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó hỏi thẳng: “Vậy không biết nương nương nhìn danh sách này thấy như thế nào?”
Thì ra hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ trước rồi. Tôi cười nhận lấy, xem một lượt sau đó nói: “Công công quả nhiên cẩn thận, như thế này là tốt lắm rồi.”
“Vậy nô tài trở về phụng mệnh, nô tài xin cáo lui.”
“Công công đi thong thả.”
Tôi đăm chiêu nhìn thân ảnh hắn rời đi, Trọng Tôn Hoàng Gia cuối cùng là muốn bày trò gì? Chẳng lẽ hắn thật sự đã nổi lên nghi ngờ với tôi?
“Nương nương” Mai Nhi đến bên cạnh nói: “Tất cả đều đã sắp xếp xong.”
“Mai Nhi, đi thông báo cho người của chúng ta biết, ẩn thân khéo một chút, không nên gây chuyện.” Lo lắng mãi cũng vô ích, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân hắn làm thế, đành phải dặn dò mọi người tự thân cẩn thận trước đã.
“Nương nương? Có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Không có, chỉ là ta cảm thấy hình như hoàng thượng đang nghi ngờ chuyện gì đó.”
“Chuyện này… nô tì sẽ giám sát chặt chẽ mọi thứ, xin nương nương yên tâm.”
“Ừ.” Nhắm mắt lại, tôi sờ cái bụng đang càng ngày càng lớn, trong thời kì mang thai lại âm mưu đấu đá như thế này, không biết có phải là sẽ dạy dỗ thai nhi tính cách bất lương không nữa? Có điều, sinh ra tại hoàng cung, nếu không gian xảo thủ đoạn một chút chỉ sợ rằng ngay cả xương cốt cũng sẽ bị người khác nhai sạch sẽ!
Con yêu à, mẹ chỉ là muốn tốt cho con thôi, con cũng đừng trách mẹ nhé!
Trận tuyết đầu mùa đông chắc hẳn là vô cùng đẹp, tiếc rằng tôi không có phúc phận được thưởng ngoạn.
“Aaaaaaaaaaaaa ──” cho tới tận bây giờ tôi cũng không thể ngờ mình luôn luôn tự xưng phẩm chất ưu nhã lại có lúc có thể phát ra thanh âm chấn động – tuyệt đối không thể gọi là của thục nữ như thế, nhưng sự thật chính là… cái âm thanh làm cho cả Tây Duệ cung thậm chí ngay cả ngự hoa viên cũng bị chấn động quả thật là đang phát ra từ miệng tôi ─ Thục phi Kỷ Vận.
Chết tiệt! Đau quá! Vì sao tôi phải là phụ nữ? Vì sao lại muốn tôi sinh con? Vì sao cái tên đáng chết kia là người gây ra chuyện lại không đau đớn, mà ngược lại tôi phải chịu đau thế này? Oaaaaaa…
Đúng vậy, tôi đang lâm bồn, tại cái thời khắc hoa tuyết đang vần vũ xinh đẹp như thế thì tôi đang đau đớn gần chết vì sinh nở!
Những người ở bên cạnh vừa bận rộn vừa hoảng sợ, trên mặt mỗi người đều là bộ dạng tựa như sắp phải chống lại thiên binh vạn mã, giống như tận thế sắp rơi xuống đầu vậy, ánh mắt hoảng hốt nhìn đến tôi rồi ngay lập tức dời qua chỗ khác, mặc dù rất buồn cười, đáng tiếc là tôi đã đau đến mức không còn sức để cười nữa.
Bà đỡ trong cung và cả người do cha tôi tìm tới đều ở bên cạnh, không ngừng nhắc tôi dùng sức, cơ thể tôi đau nhói lên từng cơn, nhưng ngược lại tinh thần hoàn toàn tỉnh táo. Tôi chậm rãi điều chỉnh hô hấp, nhớ lại tư liệu mình đã đọc được ở kiếp trước, hít sâu…
Đại khái là tôi được ông trời ưu ái, hoặc là đứa trẻ của tôi đặc biệt thông minh, nó đã không khiến tôi phải đau đớn quá lâu mà đã thuận lợi ra đời.
“Oa ──” một tiếng khóc to đến mức có thể so sánh với thanh âm thảm thiết tôi kêu trong lúc đau đớn – vang vọng khắp Tây Duệ cung, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí ở khóe mắt tôi đã liếc thấy có người mềm nhũn ngồi xuống đất.
“Chúc mừng nương nương! Là một hoàng tử!” Giọng nói của bà đỡ không ngớt vui mừng, cứ như thể chính bà ta mới vừa sinh con trai vậy.
Tâm tôi khẽ chùng xuống, quả nhiên là… “Đưa cho ta xem nào.” Thanh âm khàn khàn này lại xuất phát từ trong miệng tôi, tôi nhíu mày khi nhìn thấy đứa trẻ nhăn nheo trong tay: “Thật xấu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm cả lại, thân thể cũng dúm dó, hai mắt thì chỉ như đường chỉ, đây thật sự là đứa trẻ do tôi sinh ra sao? Bọn họ không đánh tráo con của tôi đấy chứ?
“Nương nương ─” Giọng nói bất đắc dĩ của Mai Nhi vang lên, “Đứa trẻ mới sinh nào cũng như vậy, vài ngày nữa sẽ khác mà.”
Thật sao? Nhíu nhíu mày, tôi nói: “Vậy vài ngày nữa hãy cho hoàng thượng nhìn.”
Mọi người đều giật mình ngẩn ra, vẻ mặt khó xử nhìn tôi, “Nương nương, cái này… hình như không hay lắm?”
“Có gì không tốt, dù sao với cái hình dạng bây giờ của hài nhi hoàng thượng cũng sẽ không thích.” Mệt quá, không được, tôi phải ngủ một giấc, “Mai Nhi, trông chừng hoàng tử cẩn thận, không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiểu chưa?” Nhắm mắt lại, tôi chậm rãi rơi vào giấc ngủ sâu, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng đáp lại của Mai Nhi.
Khi tôi tỉnh lại, đã là hai ngày sau rồi.
Lúc Mai Mhi bế đứa nhỏ đến cho tôi, tôi mới phát hiện bộ dạng của tên nhóc này thật ra rất đáng yêu. Mặc dù bởi vì còn quá nhỏ mà không nhìn ra có chỗ nào xuất sắc, có điều khuôn mặt trái xoan nhỏ bé trắng trẻo, cùng đôi mắt to tròn đen láy sáng như sao, lấp la lấp lánh nhìn tôi, thật đáng yêu. Bàn tay nhỏ bé mềm mại đập đập vào cái miệng chúm chím cong cong, thỉnh thoảng kêu “a a”, tôi vừa đùa giỡn vừa cười “khúc khích”, thật sự là muốn cắn ột cái mà!
“Nương nương!”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua Mai Nhi vừa mới ngăn chặn suy nghĩ của mình, có chút ai oán. Tại sao không cho tôi cắn chứ!
Mai Nhi rùng mình một cái, lia mắt đi hướng khác nói: “Nương nương, bây giờ có thể mang hoàng tử đi gặp hoàng thượng được chưa?”
“Hả?” Trọng Tôn Hoàng Gia còn chưa nhìn thấy con? “Các ngươi không đưa hoàng tử đi gặp hoàng thượng trước sao?”
“…” Mai nhi biến sắc, “Nương nương, người đừng nói là đã quên rồi?”
“Hử?” Tôi đã quên cái gì?
“Chính nương nương nói muốn đợi vài ngày sau mới cho hoàng thượng gặp tiểu hoàng tử.” Hở! Trên mặt Mai Nhi có phải đang nổi vạch đen không vậy?
“Có… có sao?” Mang máng… hình như… đại khái là… tôi có nói qua thì phải…
“Nương nương ──”… Sắc mặt Mai Nhi thật khó coi!
“Ừm, chuyện đó… chẳng lẽ hoàng thượng cũng không yêu cầu sao?” Kỳ quái, cho dù tôi có nói không cho hắn gặp, chẳng lẽ hắn cứ như thế nghe lời mà không gặp thật?
“Không có ạ, hoàng thượng nói nếu ý người đã như thế thì cứ tùy theo người.”
Từ lúc nào mà Trọng Tôn Hoàng Gia trở nên biết nghe lời như vậy? Hay là… căn bản là hắn không cần? “Ngươi đi tìm Cao công công, ôm thằng bé đến đó, tiện thể để hoàng thượng tứ danh luôn (- đặt tên).”
“Hoàng thượng đã tứ danh rồi ạ. Hoàng thượng nói dựa trên sắp xếp bối phận trong hoàng phổ, đến thế hệ này thì tên đi cùng với chữ ‘Cấp’, bởi vậy ban tên là ‘Cấp Duệ’.”
“Cấp Duệ, Trọng Tôn Cấp Duệ…” cố gắng hết sức rồi sẽ vượt qua được, mặc dù tên không quá khí phách, nhưng cũng coi như tao nhã. “Được rồi, ôm Tiểu Duệ đi gặp hoàng thượng đi!” Tôi bắt đầu suy nghĩ đặt cho tên nhóc này một nhũ danh.
“Nương nương, Kỷ phu nhân đã tới.” Mai Nhi vừa bế Tiểu Duệ ra ngoài, Lan Nhi liền bước vào báo.
“Mau mời vào.”
“Vận nhi, con có khỏe không?” Kỷ phu nhân mặt rạng rỡ tươi cười, khóe mắt đầu mày còn lộ ra vẻ đắc ý.
Trong lòng tôi thầm buồn cười, “Dạ khỏe. Nương, có việc gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là cha con với mọi người trong nhà nhớ mong, muốn nương vào thăm, thuận tiện mang một ít thuốc bổ cho con bồi dưỡng.” Thuốc bổ? Có thuốc bổ nào mà trong hoàng cung không có? Hẳn là có chuyện quan trọng đây?
“A, vẫn là phụ mẫu quan tâm nữ nhi nhất. Các ca ca vẫn khỏe chứ ạ?” Tôi cười cười, cũng không vạch trần ra.
“Đều khỏe, có điều…” bà nhìn nhìn tôi, hơi nhíu mày, “Đại ca của con gần đây phải phụng mệnh xuất chinh tây nam, nương lo lắng…”
“Cái gì?” Xuất chinh tây nam? Ở đó có chiến sự sao?
“Ôi! Đám người dị tộc ở tây nam gần đây có dấu hiệu rục rịch, hoàng thượng không yên lòng, nên hạ lệnh cho đại ca con mang binh lính đến hỗ trợ phòng ngự. Có điều nghe nói ở bên kia có nhiều kỳ nhân dị sĩ, hơn nữa còn nghe đồn họ biết tà thuật, thời tiết cũng vô cùng khắc nghiệt, nương lo lắng cho đại ca con…”
Nghe thế tôi cũng nhíu mày, có điều không phải vì lo lắng, mà là do hiểu được lần này Kỷ phu nhân đến, tám phần là do ý của bà ấy. Đại ca Kỷ Huyền vốn là An Tây đại tướng quân, vùng tây nam là do huynh ấy quản lý, đây là chức vị mà phụ thân sắp xếp cho huynh ấy ngay từ đầu, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không đợi đến giờ phút này mới hối hận, vậy xem ra, vấn đề thuần túy là do Kỷ phu nhân quá lo lắng cho con mình, không liên quan gì đến lợi ích của Kỷ gia cả.
“Nương, người yên tâm đi, đại ca dũng mãnh phi thường, chỉ là một dị tộc ở tây nam sao có thể làm khó huynh ấy? Huống chi năm đó cha giúp huynh ấy đạt được chức vị này cũng đã có chuẩn bị kĩ càng rồi, người cứ yên tâm đi!”
Có phải từ cổ chí kim mẫu thân đều quan tâm đến con mình như thế? Dù biết rõ không sao, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng, quan tâm. Nhưng vì sao cha mẹ tôi lại có thể tàn nhẫn vứt bỏ tôi? Nhớ lại mười sáu năm sống ở cô nhi viện, tôi những tưởng rằng nội tâm đã nguội lạnh từ lâu, giờ đây lại bất giác cảm thấy có một chút buồn rầu.