Đọc truyện Giản Ninh Xuyên Là Số Một – Chương 25: Đặc biệt
Giản Ninh Xuyên không biết nên phản ứng thế nào, đàn anh Chu đang cổ vũ cậu hở? Hay một giây sau lại trở mặt mắng cậu là đồ “đầu hỏng óc hư”?
Mặt của cậu vẫn còn đang hóa trang bẩn thỉu, chỉ có mỗi đôi mắt là sạch sẽ, chăm chú nhìn Chu Phóng, không biết nên làm ra phản ứng gì.
Có điều Chu Phóng cũng chẳng đợi cậu làm ra phản ứng, anh ta thu tay lại, đi về xe của mình nghỉ ngơi.
Bởi vì cảnh quay ban nãy rất thuận lợi, cho nên Giản Ninh Xuyên thấy Chu Phóng cũng không còn quá đáng ghét nữa.
Đến thời gian nghỉ trưa, Giản Ninh Xuyên lại ăn cơm như hùm như hổ, nhanh chóng đánh bay một suất, rồi lại lấy thêm một suất nữa. Đoàn phim ≺Thành Phố Tội Ác≻ không thiếu tiền, địa điểm quay chụp cũng chẳng phải nơi hoang dã, chất lượng của cơm hộp rất tốt, món ăn phong phú, mùi vị không tồi, còn cung cấp cả canh kiểu Quảng, thậm chí ngon hơn nhiều so với cơm căn tin trường học.
Điền Na La rất chi là ao ước, nói: “Bé trai bọn em sướng thật đấy, trao đổi chất nhanh nên ăn nhiều cũng không bị mập. Chu Phóng chỉ hơn em vài tuổi mà khác hẳn, chị nghe trợ lý của cậu ta kể, chỉ cần đang trong thời gian đóng phim, cơm trưa cậu ta chỉ ăn nửa suất, cơm tối trực tiếp nhịn luôn.”
Chẳng lẽ vì thế tối qua mới không tham gia liên hoan? Giản Ninh Xuyên nói: “Khoa trương thế á? Nhưng ảnh có mập đâu.”
“Để lên hình cho đẹp đó, không thì làm sao xứng với danh hiệu vị-thần-sắc-đẹp của cậu ta.” Điền Na La bởi vì chuyện Chu Phóng mắng Giản Ninh Xuyên phát khóc, nên ghim Chu Phóng lắm, lời này nói ra có mấy phần trào phúng.
Cảm nhận của Giản Ninh Xuyên về Chu Phóng lúc tốt lúc không, nói: “Đàn anh Chu bảnh trai lắm luôn.”
“Xấu tính thế đẹp trai thì có ích lợi gì, không bằng cục cưng Tiểu Giản nhà chúng ta.” Vẻ mặt Điền Na La rất từ ái, nói: “Lớn lên đẹp trai này, tính cách tốt này, mới đến đoàn phim có hai ngày mà trên dưới ai cũng thích em.”
Giản Ninh Xuyên nói thật lòng: “Em lại thấy chị lợi hại nhất, mới hai ngày mà đã quen thân với cả đoàn làm phim, trợ lý của đàn anh Chu tên gì em còn chưa biết, chị đã có thể tám với hắn chuyện đàn anh có ăn cơm tối hay không rồi, quá trâu bò.”
Phương diện đối nhân xử thế của Điền Na La có điểm giống Hoắc Phù, với người nào mặt mày cũng hớn hở, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cô thật chân thành.
Điều này một nửa là dựa vào thiên phú, diện mạo “chị gái hàng xóm” chính là kỹ năng giao tiếp trời ban; nửa còn lại là nhờ theo học trường tốt thầy giỏi, mấy nhân viên khác trong studio của Hoắc Phù đều gọi hắn là ‘Hoắc tổng’, Giản Ninh Xuyên đến giờ chỉ thấy mình Điền Na La gọi là ‘thầy Hoắc’.”
“Nana.” Cậu hỏi: “Chị làm việc cho thầy Hoắc lâu lắm rồi ạ?”
Điền Na La nói: “Phải không nhỉ? Chị tốt nghiệp xong thì tới thực tập ở Thành Quả Entertainment, khi ấy thầy Hoắc còn làm tổng giám sát nghệ sĩ ở đấy, chưa mở studio riêng như bây giờ, thấy chị thông minh nhanh nhẹn nên để chị đi theo học tập. Thời gian trôi qua nhanh ghê, cũng sắp sáu năm rồi.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Hắn có trợ lý khác không? Sao em chưa thấy bao giờ?”
Điền Na La nói: “Bởi vì không có chứ sao, độc một mình chị thôi. Hiện tại chị tới đây chăm em, còn thầy Hoắc một thân một mình, nhỡ đâu hạ đường huyết rồi lăn ra đấy ngất xỉu cũng không ai biết mà cứu.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Điền Na La cười ha hả, nói: “Sao mặt trắng bệch ra thế kia? Chị dọa em thôi, thầy Hoắc theo dõi sức khỏe nghiêm ngặt đến mức biến thái, không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu.”
Đây là trò đùa điển hình của Hoắc Phù. Khóe miệng Giản Ninh Xuyên co rút: “Chị đúng là học sinh giỏi của thầy Hoắc.”
Điền Na La ngừng cười, nói: “Không đùa nữa, nghiêm túc nè, thầy Hoắc không yên tâm nếu để người khác chăm sóc em, cho nên mới để chị đi. Chị sắp chuyển sang làm người đại diện ở Thành Quả Entertainment rồi, là thầy Hoắc bảo chị ở cạnh em cho tới khi em quay xong bộ phim này.”
Giản Ninh Xuyên kinh hãi lắm.
Cậu không hiểu cơ chế hoạt động của công ty quản lý, cho rằng Hoắc Phù để Điền Na La đi theo cậu, chính là muốn cô làm trợ lý riêng của mình, thì ra không phải vậy. Chẳng trách Điền Na La ở trong đoàn phim có thể thuận lợi mọi bề, cô theo Hoắc Phù tích lũy quan hệ và tài nguyên suốt sáu năm, đã có tư cách chuyển sang làm người đại diện; chỉ sợ rằng trong đoàn làm phim này ngoài ‘tiểu bạch showbiz’ Giản Ninh Xuyên, thì những người khác đều biết rõ sự việc. Điền Na La căn bản không phải trợ lý sinh hoạt tôm tép, cô sắp biến thành một bà lớn tới nơi rồi, vậy mà Hoắc Phù cũng cam tâm đem đồ đệ đại tài tiểu dụng.
“Tiểu Giản à, thầy Hoắc thật sự để bụng chuyện của em lắm đấy.” Điền Na La nói: “Chị thấy thầy từng dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, em là người đặc biệt nhất.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Nana! Không được giúp Hoắc Giả Nai lung lạc lòng người! Thằng gay này CÒN – LÂU – MỚI – DÍNH – THÍNH!!!
… Nhưng cậu là người đặc biệt thật sao?
[1] Canh kiểu Quảng [2] Cháo đĩnh tử [3] Bánh cuốn Chee Cheong Fun
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tối nay phải hơn 8h công việc mới kết thúc, sau khi về khách sạn, Giản Ninh Xuyên tắm rửa sạch sẽ, nằm nhoài trên giường không muốn động đậy cũng không muốn đi ăn. Điền Na La đóng gói mang về cho cậu bánh cuốn và cháo đĩnh tử, bảo cậu ăn xong thì đi ngủ sớm.
Chờ cô rời khỏi, Giản Ninh Xuyên đang ăn thì Tần Trận gọi điện thoại tới.
Hôm nay Tần Trận gia nhập đoàn phim, quay ở ngay Bắc Kinh, Bắc Kinh cũng nóng muốn chết, đoàn phim kia thì nghèo, đồ ăn khó nuốt, trường quay chẳng có lấy một cái điều hòa, nhưng chuyện khiến người ta điên tiết nhất chính là…
“Tiểu Giản ơi, má thật thê thảm.” Tần Trận ở bên kia khoa trương giả bộ khóc rống lên: “Phim này không có nữ chính, kêu là song nam chính, tưởng tao ngu chắc, rõ ràng là cải biên từ đam mỹ tiểu thuyết, tao bị lão Photographer kia lừa! Lão bảo tao là thuần ái tiểu thuyết!”
Giản Ninh Xuyên cười sướng, nói: “Ha ha ha ha ha ha đúng mà, tiểu thuyết nam nam trên Tấn Giang gọi là thuần ái đó, cải biên từ truyện gì? Nói coi xem tao có biết không?”
Tần Trận: “Viên tiên sinh luôn không vui.”
Giản Ninh Xuyên đã xem qua truyện này, nói: “Truyện này ngu học vãi, tao đang đọc thì bỏ dở, mày diễn công à?”
Tần Trận: “Chắc hỗ công á, tao mới xem được vài trang kịch bản, còn chưa nhìn ra, tao diễn Trịnh Thu Dương.”
Giản Ninh Xuyên: “Yoo, vậy mày công rồi, ai đóng thụ?”
Trần Trận nói: “Vờ lờ! Vậy tao ngược CP rồi, đoàn phim này có bệnh hả, tìm một đứa cao như thế làm thụ?”
Giản Ninh Xuyên: “Hình như thụ trong truyện này là người mẫu nên cao hơn công một chút. Đứa diễn vai thụ cũng học trường mình à?”
Tần Trận nói: “Không phải, học Đại Học Truyền Thông, trông có vẻ như cậu ta cũng bị lừa đến, xem kịch bản xong mặt còn ngu hơn cả tao.”
Giản Ninh Xuyên: “Chụp trộm một tấm để tao đánh giá coi.”
Tần Trận nói: “Được luôn. Còn mày thì sao? Quảng Châu chơi vui không? Tao chưa đến đấy bao giờ.”
Giản Ninh Xuyên bắt đầu tâng bốc điều kiện đoàn phim của mình hoành tráng cỡ nào, ở khách sạn năm sao, trường quay có bốn cái điều hòa di động, cơm hộp thì tám loại tùy chọn, hiện tại còn đang ăn cháo đĩnh tử ngon ngon… Cuối cùng Tần Trận thật sự hâm mộ-ghen tị-hận phát khóc, quyết định trong lúc đóng phim tạm thời đoạn tuyệt quan hệ má con.
Tám nhảm với Tần Trận xong, Giản Ninh Xuyên đi dọn dẹp hộp cơm, đem ra ngoài vứt rác cho trong phòng đỡ ám mùi, vừa mở cửa thì thấy Chu Phóng đứng ở bên ngoài, quên mang thẻ phòng, mặt hầm hầm hừ hừ đợi trợ lý đến mở cửa hộ.
Giản Ninh Xuyên khách sáo hỏi một câu: “Đàn anh, anh có muốn vào phòng ngồi đợi không?”
Cậu cho rằng Chu Phóng cũng sẽ khách sáo từ chối, ai ngờ anh ta đáp: “Được.”