Đọc truyện Giải Mã Mê Cung – Chương 14
Thomas trố mắt nhìn Alby mở nút cái vòng cổ rồi tròng vào cổ Ben. Khi vòng da được bấm lại với một tiếng cốp, Ben cuối cùng cũng ngước mặt lên, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Các trảng viên đứng nhìn sự việc mà không thốt được tiếng nào.
– Làm ơn đi mà, Alby. – Ben nài xin, giọng nói run rẩy của thằng bé nghe yếu đuối đến độ Thomas không thể tin rằng nó chính là đứa đã cắn mình chỉ một ngày trước đó. – Tôi thề là tôi bị bấn loạn sau khi Biến đổi. Tôi sẽ không bao giờ giết nó, đó chỉ là một giây mất trí thôi. Alby, xin làm ơn đi mà.
Mỗi lời nói của Ben như là một cú đấm vào bụng Thomas, làm cho nó cảm thấy càng lúc càng hoang mang và tội lỗi.
Alby không đáp lại lời khẩn nài của Ben, mà chỉ kéo thử xem cái vòng dây da đã được đóng chặt và buộc kỹ vào cái sào nhôm hay chưa. Thằng bé đi qua chỗ Ben, bước dọc theo cây sào trong lúc nhặt nó lên và đưa tay lần theo các thanh nhôm. Khi đã đặt tay lên phần cuối của cây sào, Alby nắm chặt tay lại, rồi quay mặt về phía đám đông. Mắt vằn những tia máu, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì tức giận, mũi phập phồng thở đầy nặng nề. Thomas đột nhiên thấy thằng bé giống như một con quỷ.
Ở đầu kia là một cảnh tượng kỳ cục: thằng Ben run rẩy khóc lóc, quanh cái cổ gầy nhẳng tái xanh là vòng dây da thô được gắn với một cái sào nối nó với Alby, đứng cách đó khoảng sáu mét. Thân cây sào nhôm hơi oằn xuống ở giữa, nhưng chỉ một chút thôi. Kể cả từ chỗ Thomas đứng, trông cây sào vẫn chắc chắn một cách đáng ngạc nhiên.
Alby nói to bằng một giọng khá trịnh trọng, nhìn khắp lượt mọi người nhưng không tập trung vào một ai hết:
– Ben Thợ dựng, cậu đã bị khép vào hình phạt Trục xuất vì tội mưu sát Thomas người mới. Các Trang chủ đều đã cho ý kiến, và họ sẽ không nói hai lời. Cậu sẽ không được quay trở lại. Không bao giờ. – Nó nghỉ một lúc lâu. – Các Trang chủ, hãy vào vị trí trên sào Trục xuất.
Thomas ghét bị gắn với tên của Ben một cách công khai như vậy. Nó ghét cái cảm giác phải chịu trách nhiệm của mình. Trở thành trung tâm của mọi sự chú ý lại một lần nữa khiến nhiều nghi ngờ đổ dồn vào nó. Cảm giác có lỗi trong lòng Thomas dần dần chuyển thành sự giận dữ và căm ghét. Hơn tất cả mọi thứ, nó muốn Ben ra đi và chấm dứt tất cả chuyện này.
Từng đứa một bước ra khỏi đám đông và đi về phía cây sào dài. Chúng cầm lấy thanh nhôm bằng cả hai tay, nắm thật chặt như thể đây là một cuộc thi đẩy gậy.
Newt là một trong số những đứa trẻ đó, cùng với Minho, chứng tỏ Thomas đã đúng khi cho rằng Minho là Trang chủ của các Tầm đạo sinh. Winston Đồ tể cũng đứng vào hàng.
Một khi tất cả đã vào vị trí – mười Trang chủ đứng cách đều nhau giữa Alby và Ben – không khí bỗng trở nên yên lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng sụt sùi của Ben, thằng bé liên tục quẹt mũi và chùi mắt. Nó ngoặt qua phải rồi qua trái, mặc dù cái vòng cổ không cho phép Ben nhìn Alby và các Trang chủ đứng đằng sau nó.
Cảm xúc của Thomas lại thay đổi. Có điều gì đó không đúng đắn với Ben. Vì sao nó phải chịu số phận như thế này? Chẳng lẽ không gì có thể giúp thằng bé được hay sao? Không lẽ Thomas sẽ phải cảm thấy chịu trách nhiệm suốt phần đời còn lại sao? Cứ kết thúc đi! Nó gào lên trong đầu. Hãy trôi qua hết đi!
– Làm ơn. – Ben cất cao giọng trong nỗi tuyệt vọng. – Xin làààm ơn đi mà! Có ai cứu tôi với! các người không thể làm như vậy đối với tôi!
– Im đi! – Alby gầm lên từ đằng sau.
Nhưng Ben cứ phớt lờ, tiếp tục kêu gào sự giúp đỡ trong lúc giật giật cái vòng da quanh cổ.
– Ai đó hãy dừng bọn họ lại đi! Giúp tôi với! Làm ơn đi mà! – Nó đưa cặp mắt van vỉ nhìn hết đứa này đến đứa khác trong khi mọi người nhất quyết nhìn lảng đi. Thomas nhanh chóng bước ra đằng sau một thằng bé cao to, tránh cái nhìn của Ben. Mình không thể nhìn vào đôi mắt ấy một lần nữa, nó nghĩ thầm.
– Nếu như chúng ta để những đứa như mày thoải mái làm loạn, – Alby nói, – thì chúng ta đã không thể tồn tại được lâu như vậy. Các Trang chủ, sẵn sàng!
– Không, không, không! – Ben gào lên muốn đứt hơi. – Tôi thề sẽ không bao giờ manh động nữa! Tôi thề sẽ không làm chuyện này nữa! Xin làààm ơn…
Tiếng kêu run rẩy của nó bị cắt ngang bởi tiếng gầm rung chuyển mặt đất khi Cửa Đông bắt đầu quá trình đóng lại. Tia lửa bắn ra khi bức tường vĩ đại bên phải trượt dần sang bên trái với những âm thanh kinh thiên động địa, chuẩn bị cô lập Trảng Đất trong suốt cả đêm. Mặt đất dưới chân đám trẻ rung chuyển. Thomas không biết liệu nó có thể nhìn nổi điều mà nó biết là sắp sửa diễn ra hay không.
– Các Trang chủ, đẩy! – Alby hét lên.
Đầu của Ben bị giật ra sau trong lúc lao về phía trước do các Trang chủ đẩy cái sào ra khỏi Trảng. Một tiếng hét tắc nghẹn phát ra từ cổ họng Ben, át cả tiếng ồn của những cái cổng đang đóng. Nó khuỵu xuống, nhưng bị thằng bé Trang chủ đi đầu lôi bật dậy. Đó là một thằng bé mập mạp có khuôn mặt cau có và mái tóc đen.
– Khôôôôông! – Ben gào lên, nước bọt văng ra, hai tay cố sức giật cái vòng cổ. Nhưng sức mạnh của các Trang chủ kết hợp lại quá lớn, làm cho nó tiếp tục tiến dần tới rìa của Trảng Đất, trong khi bức tường phía bên phải đang dần dần đóng lại. – Khôôông!Khôôông! – Nó cứ gào lên mãi.
Nó cố gắng chống chân vào ngưỡng cửa, nhưng chỉ trụ lại được không đầy một giây. Cây sào đã đẩy nó vào Mê cung. Chẳng mấy chốc nó đã hoàn tòan ở bên ngoài Trảng, liên tục hết quăng người sang trái rồi lại sang phải, cố gắng giật mình ra khỏi vòng dây da. Các bức tường chỉ còn lại một vài giây nữa là sẽ đóng kín lại.
Với một nỗ lực cuối cùng, Ben đã xoay được cái cổ nó trong vòng dây da để quay lại đối mặt với các trảng viên. Thomas không thể tin rằng mình đang nhìn vào một con người. Sự điên dại trong ánh mắt của Ben, nước dãi chảy nhễu nhão trên miệng nó, lớp da tái nhợt căng ra trên bộ xương và những búi mạch máu xanh lè. Trông nó như một sinh vật quái dị mà Thomas không thể tưởng tượng ra nổi.
– Giữ chắc vào! – Alby la lớn.
Rồi Ben hét lên không dứt, âm thanh chói lói đến độ Thomas phải lấy tay bịt tai lại. Đó là một tiếng hét man rợ, điên dại, muốn xé rách các dây thanh quản của thằng bé. Đúng vào giây cuối cùng, Trang chủ đứng đầu hàng không hiểu bằng cách nào đó đã tháo được phần cây sào có buộc vòng dây thít cổ Ben, và lôi sào vào trong Trảng Đất, để thằng bé lại bên ngoài. Tiếng thét cuối cùng của Ben bị cắt ngang khi các bức tường đóng lại với một tiếng “Thình”.
Thomas nhắm nghiền mắt, sững sờ nhận ra những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình.