Đọc truyện Giam Cầm Em Cả Đời – Chương 12: Căn Bệnh
Về đến nhà, thấy Bạch Vĩ Thành tức giận “đá thúng đụng nia” thì Uyển Nhi cũng im re không dám phá phách.
Cô còn đang sợ anh sẽ trách mắng cô vì không chịu nói cho anh biết nên cứ khép nép.
-“Uyển Nhi!”________Đột nhiên anh quát cô một câu khiến cô giật mình.
-“Dạ?”__________Cô vội đáp.
-“Em biết chuyện này từ khi nào?”
Bạch Vĩ Thành nghiêm nghị nhìn cô rồi hỏi.
-“Em…em cũng chỉ mới biết thôi.
Em cũng định là nếu chị ấy không chịu nói ra thì em sẽ nói với anh…Anh à, anh ổn chứ?!”
Uyển Nhi lén nhìn sắc mặt anh rồi dò hỏi.
Thế nhưng Bạch Vĩ Thành cứ nhìn cô chằm chằm không đáp rồi sau đó chạy thẳng lên phòng mình.
Trước giờ anh luôn kiêu ngạo rằng bản thân tài giỏi, đẹp trai và có nhiều cô gái theo đuổi nhưng lại không ngờ bị bạn gái của mình cắm cho đôi sừng dài như thế.
Bạch Vĩ Thành thay đồ rồi hẹn Hoắc Nhân và Kiến Hoa ra ngoài.
Họ lại tìm đến một trong những chỗ ăn chơi quen thuộc của cả ba là Ivy Club.
Đây là quán bar được Thanh Long Bang chống đỡ sau lưng nên khi ba người họ bước vào thì ai nấy đều cúi đầu chào.
-“Lão đại! Hôm nay có chuyện gì mà tự nhiên cậu lại có hứng thú rủ chúng tôi đi uống rượu thế?”
Kiến Hoa vừa đặt mông xuống ghế thì lập tức hỏi.
-“Lão đại, có chuyện gì mà nhìn mặt cậu căng thẳng thế?”
Hoắc Nhân vừa hỏi vừa nhìn khuôn mặt anh như dò xét.
-“Các cậu thấy tôi là người thế nào?”
Bạch Vĩ Thành nâng ly rượu lên uống rồi hỏi.
Hoắc Nhân và Kiến Hoa nghe anh hỏi thì liền nhìn nhau rồi phì cười.
Từ bao giờ mà lão đại của họ lại quan tâm người khác nghĩ gì tới cậu ta vậy.
-“Lão đại, có chuyện gì thì cậu nói toẹt ra luôn đi.
Bọn tôi tò mò muốn chết rồi.
Sao mặt cậu hôm nay nhìn có vẻ nghiêm trọng thế?”
Vẫn là Kiến Hoa nẻo mép chẳng bao giờ e dè dù Bạch Vĩ Thành có đang tức giận như thế nào liền lên tiếng trước.
-“Các cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi?”
Bạch Vĩ Thành lại uống một ngụm rượu rồi đặt mạnh cái ly xuống khiến cho rượu trong ly bị sóng sánh cả lên rồi lườm hai người kia.
-“Thì cậu là một người đàn ông có ngoại hình, có địa vị, có tiền tài.
Là mẫu đàn ông lí tưởng của nhiều cô gái.”
Hoắc Nhân liền đáp.
-“Nhưng hình như cậu bị yếu sinh lý đúng không? Tôi thấy xung quanh cậu có nhiều bóng hồng như thế mà cậu ba năm qua lại chỉ yêu có một mình Thảo Ly.
Nếu là tôi thì tôi đã lần lượt thịt từng em rồi.”
Kiến Hoa vừa nói vừa châm chọc.
Bản thân hắn thực sự cũng có nhiều cô gái vây quanh nhưng chưa bao giờ hắn yêu ai nghiêm túc cả.
Thế mới nói Kiến Hoa hắn là “sát thủ tình trường” của Thanh Long Bang.
-“Im miệng! Tôi hoàn toàn bình thường nhưng chỉ cần tôi đụng vào cô gái khác thì liền cảm thấy khó thở.”
Bạch Vĩ Thành bây giờ mới quyết định nói cho hai người kia biết bí mật của mình.
Anh cũng đã nhiều lần đi khám bác sĩ nhưng đây là căn bệnh kì lạ nên bác sĩ cũng bó tay.
-“Ui da? Thật sao? Vậy thì sau này cậu định lên chùa đi tu à?”
Kiến Hoa nghe anh nói thì lại bắt đầu cười đầy phấn khích.
-“Vĩ Thành.
Đột nhiên cậu hỏi như vậy có phải là giữa cậu và Thảo Ly đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Hoắc Nhân bèn hỏi.
Anh khác với Kiến Hoa, lúc nào nên trêu đùa thì anh trêu còn lúc nào cần nói chuyện nghiêm túc thì anh vẫn cư xử nghiêm túc.
Đó chính là lí do mà anh trở thành lão nhị của Thanh Long Bang.
-“Mà sao các cậu hỏi nhiều thế.
Uống đi! Tôi không muốn nhắc tới nữa.”
Bạch Vĩ Thành vừa nói vừa cầm cả chai rượu lên uống.
Một lát sau_________
-“Lão đại! Lão đại! Cậu say rồi sao?”
Hoắc Nhân thấy Bạch Vĩ Thành say khướt nằm gục trên bàn bèn vỗ vào người anh hòi tới tấp.
-“Chắc cậu ta say rồi.
Chúng ta đưa cậu ta về thôi.”__________Kiến Hoa quay sang nói với Hoắc Nhân.
Dứt lời, hai người bèn đưa Bạch Vĩ Thành về biệt thự.
Uyển Nhi lúc này đang ở trên phòng đọc sách.
Nghe dưới nhà có tiếng ồn, cô bèn đi xuống xem thử thì thấy hai người bạn thân của anh trai đang dìu anh vào trong nhà.
-“Anh Hoắc Nhân! Anh Kiến Hoa! Anh em làm sao mà say vậy?”
Uyển Nhi vội lao về phía ba người, hỏi.
-“Uyển Nhi! Vĩ Thành hôm nay có chuyện gì à? Cậu ta rủ bọn anh đi giải sầu rồi uống say mềm như vậy này.
Bọn anh ngăn cản mà không được.”
-“Anh Vĩ Thành…vừa phát hiện chị Thảo Ly có người đàn ông khác.”_______Cô bèn đáp.
-“Thảo nào! Thôi để bọn anh giúp em đưa cậu ta lên phòng.”
Sau đó Hoắc Nhân và Kiến Hoa liền dìu Bạch Vĩ Thành lên phòng.
-“Anh Hoắc Nhân! Anh Kiến Hoa! Em cảm ơn hai anh đã đưa anh trai em về.”
-“Uyển Nhi! Em càng lớn càng xinh đẹp nhỉ! Không biết em đã có bạn trai chưa thế?”
Kiến Hoa từ lúc vào nhà đã để ý Uyển Nhi rồi.
Mặc dù bọn họ nhìn cô lớn lên từng ngày nhưng Bạch Vĩ Thành luôn luôn không cho phép hắn có cơ hội tiếp cận cô.
-“Hì, em…”
-“Kiến Hoa! Cậu hỏi linh tinh gì vậy? Cậu nghĩ Uyển Nhi cũng như mấy cô em gái của cậu à? Muộn rồi! Đi về đi để cho anh em họ còn nghỉ ngơi.”
Hoắc Nhân nghe là biết Kiến Hoa đang muốn tán tỉnh Uyển Nhi thì liền cau mày nói rồi lôi Kiến Hoa rời đi.
-“Uyển Nhi! Bọn anh về đây.
Hẹn gặp em khi khác nhé!”
Trước khi ra về Kiến Hoa vẫn cố ngoái đầu lại nói nốt với cô vài câu khiến Uyển Nhi chỉ biết cười trừ.