Đọc truyện Giải Mã Mê Cung – Chương 6
Ai đó lay Thomas dậy. Nó mở bừng mắt và nhìn thấy một khuôn mặt đang ghé sát mặt mình. Mọi thứ xung quanh vẫn còn đang chìm trong ánh sáng nhá nhem tối của hừng đông. Miệng Thomas vừa mở ra định nói thì một bàn tay lạnh ngắt đã bịt miệng nó lại. Sự hoảng loạn lại dâng lên cho đến khi nó nhận ra người kia là ai.
– Khẽ nào, Đầu xanh. Ta không nên đánh thức Chuckie dậy.
Đó chính là Newt, thằng bé có vẻ như là người lãnh đạo thứ hai của nhóm. Khí lạnh buổi sáng như bốc khói trên miệng nó.
Dù bị bất ngờ nhưng mọi cảm giác báo động của Thomas đã lập tức tan biến.
Nó không thể không tò mò về điều mà thằng bé này muốn làm với nó. Thomas gật đầu, cố gắng nói đồng ý bằng ánh mắt cho tới khi Newt gỡ tay ra, rồi quỳ lên.
– Đi thôi, Đầu xanh. – Thằng bé cao lớn thì thào rồi đứng dậy. Nó cúi xuống kéo Thomas dứng lên theo. – Tay nó khỏe đến mức nó có thể kéo rách cánh tay của Thomas. – Có lẽ cần phải cho cậu nhìn thấy một thứ trước khi mọi người thức dậy.
Mọi cảm giác ngái ngủ đã bốc hơi hoàn toàn khỏi tâm trí Thomas.
– Được thôi. – Nó nói ngắn ngọn, sẵn sàng đi theo thằng bé kia. Nó biết mình cần giữa một chút nghi ngờ, chẳng việc gì phải vội tin ai, nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Nó nhanh chóng cúi xuống xỏ giày. – Chúng ta đi đâu đây?
– Cứ đi theo tôi. Theo sát nhé.
Chúng luồn lách đi qua những đứa trẻ đang ngủ. Thomas suýt vấp mấy lần, giẫm phải bàn tay của một thằng bé làm nó kêu lên đau đớn rồi đập một cú vào bắp chân Thomas.
– Xin lỗi. – Nó thì thầm, lờ đi cái liếc mắt của Newt.
Sau khi đã rời khỏi bãi cỏ và đặt chân lên nền đá cứng của mặt sân, Newt bắt đầu chạy về phía bức tường phía tây. Lúc đầu Thomas còn chần chừ tự hỏi có cần phải chạy không, nhưng rồi nó nhanh chóng bám theo Newt với cùng tốc độ.
Trời vẫn còn đang tối, nhưng những vật cản còn tối hơn, nên Thomas có thể dễ dàng tránh được. Nó ngừng lại khi Newt cũng làm như vậy. Chúng đang ở sát bên cạnh bức tường khổng lồ vươn thằng lên cao như những tòa nhà chọc trời – lại một hình ảnh ngẫu nhiên lướt qua cái bể ký ức tối đen của nó. Thomas để ý thấy có những chấm sáng đỏ lập lòe trên vách tường, lúc chuyển động, lúc ngừng lại, khi bật khi tắt.
– Chúng là gì thế? – Thomas thì thầm to hết mức nó dám, tự hỏi không biết giọng nói của nó có run rầy như nó cảm thấy hay không. Những chấm đỏ nhấp nháy ngấm ngầm cho thấy một sự cảnh báo.
Newt đứng cách tấm thảm dây thường xuân phủ trên tường thành có vài xen-ti-met.
– Khi cậu cần biết thì cậu sẽ biết thôi, Đầu xanh ạ.
– Nghe này, thật ngu ngốc khi đưa tôi đến một nơi chỉ toàn những chuyện ngớ ngẩn và không có câu trả lời cho những thắc mắc của tôi, – Thomas dừng lời, tự thấy ngạc nhiên với chính mình, – huynh ạ! – Nó nói thêm, uốn giọng sao cho thật mỉa mai.
Newt phá lên cười, nhưng ngưng ngay lập tức.
– Tôi thích cậu rồi đấy, Đầu xanh ạ. Bây giờ thì im lặng và để tôi cho cậu xem một thứ.
Newt tiến đến thò tay vào lớp dây thường xuân dày, vạch chúng ra cho thấy một ô cửa sổ đọng sương trên tường thành. Nó là một ô vuông rộng chừng sáu tấc. Lúc này trời còn tối nên trông nó như được sơn đen.
– Ta đang tìm gì đây? – Thomas thì thào hỏi.
– Bụm chặt cái đũng quần của cậu nhé. Một thứ sẽ xuất hiện ngay thôi.
Một phút trôi qua, rồi hai phút. Thêm nhiều phút nữa. Thomas sốt ruột đảo chân, tự hỏi làm thế nào Newt lại có thể đứng đó hoàn toàn bất động và kiên nhẫn nhìn vào bóng tối.
Bỗng có một sự thay đổi.
Những ánh sáng chập chờn kỳ quái lọ qua ô cửa sổ, chiếu những dải màu chập chờn lên khuôn mặt và thân mình của Newt, tựa như thằng bé đang đứng ở cạnh một cái bể bơi có chiếu sáng. Thomas sững người, cố gắng tìm hiểu xem điều gì đang diễn ra ở bên ngoài. Cổ họng nó nghẹn lại. Chuyện gì vậy ? Nó thầm nghĩ.
– Bên ngoài kia là Mê cung. – Newt thì thầm, mắt mở to như bị thôi miên. – Tất cả mọi thứ tụi này làm, tất cả cuộc đời của tụi này, Đầu xanh ạ, đều xoay quanh cái Mê cung này. Mỗi một giây quý báu của từng ngày vàng bạc tụi tôi đều dành cho Mê cung, tìm lời giải cho một thứ trong khi nó hoàn toàn không cho tụi này biết đáp án có tồn tại hay không. Cậu hiểu chứ hả? Và tụi tôi muốn chỉ cho cậu thấy vì sao không nên đùa với nó. Cho cậu thấy vì sao những bức tường này lại đóng chặt hàng đêm. Cho cậu biết vì sao cậu không bao giờ, không bao giờ được thò cái mông của cậu ra ngoài kia.
Newt lùi lại, tay vẫn giữ mớ dây thường xuân. Nó ra hiệu cho Thomas thế chỗ nó tại vị trí quan sát trước ô cửa sổ.
Thomas làm theo và nghiêng đầu tới trước cho đến khi mũi nó chạm vào mặt kính lạnh giá. Mặt nó phải mất một giây mới nhìn xuyên qua được lớp bụi bẩn bám trên kính và tập trung vào những vật đang chuyển động ở bên ngoài. Khi đã làm được rồi, nó thấy hơi thở của mình tắc nghẽn lại trong họng, như thể một luồn gió lạnh tê tái đã thổi vào trong phổi của nó và làm cho không khí ở đó bị đóng băng.
Một sinh vật đồ sộ với kích thước của một con bò và hình thù không rõ rệt đang vặn vẹo di chuyển dọc theo một hành lang ở bên kia tường thành. Nó trèo lên bức tường đối diện, rồi lao vào ô cửa sổ lắp kính đánh thịt một cái. Thomas hét lên trước khi kịp kìm lại và lùi ra xa khỏi cái cửa sổ. Nhưng sinh vật kia đã nảy ngược trở ra, để lại lớp kính không hề suy suyển.
Thomas hít hai hơi thật sâu và ghé mắt quan sát tiếp. Trời quá tối nên nó không thể thấy thật rõ, nhưng những ánh sáng kỳ quái phát ra từ đâu đó giúp nó nhìn thấy loáng thoáng những chiếc gai bạc và lớp da lấp lánh. Những phụ tùng ghê rợn mọc ra từ cơ thể của con quái vật giống như tay của nó: Một lưỡi cưa, một bộ kéo, và những cái cần dài không rõ để dùng vào mục đích gì.
Con vật là một sự pha trộn rùng rợn giữa thú và máy. Dường như nó đã nhận ra mình đang bị quan sát, biết được kẻ đang đứng phía bên trong tường thành và muốn nhảy vào trong đó để ăn thịt con mồi. Thomas cảm thấy nỗi sợ đang làm ngực mình lạnh toát càng lúc càng phình dần ra như một khối u, khiến nó khó mà thở nổi. Ngay cả với một ký ức đã bị bôi xóa, nó cũng dám cá là mình chưa bao giờ nhìn thấy thứ nào ghê rợn như vậy.
Nó lùi lại, sự quả quyết mà nó cảm thấy đêm hôm trước đã tan thành mây khói.
– Cái đó là cái gì vậy? – Thomas hỏi. Ruột gan quặn lại. Nó tự hỏi liệu mình có còn khả năng ăn uống gì được nữa hay không.
– Nhím sầu, chúng tôi gọi chúng như vậy. Quỷ quái, hả? Mừng là bọn Nhím sầu chỉ ra ngoài vào ban đêm. Cậu nên biết ơn mấy bức tường này.
Thomas nuốt nước bọt đánh ực, bụng bảo dạ làm sao nó dám ra ngoài kia. Mong muốn làm một Tầm đạo sinh của nó đã bị giáng một đòn chí tử, nhưng nó vẫn buộc phải thực hiện việc đó. Không hiểu sao Thomas biết mình phải trở thành một Tầm đạo sinh. Cảm giác đó thật khác thường, nhất là sau những gì nó vừa chứng kiến.
Newt lơ đãng nhìn ô cửa sổ.
– Bây giờ cậu đã biết thứ quỷ quái nào lởn vởn trong Mê cung. Cậu đã biết chuyện này không đùa được. Cậu đã được gửi tới Trảng, Đầu xanh ạ, và chúng tôi mong rằng cậu sẽ sống sót để giúp chúng tôi làm điều mà chúng tôi phải làm ở đây.
– Điều gì vậy? – Thomas hỏi, mặc dù nó đang rất sợ phải nghe câu trả lời.
Newt quay lại nhìn xoáy vào mắt Thomas. Những tia sáng của bình minh đang chiếu lên người cả hai. Thomas có thể nhìn thấy mọi chi tiết trên gương mặt của Newt, làn da căng, cái trán nhăn.
– Tìm lối ra, Đầu xanh à. – Newt nói. – Giải cái Mê cung chết tiệt này và tìm đường đưa chúng tôi trở về nhà.
Vài giờ sau đó, các cổng thành lại mở, làm mặt đất rung chuyển với những tiếng ồn dữ dội cho tới khi chúng hoàn tất. Thomas ngồi tại một cái bàn mòn vẹt và bị nghiêng qua một bên ở bên ngoài Trang ấp. Mọi suy nghĩ của nó tập trung vào lũ Nhím sầu, những mục đích của chúng, hành động của chúng ở ngoài kia hàng đêm. Và sẽ như thế nào nếu như bị tấn công bởi một thứ kinh dị như vậy.
Nó cố gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu, để nghĩ về những chuyện khác. Các Tầm đạo sinh. Bọn trẻ đã ra đi mà không nói một lời nào, tất cả lao hết tốc lực vào Mê cung và biến mất sau các khúc quanh. Nó hình dung ra những đứa trẻ đó trong khi dùng nĩa xiên vào quả trứng và mấy miếng thịt muối, không nói gì kể cả với Chuck. Thằng nhóc đang im lặng ngồi ăn bên cạnh Thomas. Tội nghiệp, thằng nhỏ cứ ra sức bắt chuyện trong khi nó thì không buồn đáp lại. Nó chỉ muốn được yên thân.
Nhưng nào nó có được yên. Đầu óc nó đang qáu tải vì phải tính toán trong một tình thế vô phương cứu chữa. Làm thế nào một mê cung, với những vách tường đồ sộ và cao vút như thế, lại có thể rộng lớn đến độ mấy chục đứa bé không giải nổi sau cả quãng thời gian chẳng biết dài tới mức nào? Làm thế nào, và quan trọng hơn là, tại sao lại tồn tại một công trình như thế? Mục đích của nó là gì? Tại sao tất cả bọn chúng lại ở đây? Chúng đã ở đây bao lâu rồi?
Cố gắng tránh những thắc mắc này, tâm trí Thomas lại quay về với hình ảnh của con Nhím sầu nguy hiểm. Bóng ma của con vật cứ chực lao vào Thomas mỗi khi nó nhắm mắt lại.
Thomas biết nó là một đứa trẻ thông minh – không hiểu sao nó cảm nhận được như vậy.
Nhưng những thứ ở quanh đây thật vô nghĩa. Ngoại trừ một điều. Nó dường như được định hướng để làm một Tầm đạo sinh. Tại sao nó lại cảm thấy điều đó mạnh mẽ như vậy? Ngay cả bây giờ, sau những gì nó đã chứng kiến ngoài Mê cung.
Một cái vỗ vai lôi nó ra khỏi dòng suy tưởng. Thomas nhìn lên và trông thấy Alby đang khoanh tay đứng bên cạnh.
– Nhìn cậu khỏe khoắn ghê ta? – Alby nói. – Sáng nay nhìn qua cửa sổ thấy đã mắt không?
Thomas đứng dậy, hy vọng rằng thời khắc của những lời giải đáp đã tới, hay có lẽ chỉ là hy vọng về một sự giải vây cho những suy nghĩ u ám của mình.
– Đừng tưởng tôi thèm để mắt nhìn cái chỗ này. – Nó nói cứng, mong là mình sẽ làm cho thằng bé thủ lĩnh nổi cáu như ngày hôm trước.
Alby gật đầu.
– Cậu với tôi, huynh à. Chuyến tham quan bắt đầu ngay bây giờ. – Thằng bé dợm bước nhưng ngừng ngay lại, dứ dứ ngón tay. – Không đặt câu hỏi nào, cho tới khi chuyến đi kết thúc, hiểu chưa? Không có thời gian mà ba hoa chích chòe suốt ngày với cậu.
– Nhưng … – Thomas nín bặt khi lông mày Alby nhướng lên. Sao cái thằng bé này cứ làm ra vẻ thế nhỉ? – Nhưng phải nói cho tôi biết mọi thứ. Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.
Từ đêm hôm trước Thomas đã quyết định sẽ ngông nói với ai về sự quen thuộc lạ lùng của nơi này đối với nó, về cái cảm giác rằng nó đã từng ở đây trước kia, và việc nó có thể nhớ lại điều đó. Chia sẻ những điều đó có vẻ không phải là một ý tưởng hay.
– Tôi sẽ nói những gì mà tôi muốn nói, Đầu xanh ạ. Đi thôi.
– Cho em đi với được không? – Chuck hỏi.
Alby cúi xuống vặn tai thằng nhóc.
– Ối! – Chuck kêu ré lên.
– Cậu có việc phải làm mà, phải không hả đầu bã? – Alby hỏi. – Có cả đống việc ấy chứ?
Chuck đảo con mắt một vòng rồi nhìn Thomas nói:
– Đi vui nha.
– Tớ sẽ cố. – Bỗng dưng Thomas cảm thấy tiếc cho Chuck. Nó ước gì mọi người đối xử với thằng nhóc tốt hơn. Nhưng chuyện này thì nó không làm gì được. Giờ là lúc phải đi rồi.
Nó ra đi cùng với Alby, với hy vọng là chuyến thị sát đã chính thức được bắt đầu.