Đọc truyện Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi! – Chương 40
Thường Nhạc yên lặng lau rửa thứ …ừm … nhớp nháp trên tay mình và trên cả người hắc miêu, sau đó ném cho nó một cái quần lót sạch, hai người lại lần nữa mặt đối mặt ngồi trong phòng.
“Sữa Bò, cái kia… Cậu muốn,… muốn phát tiết liền nói, liền nói với tôi, cho dù là miêu tinh nhân nữ, tôi cũng nhất định sẽ tìm tới cho cậu…” Thường Nhạc cân nhắc một chút, chậm rãi nói với mèo nhà anh.
Tuy rằng anh rất thích mèo của anh, nhưng anh nghĩ nó với anh chỉ có chút tình chủ tớ… Tên gia hoả này bình thường “làm vậy” có lẽ hơi kì quái, mà nếu như là một con mèo “cọ” chủ nhân nũng nịu thì lại hoàn toàn không kỳ quái. Cũng không biết miêu tinh nhân có giải pháp khác không.
Vậy mà mèo nhà anh một chút cảm kích cũng không có, còn tức giận: “Tôi không muốn giao phối với mèo cái.”
“Ôi chao? Nhưng cậu bây giờ…” Thường Nhạc mịt mờ liếc nhìn hạ thân hắc miêu một chút, có chút đau đầu.
“Tôi không muốn cùng con mèo khác, hoặc là người khác làm chuyện đó.” Hắc miêu nhấn mạnh, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, mà rất nhanh, nó lại liếm liếm môi, nhìn chằm chằm Thường Nhạc chậm rãi nói, “Nếu như có thể, tôi muốn cùng anh giao phối.”
Thường Nhạc: “…!!”
“Cái gì chứ, tôi còn muốn hỏi cậu một cái vấn đề.” Thường Nhạc nuốt nước miếng, có chút khẩn trương. Anh vẫn chưa có thể đương đầu với câu nói đó của hắc miêu, trước tiên nói chuyện khác quan trọng hơn.
Hắc miêu nhếch lên chân gác chân đầy sang chảnh, phất tay một cái: “Hỏi.”
“Cậu… Có thể sống bao lâu?”
Mọi người đều biết, tuổi thọ của mèo chỉ có mười mấy năm. Miêu tinh nhân, anh không biết, thế nhưng hắc miêu chỉ tốn một năm thời gian, liền trưởng thành thành dáng dấp con người hai mươi tuổi… Điều này làm cho Thường Nhạc có chút lo lắng.
Hắc miêu vung vung tay: “Anh yên tâm, lúc trước tôi chỉ phục dụng miêu tinh cầu thuốc, có thể khống chế cho thời gian trưởng thành của mình tăng ngang ngửa với mèo. Thực tế tuổi thọ so với nhân loại không kém là bao nhiêu.”
“Vậy thì tốt…” Thường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mà rất nhanh liền truy hỏi, “Nhưng mà, không có di chứng gì sao?”
“Hoàn toàn không có.” Hắc miêu trả lời rất nhanh, trái lại làm cho Thường Nhạc hơi nghi hoặc một chút, thế nhưng anh nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, cũng không nhìn ra sơ hở gì.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi trước.” Hắc miêu hai chân thon dài bắt chéo trên giường Thường Nhạc, nó cắn nhẹ môi nhìn chăm chú Thường Nhạc, bộ dáng làm Thường Nhạc cảm thấy đối phương hình như đang mê hoặc chính mình, “Yêu không?”
Thường Nhạc trên mặt mơ hồ toả nhiệt, bị hình ảnh phiến tình trước mắt làm cho não bộ hồ đồ.
Đối với chuyện mèo mun có phải thường xuyên hoá người rồi lén lút truy cập weibo cùng QQ cho nên học được vài cái ngôn ngữ mạng của nhân loại, Thường Nhạc đã lười truy cứu.
Nam thần đại nhân tại trước mặt ngươi, vừa dụ dỗ ngươi, vừa hỏi ngươi “Yêu không?”.
Tình huống như thế, kia tất nhiên chỉ có một chữ có thể trả lời.
“… Yêu.”