Giải Mã Mê Cung

Chương 10


Đọc truyện Giải Mã Mê Cung – Chương 10

Ánh sáng tối nhanh không thể tin nổi đối với Thomas. Nhìn từ Trảng, cánh rừng trông đâu có lớn như vậy, cùng lắm là vài mẩẫu đất thôi. Thế nhưng cây cối ở đây rất cao, thân vững chắc, lại mọc ken dày với tán lá rập rạp phía trên. Không gian câm lặng chung quanh Thomas nhuốm màu xanh lá, tựa hồ như chỉ còn vài phút chạng vạng trước khi trời tối hẳn.

Quang cảnh vừa đẹp lại vừa rùng rợn.

Di chuyển nhanh hết mức có thể, Thomas vạch lối đi qua các tán lá rậm rạp và những cành cây nhỏ đang quất vào mặt mình. Nó hụp người xuống để tránh một cái nhánh cây to đâm ngang và suýt ngã. Khi thoát ra rồi, Thomas bị vướng phải một cành cây khác và phải nhào người tới trước để giữ thăng bằng. Một thảm cành lá dày kêu răng rắc dưới chân nó.

Trong lúc đó, mắt Thomas vẫn không rời con bọ dao đang hối hả chạy băng qua khu rừng. Càng vào sâu, tia sáng đỏ của con vật càng sáng hơn vì bốn bề tối đi.

Sau khi Thomas liên tục luồn lách tránh né và tiến sâu vào trong rừng được khoảng chín chục tới một trăm hai chục mét, con bọ dao nhảy phóc lên một cái cây rất to và leo lên cao. Lúc Thomas chạy tới nơi, con bọ đã hoàn toàn mất tăm vào trong các tán lá, như thể chưa tồn tại. Thomas thế là trắng tay.

– Đồ mặt dẹp. – Thomas lầm bầm, gần như một sự giễu cợt. Gần như vậy. Thật kỳ lạ, cái từ đó bật ra hết sức tự nhiên, tựa như nó đã hoàn toàn trở thành một Trảng viên.


Có tiếng cành cây gãy ở đâu đó phía bên phải làm nó quay đầu lại, nín thở nghe ngóng. Lại thêm một tiếng rắc, lần này to hơn, nghe như ai đó bẻ một nhánh cây bằng đầu gối.

– Ai đó? – Thomas hét lên, nỗi sợ hãi chạy rần rần trên hai vai. Giọng nó dội vào tán cây trên cao và vang vọng trong không gian. Nó đứng im như mọc rễ trong khi mọi thứ câm lặng, trừ tiếng hót của vài con chim cách đó một quãng. Nhưng không ai đáp lại tiếng nó cả. Nó cũng không còn nghe thấy bất cứ tiếng động gì từ hướng đó.

Không mảy may suy nghĩ, Thomas tiến về hướng vừa phát ra tiếng động. Chẳng buồn che dấu vị trí của mình, nó cứ thế gạt các nhánh cây sang bên, bước qua, rồi để chúng bật ngược trở lại vị trí ban đầu. Nó liếc nhìn, nheo mắt để làm quen với không gian càng lúc tối, thầm ước có được một cái đèn pin. Đó, lại một lần nữa Thomas nhớ ra một đồ vật cụ thể trong quá khứ, nhưng không tài nào gán ghép nó với một thời gian hay một không gian cụ thể, không thể gắn nó với bất kỳ người nào hay sự kiện gì. Tức thật.

– Ai ở đó vậy? Thomas lại hỏi, bình tâm hơn một chút vì tiếng động không lặp lại nữa. Có lẽ đó chỉ là một con thú, hoặc là một con bọ dao khác. Chỉ để đề phòng, Thomas gọi to. – Tôi, Thomas đây mà. Người mới đến. À, người mới thứ hai.

Nó nhăn mặt, lắc đầu, hy vọng là giờ không có ai ở đây. Nó đang nói chuyện y như một thằng hâm.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Thomas bước vòng qua một cây sồi bự chảng và dừng bước, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nó đã đến Nghĩa trang.

Khu vực này khá nhỏ, có lẽ diện tích chỉ khoảng chín mươi mét vuông, bao phủ bởi một lớp cỏ rậm lá mọc sát đất. Thomas nhìn thấy nhiều cây thập tự gỗ được làm vụng về mọc vươn lên từ đám cỏ, nhánh ngang được cột vào nhánh đứng bằng một mẩu dây gai bện. Các mộ chí được sơn trắng một cách vội vã bởi người nào đó – sơn bị vón cục đôi chỗ và các sớ gỗ còn lộ ra ngoài. Những cái tên được khắc lên gỗ.

Thomas ngập ngừng tiến lại ngôi mộ gần nhất và quỳ xuống xem xét. Ánh sáng lúc này mờ đục đến nỗi nó có cảm tưởng là mình đang nhìn qua sương mù. Kể cả mấy con chim cũng đã im tiếng tựa hồ chúng đã đi ngủ, còn tiếng côn trùng thì gần như không nghe được, hoặc ít ra cũng khó nghe hơn bình thường. Lần đầu tiên Thomas cảm thấy sự ấm áp của khu rừng. Không khí đầy hơi nước làm mồ hôi lấm tấm trên trán và mu bàn tay của nó. Thomas cúi xuống cây thập tự đầu tiên. Trông nó có vẻ mới, và được khắc cái tên Stephen – chữ n rất nhỏ và nằm sát ngoài rìa, vì người khắc đã ước lượng không chính xác khoảng trống mình cần.

Stephen, Thomas ngẫm nghĩ, bỗng dưng cảm thấy một nỗi buồn vu vơ. Câu chuyện của cậu là gì? Chuck chọc cậu tức đến chết à ?


Nó đứng dậy, bước sang một cây thập tự khác, cái này hoàn toàn bị che phủ bởi cỏ dại. Đất dưới gốc đã cứng. Dù có là ai thì người này chắc là người đầu tiên bị chết, vì ngôi mộ trông cũ nhất. Tên người quá cố là George.

Đưa mắt nhìn quanh, Thomas đếm được cả thảy khoảng một tá ngôi mộ. Vài cái trông còn mới như cái đầu tiên nó nhìn thấy. Một tia sáng làm nó chú ý. Nó không giống như tia sáng phản chiếu từ con bọ dao đã dẫn Thomas vào trong rừng, nhưng cũng kỳ lạ ngang ngửa. Thomas lần qua các cây thánh giá cho tới khi trông thấy một ngôi mộ có phủ một miếng nhựa hoặc kính cáu bẩn, gờ lấm đất. Nó nheo mắt nhìn xem bên dưới tấm kính là cái gì, để rồi giật thót khi nhìn rõ thứ đó. Đó là cửa sổ của một lỗ huyệt, bên trong có phần còn lại của một cái xác đã rữa.

Khiếp đảm, nhưng Thomas vẫn cúi xuống nhìn cho rõ hơn để thỏa trí tò mò. Ngôi mộ nhỏ hơn thường lệ, vì chỉ có phần trên của kẻ quá cố nằm trong đó thôi. Nó nhớ lại câu chuyện của Chuck về thằng bé đã thử chui vào cái lỗ sau khi chiếc Hộp đã đi xuống và bị cắt làm đôi bởi một thứ gì đó. Trên tấm kính có khắc một hàng chữ khó đọc:

Hãy để một nửa thân thể của huynh nàylà lời cảnh báo cho mọi người:

Bạn không thể trốn thoát qua miệng Hộp

Thomas muốn bật cười – chuyện này nghe thật nực cười, không thể là sự thật được. Nhưng nó cũng thấy ghê tởm chính mình vì sự hời hợt và vô tâm đó. Nó lắc đầu rồi bước sang bên cạnh để đọc thêm những cái tên khác, đúng lúc lại có tiếng cành cây gãy đánh rắc, lần này là ở phía đối diện với nó, đằng sau những cái cây mọc ở đầu kia của nghĩa địa.

Một tiếng rắc khác. Rồi một tiếng nữa. gần hơn. Bóng tối vẫn dày đặc.


– Ai ở đó vậy? – Thomas hỏi, giọng nó run rẩy và âm vang, giống như là nó đang nói bên trong một đường ống được cách ly vậy. – Nghe này, làm thế chẳng hay ho gì đâu. – Nó không muốn phải thú nhận là mình quá khiếp sợ.

Thay vì trả lời, người kia thôi không lén lút nữa mà bắt đầu chạy trong bìa rừng giáp ranh nghĩa địa, quanh chỗ Thomas đứng. Nỗi khinh hoàng làm Thomas sững người. Bây giờ chỉ còn cách một vài mét, vị khách càng lúc càng gây ồn nhiều hơn, cho tới khi Thomas thoáng nhìn thấy bóng dáng của một thằng bé ốm nhom ốm nhách, khập khiễng chạy với một nhịp điệu lạ lùng.

– Ai đ …

Thằng bé lao bổ qua những thân cây trước khi Thomas nói hết câu. Nó chỉ kịp thấy một làn da tái, đôi mắt to cồ cộ như ma quỷ hiện hình và thét lên, cố gắng bỏ chạy, nhưng đã quá muộn. Bóng người đã nhào vào vai Thomas, bấu chặt lấy nó bằng đôi tay khỏe. Thomas đổ gục xuống đất. Một cái bia mộ giáng thẳng vào lưng nó trước khi gãy làm đôi, cắt một vết sâu vào thịt. Nó đẩy mạnh, đập túi bụi vào kẻ tấn công – một mớ lùng nhùng xương thịt nhảy loi choi trên người nó, trong một nỗ lực giành thế chủ động. Cuộc chiến đấu giống như trong ác mộng, nhưng Thomas biết chắc đó là một trảng viên, một thằng loạn óc nào đó. Nó nghe thấy tiếng răng bập vào nhau ghê rợn, rồi cảm thấy cơn đau như xé khi hàm răng đó cắn trúng vai mình. Thomas hét lên, nỗi đau như một luồng adrenalin tràn vào huyết quản của nó. Nó chống hai bàn tay vào giữa ngực của kẻ tấn công và đẩy, gồng thẳng cánh tay mình cho tới khi các cơ bắp của nó căng ra dưới cái cơ thể đang vùng vẫy phía trên. Cuối cùng thằng bé kia văng ra. Một tiếng rắc vang lên khi một bia mộ khác bị gãy. Thomas loạng choạng bò bốn chân ra xa, hổn hển thở và nhìn kẻ tấn công điên dại.

Đó là thằng bé bị bệnh.

Chính là Ben.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.