Giám Đốc! Anh Đã Sai

Chương 1: Tai nạn định mệnh


Đọc truyện Giám Đốc! Anh Đã Sai – Chương 1: Tai nạn định mệnh

Trong chiếc xe thể thao đời mới đang lao đi như gió kia là 1 người thanh niên đang ngà say rượu. Đôi mắt có chút tức giận , cứ nhấn ga chạy với tốc độ 250km/h . Nghiêm Khanh , vẻ mặt trầm tư , xen lẫn chút yêu thương và chút tức giận . Hôm nay , Nghiêm gia mở cuộc yến tiệc cho các bật thượng lưu trong giới để thân kết tình cảm hợp tác giữa các doanh nhân với nhau và cũng là buổi chọn dâu kén rễ . Thân là con trai một , Quý nam , cháu nội đức tôn nên anh không thể từ chối buổi yến tiệc này. Nó là do ông nội anh tổ chức , cũng là muốn kén cháu dâu !

Buổi yến tiệc thật sự rất linh đình , bao nhiêu con cái của những bật vươn giả , đều diện những bộ đồ lộng lẫy nhầm phô trương gia thế của mình . Buổi yến tiệc đối với anh rất nhàm chán , đối với các quý cô đang đứng lắc qua lắc lại tạo dáng khiêu gợi quý phái kia thì trong mắt anh chỉ là những đứa con gái lẵng lơ .

Tiệc đã diễn ra được phân nữa , thì công tử họ Trần cùng công tử họ La tiến đến , tay cầm ly rượu đỏ trong vẻ tuấn mã , đi đến bên anh . Nói mây nói mưa anh cũng chẳng để ý , cho đến khi La Thuần nhắc đến Mộc Trân , người con gái anh yêu đã rời khỏi anh cách đây 5 năm không 1 lời từ biệt , vì tức giận anh không muốn nói nên đã để ly rượu xuống , rời khỏi yến tiệc và bây giờ đang ngồi trên xe lao như bay thế này .


Đến ngã tư đèn đỏ , lòng lại đang tức. Không thể đợi anh đã đánh lái quẹo tay phải đi về 1 hướng khác . ” Rầm ” 1 tiếng đụng khá lớn , làm cho cơn rượu trong người anh không cần thuốc mà giải hết , thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung lúc nãy . Anh vội mở cửa bước xuống xe . Cảnh tượng trước mắt là chiếc xe đạp công queo nằm trước đầu xe anh , kế bên là 1 cô gái với mái tóc dài màu nâu đen , đang nằm không cử động . theo quán tính của anh , anh bước thật nhanh lại gần cô gái . Hai tay đỡ cô gái với bộ đầm trắng dậy , lúc này đây anh chợt nhìn thấy 1 thiên thần giống như cô từ trên trời rơi xuống ngay anh , để anh nhặc được về .

Vẻ đẹp kêu xa của cô gái làm anh phải nhíu mày , dòng suy nghĩ của anh có chút loạn nhưng anh đã nhanh chống bế cô lên , để cô vào ghế phụ , còn chiếc xe đạp của cô hì anh 1 tay xách lên như 1 món đồ chơi , ném vào vỉa hè , sau đó quay bước vào trong xe . Nhất điện thoại lên ” Gọi Hà Xuyên đến ” giọng nói trầm lạnh lẽo của anh ra lệnh cho người bên kia . 20 phút sau , xe anh đã về đến một dinh thự rất lớn .

Từ cổng chạy vào trong dinh thự cũng phải hơn 500m , ngôi nhà màu trắng mỹ lệ , kiến trúc tây phương mái ngói màu đỏ. Có 1 ban công nhỏ trên mái có thể đó là nhà kho . cửa sổ đều sang lên ánh đèn màu vàng làm cho buổi tối ngôi nhà càng thêm lộng lẫy , hoành tráng đến ngộp người .

Bế cô từ trong xe ra , đoàn người hầu đã đứng trước của nghênh đón , họ hôm nay rất ngạc nhiên , từ trước đến giờ ngoài Mộc tiểu thư ra cậu chủ chưa bao giờ dẫn bất kì cô gái nào về nhà , nay trên tay cô lại đang bế một cô bé nhỏ nhắn , đầu có vết máu , lại đang bất tỉnh . Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến cho cậu chủ điều bác sĩ Hạ đến gấp vậy sao . Đám người hầu trong nhà rất muốn ngẫng đầu để nhìn rõ cô gái trên tay cậu chủ , nhưng thật không thể , quy định trong nhà không cho phép họ làm thế.

Anh bế cô lên lầu đi vào căn phòng trống , không khí khá lạnh lẽo có vẻ đã không có người ở đây nhiều năm rồi , đặc cô xuống giường , sau đó cất bước quay ra , Bác Sĩ Hạ cũng đã đến liền nhanh chống chạy đến chỗ cô gái chữa trị . Băng bó vết thương trên tráng cô gái nhỏ xong , Hà Xuyên mới chậm rãi bước ra , nhìn Nghiêm Khanh đang mặt lạnh đứng trước cửa


_ Cô gái này là thế nào ? – Hạ Xuyên đứng trước mặt anh , giọng nói thoáng ấm .

_ Tai nạn , cô gái nhỏ đó thế nào ? – anh giọng lạnh băng nới với Hạ Xuyên .

_ Xem ra , có chút dao động , không thì cậu sẽ không mang cô gái nhỏ này về , dung mạo cũng rất đẹp . Cậu có quỷ kế gì ? – thân là bạn thân từ nhỏ của Nghiêm Khanh. Hạ Xuyên rất hiểu anh .


_ Chỉ là thấy cô gái nhỏ này thú vị . Cậu không được đụng đến – anh hiểu Hạ Xuyên là tay xát gái , nhưng món đồ này là của anh nhặc về , không được sự cho phép của anh ,không ai được quyên đụng đến .

_ Hạ Xuyên tôi không dám . – ánh mắt của Hạ Xuyên léo lên một tia trêu ghẹo vì đã hiểu rõ tâm tình của anh .

Sau khi Hạ Xuyên về , Nghiêm Khanh đứng nhìn cô một hồi lâu rồi chậm rãi quay bước đi khỏi , để lại cô một mình nằm trong phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.