Giam Cầm Vợ Nhỏ

Chương 40: Rất Nhớ Anh


Đọc truyện Giam Cầm Vợ Nhỏ – Chương 40: Rất Nhớ Anh


Khoảnh khắc đau đớn này, Ngạn Bách Ngôn cảm tưởng như trái tim mình đang không ngừng rỉ máu.

Anh gắng gượng đứng dậy, hai đầu gối chân nặng như chì, ngay cả mở lời cũng cảm thấy sao lại khó khăn tới như vậy!
Sơ Sênh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Không khí giữa hai người ngày càng trở nên khó xử.

Trong suốt khoảng thời gian diễn ra bữa ăn còn lại, cả anh và cô đều giữ trạng thái im lặng.

Quanh căn phòng lung linh ánh nến, chỉ có tiếng va chạm leng keng của bát đũa phát ra.
Ngạn Bách Ngôn thở dài, nhếch môi cười nhạt.

Sơ Sênh vẫn không tha thứ cho những tội lỗi mà anh đã gây ra.

Mười năm, ba năm, phải cần thêm bao nhiêu năm nữa cô mới chịu trở về bên cạnh anh đây?
– Bách Ngôn!
– Sơ Sênh!
Cả hai người đồng loạt lên tiếng.

– Anh nói trước đi!
– Em nói trước đi!
Sơ Sênh phì cười, cố gắng để từng cảm xúc trên mặt trở nên tự nhiên nhất.

Dẫu sao, cả cô và anh cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
– À, em chỉ muốn nói là em no rồi!
Sắc mặt của Ngạn Bách Ngôn có chút thất vọng.

Kỳ thực, anh vẫn muốn được nghe chính miệng Sơ Sênh giải thích lý do vì sao cô không chấp nhận lời cầu hôn của anh.

Đâu có ai hiểu, người đàn ông thường ngày mạnh mẽ như Ngạn Bách Ngôn lại có ngày đau thấu tim gan tới thế này.
Anh tự nhận bản thân anh che giấu cảm xúc rất tốt.

Ngoài mặt, Ngạn Bách Ngôn luôn tỏ ra ung dung, bình tĩnh nhất có thể.

Nhưng thực ra, cõi lòng anh lúc này đang gào thét điên cuồng, tựa như có ngàn vạn móng vuốt đang không ngừng cào rách từng thớ thịt trên cơ thể.
Ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa lớn.

Người ta nói không sai, thời tiết thất thường cũng như chính cảm xúc của con người vậy.
Sơ Sênh được Ngạn Bách Ngôn che ô, mở cửa vào trong xe.

Người đi đường qua lại, trông thấy đôi trai tài gái sắc cùng nhau bước lên chiếc siêu xe Bugatti La Voiture Noire cực phẩm, không ngừng trầm trồ thán phục.
– Đó chẳng phải là Ngạn tiên sinh cùng vị hôn thê của mình hay sao?
– Chà, họ thật đẹp đôi!
Những lời khen ngợi này, cả anh và cô đều nghe rất rõ.

Tuy nhiên, mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ phức tạp khác nhau, người trong cuộc vốn chẳng mấy vui vẻ.
Sơ Sênh ngả đầu lên ghế, che miệng ngáp một tiếng.

Ngày hôm nay có quá nhiều sự việc diễn ra khiến cô tương đối mệt mỏi, chỉ muốn được đặt lưng xuống giường nghỉ ngơi.
Ngạn Bách Ngôn lặng lẽ ngắm cô qua gương chiếu hậu, âm thầm thở dài.

Người con gái anh yêu ở ngay bên cạnh anh thôi, vậy mà cuối cùng lại xa cách đến thế.

Ngoài phố, xe cộ qua lại liên tục lướt qua hai người.

Dường như họ cũng đang gấp gáp chạy trốn khỏi cơn mưa đầu đông.

Cái lạnh tê tái đủ để khiến những tâm hồn đơn độc càng trở nên đơn độc.
Xe sắp quẹo vào một khúc cua lớn.

Đột ngột, một người đàn bà gầy gò từ đâu xông ra, dang rộng hai tay chặn ngang trước đầu xe Ngạn Bách Ngôn, cách khoảng chừng hai mét.
Kíttttt!!!
Tiếng xe phanh gấp vang lên chói tai, nước mưa bắn lên tung tóe.

Xe trượt bánh dài trên đường, gần như sắp tông thẳng vào người đàn bà đến nơi.
– Con mẹ nó! Bà già muốn chết hả?!
Ngạn Bách Ngôn chửi thề, không quên đưa tay kiểm tra khắp người Sơ Sênh, lo lắng rằng cô vì cú va chạm bất ngờ này mà bị tổn thương.
Sơ Sênh hoảng hốt không kém, cơ thể vẫn còn đang run lẩy bẩy.

Chỉ suýt chút nữa thôi, hai người họ đã tông chết người.
Cô muốn xuống xe xem xét tình hình của bà ta liền bị Ngạn Bách Ngôn kéo tay ngăn cản.

Gương mặt anh sa sầm hẳn xuống, ánh mắt cảnh giác đảo qua đảo lại xung quanh.
– Khoan đã! Coi chừng nguy hiểm!
Được anh nhắc nhở, Sơ Sênh vội thu tay lại, thắc mắc cất giọng hỏi:
– Nhưng chúng ta đã đắc tội với ai cơ chứ? Em vẫn không thể nghĩ ra lý do nào cả.

Những lời Ngạn Bách Ngôn nói, Sơ Sênh cảm thấy có chút không đúng.

Nhìn người đàn bà rách rưới, nghèo khổ kia, đâu có giống kẻ xấu.

Hơn nữa, rất có khả năng bà ta là một người vô gia cư, thấy họ chạy xe qua liền liều mạng xin giúp đỡ.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, người đi đường vắng hoe.

Ngạn Bách Ngôn vươn tay, kéo Sơ Sênh vào trong lòng, nhẹ nhàng cúi xuống mà hôn lên trán cô.
Trước hành động lạ thường của anh, Sơ Sênh mặc dù có thắc mắc nhưng vẫn rất ngoan ngoãn để anh ôm.

Hơi thở nóng rực phả lên trán cô, làm dịu đi cái lạnh của cơn mưa đầu mùa.
– Ở yên đây chờ anh! Nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức nổ máy rời đi.
– Không được! Em đi theo anh!
Sơ Sênh lập tức phản ứng, tháo dây an toàn đòi xuống xe cùng Ngạn Bách Ngôn.

Thế nhưng, anh đã dùng hai tay, ghìm chặt cô lại trên xe, chậm rãi nói nhỏ từng tiếng:
– Ngoan! Anh xuống kiểm tra một lát sẽ lên ngay!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.