Đọc truyện Giai Nhân Là Trộm – Chương 96: Ghen
Hiên Viên Hủ biết bây giờ chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Hàn Vận cũng không phải người không thông tình đạt lý, không thể cứ tiếp tục cáu kỉnh.
“Ta lạnh.”
Giọng Hàn Vận lạnh lùng nói.
“Chúng ta vào khoang thuyền.”
Rất tự nhiên ôm lấy eo Hàn Vận, Hiên Viên Hủ đem cằm vô cùng thân thiết gác lên trên vai Hàn Vận. Về phần vì sao đang chính ngọ mà lạnh không trong phạm vi hắn quan tâm. Dù là hắn đang ướt đẫm mồ hôi, Vận Nhi muốn đi sưởi ấm hắn cũng sẽ làm bạn bên cạnh.
Hàn Vận gật đầu mỉm cười, đối với hành động thức thời của Hiên Viên Hủ thực vừa lòng. Làm bộ như chim nhỏ nép vào người Hiên Viên Hủ tiến vào khoang thuyền.
Hiên Viên Hủ mê muội xoa xoa eo Hàn Vận. Không hổ là thường xuyên luyện võ, phần eo cực kỳ săn chắc và mềm dẻo, về phần xúc cảm khiến cho người ta không muốn rời tay.
Sau khi hai người đi vào khoang thuyền, Hiên Viên Hủ còn mê luyến xúc cảm trong tay, ánh mắt Hàn Vận đã thay đổi, đánh một cái xoá sạch móng vuốt trên người mình.
“Đau.”
Hiên Viên Hủ oán giận nói. Đại thúc càng ngày càng bạo lực.
Hàn Vận trừng mắt nhìn Hiên Viên Hủ một cái.
“Không đau ta sẽ không đánh.”
Có một chút lực mà đau cái gì. Không thể nghĩ tới Hủ Vương gia hiện tại lại học được cách giả vờ đáng thương. Thật đúng là không phù hợp hình tượng.
Hiên Viên Hủ vô lại ôm lấy eo Hàn Vận, chân đá về phía sau một cái, cửa khoang thuyền lập tức đóng kính.
“Vận Nhi, bộ dạng ghen này làm ta thực thích. Nhưng cô nương này cùng ta thật sự không có bất cứ quan hệ nào, lúc trước không có, về sau cũng sẽ không có.”
Hiên Viên Hủ thấp giọng nỉ non nói.
“Nếu Vận Nhi không muốn thấy nàng, chúng ta ở trong khoang thuyền thôi.”
Dù sao đi thuyền chỉ có một ngày, rất nhanh sẽ đến.
Cảm giác bên hông có móng vuốt cào cào và dần dần hạ xuống, sắc mặt Hàn Vận âm trầm. Là ai cho hắn lá gan lớn như vậy, mình còn chưa có tha thứ cho hắn, hắn dám có tâm tư này.
“Ta trách nhầm Vương gia sao? Ta nóng, đi ra ngoài hóng mát.”
Gỡ mấy cái móng vuốt bên hông ra, Hàn Vận nhanh chóng chạy thoát khỏi khoang thuyền.
Hiên Viên Hủ mỉm cười. Vận Nhi đỏ mặt, đây chính là một dấu hiệu tốt, xem ra ngày hạnh phúc không còn xa.
Hàn Vận một mình rời khỏi khoang thuyền, đứng ở trên thuyền nhìn cảnh vật, tâm tư lại nhớ về những lời Hiên Viên Hủ nói vừa rồi, lại thở dài một tiếng.
Ngay khi Hàn Vận áp chế rung động xuống đáy lòng, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi nghỉ, một bên truyền đến giọng nữ thánh thót giống như chuông bạc. Đúng là nha hoàn cùng Văn tiểu thư đang đi tới.
“Tiểu thư, ngồi ở đây đi.”
Tiểu nha hoàn dìu tiểu thư nhà mình ngồi vào nơi Hàn Vận đang muốn đi đến ngồi.
Văn tiểu thư không có chú ý tới Hàn Vận, lẳng lặng ngồi xuống.
“Tiểu thư, nóng không?”
“Được rồi.”
Văn tiểu thư trả lời mà có chút không yên lòng, trong đầu không ngừng nghĩ tới vị công tử mang mặt nạ đen vừa rồi, vì sao cảm thấy rất quen thuộc.
Tiểu nha hoàn đi về phía trước vài bước, tựa vào rào chắn, chỉ chốc lát sau liền vui vẻ hô lên:
“Ồ, nơi này có cá!”
Hàn Vận nheo mắt cười cười, vẻ mặt hiếu kì đi đến bên cạnh tiểu nha hoàn.
“Thật sự có cá.”
Hàn Vận làm ra vẻ mặt ngạc nhiên nói. Trong lòng lại thầm nghĩ sông mà không có cá mới là việc lạ.
Tiểu nha hoàn thấy có người đáp lại nàng, lại là một nam tử tuấn tú phi phàm, nhất thời cực kỳ vui vẻ.
Văn tiểu thư lại âm thầm nhíu mày, bởi vì nàng đã nhận ra người này chính là người đi cùng công tử mang mặt nạ màu đen. Hơn nữa hai người hình như có quan hệ ám muội.
“Nhìn xem có con cá màu đỏ kìa, đúng là cá chép.”
Hàn Vận chỉ vào nước sông nói.
Tiểu nha hoàn sáng mắt lên.
“Thật là đẹp mắt, tên là cá chép sao? Ta lần đầu tiên nhìn thấy.”
Nếu có thể bắt nuôi thì tốt rồi.
Hàn Vận lăn lộn nhiều năm trong nghề, tất nhiên nhìn một cái là hiểu tâm tư tiểu nha hoàn.
“Thích không? Ta bắt cho nàng một con?”
Hàn Vận cười tao nhã, tỏ ra phong độ.
“Bắt như thế nào, trên thuyền có lưới đánh cá sao?”
Hàn Vận âm thầm quan sát biểu tình những người Văn gia một chút. Xem ra tiểu nha hoàn thân phận không thấp.
Đưa tay cầm mấy sợi tóc bên tai của tiểu nha hoàn, Hàn Vận tươi cười nói.
“Chỉ cần nói cho ta một tiếng.”
Chậc chậc, mỹ nam kế luôn dùng được, cũng không tin nàng không xiêu lòng!
Hai má tiểu nha hoàn thoáng một cái đỏ ửng, nhìn hết sức khả ái.
Khi những người Văn gia có động tác Hàn Vận buông lỏng những sợi tóc ra. Tiểu nha hoàn không biết vì sao có chút mất mát.
Đột nhiên một con cá trong lòng sông quẩy đuôi nhảy ra khỏi mặt nước tạo ra mấy vòng sóng nước.
“Muốn!”
Tiểu nha hoàn lập tức bị con cá hấp dẫn.
Chỉ thấy Hàn Vận tay phải vịnh rào chắn, mạnh mẽ nhảy xuống.
“Ôi…!”
Khi tiểu nha hoàn kinh hô, mũi chân Hàn Vận điểm nhẹ trên mặt nước. Khi con cá còn chưa kịp lặn mất tăm đã bị Hàn Vận dùng tay trái tóm được.
Hàn Vận không quên quay đầu mỉm cười với tiểu nha hoàn, rồi nhẹ nhàng đạp mặt nước trở lại trên boong thuyền.
Màn này lập tức thu hút mọi người, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên.
“Còn không đi lấy chậu nước?”
Hàn Vận đưa con cá đến trước mặt tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn lập tức chạy đi.
Hàn Vận nhìn bóng dáng tiểu nha hoàn, lại nghĩ tới Phấn Mai đang ở Tháp Nhĩ Quốc. Không biết đứa bé hiện tại thế nào.
Tiểu nha hoàn rất nhanh đã trở về, trong ánh mắt chờ mong. Hàn Vận đem cá thả vào chậu nước, con cá chép màu đỏ thật đẹp.
“Đa tạ công tử.”
“Không cần cảm tạ, ta có mục đích mà.”
Hàn Vận cười xấu xa.
Nụ cười này đúng là làm tiểu nha hoàn mất hồn.
“Cái gì, mục đích gì?”
Những người Văn gia cảnh giác quan sát hành động của Hàn Vận. Họ rất sợ tiểu nha hoàn nói ra cái không nên nói, dù sao nam tử trước mắt họ nhìn không thấu.
“Xin hỏi danh tánh tiểu thư là gì?”
Hàn Vận làm mấy người Văn gia trợn mắt há hốc mồm.
“Đây chính là mục đích của công tử sao?”
Mặt tiểu nha hoàn càng đỏ hơn.
Hàn Vận gật đầu mỉm cười.
“Ta gọi là Văn Điệp, cũng không phải tiểu thư.”
“Tại hạ là Hàn Vận, nếu không chê có thể cùng Điệp cô nương trở thành bằng hữu không?”
Hàn Vận tỏ vẻ nho nhã nói, lập tức cảm giác được phía sau có một cỗ hàn khí.
Văn Điệp hiển nhiên cũng chú ý tới người phía sau Hàn Vận. Dù sao Hiên Viên Hủ cũng quá mức cường liệt. Nàng cũng cảm giác được rõ ràng đối phương phát ra địch ý.
Hàn Vận biểu tình không thay đổi, đang đợi Văn Điệp đáp lại.
Văn Điệp có chút xấu hổ nhìn về phía Hàn Vận. Cũng may nàng thường xuyên cùng tiểu thư đi ra ngoài, cũng gặp không ít người giang hồ bởi vậy cũng không có quá mức thất thố. Khôi phục tâm tình một chút liền khom lưng nhẹ giọng nói.
“Đương nhiên có thể.”
Hàn Vận hướng Văn Điệp cùng mấy người Văn gia gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Về phần Hiên Viên Hủ tự động đi theo Hàn Vận. Đối với tâm tư Hàn Vận, hắn đoán được một chút, hắn chỉ có thể mặc kệ.
Hai người đi vào khoang thuyền, sắc mặt Hiên Viên Hủ có chút âm trầm. Chỉ là trong chốc lát không gặp, Vận Nhi liền trêu hoa ghẹo nguyệt. Tuy rằng có mục đích nhưng cũng không thể không nhìn hắn như thế.
Hàn Vận khẽ nhíu mày, không còn vẻ phong độ như ở trước mặt Văn Điệp, sắc mặt không tốt nói:
“Sao nào, ta không trêu chọc Văn tiểu thư nha. Ta chỉ cùng Văn Điệp tán gẫu vài câu không được sao?”
“Ta cùng Văn tiểu thư không có một chút quan hệ. Vận Nhi đừng tìm cớ. Văn Điệp, Văn Điệp gọi thân mật như vậy.”
Hiên Viên Hủ bất mãn nói, không phải hắn lòng dạ hẹp hòi, mà là quá mức để ý Hàn Vận.
“Xì.”
Hàn Vận đột nhiên cười ra tiếng, vốn là một trò chơi nhàm chán, không nghĩ tới thu hoạch ngoài mong đợi. Bộ dạng ghen của Hủ cũng rất đáng yêu.