Đọc truyện Giản Ninh Xuyên Là Số Một – Chương 32: Mối tình đầu
Trong nháy mắt Giản Ninh Xuyên đỏ bừng cả mặt, nội tâm khiếp sợ đến mức từ đầu đến chân đều tê dại một hồi.
Sau đấy phản ứng đầu tiên chính là muốn mắng chửi người.
Làm điều hòa không khí, xin anh hãy giữ vững nguyên tắc cơ bản của điều hòa, bình thường thả thính linh tinh thấy người ta nhịn, nên bây giờ được voi đòi Hai Bà Trưng à, nghĩ gì mà thốt ra câu nói như thế? Gặp cô nhóc nào tâm trí hơi không kiên định, chẳng phải một giây liền dính vận xui? Lòng người thiếu nữ đã lỡ trao, không phải chỉ một câu “Tôi đùa thôi” là có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu chỉ hận mình chưa học được bản lĩnh khạc ra lửa của Chu Phóng, nếu không sẽ lập tức nướng chết Hoắc Giả Nai.
Hoắc Phù ngồi ở vị trí rất gần cậu, tiện tay ném áo khoác xuống ghế trống, cười nói: “Đừng chỉ lo đỏ mặt, trả lời vấn đề của tôi trước đi, có yêu hay không?”
“KHÔNG.” Giản Ninh Xuyên đanh mặt, giọng điệu lạnh lùng, nói: “Quan hệ giữa tôi và anh là bên A bên B, anh giúp tôi giải quyết chuyện này là lẽ đương nhiên, dựa vào cái gì muốn tôi báo đáp?”
Hoắc Phù không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, nét mặt lộ ra vẻ giật mình.
Tâm trạng của Giản Ninh Xuyên cực kỳ hỏng bét, không muốn nói chuyện, thậm chí còn muốn đánh người, nói: “Nếu anh có tâm trạng để đùa bỡn, cho thấy rằng đất diễn của tôi đã giữ được, đúng không?”
Chắc vì bầu không khí thay đổi quá đột ngột, Hoắc Phù vốn dĩ đang ngồi chếch người ở hàng ghế trên, cơ thể nghiêng về phía Giản Ninh Xuyên, lúc này lại xoay thẳng người, nói: “Không giữ được.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù nói: “Tuyến tình cảm của cậu và Hoa Lôi sẽ bị xóa đi, các cảnh quay tương tác trước đó cũng bị cắt bỏ, cô ta sẽ thầm thương nam chính không thương cậu, biên kịch đã sửa lại kịch bản, làm theo đúng ý của cô ta.”
Giản Ninh Xuyên: “Vậy tôi… vậy anh?” Cậu chỉ biết câm nín, nói nửa ngày trời mà kết quả vẫn như cũ, thế anh tới đây để làm gì hả Hoắc Phù??? Còn tâm trạng để nói chuyện đùa kiểu kia???
Hoắc Phù hỏi: “Cuối tháng cậu có bận gì không?”
Giản Ninh Xuyên khó hiểu nói: “Hả? Cuối tháng?”
Hoắc Phù nói: “Theo kế hoạch thì phân cảnh của cậu sẽ quay đến ngày 20 tháng 7, nhưng hiện tại có thêm đất diễn nên đại khái sẽ trễ hơn khoảng một tuần so với dự kiến, vừa vặn đến cuối tháng. Cậu có kế hoạch gì khác không? Có cũng lùi lịch xuống, việc bên này quan trọng hơn.”
Giản Ninh Xuyên: “… Cũng không bận chuyện gì.”
Hoắc Phù gật đầu, nói: “Vậy được. Kịch bản mới sẽ thêm mấy cảnh tương tác giữa cậu với Chu Phóng, khả năng sẽ có một đoạn đấu súng và rượt đuổi xe, kỹ thuật lái xe của cậu thế nào?”
Giản Ninh Xuyên: “Cũng… cũng được.”
“Không được cũng không sao, đến lúc ấy chỉ đạo võ thuật sẽ dạy cậu bằng được mới thôi.” Hoắc Phù nói: “Cậu hiện tại là phiên bốn trong ≺Thành Phố Tội Ác≻.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù vươn tay chộp lấy áo khoác, nói: “Có việc gì thì nói với Nana, hiện tại tôi phải mời bọn họ đi ăn cơm.”
Giản Ninh Xuyên: “Thầy Hoắc…”
Hoắc Phù quay đầu nhìn cậu, nói: “Làm sao? Còn có việc gì à?”
Giản Ninh Xuyên hoàn toàn bối rối, không phải vì bất ngờ được thăng hạng, mà vì cậu không hiểu tại sao Hoắc Phù lại đột nhiên tức giận, đúng, Hoắc Phù chính là đang tức giận, cậu cảm nhận được, bình thường Hoắc Phù không phải bộ dạng này, nói chuyện ngắn gọn dứt khoát, thái độ như đang giải quyết việc công, cũng không dùng trợ từ ‘nha’ để bán manh, thậm chí còn chẳng cười lấy một lần.
Cậu hỏi: “Anh đang tức giận à?”
Hoắc Phù nói: “Tôi không giận.”
Giản Ninh Xuyên chắc nịch là hắn có, nói: “Nếu như anh tức giận vì cảm thấy thái độ của tôi không tốt, tôi sẽ xin lỗi anh, cũng cảm ơn anh vì chuyện của tôi mà trời nóng nực thế này còn phải chạy tới đây một chuyến.”
Hoắc Phù nói: “Cậu là bên A, tôi giúp cậu xử lý chuyện này không phải là lẽ đương nhiên sao?”
Giản Ninh Xuyên cảm thấy hắn đang đá xoáy mình, nhỏ giọng nói: “Nhưng tại anh đùa kiểu đấy trước, tôi mới nói như vậy.”
Hoắc Phù nhíu mày nhìn cậu, hình như không hiểu cậu đang nói gì.
Giản Ninh Xuyên nói: “Tôi biết có lẽ đấy là thói quen thường ngày của anh, tôi đã nói với anh rồi, hi vọng anh không cư xử với tôi như với phụ nữ, tôi không thích như vậy.”
Tốc độ nói của Hoắc Phù chậm lại, khá giống lúc bình thường: “Tiểu Giản, tôi chưa bao giờ xem cậu là phụ nữ.”
Giản Ninh Xuyên ngơ ngơ ngác ngác, hỏi: “Vậy anh là… là gay à?”
Hoắc Phù: “Tôi không phải.”
“… Àa.” Giản Ninh Xuyên cố nén nước mắt, nói: “Xin lỗi… hỏi chuyện này chắc đã mạo phạm đến anh… thầy Hoắc, tôi kỳ thực… không có gì, anh đi làm việc đi, tôi chẳng có chuyện gì khác đâu, cảm ơn anh… cảm ơn anh.”
Tại sao cậu lại phải xin lỗi, tại sao còn phải cảm ơn? Thôi quên đi, thích trai thẳng chính là một cái tội, cậu chịu thua là được rồi, sau này sẽ quên thôi, đời người còn dài như vậy, vô tình thích nhầm người cũng chẳng có gì to tát. Không phải, đây là mối tình đầu mà? Trời má là mối tình đầu đó, sao lại thảm thế này.
Hoắc Phù chậm rãi đứng dậy.
Giản Ninh Xuyên không dám nhìn hắn nữa, nghĩ thầm, ôi hắn phải đi rồi, tốt quá, chờ hắn đi rồi thì mình có thể yên tâm mà khóc.
Thế nhưng Hoắc Phù chỉ đem cửa khóa trái, rồi lại vòng trở về.
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù tới bên cạnh cậu, nửa ngồi nửa quỳ, hơi ngửa mặt lên nhìn cậu.
Cậu cuống quýt dùng một tay che đi đôi mắt, nói: “Tôi không sao đâu.”
Hoắc Phù nói: “Không sao là không sao thế nào? Nước mắt chảy hết ra kẽ tay rồi kia.”
Giản Ninh Xuyên cảm thấy lúng túng, dứt khoát bỏ tay xuống, lộ ra một đôi mắt thỏ: “Tôi khóc thì sao? Hợp đồng có điều khoản bên A không được khóc sao?”
Hoắc Phù nở nụ cười, tháo kính xuống cầm ở trong tay, còn một tay khác nhẹ nhàng đặt lên đùi Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên: “…” Cậu có thể đánh chết đũy giả nai này không! Đến lúc nào rồi mà còn chơi trò này!
Hoắc Phù nói: “Tôi không hiểu sai ý của cậu, đúng không?”
Giản Ninh Xuyên: “???”
Hoắc Phù nháy mắt một cái, nói: “Cậu thích tôi.”
Giản Ninh Xuyên: “…” Quả nhiên đã bị nhận ra từ sớm.
Hoắc Phù nói: “Tôi cho cậu biết một bí mật nha.”
Giản Ninh Xuyên: “… Cái gì?”
Hoắc Phù tỏ ra có chút ái ngại, nói: “Thầy Hoắc chưa từng nói chuyện yêu đương.”
Giản Ninh Xuyên: “…” Gạt người thôi đúng không?! Nhưng Điền Na La cũng nói những lời tương tự? Làm sao có thể?
“Ngày đó cậu nói không nỡ xa tôi.” Hoắc Phù giương mắt nhìn cậu, trong đôi mắt lóe lên sự ngượng ngùng không hợp với khí chất và tuổi tác, nói: “Tôi cảm thấy tôi đã yêu rồi.”