Giam Cầm

Chương 115: Ngoại Truyện 2


Đọc truyện Giam Cầm Full – Chương 115: Ngoại Truyện 2

Lúc này, y tá ôm đứa trẻ sơ sinh bước ra phòng sinh.

“Ai là chồng Lãnh Khuynh Tâm?” Y tá hỏi.

“Tôi!” Ba người cùng trả lời.

Y tá há hốc mồm, ba người chồng sao? Vốn là cho rằng người ngoại quốc kia là chồng sản phụ mà hai người đàn ông xuất sắc kia có lẽ là anhem của cô nhưng mà cô y tá nằm mơ cũng không nghĩ tới, ba người chồng ư?

“Các người có thôi đi không? Bình thường cái gì tiện nghi đều cho các người chiếm, hiện tại ngay cả đứa nhỏ cũng phải tranh giành với tôi sao?” Lạp Phi Nhĩ sắc mặt xanh mét rống lên.

Nhiếp Nhân Toàn nhanh chóng đẩy Lạp Phi Nhĩ ra, Nhiếp Nhân Khải liền nhân cơ hội tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay y tá.

“Trời! Con bé thật đáng yêu! Đáng yêu y như mẹ nó vậy!” Nhiếp Nhân Khải hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết sớm đã không còn nữa tồn tại.


“Nhiếp Nhân Khải!” Lạp Phi Nhĩ vươn tay muốn đoạt lại.

Nhiếp Nhân Toàn giơ tay bàn tay Lạp Phi Nhĩ đang giơ ra:”Anh không mở to mắt ra mà xem à? Không thấy con bé tóc đen mắt đen à? Có chỗ nào giống với anh đâu chứ?”

“Anh… Anh…” Lạp Phi Nhĩ bị tức đến thiếu chút nữa không thở nổi.

“Chúc mừng vị tiên sinh này! Tiểu thiếu gia bộ dạng cùng ngài giống nhau như đúc, sau khi lớn lên khẳng định cũng là đại soái ca người gặp người thích!” Y tá thấy tựa hồ muốn xảy ra tranh chấp đổ máu nên nhanh chóng hoà giải.

“Phải không? Cám ơn, cám…” Nhiếp Nhân Khải vốn đang đắc ý nhìn Lạp Phi Nhĩ chọc tức một chút. Bỗng khựng lại hỏi: “Cô nói cái gì? Nó là con trai?”

“Đ…đúng …vậy!” Y tá bị sắc mặt khó coi của Nhiếp Nhân Khải hù dọa mà nuốt nước miếng lắp bắp trả lời!

“Gạt người, bác sĩ rõ ràng nói là tiểu công chúa mà!” Nhiếp Nhân Toàn không thể tin được mà xông tới tháo khăn bọc em bé ra. Sắc mặt nháy mắt trắng bệch:”Thật là ***, đúng thật là một **!” Dưới sự phẫn nộ mất lí trí nên Nhiếp Nhân Toàn không kiêng nể gì mà buột miệng chửi tục luôn.

Lạp Phi Nhĩ bên cạnh nhất thời mặt mày hớn hở, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa!

Nhiếp Nhân Khải mặt trầm xuống, nhanh chóng đem cục cưng còn đỏ hỏn trên tay nhét vào trong ngực Lạp Phi Nhĩ cứ như là phải tống đí thứ vật gì dơ bẩn trên người mình:”Cho anh!”

“Hả? Anh làm cái gì vậy?” Lạp Phi Nhĩ tức giận trừng Nhiếp Nhân Khải đang vội vã nhét em bé cho mình.

“Anh không phải mới vừa muốn cướp lại đấy thôi? Về sau cứ giữ lấy đừng lại nói chúng tôi khi dễ anh!” Nhiếp Nhân Toàn cười thô bỉ nói với Lạp Phi Nhĩ.

“Các người thật quá đáng!” Anh em Niếp gia chết tiệt mà!”Vừa rồi là ai nói em bé tóc đen mắt đen hoàn toàn không giống người ngoại quốc? Bây giờ không muốn liền đưa cho tôi?”


“Anh thật ngu ngốc mà. Anh không biết con trai đa số đều lớn lên giống mẹ sao? Ngay cả điểm nhỏ nhặt vậy cũng không biết. Haiz!” Nhân Toàn nói xong còn dùng ánh mắt phi thường khinh bỉ mà nhìn Lạp Phi Nhĩ
“Anh…” Ngay lúc Lạp Phi Nhĩ tưởng chừng như muốn bùng nổ đột nhiên trong phòng sinh lại truyền đến một tiếng khóc vang dội nữa.

Ba người đàn ông nhất thời há hốc mồm, chỉ chốc lát sau, một cô y tá trong tay lại ôm một em bé đi ra. Cô thấy trong tay Lạp Phi Nhĩ ôm em bé, vì thế mỉm cười nhìn anh ta nói: “Chúc mừng chúc mừng, vợ anh còn giúp anh sinh một tiểu công chúa nha! Là long phượng thai!”

“Cái gì?” Ba người đàn ông mở to hai mắt nhìn nhìn lẫn nhau. Nhiếp Nhân Toàn bĩnh tĩnh lại trước tiên nhất thời vui vẻ mà cười như điên. Vội vàng đón lấy em bé từ trong tay y tá, mở khăn quấn em bé ra rồi hào hứng nói:”Ha ha, quả thật là tiểu công chúa!”

“Này không chừng đứa bé là của tôi đó?” Lạp Phi Nhĩ nhìn đứa bé xinh đẹp như búp bê trong tay Nhiếp Nhân Toàn thèm thuồng nói.

“Anh thật tham lam. Không phải đã đưa cho anh một đứa sao?” Nhiếp Nhân Khải đỡ lấy em bé trong tay em mình, vẻ mặt hiện lên sự dịu dàng ít thấy.

“Vậy đổi đi!” Lạp Phi Nhĩ không chút do dự nói. Nói giỡn sao? Ai lại muốn xú tiểu tử thối hoắc? Anh ta thích là giống như Khuynh Tâm một dạng hiền dịu đáng yêu, mềm mại xinh đẹp tiểu công chúa nha!

“Nói giỡn chơi à? Anh cho rằng anh là ai? Muốn đổi thì đổi à?” Hai an hem ỷ vào đông người sức lớn khi dễ Lạp Phi Nhĩ.

“00xx…” Lạp Phi Nhĩ nhất thời tuôn ra một trận mắng, Nhiếp Nhân Toàn cũng không chút nào yếu thế, hai người nhất thời cãi nhau um trời. Mà Nhiếp Nhân Khải một bên lại dịu dàng ôm tiểu công chúa vào lòng mà cưng nựng đùa giỡn.


Y tá chỉ biết ngây ngốc mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Ồn ào cái gì, nơi này là bệnh viện!” Bác sĩ đỡ sinh vừa từ từ đi ra khỏi phòng sinh vừa trừng mắt nhìn ba người đàn ông:”Các anh không gặp vợ mình sao?”

Một câu, nhất thời làm ba người đàn ông cãi nhau yên tĩnh trở lại! Sau đó…

“Khuynh Tâm…” Ba người một phục hồi lại tinh thần, nhất thời rất nhanh mà vọt vào phòng sinh…


Hết.

P/s: Mọi người qua truyện CẤM TÌNH đọc và ủng hộ mình nha! ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.