Đọc truyện Giải Mã Mê Cung – Chương 12
Thomas đứng ngây người trong vài giây. Thằng bé kia nằm một đống, chỉ hơi nhúc nhích một chút, nhưng Thomas do dự không biết nên làm gì vì sợ bị liên lụy. Lỡ như thằng bé kia không ổn thì sao? Lỡ như nó bị… chích? Lỡ như…
Thomas xua những ý nghĩ đó đi. Thằng bé Tầm đạo sinh rõ ràng cần sự giúp đỡ.
– Alby! — Nó la lên. — Newt! Có ai gọi họ giùm!
Thomas chạy vội tới chỗ thằng bé, quỳ xuống bên cạnh nó.
– Này, cậu có khỏe không?
Thằng bé đang gối đầu lên một cánh tay duỗi, ngực phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển. Nó vẫn còn ý thức, nhưng Thomas chưa từng thấy ai kiệt sức tới mức này.
– Tôi… khỏe. — Thằng bé vừa thở vừa nói, rồi nhìn lên. — Cậu là cái thằng tởm lợm nào vậy?
– Tôi là người mới. – Lúc đó Thomas sực nhớ ra là thằng bé Tầm đạo sinh ở ngoài Mê cung suốt cả ngày và không hề chứng kiến những sự việc vừa xảy ra. Liệu thằng bé có biết về đứa con gái không nhỉ? Có thể lắm. Chắc có ai đó đã kể cho nó nghe. — Tôi là Thomas, mới tới đây được hai ngày.
Thằng bé Tầm đạo sinh ngồi dậy, mái tóc đen của nó dính bết vào da đầu vì mồ hôi. Nó gắt gỏng;
– À, phải rồi, Thomas. Người mới. Cậu và con nhỏ kia.
Lúc đó Alby chạy tới nơi. Thằng bé bối rối ra mặt.
– Cậu làm gì ở đây vậy Minho? Có chuyện gì hả?
– Bình tĩnh cái coi, Alby. — Thằng bé Tầm đạo sinh đáp, có vẻ như nó đã khỏe lên một chút. — Tỏ ra có ích chút xíu đi. Lấy cho tôi miếng nước coi. Cái túi của tôi rớt đâu mất tiêu rồi.
Nhưng Alby không nhúc nhích. Nó đá vào chân Minho, đá thật chứ không phải đá giỡn.
– Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Tôi nói hết nổi rồi, đồ mặt dẹp! — Minho la lên, giọng đau đớn. — Mang nước ra đây coi!
Alby nhìn sang Thomas, một nụ cười xẹt nhanh qua mặt trước khi biến thành một cái chau mày.
– Minho là đứa duy nhất dám ăn nói với tôi kiểu đó mà không sợ bị liệng xuống Vực.
Thomas càng ngạc nhiên hơn khi Alby quay lưng chạy đi, chắc là để kiếm nước uống cho Minho. Nó quay qua hỏi thằng bé:
– Cậu ta để cậu sai vặt như vậy sao?
– Cậu ngại cái lối ăn nói suồng sã đó hả? Ngốc tử, cậu còn phải học hỏi nhiều. Đúng là đồ mới tới.
Câu nói làm Thomas phát bực, nhất là khi nó chỉ mới gặp thằng bé có ba phút.
– Chẳng phải Alby là thủ lãnh sao?
– Thủ lãnh? – Minho phát ra tiếng khùng khục nghe như tiếng cười. – Ừ, thích thì đi mà gọi nó như vậy. Có lẽ chúng ta nên gọi nó là Ngài chủ tịch. Ặc, ặc… Thống chế Alby. Vậy đó. — Thằng bé giụi mắt, cười như nắc nẻ.
Thomas không biết phải nói như thế nào. Thật khó mà biết được khi nào Minho nói giỡn khi nào không.
– Vậy chứ ai mới là người cầm đầu, nếu không phải là Alby?
– Này Đầu xanh, tốt nhất là ngậm miệng lại trước khi tự gây rắc rối thêm. – Minho ngáp, có vẻ đã chán nói chuyện, rồi lầm bầm tự nói với chính mình. — Sao toàn là mấy huynh kiểu này tới đây hỏi han nhảm nhí vậy ta? Thiệt bực mình!
– Vậy cậu muốn tụi tôi phải làm sao? – Thomas bực bội nói. Nó rất muốn thêm vào câu “Làm như hồi mới tới cậu cư xử hay ho lắm vậy”.
– Cứ làm những gì cậu được bảo, ngậm cái miệng lại. Tôi mong vậy đó.
Lần đầu tiên Minho nhìn thẳng vào mặt Thomas trong lúc nói câu vừa rồi, khiến nó bất giác lùi lại một chút. Ngay lập tức nó nhận ra sai lầm của mình. Nó không thể để thằng bé kia tưởng muốn ăn nói kiểu gì với mình cũng được.
Thomas quỳ lên, để có thể đưa mắt nhìn xuống thằng bé kia:
– Ờ, chắc là hồi mới đến cậu cũng y chang tôi nhỉ.
Minho nhìn Thomas lom lom, rồi nói, mắt nhìn thẳng vào mắt của Thomas:
– Nè đầu bã, tôi là một trong những trảng viên đầu tiên. Biết thì thưa thốt, không biết thì làm ơn dựa cột mà nghe.
Thomas cũng hơi e ngại thằng bé, nhưng quá ngán ngẩm với thái độ như vậy nên nó đứng dậy. Minho đưa tay ra níu cánh tay của Thomas.
– Ngốc tử, ngồi xuống. Tôi nói giỡn thôi mà. Chuyện này vui thiệt! Rồi cậu sẽ thấy khi có người mới… – Nó lảng đi, nhăn trán lúng túng. — Mà chắc là sẽ không có người mới nào nữa, há?
Thomas nhẹ nhõm thả người ngồi xuống, ngạc nhiên thấy mình thoải mái trở lại nhanh chóng đến như vậy. Nó nghĩ tới đứa con gái và mẩu giấy thông báo con nhỏ là người cuối cùng.
– Chắc vậy.
Minho khẽ nheo mắt như thể dò xét Thomas:
– Cậu đã thấy con nhỏ đó, đúng không? Mọi người đều nói có thể cậu biết nó hay đại loại vậy.
Thomas cảnh giác nói:
– Tôi đã nhìn nó rồi. Không hề quen chút xíu nào. — Lập tức nó cảm thấy có tội vì đã nói dối, mặc dù đó chỉ là một lời nói dối nhỏ xíu xiu.
– Nhỏ đó coi ngon lành không?
Thomas ngập ngừng. Nó chưa bao giờ nghĩ về con bé theo hướng đó, từ khi con bé ngất đi cùng với tờ thông báo và câu nói “Mọi thứ sắp sửa thay đổi”, nhưng nó nhớ là trông con bé rất xinh.
– Ừ, cũng ngon lành, tôi không biết.
Minho nằm ngửa người ra, nhắm mắt lại.
– Ờ, cậu không biết… liệu mình có thích con nhỏ nằm mê man đó không, chứ gì? – Minho lại cười hắc hắc.
– Ơ… – Thomas phân vân không hiểu nó có ưa cái thằng bé Tầm đạo sinh này không nữa, con người của Minho cứ thay đổi xoành xoạch. Một lúc lâu sau, nó quyết định thử vận may. — Này, … – Nó thận trọng hỏi, – hôm nay cậu có tìm được gì hay ho không?
– Biết gì không, Đầu xanh? Đó luôn luôn là câu nhảm nhất mà cậu có thể hỏi một Tầm đạo sinh. — Minho nhắm mắt lại. — Nhưng không phải hôm nay.
– Ý cậu là sao? – Thomas khấp khởi hy vọng có được chút manh mối. Một câu trả lời, nó thầm nghĩ. Hãy cho tôi một câu trả lời đi nào!
– Đợi đến khi ông tướng kia quay lại cái đã. Tôi không thích cùng một chuyện phải kể hai lần. Hơn nữa, có lẽ Alby cũng không muốn cậu nghe chuyện này.
Thomas thở hắt ra, không mấy ngạc nhiên trước câu trả lời loanh quanh.
– Thôi thì, ít ra cũng cho tôi biết vì sao cậu lại có vẻ mệt rã rời như thế này. Chẳng phải ngày nào cậu cũng chạy ngoài đó sao?
Minho rên rỉ ngồi dậy, khoanh chân lại.
– Ừ, ngày nào tôi cũng chạy ra ngoài đó. Nhưng cậu chỉ cần biết là hôm nay tôi có hơi phấn khích một chút và phải chạy hết tốc lực để mang cái mông tôi về đây.
– Tại sao? – Thomas đang chết vì tò mò trước chuyện xảy ra ngoài Mê cung.
Minho giơ hai tay lên đầu hàng:
– Ngốc tử à. Tôi đã nói rồi. Kiên nhẫn đi. Chờ ông tướng Alby đã.
Có gì đó trong giọng nói của Minho làm cho câu trả lời của nó dễ nghe hơn, khiến cho Thomas quyết định rằng nó ưa thằng bé này.
– Được thôi. Tôi sẽ im lặng. Nhưng cậu phải chắc là Alby cho tôi cùng nghe với.
Minho ngó lom lom Thomas.
– Rõ, thưa Đầu xanh. Xin tuân lệnh.
Một lúc sau Alby bước lại chỗ hai đứa cùng với một cái ly nhựa đầy nước và đưa nó cho Minho. Thằng bé Tầm đạo sinh lập tức uống ừng ực mà không buồn dừng để lấy hơi.
– Được rồi. — Alby nói. – Kể coi nào. Có chuyện gì vậy?
Minho nhướng mày, hất đầu về phía Thomas.
– Cậu ta ổn. – Alby nói. – Tôi không quan tâm huynh này nghe được những gì. Cứ nói đại đi!
Thomas im lặng ngồi chờ đợi trong khi Minho lảo đảo đứng dậy, rõ ràng là thằng bé đã kiệt sức. Minho dựa người vào tường thành, lạnh lùng nhìn Thomas và Alby rồi nói:
– Tôi đã thấy một con bị chết.
– Hả? – Alby hỏi. – Con gì chết?
Minho cười.
– Một con Nhím sầu bị chết.